Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1312 - Chương 1312: Chỉ Đếm Được Trên Đầu Ngón Tay

Chương 1312: Chỉ đếm được trên đầu ngón tay Chương 1312: Chỉ đếm được trên đầu ngón tay

Đêm, phủ đại tướng quân.

Lâm Lạc Vũ ngồi ở trong phòng yên tĩnh thưởng thức trà, nhìn nơi xa lạ này, thể hội ban đêm xa lạ này, tâm trạng có chút không an tĩnh, không phải quá kịch liệt, chỉ là nàng cảm thấy cảm giác này có một chút kỳ lạ.

Nhan Tiếu Tiếu từ bên ngoài vào, nhìn nàng một cái rồi cười: "Cuối cùng vẫn là đại tướng quân nói chuyện có tác dụng, muội khuyên như thế nào tỷ cũng không nghe."

Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói: "Ta chỉ không muốn khiến hắn khó xử thôi."

Nàng đặt chén trà xuống: "Nếu ta cố chấp muốn đi, trong lòng hắn sẽ cảm thấy buồn bã, sẽ cảm thấy áy náy, cũng sẽ sợ hãi."

Nhan Tiếu Tiếu nói: "Nhưng tỷ không đi, người buồn là bản thân tỷ."

Lâm Lạc Vũ nhìn nàng ta một cái: "Là ta thì tốt rồi, không muốn là hắn."

Nhan Tiếu Tiếu thở dài ra một hơi: "Như vậy thì bây giờ muội sắp bắt đầu với thân phận nhị quản gia của phủ đại tướng quân rồi à?"

Lâm Lạc Vũ cười nói: "Tại sao là nhị quản gia?"

Nhan Tiếu Tiếu chỉ vào nàng: "Ừ, đại quản gia."

Lâm Lạc Vũ cười lắc đầu: "Tiếu Tiếu, ta biết muội cảm thấy bất mãn thay ta, nhưng có những lúc không thể so đo như vậy, cân nhắc như vậy. Suy nghĩ theo hướng khác, nếu hắn không phải là hắn như vậy, có lẽ ta sẽ không thích, ta không thích, ai có thể bắt ta làm việc được?"

Nhan Tiếu Tiếu gật đầu: "Muội biết ý của tỷ tỷ, nhưng muội cứ cảm thấy bỏ ra như vậy mà không có báo đáp, hơi cực khổ."

"Nghĩ nhiều quá đấy."

Lâm Lạc Vũ nói: "Đâu có cực khổ gì, nếu muội nói là phiếu hào Thiên Cơ, đó là việc ta đồng ý làm và cũng am hiểu, việc làm phiếu hào Thiên Cơ lớn mạnh nằm trong khả năng của ta, cũng có chút đắc ý, cho nên không cực khổ. Nếu như nói là vì tình cảm, chuyện tình cảm này ngoại trừ ngươi ra tình ta nguyện ra, những thứ khác đều cực khổ."

Nhan Tiếu Tiếu ngẩn người ra, lẩm bẩm lặp lại một lần: "Ngoại trừ ngươi ra tình ta nguyện ra, những thứ khác đều cực khổ?"

Lâm Lạc Vũ nói: "Lúc này cũng không có người khác, ta lấy một ví dụ cho muội... Bệ hạ đối với Trân phi... không, giờ đã là hoàng hậu rồi, bệ hạ đối với hoàng hậu có tốt không? Tất nhiên là tốt. Hoàng hậu đối với bệ hạ có tốt không? Tất nhiên cũng là tốt, cho nên nhiều năm nay hoàng hậu không cảm thấy cực khổ, đây chính là ngươi tình ta nguyện. Nếu hoàng hậu cảm thấy bởi vì lý do tình cảm này mà không gắng gượng nổi nữa, như vậy cũng không phải lỗi của bà ấy, mà là lỗi của hoàn cảnh. Thẩm Lãnh và Trà Nhi thì khác, giữa bọn họ không có nhiều chuyện phân tranh như hậu cung, cho nên lại càng thuần túy hơn."

Nhan Tiếu Tiếu lắc đầu: "Tỷ tỷ lấy ví dụ này không tốt."

Lâm Lạc Vũ nhún vai: "Muội hiểu là được."

Nhan Tiếu Tiếu bĩu môi: "Rõ ràng là tỷ đang miễn cưỡng an ủi bản thân."

Lâm Lạc Vũ đứng dậy đi tới cửa, nhìn bóng đêm trong phủ đại tướng quân, trầm mặc một lúc rồi nói: "Ta chưa từng cưỡng ép bản thân. Muội nên hiểu, nếu có một ngày nào đó ta cảm thấy mình đang cưỡng ép bản thân, đó chính là lúc kết thúc."

Nhan Tiếu Tiếu im lặng, nàng ta cảm thấy câu nói này rất sâu xa.

Lâm Lạc Vũ quay đầu lại nhìn nàng ta một cái: "Nha đầu ngốc, muội không cần phải nghĩ cho ta nhiều như vậy, ta khác người bình thường, ta là kẻ tâm thần."

Nhan Tiếu Tiếu sửng sốt, sau đó nhổ phì một tiếng: "Phì, còn lâu tỷ mới vậy."

"Ta là vậy."

Lâm Lạc Vũ cười có chút đắc ý: "Nhưng ta là kẻ tâm thần đẹp nhất thiên hạ."

Nhan Tiếu Tiếu thở dài: "Nếu tỷ tỷ là kẻ tâm thần đẹp nhất thiên hạ, vậy thì muội chỉ có thể là kẻ tâm thần đẹp thứ hai thiên hạ thôi."

Lâm Lạc Vũ cười không khép được miệng: "Không không không, muội không phải kẻ tâm thần đẹp thứ hai thiên hạ, muội là nha đầu ngốc đẹp nhất thiên hạ, luôn thích lo lắng cho một kẻ tâm thần, cho nên muội không phải kẻ tâm thần, muội chỉ ngốc thôi."

Nhan Tiếu Tiếu nói: "Cận chu giả xích." (Gần đèn thì sáng)

Lâm Lạc Vũ chợt nhớ tới nửa câu còn lại, khóe miệng giương lên: "Cận lãnh giả bàn." (Người nào ở gần Thẩm Lãnh thì béo)

Giờ khắc này, thư viện.

Thẩm Lãnh làm cả một bàn đồ ăn, lau tay rồi trở lại bàn tiệc. Lại Thành và lão viện trưởng đã đang nâng ly cạn chén, còn Hắc Nhãn thì đứng ở cửa chờ hắn. Thẩm Lãnh liếc nhìn Hắc Nhãn một cái rồi áy náy cười cười, Hắc Nhãn lập tức liền căng thẳng: "Ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với ta?"

Thẩm Lãnh: "Không có không có... Chỉ là, gần đây ngươi đừng đến Nghênh Tân Lâu vội."

Hắc Nhãn suy nghĩ: "Ngươi đã bảo Trần Nhiễm mang người của ngươi đến Nghênh Tân Lâu ăn cơm rồi? Ghi nợ của ta?"

Thẩm Lãnh: "Ngươi xem đi, người quá thông minh không tốt, quá thông minh sẽ có phiền não."

Hắc Nhãn: "Cũng may cũng may, chuyện hơn một trăm người thôi, ta vẫn mời được."

Thẩm Lãnh nói: "Vậy thì ngày mai để bọn họ đi lần nữa."

Hắc Nhãn nghiêm túc nói: "Ngươi từng thấy cắt bào đoạn nghĩa chưa?"

Thẩm Lãnh: "..."

Hai người ngồi xuống uống rượu cùng lão viện trưởng và Lại Thành. Lại Thành có vẻ tâm trạng không tệ, rót chén rượu đưa cho Thẩm Lãnh: "Nào, ta mời ngươi một chén."

Thẩm Lãnh vội vàng đứng dậy: "Thế này ngại quá."

Lại Thành nói: "Bệ hạ bảo ta thay người mời ngươi, cũng là thay ngàn vạn bách tính gặp tai hoạ ở nam cương mời ngươi."

Thẩm Lãnh ngẩn người, theo bản năng lau tay xong mới nhận lấy chén rượu, trầm mặc một lúc rồi nói: "Vậy thì kính Đại Ninh, vì Đại Ninh quốc thái dân an."

"Cùng uống chén rượu này đi."

Lão viện trưởng đứng dậy: "Bốn chữ quốc thái dân an phân lượng quá nặng, phải cùng nhau uống."

Bốn người đồng thời nâng chén lên uống một hơi cạn sạch rượu. Lại Thành cười cười nói: "Thật ra bệ hạ đã sớm đoán được ngươi sẽ nhường bạc ra. Bệ hạ còn nói Lãnh Tử ngốc, nếu không phải ngốc như thế thì cũng không phải Lãnh Tử như vậy."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thật ra cũng không tình nguyện, tiền à... Đại học sĩ cũng biết đấy, sắp tới trận chiến lớn nhất mà Đại Ninh muốn đánh chính là đánh Tang quốc, sau khi đánh xong Tang quốc phỏng chừng sẽ cần một khoảng thời gian rất dài để tu dưỡng, có lẽ mười năm, có lẽ là hai mươi năm. Mà trận này lại nhằm đứng lúc nam cương Đại Ninh gặp lũ lụt."

Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Từ nhiều năm trước thủy sư Đại Ninh mới lập đến bây giờ, thủy sư đã từng đánh rất nhiều trận chiến, nhưng trên thực tế thì trận chiến này mới là trận chiến thật sự kiểm nghiệm thủy sư Đại Ninh có khả năng bảo vệ quốc gia hay không, mới là trận chiến kiểm nghiệm thủy sư Đại Ninh có khả năng viễn dương mở rộng biên cương hay không."

Thẩm Lãnh nói: "Những năm gần đây các bách tính Đại Ninh gửi gắm kỳ vọng vào thủy sư, cả triều văn võ gửi gắm kỳ vọng vào thủy sư, bệ hạ cũng thế... Thật ra ta biết rất rõ là bản thân ta suy nghĩ quá nhiều, yêu cầu quá nhiều. Dựa theo tiêu chuẩn chế thức Đại Ninh, trang bị của thủy sư không có vấn đề, cũng nhất định cao hơn giáp giới trang bị của binh sĩ người Tang, nhưng nói ra thì ta không chắc chắn thực lực thuỷ chiến của binh lính thủy sư Đại Ninh nhất định mạnh hơn người Tang."

Hắn thở mạnh một hơi rồi tiếp tục nói: "Cho nên ta chỉ muốn cho các binh sĩ nhiều hơn một ít, nhiều hơn một ít nữa, cho dù chỉ có một phần trăm khả năng giữ được mạng nhờ vào những trang bị ta cho bọn họ, vậy cũng đáng giá."

Lại Thành thở dài: "Nhưng ngươi có nghĩ tới không, trang bị của thủy sư các ngươi tốt hơn trang bị của những quân đội khác rất nhiều, dựa theo suy nghĩ của ngươi thì mỗi một sĩ binh chiến binh đều phải mặc thiết giáp, một khi bị truy cứu tại sao ngươi có nhiều tiền như vậy, ngươi giải thích như thế nào?"

"Không muốn giải thích."

Thẩm Lãnh nói: "Thật ra... sau khi đánh xong Tang quốc, ta định xin bệ hạ một cơ hội. Ta không muốn đánh trận nữa, không muốn chém giết nữa, ta chỉ muốn tìm một nơi để sống an nhàn... Nếu tương lai bị truy cứu, bệ hạ bãi chức đại tướng quân của ta, miễn bỏ quốc công, ta cũng bằng lòng."

"Cái rắm!"

Lại Thành lập tức nổi giận: "Ngươi cũng vừa mới nói bệ hạ gửi gắm kỳ vọng vào ngươi, ngươi lại báo đáp bệ hạ như vậy hả?"

Thẩm Lãnh nhất thời không biết nên nói thế nào, hắn trầm mặc một lúc rồi nói: "Thật ra có lẽ đại học sĩ cũng hiểu ta, ta thật sự không thích hợp làm quan."

Lại Thành nói: "Trên đời này không có nhiều người có thể muốn gì làm nấy như vậy, bệ hạ có thể sao? Ngay cả bệ hạ cũng không thể thì huống chi là ngươi? Ta gần như một tháng chỉ có thể về nhà một lần, ta có thể muốn gì được nấy sao?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Ta biết... nhưng mà..."

Lại Thành khoát tay, văn nhân cũng phải chửi đổng: "Con mẹ nó không nhưng gì cả, ngươi muốn tiền thì đi kiếm tiền, đánh xong trận chiến Tang quốc ngươi vẫn phải ngoan ngoãn làm đại tướng quân. Chuyện viễn dương của thủy sư Đại Ninh chỉ dừng lại ở Tang quốc à? Không thể nào. Như thế này đi, không cần ngươi quan tâm chuyện sau này, mặc kệ có bao nhiêu tấu chương sâm tấu ngươi, để ta ngăn chặn."

Thẩm Lãnh: "Vẫn phải có một lời giải thích hợp lý, tự ta sẽ nghĩ cách."

Lại Thành trừng mắt nhìn hắn một cái: "Mọi người đều nói ở giang hồ không thể tự mình làm chủ, nhưng trên thực tế thì con người ở bất kỳ nơi nào, bất kỳ vị trí nào đều có lúc không thể tự mình làm chủ. Ngươi tùy tiện theo ý mình, ngươi nói không làm là không làm, mấy vạn tướng sĩ thủ hạ của ngươi thì làm sao?"

Lão viện trưởng nói: "Dự tính muốn tăng cường hộ giáp cho binh sĩ thủy sư của Thẩm Lãnh không sai, đây là chuyện một đại tướng quân nên suy nghĩ, nhưng số bạc lớn như thế không rõ lai lịch, một khi có người truy cứu thì không có ai giải thích được, bệ hạ cũng không thể nói là của bệ hạ cho, Hộ bộ cũng không thể nói là đặc biệt phát tiền cho thủy sư."

Đúng lúc này bên ngoài có người lên tiếng, giọng nói vang dội hết sức ổn định

"Kịp giờ cơm không?"

Lão viện trưởng bọn họ nhìn ra ngoài, thấy là một lão già tinh thần quắc thước đi nhanh vào, mặc một bộ áo vải thoạt nhìn chính là một lão nông, nhưng lão nông này vô cùng khí thế, đủ để khiến bất cứ người nào cảm nhận được áp lực.

Lão nhân cất bước đi vào, liếc nhìn mọi người, cười nói: "Quả nhiên là kịp giờ cơm, chuyến đi này không uổng."

Thẩm Lãnh bọn họ vội vàng đứng dậy, ngay cả lão viện trưởng cũng đứng lên chào.

"Lão đương gia!"

Mọi người hành lễ.

Người tới là phụ thân của hoàng hậu nương nương, lão đương gia mã bang Tây Thục đạo. Lão tùy tiện đi vào, tự kéo một cái ghế đến ngồi xuống trước ánh mắt lúng túng của Thẩm Lãnh bọn họ, Thẩm Lãnh vội vàng rót một chén rượu cho lão.

Lão đương gia bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Sảng khoái, đã lâu không cho ta uống rượu rồi, bà vợ già đó của ta rất phiền, không thể trêu vào được, muốn uống rượu cũng đành phải uống trộm, may mà ta không quá nghiện rượu."

Lão liền cầm đũa lên ăn, ăn vài miếng rồi có vẻ thỏa mãn.

Để đũa xuống, lão nhân gia lấy từ trong cổ tay áo ra một tờ giấy vỗ lên bàn: "Thẩm Lãnh, cho ngươi, xem như tạ lễ ngươi mời ta bữa cơm này."

Thẩm Lãnh ngẩn ra, theo bản năng cầm tờ giấy kia lên nhìn, sau khi xem xong sắc mặt đại biến: "Thế này sao được."

Lão đương gia tháo một miếng thiết bài trên đai lưng xuống ném cho Thẩm Lãnh: "Kể từ hôm nay, vợ ngươi Trà Nhan chính là bang chủ của mã bang Tây Thục đạo. Mẹ nó chứ mã bang Tây Thục đạo ta cái khác không có, chỉ là có tiền, cực nhiều tiền. Ta tính sơ sơ một chút, ta tung hoành giang hồ sáu mươi năm, tiền tài tích góp được nhiều đến mức ngay cả chính ta cũng giật mình, từ giờ trở đi đều thuộc về Trà Nhan ."

Lão nhìn Thẩm Lãnh đang sững sờ: "Còn không đi làm thêm vài món nữa? Lão nhân gia tặng ngươi món quà lớn như vậy, còn không đáng để ngươi làm thêm hơn vài món ăn?"

Thẩm Lãnh hoang mang.

Lão đương gia vỗ bàn bộp một tiếng: "Còn ngẩn ra đấy làm gì?"

Thẩm Lãnh vội vàng gật đầu: "Được, ta đi làm thêm mấy món."

Lão đương gia cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Lại Thành: "Đại học sĩ, ta là một người trong giang hồ, bằng lòng tặng hết tài sản riêng cho hậu sinh vãn bối mà mình thích, hoặc là cháu gái nuôi, triều đình có quy định là không được không? Nếu triều đình không có quy định là không được, nếu sau này có người truy cứu, ta có thể ba mặt một lời trên triều đình không?"

Lão cười cười nói: "Đoán trước, không có mấy người mắng được ta, cũng không mấy người dám mắng ta đâu, chỉ đếm được trên đầu ngón tay."

Lại Thành nuốt nước bọt: "Bây giờ ta chỉ muốn biết, đó là bao nhiêu tiền..."

Bình Luận (0)
Comment