Tiểu Trương chân nhân trả lời theo bản năng một câu ngươi rất đẹp khiến cả Thẩm Lãnh và nàng đều lúng túng. Một người trải trăm trận chiến trên chiến trường như Thẩm Lãnh cũng cảm thấy hơi luống cuống tay chân.
"Vậy thì..." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Ta về trước đây."
Tiểu Trương chân nhân cũng đứng dậy: "Ta tiễn ngươi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng rồi lại lắc đầu: "Không cần không cần, ta tự đi là được rồi."
Tiểu Trương chân nhân nói: "Ngươi... Nếu sau này rảnh rỗi có thể đến Tường Ninh Quán ngồi chơi nhiều hơn, Thu Thực đạo trưởng thường xuyên nhắc đến ngươi, ông ấy đã một trăm tuổi rồi, vẫn còn người để nhớ đến, không dễ dàng."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ta biết, chờ sau khi đánh xong trận chiến đông cương xem bệ hạ an bài như thế nào. Nếu không có chiến sự gì thì chắc hẳn là ta sẽ về Trường An, đến lúc đó sẽ có thời gian, ta sẽ đến nhiều."
Tiểu Trương chân nhân ngẩn ra: "Ngươi, ngươi lại sắp ra ngoài đánh trận sao?"
"Ừm."
"Vậy thì ngươi cẩn thận một chút."
"Ta biết."
"Ngươi sẽ thắng."
Lúc đi tới cửa Tiểu Trương chân nhân nói một câu.
Thẩm Lãnh cười cười, quay đầu lại chắp tay: "Đa tạ."
Tiểu Trương chân nhân lắc đầu: "Ta vừa mới xem qua tướng mặt của ngươi, ngươi gần nước mà sống, dựa vào nước mà sống, nước có lợi với ngươi, chuyện thuỷ chiến, ngươi nhất định có thể thắng."
Thẩm Lãnh gật đầu, khóe miệng cong lên: "Mượn lời may mắn của ngươi."
Sau khi nói xong hắn xoay người rời đi, đi được một bước lại đột nhiên đứng lại. Hắn quay đầu lại nhìn Tiểu Trương chân nhân liếc mắt một cái, muốn nói gì đó nhưng mấp máy môi vẫn không nói ra, sau đó lại cười cười rời đi.
Tiểu Trương chân nhân nhìn bộ dạng của Thẩm Lãnh có chút kỳ là, thầm nghĩ An Quốc Công có lời gì muốn nói nhưng lại không nói ra? Nữ hài tử khó tránh khỏi sẽ nghĩ ngợi lung tung, nghĩ một lúc không biết tại sao lại đỏ mặt lên.
Thẩm Lãnh trở lại tiền viện, Thu Thực đạo nhân đang hoạt động ở trong viện, có thể là nằm đã lâu cho nên muốn hoạt động một chút. Lão đang đáng một loại quyền pháp tên là Ngũ Cầm Hí, rất có hiệu quả thực tế trong việc cường thân kiện thể. Nhìn thấy Thẩm Lãnh đến, Thu Thực đạo nhân cười nói: "Đã hỏi được gì rồi?"
Thẩm Lãnh cười gật đầu: "Đã hỏi rồi."
Thu Thực đạo nhân hỏi: "Là đáp án ngươi muốn biết?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Đúng vậy."
Thu Thực đạo nhân lại hỏi: "Đó có phải là đáp án có thể khiến ngươi vừa lòng?"
Thẩm Lãnh lại cười: "Đại khái, cũng phải."
Thu Thực đạo nhân dừng động tác lại, nhìn kỹ mặt Thẩm Lãnh, lại nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, sau đó ừ một tiếng, gật đầu nói: "Quả thật, dường như đã gỡ bỏ được khúc mắc gì đó, sự rối rắm trong ánh mắt đã tan, nhưng... hình như lại thêm chút gì đó."
Lão hỏi Thẩm Lãnh: "Còn có chuyện gì chưa quyết?"
Thẩm Lãnh nói: "Nghĩ tối nay có thể ở đây ăn chực hay không, mà thực sự là ngại mở miệng."
Thu Thực đạo nhân cười lớn ha ha: "Trong Tường Ninh Quán này chẳng lẽ còn không lo nổi một bữa cơm cho quốc công ư? Nhị Bản, đi nói với phòng bếp, tối hôm nay làm thêm vài món ăn, rồi đi nói với các sư thúc của ngươi đều đừng lang thang ở bên ngoài nữa, về uống rượu cùng quốc công."
Thẩm Lãnh vội vàng nói: "Ta nói đùa thôi, lát nữa còn phải đến Binh bộ Võ Công Phường xem thử, việc quân vụ không dám chậm trễ, chờ sau khi ta đánh xong hải chiến đông cương rồi đến ăn chực, đến lúc đó ăn thật nhiều rồi mới đi."
Thu Thực đạo nhân thở dài nói: "Vội đến vội đi, ta đã một trăm tuổi rồi, chờ quốc công chinh chiến trở về cũng không biết ta có còn hay không..."
Thẩm Lãnh: "Ta ở lại ăn cơm."
Thu Thực đạo nhân cười hì hì, nhìn về phía Nhị Bản đạo nhân: "Ngươi xem, lão nhân gia nói dối thật có tác dụng, lão nhân gia nói dối thì không tính là nói dối. Ta lừa hắn nói ta đã một trăm tuổi, hắn sợ ta chết rồi sau này không được gặp ta liền ở lại ăn cơm, ta thông minh không?"
Nhị Bản đạo nhân thở dài: "Sư gia, người vốn đã một trăm tuổi rồi."
Thu Thực đạo nhân: "Ngươi nghiêm túc?"
Nhị Bản đạo nhân gật đầu: "Nghiêm túc, còn nhớ hôm kia con nấu mì cho người không? Đó chính là mì trường thọ sinh nhật một trăm tuổi đấy, lúc ấy còn bảo người cầu nguyện, hỏi người ước gì người cũng không nói."
"Thật khốn kiếp."
Thu Thực đạo nhân vẻ mặt ảo não: "Ta nhớ ngươi nấu bát mì sinh nhật cho ta, ta cũng nhớ ta cầu nguyện, hình như ta ước là khi ta tám mươi tuổi có thể tìm được một nữ nhân thật sự quan tâm ta, chăm sóc quãng đời còn lại của ta, ân ân ái ái."
Nhị Bản đạo nhân nói: "Cái đệch..."
Thu Thực đạo nhân: "Haiz, ước muộn rồi, muộn hai mươi năm rồi."
Vào đêm.
Thẩm Lãnh rời khỏi Tường Ninh Quán, ăn một bữa cơm cùng Thu Thực đạo nhân, uống vài chén rượu, nhưng chút rượu ấy đối với Thẩm Lãnh mà nói không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến đầu óc của hắn càng tỉnh táo hơn. Hắn nhìn người đến người đi trên đường cái, đột nhiên cảm thấy mình lừa gạt bản thân, cản cũng không cản được.
Trà gia không ở bên cạnh.
Cô đơn.
Chỉ có hồi nhỏ Thẩm Lãnh mới cảm thấy cô đơn, khi đó ở trong chuồng gia súc trong nhà Mạnh Trường An, nằm trên rơm rạ, đắp chăn rách rưới, lúc thò đầu ra ngoài chuồng nhìn sao trời là cô đơn nhất.
Khi đó hắn luôn thầm hỏi trong lòng, cha mẹ ở đâu, cha mẹ có thể đến đây ở cạnh con không, chỉ cần một đêm là được, con... sợ.
Lúc này Thẩm Lãnh thấy hơi sợ.
Uống rượu đi.
Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ tới một cách hết sức hết sức kém cỏi, thế là hướng đi tới Nghênh Tân Lâu. Lúc đi đến nửa đường hắn nghĩ nếu uống say ở trong Nghênh Tân Lâu chẳng phải là mất mặt ư?
Thế là hắn dừng lại, thấy ven đường có một quán thịt lừa hết sức bình thường. Lúc này đã gần qua ăn cơm, trong quán cũng không có mấy người, Thẩm Lãnh mặc thường phục quốc công trên người, vừa vào cửa đã khiến mọi người giật mình, tất cả đều đứng dậy hành lễ, mặc dù có người không biết bộ y phục này tượng trưng cho thân phận gì nhưng biết tôn quý là được.
Thẩm Lãnh áy náy cười cười, nói mình chỉ muốn đến uống chén rượu, không muốn quấy rầy mọi người. Hắn tìm một chỗ khuất ngồi xuống, gọi vài món ăn, gọi cả một vò Hạnh Hoa Hồng.
Hạnh Hoa Hồng là loại rượu bên tây cương, càng lâu càng nồng, rượu này là rượu mới, uống hơi cay.
Có lẽ các thực khách khác trong quán sợ hãi, cũng có lẽ là không được tự nhiên, không bao lâu sau tất cả đều đi hết, trong quán nhỏ này chỉ còn lại một vị khách là Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh lấy một tờ ngân phiếu từ trong ngực ra đưa cho chưởng quầy: "Có thể sẽ ở đây muộn một chút, nếu ngươi mệt thì đi ngủ, lúc ta đi sẽ không gọi ngươi."
Chưởng quầy cũng nơm nớp lo sợ, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy thường phục quốc công nhưng nhận ra được. Các bách tính cũng sẽ nghị luận về hoa văn, kiểu dáng của triều phục, ông ta từng nghe nói cho nên đương nhiên là căng thẳng muốn chết. Thẩm Lãnh đưa ngân phiếu ông ta cũng chưa dám nhận, Thẩm Lãnh vẫn phải kéo qua nhét vào trong tay ông ta.
"Ngươi về buồng trong nghỉ ngơi đi."
Thẩm Lãnh nói xong rồi quay người đóng cửa lại, một mình ngồi ở trong góc uống rượu. Một vò Hạnh Hoa Hồng đó khoảng năm cân, hắn cứ uống từng bát từng bát một, sau đó cảm thấy mình không thể uống được nữa, còn uống nữa là sẽ bất tỉnh nhân sự, sau đó nữa lại cảm thấy rượu này có lẽ không đủ.
Không biết đã uống bao lâu, đồ nhắm trên bàn cũng không ăn một miếng nào nhưng năm cân Hạnh Hoa Hồng đã uống hết.
Thẩm Lãnh lảo đảo đứng dậy, ra ngoài cửa quán nhỏ ngẩng đầu nhìn, bóng đêm đặc quánh, không biết là canh giờ nào.
Hắn nghĩ cũng nên trở về rồi, đi thẳng về hướng thư viện. Từ rất nhiều năm trước thành Trường An đã không thi hành cấm đi lại ban đêm, chỉ là thi thoảng sẽ có từng nhóm từng nhóm người của Tuần thành binh mã ti đi trên đường, gặp người nào đêm khuya không về nhà sẽ đặt ra nghi vấn. Thẩm Lãnh cũng không biết mình đã bị đưa ra nghi vấn bao nhiêu lần, có bao nhiêu người hành quân lễ với hắn, hắn chỉ ngây ngô cười đáp lại.
Sau đó hắn ngã xuống chỗ nào đó không biết, ngủ thiếp đi.
Đêm xuân cũng vô tình, sau nửa đêm trời đổ mưa.
Thẩm Lãnh cảm thấy trên mặt hơi lạnh, mở mắt ra nhìn, mơ mơ màng màng rồi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Lão tặc thiên, đùa bỡn người à? Ta không sợ ông, cứ ở đây ngủ."
"Ở đây lạnh."
"Không sợ lạnh, hồi nhỏ chỗ ta ngủ mùa đông còn lạnh hơn ở đây, cũng chưa bao giờ sợ, ta trước giờ đều không sợ lạnh, cũng không sợ nóng, ta chỉ sợ... cô đơn."
Thẩm Lãnh nằm ở đó.
"Hiện tại có lẽ khanh không cô đơn rồi."
"Đúng vậy, hiện tại có lẽ ta cô đơn nữa, ta có Trà gia, ta có bọn trẻ, ta có huynh đệ, ta có rất nhiều người quan tâm đến ta, nhưng tại sao ta vẫn cảm thấy cô đơn. Xú nam nhân già mồm cãi láo còn đáng sợ hơn nữ nhân, ngươi mặc kệ ta, lát nữa ta sẽ khỏe, từ nhỏ đến lớn ta đều như vậy, chuyện gì ta cũng có thể vượt qua một mình, đều có thể..."
"Tại sao đột nhiên khanh lại như vậy?"
"Không tại sao cả, chỉ là muốn uống rượu, muốn uống rượu."
"Tại sao khanh đến Tường Ninh Quán?"
"Ta sợ bệ hạ có chuyện, ta sợ."
"Cho nên khanh đến Tường Ninh Quán hỏi Tiểu Trương chân nhân, hỏi xem liệu nàng ta có nhìn ra cái gì hay không. Khanh muốn biết, có phải thân thể của trẫm thật sự không tốt như lời đồn hay không?"
"Ừm..."
Thẩm Lãnh thở dài một hơi, mơ mơ màng màng cảm thấy mưa không rơi nữa, vì thế nhếch khóe miệng lên: "Lão tặc thiên quả nhiên là đùa bỡn người ta, đổ mưa thì cứ thoải mái đổ xuống, rỏ vài giọt đã hết, chẳng thú vị gì."
Nói xong hắn liền nhắm mắt lại ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Thẩm Lãnh gặp một cơn ác mộng, mơ thấy một chiếc xe ngựa đi xa về hướng tây, xe ngựa giống như bằng giấy, màu sắc rất diễm lệ nhưng lại không chân thực. Hắn nhìn thấy hoàng đế ngồi ở trong xe ngựa vẫy tay với hắn, nói với hắn rằng Lãnh Tử à, ta nói chuyện với con thì con cũng đừng để ý đến ta, đừng nói chuyện với người chết trong giấc mơ, không tốt cho con, con chỉ cần nhớ ta để con nhìn thấy ta, chỉ là trong lòng vương vấn con, không yên tâm về con, con phải sống tốt...
Xe ngựa rất không chân thực, nhưng dáng vẻ của hoàng đế lại rất chân thực, Thẩm Lãnh sợ tới mức kêu a một tiếng, ngồi bật dậy, thoáng chốc sắc mặt đã trắng bệch.
"Bệ hạ!"
Thẩm Lãnh hô một tiếng, mắt đã đỏ lên.
"Trẫm ở đây."
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai Thẩm Lãnh.
"Trẫm vẫn luôn ở đây."
Tiếng nói ở bên cạnh Thẩm Lãnh truyền đến. Thẩm Lãnh dụi mắt, xoay người nhìn, một người khoác áo khoác đứng phía sau, tay cầm một cái ô rất lớn rất lớn. Ô nghiêng về phía hắn cho nên trên người hắn gần như không có bị ướt, mà người cầm ô đã ướt đẫm người. Mặc dù chỉ là mưa phùn lất phất, trên mặt đất không có nước chảy, nhưng đứng lâu thì y phục vẫn sẽ ướt, người vẫn sẽ lạnh.
"Bệ hạ!"
Thẩm Lãnh xoay người quỳ ở đó: "Thần Thẩm Lãnh tội đáng chết vạn lần!"
Người của Tuần thành binh mã ti gặp Thẩm Lãnh uống rượu say trên đường, sau đó nhanh chóng báo lên. Nha môn Tuần thành binh mã ti cũng không dám chậm trễ, lập tức phái người báo cho phủ Đình Úy; người của phủ Đình Úy cũng không dám trì hoãn, không biết Thẩm Lãnh làm sao, cho nên phái người đi cung Vị Ương, mà khi đó cổng cung Vị Ương đã đóng nhưng tin tức vẫn được đưa vào cung.
Thế là hoàng đế đã ở đây cầm ô gần nửa canh giờ.
Ông ta cúi đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh, cười cười: "Trẫm rất ổn, trước giờ đều rất ổn, hiện tại, sau này, đều sẽ rất ổn."
Hoàng đế thò tay ra kéo Thẩm Lãnh: "Đứng lên đi, ở đây lạnh, khanh không sợ lạnh thì ở đây cũng lạnh. Bên kia có quán bán đồ ăn sáng đã mở, cùng trẫm đi uống bát canh nóng chứ?"