Trên đường về thư viện Thẩm Lãnh vẫn luôn suy nghĩ lời Lâm Lạc Vũ nói. Lâm Lạc Vũ bảo hắn trực tiếp đến hỏi hoàng hậu nương nương, nhưng làm sao Thẩm Lãnh có thể trực tiếp hỏi ra những lời này được.
Hơn nữa Thẩm Lãnh muốn đi gặp hoàng hậu lắm, bất kể là xuất phát từ tâm tư gì, suy nghĩ gì, hắn đều không quá muốn đi gặp.
Mỗi lần gặp hoàng hậu là Thẩm Lãnh đều sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên, sự không tự nhiên xuất phát từ tận xương tủy.
Nhưng Thẩm Lãnh hiểu suy nghĩ của Lâm Lạc Vũ, hắn trực tiếp đến hỏi hoàng hậu cũng không có gì là không ổn, hơn nữa nếu hắn vào cung cầu kiến, hoàng hậu cũng tuyệt đối sẽ gặp hắn.
Có điều Thẩm Lãnh luôn cảm thấy hắn và hoàng hậu có khoảng cách, một khoảng cách không giải thích rõ ràng được, nhưng cảm Trà Nhi thì không có cảm giác ngăn cách này.
Trước kia khi Thẩm Lãnh không ở Trường An, phần lớn thời gian Trà Nhi đều sẽ ở trong cung, khi ở cùng hoàng hậu Trà Nhi sẽ cảm thấy rất thoải mái, rất thích thú, cũng sẽ cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng Thẩm Lãnh lại biết rất rõ cảm giác của mình, thậm chí hắn cũng không dám nhìn thẳng vào hoàng hậu.
Cảm giác này rất không tốt.
Trên đường đi Thẩm Lãnh đều suy nghĩ chuyện này, lão đương gia đột nhiên đem tiền của mã bang đến cho hắn, Thẩm Lãnh không nghĩ là bởi vì lão đương gia biết thủy sư của hắn thiếu tiền. Hắn thiếu tiền là giả vờ, chứ thật ra trong tay hắn có gần trăm vạn lượng bạc.
Lão đương gia đột nhiên xuất hiện, Thẩm Lãnh đoán là sắp xếp của hoàng đế, mà hoàng đế làm những việc này giống như là đang sắp xếp tương lai cho Thẩm Lãnh hơn, nói chính xác thì là đang sắp xếp cho con của Thẩm Lãnh, bao gồm cả chuyện lúc trước cho Thẩm Kế thiên ngưu bị thân, cho Thẩm Ninh quận chúa, đều là bệ hạ đang sắp xếp.
Cho nên Thẩm Lãnh thật sự lo lắng.
Hắn không ngừng tự hỏi mình lý do của sự lo lắng này là gì, hắn muốn tìm một đáp án, một đáp án có vẻ hơi già mồm cãi láo nhưng lại là tất nhiên.
Sự lo lắng này là nỗi lo lắng của một thần tử đối với bệ hạ, hay là nỗi lo lắng của một người con trai đối với phụ thân.
Có lẽ bắt đầu từ rất lâu trước đây hoàng đế đã lẳng lặng chấp nhận chuyện Thẩm Lãnh là đứa con trai thất lạc của ông ta, không phải là Thẩm Lãnh cũng như vậy ư? Từ rất lâu trước đây, sau khi đoán được hắn đã âm thầm chấp nhận chuyện hoàng đế là phụ thân của hắn.
Nếu sự lo lắng này là vì lý do thứ hai, là lo lắng cho phụ thân, Thẩm Lãnh sợ.
Hắn muốn chạy trốn.
Trên thế giới này cũng có chuyện mà hắn không dám đối mặt, hắn có thể liều cái mạng này để hoàn thành việc mà hoàng đế muốn hắn làm, nhưng hắn không dám chấp nhận chuyện hắn có thân phận hoàng tử một cách rõ ràng.
Cũng may, chắc hẳn là hoàng đế cũng không nghĩ đến chuyện muốn nhận nhau.
Hoàng đế là người tỉnh táo nhất trên thế giới này, Thẩm Lãnh nghĩ khi mình gặp phải khó khăn nguy hiểm thì ngược lại sẽ bình tĩnh, có lẽ chính là di truyền từ hoàng đế... Hoàng đế bình tĩnh như vậy, đương nhiên biết công khai thừa nhận thân phận của Thẩm Lãnh là chuyện không lý trí cỡ nào.
"Nghĩ gì vậy?"
Khi Thẩm Lãnh đang suy nghĩ về những điều này thì bỗng nhiên bị người khác lên tiếng cắt ngang. Hắn liếc mắt nhìn người trước mặt, hơi sững người, lúc này mới phát hiện không ngờ lại là Nhị Bản đạo nhân.
"Ơ?" Thẩm Lãnh hỏi: "Sao ngươi lại ở đây."
Nhị Bản cũng ngây người, gã ngẩng đầu nhìn tấm biển Tường Ninh Quán trên cửa, lại nhìn thấy mình quả thật là đứng ở cửa, sau đó hỏi: "Ta... ở đây thì có gì không thỏa đáng sao?"
Lúc này Thẩm Lãnh mới chú ý thấy mình bất tri bất giác lại đến phía tây thành. Phủ đại tướng quân của hắn ở phía đông thành, đi đến đây ít nhất mất hơn một canh giờ, hắn cứ đi như vậy hơn một canh giờ mà cũng không biết.
"Đến lượt ta hỏi."
Nhị Bản hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"
Thẩm Lãnh nói: "Nhớ ngươi."
Nhị Bản: "Ọe..."
Thẩm Lãnh: "Ngươi nhìn ngươi xem, vẻ mặt không tự tin như vậy."
Nhị Bản: "Sư huynh, nói tiếng người được không?"
Thẩm Lãnh: "Ồ... nếu ta nói thật ra ta cũng không biết tại sao lại đi đến đây thì ngươi có tin không?"
Nhị Bản gật đầu: "Tin, bởi vì ta biết xem tướng. Lúc nãy khi huynh nói đầu tiên là nhớ ta, vẻ mặt của huynh đã bán đứng trái tim của huynh. Cảm xúc và suy nghĩ sẽ thể hiện ở trên mặt, theo cách nói của Đạo môn chúng ta thì tướng mặt chia làm hai loại, một loại là hằng tướng, gọi là hằng tướng chính là khuôn mặt của con người, không có thay đổi quá lớn, nhỏ có thể thấy lớn, lớn có thể thấy già."
"Còn một loại nữa gọi là thuấn tướng, thuấn tướng thay đổi theo sự dao động cảm xúc của con người. Một người thuận lợi thì tướng mặt là một kiểu, không thuận lợi lại là một kiểu, cho dù là một giây trước vui vẻ, một giây sau phiền não, tướng mặt cũng sẽ thay đổi."
Thẩm Lãnh: "Vậy ngươi xem hiện tại tướng mặt của ta như thế nào?"
Nhị Bản: "Tư xuân, giống như mèo động đực vậy."
Thẩm Lãnh: "Cút..."
Nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn nhìn về phía Nhị Bản: "Tướng mặt... người xem tướng mặt giỏi nhất trong Tường Ninh Quán này là ai?"
Nhị Bản nói: "Trong Tường Ninh Quán có hai người xem tướng mặt giỏi nhất, một người là sư gia ta, cũng là sư gia của huynh, một người là Tiểu Trương chân nhân, huynh muốn chọn người nào?"
Thẩm Lãnh: "Thật ra ta cảm thấy bản lĩnh xem tướng của ngươi cũng rất tốt đấy, lúc nãy vừa nhìn thấy ta đã nhìn ra nhiều chuyện như vậy, còn nói rõ ràng rành mạch, cũng thêm cả ngươi vào nữa đi."
Nhị Bản cười hì hì: "Biết hàng! Vậy thì được, sư gia, Tiểu Trương chân nhân, ta, huynh chọn ai?"
Thẩm Lãnh: "Sư gia."
Nhị Bản đạo nhân: "..."
Gã hỏi Thẩm Lãnh: "Tại sao huynh chọn sư gia?"
Thẩm Lãnh: "Bởi vì mắt của Tiểu Trương chân nhân không tốt."
"Tại sao không chọn ta?"
"Bởi vì tâm ngươi không tốt."
"Phì."
Nhị Bản dẫn Thẩm Lãnh vào Tường Ninh Quán. Trong đạo quán có thêm nhiều đạo nhân hơn trước kia không ít, có người đang quét dọn sân, có người đang cắt tỉa cành cây hoa cỏ, có người ở trong phòng làm bài tập, mọi người nhìn thấy Nhị Bản đều sẽ cúi người thi lễ.
Thẩm Lãnh sửng sốt, đã quá lâu không tới Tường Ninh Quán, không biết Tường Ninh Quán hiện giờ đã có quy mô như vậy, chỉ riêng trong viện này có mười mấy đạo nhân, đoán chắc hiện tại đạo nhân trong quán đều có thể lên đến mấy trăm người rồi.
"Sao lại nhiều người như vậy?"
Thẩm Lãnh hỏi Nhị Bản: "Bắt đầu từ lúc nào lại có thêm nhiều người vậy?"
"Chẳng có ý nghĩa gì."
Nhị Bản đạo nhân vừa đi vừa nói: "Những người này đều là đạo nhân đứng đắn, chẳng thú vị chút nào, huynh tuỳ tiện nói đùa với bọn họ, bọn họ cũng có thể sợ chết khiếp... Mấy ngày trước ta nhìn thấy một tiểu sư điệt, nói nàng ta cơ ngực không tệ, nàng ta sợ hãi quay đầu bỏ chạy."
Thẩm Lãnh: "Ngươi đợi một chút, nàng ta nào?"
Nhị Bản đạo nhân: "Nữ cũng có."
Thẩm Lãnh: "Nếu là ta thì sẽ tát ngươi."
Nhị Bản đạo nhân: "Không phải ta giở trò lưu manh, là huynh chưa từng thấy nàng ta một tay nhấc khoá đá một trăm cân đấy thôi, dáng vẻ rất đáng yêu, nhưng dáng người... Nói như thế nào nhỉ, ta không xem nàng ta là nữ nhân."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì ngươi cũng là lưu manh."
Nhị Bản đạo nhân thở dài: "Người đời cười ta quá điên khùng, ta cười người đời nhìn không thấu."
Thẩm Lãnh: "Ngươi không bị đánh chết có phải là vì ngươi có khinh công tốt không?"
Nhị Bản đạo nhân: "Không phải, chủ yếu là vai vế của ta cao."
Gã đang nói thì phía đối diện có một tráng hán đi tới, trong tay cầm một cái khăn mặt đang lau mặt, nhìn thân hình cũng không kém Vương Khoát Hải quá nhiều, Thẩm Lãnh hít một tiếng: "Đệch, cơ ngực tốt thật."
Người nọ giật mình, rớt cả khăn mặt, ngay sau đó là một tiếng hét giống như đích tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, Thẩm Lãnh vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, đó không phải là tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi sao, nàng ta đỏ mặt quay đầu bỏ chạy.
Nhị Bản đạo nhân: "Ha ha... Hi hi... Ha ha ha ha ha."
Thẩm Lãnh: "Nếu ngươi nói chuyện này ra ngoài, ta sẽ giết ngươi diệt khẩu."
Nhị Bản đạo nhân: "Ta đã nói ta không phải lưu manh mà."
Thẩm Lãnh nói: "Lát nữa hay thay ta nói lời xin lỗi cô nương người ta."
Nhị Bản đạo nhân gật đầu: "Được thôi..."
Hai người đi đến chỗ nhà phụ, Nhị Bản đạo nhân chỉ chỉ, lão đạo nhân Thu Thực tiên phong đạo cốt đang nằm ngủ trên ghế dài. Thẩm Lãnh đi qua cúi người thi lễ: "Sư gia."
Thu Thực đạo nhân không mở mắt: "Nhị Bản cút xéo."
Nhị Bản nhìn về phía Thẩm Lãnh, cười cười xấu hổ: "Chủ yếu là chỉ có một mình ta gọi sư gia, đệ tử mới trong quán đều là vai vế đồ đệ của ta, sư phụ ta đều là sư gia của bọn họ."
Thu Thực đạo nhân bỗng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh liền hơi ngây người, sau đó lập tức ngồi dậy: "Mau đỡ ta dậy."
Thẩm Lãnh vội vàng đi qua thò tay ra đỡ Thu Thực đạo nhân: "Sư gia, gặp ta kích động như vậy ư?"
Thu Thực đạo nhân: "Ngồi dậy gấp, chóng mặt."
Thẩm Lãnh: "..."
Thu Thực đạo nhân ngồi vững rồi hỏi: "Tại sao quốc công lại đột nhiên đến đạo quán? Là có chuyện gì gấp sao?"
Thẩm Lãnh cười cười nói: "Nhớ người."
Nhị Bản: "Ọe..."
Thu Thực đạo nhân cười lớn ha ha: "Nếu ta trẻ lại bảy mươi tuổi thì đã tin ngươi rồi, khi đó vẫn còn hơi mông lung chuyện nam nhân nên thích nữ nhân hay là nên thích nam nhân."
Nhị Bản đạo nhân: "Oa đệch, khi sư gia người ba mươi mấy tuổi vẫn còn ngây thơ vậy à."
Thu Thực đạo nhân nhíu mày: "Ta bao nhiêu tuổi rồi?"
Nhị Bản đạo nhân: "Năm nay người vừa qua một trăm tuổi."
"Vớ vẩn."
Thu Thực đạo nhân nói: "Rõ ràng là ta mới tám mươi tuổi."
Nhị Bản đạo nhân nói: "Vậy thì sư gia người yêu cũng sớm quá rồi đấy, khi mười mấy tuổi ngây thơ là bình thường, nhưng ngây thơ đến mức không biết nên thích nam nhân hay là nên thích nữ nhân thì quá đáng, đó quả thật là nam nhân ba mươi mấy tuổi mới khiến đời người nghi ngờ."
Thu Thực đạo nhân: "Gậy của ta đâu."
Thẩm Lãnh tung một cước đá văng Nhị Bản đạo nhân: "Đã đánh rồi."
Thu Thực đạo nhân cười hì hì: "Nói đi, rốt cuộc đến quán có chuyện gì?"
Thẩm Lãnh trầm tư một lát, sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: "Chỉ là ta bỗng nhiên rất hứng thú với chuyện mê tín, lúc trước nghe nói xem tướng mặt có thể thấy được rất nhiều thứ, ví dụ như xuất thân, ví dụ như tài vận, ví dụ như nhân duyên, ví dụ như..."
Thu Thực đạo nhân thở dài: "Tên khốn kiếp nào nói vậy?"
Thẩm Lãnh: "Thẩm tiên sinh..."
Thu Thực đạo nhân suy nghĩ: "Ồ, hắn à... hình như hắn là đồ đệ của ta đúng không?"
Thẩm Lãnh: "Hả?"
Thu Thực đạo nhân dường như đang cẩn thận nhớ lại một chút: "Quả thật là đồ đệ của ta, chẳng qua là đệ tử trên danh nghĩa, tên đó rất không đứng đắn. Ta nói cho ngươi biết, thiên hạ này, chín mươi chín phần trăm đạo nhân nói với ngươi là biết xem tướng thì ngươi cũng đừng tin, đều là khoác lác cả..."
Thẩm Lãnh: "Ặc..."
Thu Thực đạo nhân nói: "Hồi ta còn trẻ cũng khoác lác chuyện này không ít, bây giờ không cần nữa, ta đã làm đạo nhân bảy mươi năm rồi..."
Nhị Bản: "Một trăm năm."
Thu Thực đạo nhân: "Vớ vẩn, ta mới tám mươi, ta bắt đầu làm đạo nhân từ năm mười tuổi."
Thẩm Lãnh: "Sư gia người đừng để ý đến Nhị Bản, người nói tiếp đi."
Thu Thực đạo nhân tiếp tục nói: "Ta đã làm đạo nhân bảy mươi năm, ta cũng chưa từng gặp mấy người thật sự có thể xem tướng mà biết cuộc đời, trên thế giới này một phần trăm đó quá ít. Nói chính xác thì mười vạn đạo nhân, có một người có thể nhìn thấu đời người đã là không tệ rồi."
Lão cười hì hì, chỉ vào mình nói: "Nhưng vận may của ngươi tốt."
Thẩm Lãnh: "Quả thật là sư gia biết xem sao?"
Thu Thực đạo nhân: "Không phải, ta nói là vừa khéo ta quen biết một người."
Thẩm Lãnh: "..."
Thu Thực đạo nhân chỉ về phía hậu viện: "Ở đó có một người."