Thu Thực đạo nhân chỉ về phía hậu viện, trong lòng Thẩm Lãnh không tự chủ được liền thở dài, hắn cũng không hiểu bản thân mình làm sao, tại sao lại đột nhiên cảm thấy xem tướng có thể giải quyết được nghi hoặc trong lòng mình.
Hắn thà đến xem tướng cũng không vào trong cung cầu kiến hoàng hậu, bản thân chuyện này đã hết sức mâu thuẫn, bởi vì Thẩm Lãnh chưa từng mê tín.
Ngay cả nhân quả hắn cũng không tin hoàn toàn thì huống chi là xem tướng.
Nhân quả duy nhất mà tin chính là... Cố gắng có thể đổi lấy kết quả mình muốn, có làm có ăn chính là nhân quả.
Cho nên khi Thu Thực đạo nhân chỉ về phía hậu viện, Thẩm Lãnh đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì nữa, hà tất chứ?
"Trong lòng quốc công có nghi hoặc gì sao?"
Thu Thực đạo nhân nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, nhìn rất nghiêm túc: "Ta đã làm đạo nhân hơn năm mươi năm rồi, tuy rằng ta không giỏi xem tướng nhưng nhìn lòng người thì vẫn tương đối chính xác, ta thấy trong mắt quốc công có vẻ lo lắng, là đang lo lắng cho mình hay lo lắng cho người khác?"
Thẩm Lãnh cười cười: "Sư gia nhìn ra cái gì?"
Lão đạo nhân lắc đầu: "Quốc công đừng hy vọng có được lời gì không tốt từ miệng ta, không nói được..."
Ánh mắt của lão lóe lên, giống như nhớ lại cái gì đó.
Rất lâu sau lão cười cười nói: "Nhớ khi đó là khoảng sáu mươi bảy mươi năm trước, ta mới mười mấy tuổi..."
Nhị Bản ôm mặt.
Thu Thực đạo nhân mặc kệ gã, tiếp tục nói: "Ở quê nhà có dịch bệnh nặng, đến bây giờ nhớ lại cũng không biết là bệnh gì, không có lũ lụt, không có chiến tranh, đáng lẽ không phải là ôn dịch mới đúng, nhưng còn hung ác hơn cả ôn dịch."
"Thôn của chúng ta mười người thì chết bảy tám người, gần như người đều chết hết. Triều đình phái người đến thôn, tập trung hết những người chết lại cho vào một cái hố to rồi đốt, sau đó phủ vôi lên rồi đầm đất xuống... Cha mẹ ta cũng ở trong đó, có thể là ta mạng lớn, ta còn sống sót được."
"Người đã chết, ngay cả thi thể cũng không lưu lại, đốt nhiều người như vậy trong một hố to, thế mà ta lại có gan đứng nhìn ở cách đó không xa. Khi đó người lớn bên cạnh ta nói rằng triều đình phái người làm như vậy cũng là không có cách nào khác, là vì để cho nhiều người hơn nữa có thể còn sống sót, cho nên phải tàn nhẫn hơn với người chết một chút. Từ bi với người chết là từ bi, không từ bi với người chết nhưng từ bi với người sống, đó cũng là từ bi, vế sau lớn hơn vế trước."
"Khi đó ta không có oán hận gì, còn không biết oán hận, người lớn nói với ta làm như vậy là đúng thì tất nhiên chính là đúng, chỉ là rất lâu sau này ta mới hiểu được đạo lý trong đó."
Thu Thực đạo nhân liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Một lão đạo nhân vân du cầm tay ta hỏi, ngươi còn người nhà không? Ta chỉ vào cái hố đen sì đó nói, hết rồi... Đạo nhân đó chính là sư phụ ta. Lúc ấy sư phụ ta thở dài, hỏi ta muốn làm đạo nhân không, ta nói làm đạo nhân có gì tốt, sư phụ ta nói ít nhất cũng cho ngươi ăn cơm, ta nghĩ vậy cũng tốt."
"Thế là ta bắt đầu đi theo sư phụ vân du thiên hạ, sư phụ thường xuyên lừa gạt người khác nhưng tâm sư phụ không xấu. Ông ấy nói với ta, biết tại sao mọi người thích tìm đạo nhân xem tướng bói quẻ không? Khi đó ta còn nhỏ nên tất nhiên không biết, vì thế hỏi sư phụ là tại sao, sư phụ nói thật ra chỉ là mọi người muốn cầu an tâm."
Thẩm Lãnh nghe được câu này liền ngẩn ra, lẩm bẩm lặp lại một lần... Chỉ là muốn cầu an tâm.
"Đạo nhân lừa gạt người khác cũng là có quy định."
Thu Thực đạo nhân tiếp tục nói: "Sư phụ nói với ta, con cảm thấy người nào hiền lành, cảm thấy thích người nào thì nói thêm vài lời hay, người ta vui vẻ cho con một ít bạc, con cũng vui vẻ. Người ta không cho con bạc, con cũng nói những lời này với người mà con quý mến, cho nên cũng không thiệt. Người nào thật sự gặp khó đến nhờ vả con, ngươi cứ nói rằng ngươi đây là gặp hạn rồi, sau đó người ta hỏi con phải làm sao, con nói đưa ít tiền thì ta giải hạn cho ngươi, thế là con vui vẻ cầm tiền, người ta nghĩ hạn của mình được hóa giải thì cũng vui vẻ."
"Đạo nhân không nói lời tuyệt hậu, là vì các đạo nhân biết nếu mọi người gặp khó khăn đến nhờ đạo nhân, đó có thể là vì đã không còn nghĩ được cách nào khác, là bước cuối cùng rồi, nếu bước cuối cùng mà ngươi còn nói những lời tuyệt hậu nói làm cho lòng người vô vọng, đó là tội nghiệt."
Thu Thực đạo nhân nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Quốc công gia, rốt cuộc là chuyện khó cỡ nào khiến cho ngươi tìm đến đạo nhân cầu an tâm?"
Thẩm Lãnh sững sờ, nhất thời không nói gì.
Thu Thực đạo nhân thở dài: "Nếu thật sự trong lòng bất an và cũng không có cách nào khác, hãy đến hậu viện đi. Ta làm đạo nhân đã hơn bốn mươi năm, đến nay cũng chỉ kính phục nhất một mình Tiểu Trương chân nhân, nàng ta thật sự có đạo cốt tuệ nhãn."
Thẩm Lãnh im lặng rất lâu rồi gật đầu: "Được, ta đi."
Hắn đứng dậy cúi đầu, sau đó đi tới hậu viện.
Ở phía sau hắn, Thu Thực đạo nhân nhìn Nhị Bản đạo nhân nghiêm túc hỏi: "Ngươi nói thật với ta đi, rốt cuộc ta bao nhiêu tuổi rồi?"
Nhị Bản: "Năm nay sư gia vừa qua bốn mươi."
Thu Thực đạo nhân: "Ngươi nói vớ vẩn, ngươi đã bốn mươi rồi."
Nhị Bản: "..."
Thẩm Lãnh đến cửa hậu viện, giữa tiền viện và hậu viện ngăn cách một bức tường, có một ô cửa tròn thông đến hậu viện. Khi hắn đi tới cửa lại không tự chủ được mà dừng lại một lần, tự hỏi bản thân, ngươi muốn cầu an tâm sao?
Mặc kệ thôi.
Hắn cất bước đi vào.
Hậu viện, Tiểu Trương chân nhân đeo một cái kính mắt to ngồi khoanh chân giảng bài ở trong viện, có ít nhất khoảng một trăm đạo cô cũng đều ngồi khoanh chân ở trong viện nghiêm túc lắng nghe. Giọng nói của Tiểu Trương chân nhân rất nhẹ, rất linh hoạt kỳ ảo nhưng lại rất rõ ràng.
"Thánh hiền từng nói, nhân lập vu thế, cơ bản nhất phải làm được việc nâng đỡ ủng hộ lẫn nhau, bởi vì chữ nhân này chính là một nét phẩy một nét mác chống đỡ cho nhau, ban đầu nghe sư phụ ta lúc nói, ta rất tin tưởng."
"Nhưng sau đó mới biết, sở dĩ chữ nhân này là một nét phẩy một nét mác chỉ là vì viết như vậy giống như người, không phải nâng đỡ cho nhau, ngược lại, ý nghĩa đại khái lại là mỗi người đều là đơn độc, cũng có thể nói là cô độc."
Tiểu Trương chân nhân nói: " Nhưng con người sợ cô độc, không thích cô độc, vì thế thêm những chữ khác ở phía trước chữ nhân này sẽ gạt bỏ đi hàm ý cô độc, ví dụ như hữu nhân, thân nhân, tình nhân, ái nhân..."
Lúc nói đến câu này Tiểu Trương chân nhân đẩy kính mắt lên, sau đó nhìn thấy Thẩm Lãnh, vì thế kinh hô một tiếng: "Đại nhân!"
Các đạo cô đều hơi khó hiểu, đại nhân?
Sau đó bọn họ mới chú ý đến một nam nhân ở phía sau, mặc một bộ cẩm y rất vừa người, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn. Dựa theo quy định của Đại Ninh, màu vàng là màu sắc chỉ hoàng đế hoàng tộc mới có thể dùng, dưới màu vàng là màu đen, cho nên y phục của các vương và quốc công đều là màu đen, hoa văn trang trí khác nhau; dưới màu đen là màu tím, áo bào tím tượng trưng cho quyền thế địa vị, dưới màu tím là màu đỏ, dưới màu đỏ là màu lam, dưới màu lam là màu lục.
Cho nên người đến chính là một vị quốc công.
Các đạo cô lần đầu tiên gặp quốc công thực sự, còn trẻ như vậy nữa, cho nên ai cũng có chút kinh ngạc lúng túng.
"An Quốc Công."
Tiểu Trương chân nhân đứng dậy, hơi cúi người thi lễ theo cấp bậc lễ nghĩa của Đạo gia.
Thẩm Lãnh vội vàng hoàn lễ: "Quốc sư."
Các đạo cô nghe rõ ràng ba chữ An Quốc Công, vì thế đều trở nên căng thẳng. Ở trong Đại Ninh, trong dân chúng, ba chữ An Quốc Công tượng trưng cho truyền kỳ, một truyền kỳ từ khi mười mấy tuổi tòng quân chưa từng chiến bại.
Từ năm Đại Ninh Thiên Thành thứ hai mươi về sau, Đại Ninh mở rộng biên cương khiến cương vực gia tăng hơn gấp đôi, mà dường như mỗi một khu vực trong phần cương vực được mở rộng này đều có bóng dáng của An Quốc Công, mỗi một trận chiến, đều có bóng dáng của An Quốc Công.
Mọi người đứng dậy hành lễ với Thẩm Lãnh.
"Bái kiến An Quốc Công."
Thẩm Lãnh lại vội vàng đáp lễ. Lần đầu tiên gặp nhiều đạo cô như vậy, hắn cũng hơi căng thẳng.
"Quốc công có chuyện gì?" Tiểu Trương chân nhân càng căng thẳng hơn cho nên khi hỏi câu này giọng nói cũng hơi run.
Thẩm Lãnh gật đầu: "Không vội, quốc sư cứ giảng bài trước đi."
"Không phải giảng bài, chỉ là nói chuyện thôi."
Tiểu Trương chân nhân đưa tay mời: "Đi vào trong nói chuyện."
Thẩm Lãnh gật đầu, đi theo Tiểu Trương chân nhân vào chính đường ở phía sau. Không bao lâu sau có đạo cô đem trà lên, còn lén nhìn Thẩm Lãnh thêm vài lần, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò và cũng có chút kính sợ.
"Trong Tường Ninh Quán có thêm nhiều người thật."
Để làm dịu bầu không khí, Thẩm Lãnh cười cười nói: "Náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều."
Tiểu Trương chân nhân nói: "Ta cũng không ngờ lại như vậy, từ sau khi ta công khai thân phận nữ tử, nữ tử đến đạo quán cũng nhiều hơn, phần lớn họ đều có rất nhiều khúc mắc không giải được, hy vọng ta có thể tháo gỡ, cho nên liền ở lại ngộ đạo. Ta còn ở trong phàm trần, rối rắm trong phàm trần ta cũng không giải được, cho nên chỉ có thể cùng họ nghiên cứu."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, nhất thời không biết nói gì nữa.
"Chuyện gì vậy?"
Tiểu Trương chân nhân hỏi.
Thẩm Lãnh nói: "Muốn... muốn tìm ngươi xem tướng, bói một quẻ."
Tiểu Trương chân nhân nói: "Xem tướng thì bây giờ có thể, bói quẻ thì phải đợi ta lấy đồ đến."
Thẩm Lãnh nói: "Vậy thì xem tướng trước đi."
Tiểu Trương chân nhân bỗng nhiên hơi đỏ mặt, chậm rãi thở ra một hơi rồi nói: "Vậy mời quốc công nhìn thẳng vào ta."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không phải xem ta, là xem bệ hạ."
Tiểu Trương chân nhân lập tức thay đổi sắc mặt.
"Xem bệ hạ?"
Trong chính đường này chỉ có Thẩm Lãnh và Tiểu Trương chân nhân cho nên hắn cũng không kiêng dè quá nhiều, trực tiếp hỏi: "Lần gần đây nhất quốc sư gặp bệ hạ là lúc nào?"
Tiểu Trương chân nhân trả lời: "Hai ngày trước, bệ hạ định quốc khánh mồng 9 tháng 9 năm nay làm long trọng một chút, muốn lập đàn tế trời trong cung Vị Ương cầu phúc cho bách tính Đại Ninh, cho nên triệu ta vào cung bàn bạc một chút. Đây là chuyện lớn, còn nửa năm đã phải bắt đầu chuẩn bị rồi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Vậy... Tiểu Trương chân nhân nhìn tướng mạo bệ hạ, chắc là, chắc là..."
"Không có."
Tiểu Trương chân nhân không đợi Thẩm Lãnh nói xong đã ngăn cản hắn: "Quốc công gia, những lời này không nên hỏi, nếu truyền đi sẽ bị định tội lớn, là họa sát thân. Bệ hạ rất ổn, vạn thọ vô cương."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, đa tạ."
Tiểu Trương chân nhân nói: "Quốc công, không cần nghĩ nhiều như vậy, có những lúc, có một số việc đã định sẵn rồi."
Vốn dĩ khi nghe câu nói trước đó trong lòng Thẩm Lãnh đã yên tâm hơn, câu "định sẵn" này khiến tim của Thẩm Lãnh siết lại. Bất kể nghe như thế nào, câu "có những lúc, có một số việc đã định sẵn rồi" này dường như cũng không may mắn lắm.
"Ý của quốc sư là?"
"Thuận theo tự nhiên."
Tiểu Trương chân nhân nói: "Mời quốc công về đi, có lẽ là nói đại sự, không thể nói là chuyện xấu, quốc công giữ tâm ổn định, không loạn trong lòng."
Thẩm Lãnh thở dài, hắn biết Tiểu Trương chân nhân tuyệt đối sẽ không nói gì cả, hắn cũng không từ bỏ ý định, vì thế hắn hỏi một câu: "Vậy quốc sư xem ta thì sao?"
Tiểu Trương chân nhân: "Rất đẹp."
Thẩm Lãnh: "Hả?"
Tiểu Trương chân nhân: "Á!"