Vào đêm.
Bên hồ thư viện, lão đương gia ngồi trên lan can cầu đá, tay vịn lan can không rộng nhưng lão vẫn ngồi khoanh chân ở đó, khiến người ta luôn lo lão không cẩn thận là sẽ ngã xuống, nhưng lão lại giống như pho tượng trên cầu đá này, ngồi vững đến mức không thể vững hơn.
Lão đương gia tháo cái tẩu thuốc trên đai lưng xuống, thuần thục gõ gõ trên cầu đá, nhét lá thuốc vào, ấn nhẹ xuống, dùng đồ đánh lửa đốt thuốc, rít mạnh mấy hơi sau đó khói bắt đầu lượn lờ.
Lão nhân gia vốn đã là một nhân vật giống như đắc đạo thành tiên, thêm làn khói lượn lờ này lại càng có thêm một chút yêu khí.
Người đã già, thành yêu cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là có người đạo hạnh ít, có đạo hạnh sâu. Không hề nghi ngờ gì lão đương gia thuộc kiểu đại yêu có đạo hạnh mà đương thời không mấy người có thể sánh bằng.
"Không cần nói gì nữa."
Lão đương gia liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Tổng cộng có ba loại nam nhân mà ta xem thường, đầu tiên là loại người nói không giữ lời, tiểu nữ tử có thể nhưng đại nam nhân thì không được. Thứ hai là loại người thấy lợi quên nghĩa, nếu nam nhân xem tiền nhìn nặng hơn nghĩa, tiểu nữ tử cũng không được, ta không thể chấp nhận. Thứ ba chính là loại người tình cảm yếu đuối..."
Lão dùng tẩu thuốc chỉ Thẩm Lãnh: "Ngươi là như vậy."
Thẩm Lãnh cười khổ: "Món quà này của lão đương gia quá nặng đi, thật sự không dám nhận."
"Ồ." Lão đương gia cười nói: "Ta vẫn luôn nghe nói da mặt của đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh dày đến nỗi cường cung ngạnh nỏ cũng không bắn thủng, trên đời này không có lợi lộc gì mà ngươi không chiếm. Sao nào, bây giờ có một món hời lớn như vậy để trước mặt ngươi, ngươi không dám lấy à?"
Thẩm Lãnh nói: "Những lợi lộc ta chiếm đều là dựa vào bản lĩnh của ta, không thẹn với lương tâm."
Lão đương gia ngẩn ra, sau đó cười nói: "Ngươi câu nói này, là câu không biết xấu hổ nhất ta từng nghe trong mấy năm nay."
Thẩm Lãnh nói: "Lợi ích chiếm được bằng bản lĩnh nên trong lòng tự tin, cầm món quà này của lão đương gia không chắc chắn, dùng lại càng không tự tin."
Lão đương gia nói: "Cũng không phải là tặng cho ngươi, là cho Trà Nhi. Con gái ta thích Trà Nhi, coi Trà Nhi giống như con gái của mình, vậy thì Trà Nhi chính là cháu gái của ta..."
Thẩm Lãnh: "Cháu ngoại."
Lão đương gia nhẩm tính, đúng là như vậy, sau đó nhổ phì một tiếng: "Đừng quấy rối."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Ồ..."
"Vợ chồng chúng ta chỉ có một đứa con gái, con gái ta chỉ có một đứa con gái, cho nên những thứ ta tích góp cả đời đều cho Trà Nhi thì làm sao? Có ai quản được à?"
Thẩm Lãnh nói: "Nhưng..."
Lão đương gia trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi nghĩ ngươi đã là đại tướng quân rồi thì có thể coi lời nói của ta là cái rắm à? Ngươi còn dám nói thêm một câu, ta sẽ ném ngươi xuống hồ thư viện này, ta dùng tẩu thuốc ấn lên đầu ngươi cho ngươi không ngoi lên được."
Thẩm Lãnh cười khổ.
Lão đương gia nói: "Thẩm Lãnh, có mấy câu ngươi hãy nghe ta nói hết đã... Cả đời hai vợ chồng chúng ta trân quý nhất không phải là chúng ta có bao nhiêu tiền tài, có bao nhiêu gia nghiệp, mà là con gái của chúng ta. Người mà nó quan tâm cũng là người chúng ta quan tâm, thứ gì nó trân trọng thì chúng ta càng trân trọng hơn."
Lão đương gia nhả ra một làn khói: "Thẩm Lãnh, thứ ngươi quan tâm nhất là gì?"
Thẩm Lãnh suy nghĩ, trả lời: "Người."
"Đúng thế."
Lão đương gia cười nói: "Con người ta đương nhiên là quan tâm đến người nhất, ta là người thô kệch không nói ra được đạo lý lớn gì nhưng ta biết, tiền nếu không để cho người ta dùng thì tiền cũng không có ý nghĩa, ta giữ núi vàng núi bạc thì cũng chỉ nhìn mà thôi, vô ích, dùng tiền này đổi thành giáp trụ bảo vệ những đứa trẻ đó, để cho bọn họ có thể còn sống mà trở về từ chiến trường..."
Lão đương gia hút hết thuốc, gõ tẩu: "Ngươi đừng nghĩ là ta đang giúp ngươi, coi như hai vợ chồng già chúng ta đang tích đức, có thể giúp cho nhiều đứa trẻ như vậy có thể có thêm một mạng, một cái mạng đã hơn xây phù đồ bảy tầng, bảo vệ mấy ngàn mấy vạn tính mạng, đó là bao nhiêu phù đồ?"
Lão hỏi Thẩm Lãnh: "Cứ nghe người ta nói như vậy, phù đồ là cái gì?"
Thẩm Lãnh: "Phù đồ chính là tháp, người của Thiền tông Tây Vực nói cứu một mạng người hơn xây phù đồ bảy tầng, chính là nói cứu một mạng người còn hơn xây tháp cao bảy tầng, bọn họ cho rằng Phật tháp bảy tầng là tốt nhất."
Lão đương gia hơi khó hiểu: "Quan hệ nhân quả là gì?"
Thẩm Lãnh: "Quan hệ nhân quả gì?"
Lão đương gia: "Tại sao cứu một mạng người còn tốt hơn xây tháp bảy tầng?"
Thẩm Lãnh: "Ta cũng không dễ giải thích."
Lão đương gia: "Ta cứu một mạng người thì chính là xây tháp? Xây cái đó có ích lợi gì!"
Thẩm Lãnh: "..."
Lão đương gia nhét đẩu thuốc vào đai lưng: "Thẩm Lãnh, vốn dĩ ta không nên nhiều chuyện, lúc đến đây bà vợ già đã nói với ta, ông nói với tiểu tử thối đó rằng sở dĩ đưa mã bang cho vợ chồng bọn họ là để cho bọn họ biết, đối với vợ chồng bọn họ mà nói không phải là không có đường lui như người khác, bọn họ có thể lui, lùi đến một bước cuối cùng vẫn còn có mã bang trong Thập Vạn Đại Sơn Tây Thục đạo. Lời này không nên nói đúng không? Nhưng ta đã nói."
Lão đương gia nhảy từ trên lan can cầu đá xuống: "Ta cảm thấy không nên nói là vì câu này có vẻ hơi quá phận, hơi vượt quá quy định, nhưng mà ta đã nói, một là bởi vì ta làm trưởng bối thì nhất định phải nói với các ngươi, đừng lo đường lui, bởi vì có đường lui."
"Hai... ta sợ sau khi trở về bà vợ già kia sẽ vặn tai ta, đau lắm đấy."
Lão đi ra ngoài thư viện: "Không cần tiễn ta, phía trước chính là cửa thư viện rồi, về đi."
Thẩm Lãnh: "Ta muốn tiễn ông về."
Lão đương gia lắc đầu: "Ta nói không cần là không cần, đừng có chuyện gì cũng bắt ta phải nói hai lần được không?"
Thẩm Lãnh đành phải dừng lại, khom người cúi đầu: "Đa tạ."
Lão đương gia cười lớn ha ha đi ra ngoài thư viện, một chiếc xe ngựa đang đậu ở cửa thư viện, lão lên xe ngồi xuống rồi thở dài một hơi, cảm thấy khá hài lòng.
"Nhận rồi à?"
Người ngồi đối diện lão hỏi.
Lão đương gia liếc mắt nhìn người nọ một cái: "Cô gia à, người là hoàng đế mà sao làm việc còn lén lén lút lút vậy. Ta nói Giang Nam gặp lũ lụt cần cứu nạn, quyên góp hết tất cả tài sản của mã bang cho triều đình, ngươi bảo ta đem cho Thẩm Lãnh... Sau khi trở về ta đã thương lượng với bà vợ già một chút. Một là cho Thẩm Lãnh và Trà Nhi cũng là chuyện chúng ta vốn đã nghĩ đến, nếu không phải bởi vì chuyện lũ lụt của Giang Nam thì đã làm rồi. Hai là... Người là hoàng đế, lời hoàng đế nói thì phải nghe."
Hoàng đế cười cười: "Tiền cứu nạn lũ lụt đã đủ rồi, vốn cũng chỉ thiếu mấy chục vạn lượng bạc, số tiền tham ô do Thẩm Lãnh tra được sau khi phát khoản sẽ không có vấn đề. Vốn dĩ khoản bạc này trẫm cũng không định dùng cho quốc sự, đây là tài sản riêng, tuy trẫm là hoàng đế, nhưng tài sản riêng và quốc sự không thể lẫn lộn."
"Nếu như là trẫm cho Thẩm Lãnh, hắn sẽ càng lo sợ hơn."
Hoàng đế cười cười: "Tay nghề của Lãnh Tử ngốc thế nào?"
Lão đương gia cười: "Rất tốt."
Hoàng đế: "Có uống nhiều thêm một chén không?
Lão đương gia: "Bệ hạ làm sao vậy?"
"Chỉ là vui thôi."
Hoàng đế cười nói: "Thật ra trẫm vẫn luôn không biết nên cho tiểu tử ngốc đó cái gì, những thứ có thể cho, những thứ trong cấp quốc gia, trẫm đều sẽ cho, nhưng đó là thứ nên cho, không phải thứ mà một phụ thân nên cho, là một vị hoàng đế nên cho. Trẫm thường xuyên nghĩ nếu Thẩm Lãnh không phải con trai của trẫm, với công lao của hắn mà được nhận những thứ hiện tại, có quá không?"
Hoàng đế lắc đầu: "Không quá, đó chính là thứ hắn nên nhận được, trước đây trẫm luôn cảm thấy đã cho hắn không ít, đã không ít, nhưng khi trẫm nghĩ lại, những thứ trẫm cho thực sự đều là thứ một phụ thân nên cho sao? Đáp án là không... Đó chỉ là thứ mà hoàng đế nên cho, vậy nên lúc đầu trẫm đã từ chối khi khanh nói quyên góp tài sản của mã bang cho triều đình, khanh có thể cho trẫm chứ không thể cho triều đình được."
Lão đương gia: "Có gì khác nhau."
Hoàng đế: "Có."
Ông ta thở ra một hơi rồi nói: "Giang sơn xã tắc cho Trường Diệp, vinh hoa phú quý cho Lãnh Tử."
Hoàng đế nhìn về phía lão đương gia: "Đây chính là cháu ngoại ruột của khanh."
Lão đương gia bĩu môi: "Cũng may là ta đưa qua cho Thẩm Lãnh, nếu người đưa qua, hắn cũng không nghĩ là lòng tốt của ta."
Hoàng đế cười lớn ha ha: "Đi thôi, đi uống một chén."
Lão đương gia: "Ta không sợ gì cả, đừng nói uống thêm một chén, cho dù uống thêm mười chén, hai mươi chén cũng không phải vấn đề, chỉ cần sau khi trở về người có thể thu phục nhạc mẫu của người..."
Hoàng đế thở dài: "Trẫm đêm khuya xuất cung còn kéo khanh đi uống rượu, đừng nói nhạc mẫu đại nhân, cho dù là khuê nữ của khanh, khi về trẫm cũng chưa chắc giải quyết được."
Lão đương gia: "Tiền đồ đâu!"
Hoàng đế: "Khanh được không?"
Lão đương gia: "Ta cũng không tiền đồ..."
Cung Vị Ương, trong cung hoàng hậu, hoàng hậu bưng thức ăn từ phòng bếp nhỏ đi ra, trở lại phòng khách đặt trên bàn, liếc mắt nhìn mẫu thân đã không đợi kịp đang ngồi uống rượu, bà cười nói: "Không đợi phụ thân và bệ hạ sao?"
"Hai người bọn họ nếu không lén ra ngoài uống rượu, coi như ta lăn lộn nhiều năm giang hồ như vậy uổng phí."
Lão thái thái bĩu môi một cái: "Với sự hiểu biết của ta về hai người đó, nói không chừng lúc này đã đi tìm quán rượu rồi."
Hoàng hậu cười: "Bọn họ uống của bọn họ, chúng ta uống của chúng ta. Nam nhân à... thật ra có một chút thời gian riêng tư rất tốt."
Lão thái thái nói: "Con nói có đạo lý, chúng ta uống rượu của chúng ta, sau khi uống xong chờ bọn họ về rồi người nào xử lý nam nhân của người đó, con xử lý của con, ta xử lý của ta."
Hoàng hậu phụt một tiếng: "Cha con đã chừng đó tuổi rồi, còn xử lý gì nữa, kệ ông ấy đi."
"Vậy không được."
Lão thái thái nói: "Ta không xử lý ông ta... ông ta không quen đâu."
Hoàng hậu đầu tiên bật cười, sau đó tỉnh ngộ, đột nhiên đã hiểu ý của mẫu thân, nếu phụ thân trở về mà mẫu thân không quan tâm, vậy thì có thể phụ thân sẽ rất hoang mang.
"Thật ra..."
Lão thái thái nhìn về phía hoàng hậu: "Có phải con có chuyện gì đó vẫn luôn muốn nói với chúng ta nhưng mãi vẫn không nói ra không? Nếu như muốn nói... hôm nay phụ thân con và hoàng đế đều không ở đây, con cứ nói với mẹ, con không muốn để cho bọn họ biết, mẹ giữ bí mật giúp con."
Nửa canh giờ sau, lão thái thái thở dài một hơi: "Như vậy à..."
Sau đó cười cười: "Vậy thì cũng không có gì."
Hoàng hậu ngẩn người ra, ánh mắt hơi mơ hồ.
Trời tảng sáng, Thẩm Lãnh trở về phủ đại tướng quân một chuyến, giao hết cho Lâm Lạc Vũ những thứ đêm hôm qua lão đương gia cho hắn: "Đưa đến đông cương đi, giao thiết bài bang chủ của mã bang này cho Trà Nhi, bảo nàng ấy cất giữ, sau này truyền cho hai đứa trẻ."
Lâm Lạc Vũ nói: "Ngươi không có ý định dùng số tiền này tạo binh khí giáp giới cho các binh sĩ thủy sư?"
"Thật ra tiền của ta gần đủ dùng rồi."
Thẩm Lãnh nói: "Những thứ này là lão nhân gia cho, để lại cho bọn trẻ đi, lui một vạn bước mà nói... để cho bọn trẻ còn có đường lui."
Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Cuối cùng coi như ngươi cũng đã biết dự tính cho bản thân mình."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta đoán là bệ hạ bảo lão đương gia đưa đến."
Lâm Lạc Vũ ngẩn ra: "Sợ rồi?"
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Sợ."
Lâm Lạc Vũ suy nghĩ: "Ta sẽ sắp xếp người mau chóng đưa đồ đến đông cương giao cho Trà Nhi, chừng nào thì ngươi trở lại? Nếu sợ thì ngươi cũng có thể mau chóng rời khỏi Trường An."
"Ta đi Võ Công Phường một chuyến đã."
Thẩm Lãnh nói: "Bên Võ Công Phường còn có một mớ vật tư ta phải mang đi, sau khi làm xong thì ta trở về đông cương... Bệ hạ đột nhiên bảo lão đương gia đưa cái này đến, ta sợ là... bệ hạ."
Lâm Lạc Vũ nhíu mày: "Bệ hạ?"
Nàng suy nghĩ một chút, sắc mặt cũng thay đổi: "Sức khỏe của bệ hạ không tốt?"
Sắc mặt Thẩm Lãnh hơi khó coi, hắn cúi đầu nói: "Ta cũng không biết có phải là như thế hay không, nhưng gần đây biểu hiện của bệ hạ quả thật khiến ta hơi lo sợ."
Lâm Lạc Vũ trầm tư một lát, nhìn Thẩm Lãnh nói: "Đi hỏi hoàng hậu thử xem."
Thẩm Lãnh ngẩng phắt đầu lên: "Hỏi hoàng hậu?"
Lâm Lạc Vũ gật nói: "Trên thế giới này nếu còn có một người biết chuyện là như thế nào, đó chỉ có thể là hoàng hậu."