Thẩm Lãnh nghe Trần Nhiễm nói từ này xong lại hỏi một câu: "Ngươi nói từ này, là hình dung một phẩm cách, hay là hình dung một động tác?"
Trần Nhiễm: "Ngươi thắng rồi."
Thẩm Lãnh: "Đừng mà, vẫn muốn nghe ngươi giải thích một chút."
Trần Nhiễm: "Ngươi nhìn xem một đám mây trắng bay qua trên bầu trời, thật là đẹp, có giống như số ngân phiếu và trân châu trước đó ngươi lấy đi từ tay ta không?"
Thẩm Lãnh: "Trách ta? Ngươi cầm toàn bộ gia sản của chúng ta đi chơi."
Trần Nhiễm: "Đó không phải là ngươi ám chỉ cho ta sao? Ta hỏi ngươi chơi lớn cỡ nào, ngươi nói xem bản lĩnh của ta, bản lĩnh của ta lớn như vậy đấy."
Thẩm Lãnh: "Phì, nếu không phải hôm nay ta chạy nhanh khỏi Đông Noãn Các, bệ hạ nhất định sẽ hỏi số quân phí của chúng ta là như thế nào, ngươi biết số bạc này có vai trò lớn cỡ nào không."
"Ta biết."
Trần Nhiễm nói: "Ngươi ủy thác Cao Tiểu Dạng từ hơn một năm trước đã bắt đầu tạo giáp trụ cho các huynh đệ chiến binh thủy sư, làm theo tiêu chuẩn tướng quân ngũ phẩm, kiểu mẫu vẫn là kiểu mẫu chiến binh, không được quá giống với giáp tướng quân, nếu không thì sẽ bị triều đình tra hỏi. Cao Tiểu Dạng đã nói cho ta biết từ lâu rồi."
Thẩm Lãnh nói: "Số tiền lúc trước đều là phiếu hào Thiên Cơ ứng ra, đã bỏ vào hơn mười vạn lượng. Mọi người đều nói phiếu hào Thiên Cơ là của ta, nhưng ta phải biết lý lẽ, phiếu hào Thiên Cơ ta không quan tâm một lần nào, ngược lại là mọi lúc mọi nơi đều chỉ đòi hỏi, vậy không công bằng."
Thẩm Lãnh thở mạnh một hơi rồi nói: "Hôm đó ta hỏi Cao Tiểu Dạng, hiện tại trong khắp Đại Ninh người của tất cả các phân hiệu của phiếu hào Thiên Cơ cộng lại có mấy ngàn người, mấy ngàn người đấy... Ta lấy tiền do mấy ngàn người này dốc hết sức lực kiếm về để làm việc ta muốn làm, mà ta thì chưa từng làm gì cho mấy ngàn người này cả."
Hắn liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Ngân phiếu mấy chục vạn lượng mà ta đưa cho ngươi, là ta mượn từ Lâm Lạc Vũ.Tỷ ấy không muốn công nhận là ta mượn, chỉ nói là đông gia lấy đi từ sổ sách, nhưng ta muốn vẫn phải trả lại... Đây là lần cuối cùng ta lấy tiền từ phiếu hào Thiên Cơ ra ngoài. Ta đã tính rồi, trừ số bạc lúc trước chúng ta đầu tư vào phiếu hào Thiên Cơ, chúng ta nợ phiếu hào hơn trăm vạn lượng."
Trần Nhiễm nói: "Hơn trăm vạn lượng bạc này là dùng để tạo giáp trụ và binh giới, tổng cộng lại có thể chúng ta đã nợ phiếu hào Thiên Cơ hơn một trăm vạn lượng bạc, nếu trả... trả như thế nào?"
"Ta cũng không biết."
Thẩm Lãnh thở ra một hơi: "Nhưng phải trả."
Trần Nhiễm cũng thở dài theo: "Ngươi không nói thì ta cũng không nghĩ đến, thật ra ngươi nói có lý. Mỗi lần ta đều nghĩ lấy tiền từ phiếu hào ra ngoài là đúng lý hợp tình, bây giờ nghĩ lại chúng ta có cái gì để đúng lý hợp tình chứ. Phiếu hào phát triển đến bây giờ, chúng ta chưa từng cống hiến một phần sức lực nào."
Gã lại hít sâu lần nữa: "Trước kia khi ta nói chuyện với Cao Tiểu Dạng còn nói, dùng tiền từ phiếu hào Thiên Cơ sẽ rất yên tâm, Cao Tiểu Dạng nói đương nhiên là yên tâm, phiếu hào của chính đại tướng quân. Có thể họ nghĩ là đang làm việc vì ngươi, nhưng chúng ta không thể."
"Đúng vậy."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Cho nên sau này phải dựa vào ngươi đấy."
Trần Nhiễm: "Hả? Tại sao lại là dựa vào ta?"
Thẩm Lãnh nói: "Không phải ngươi đã dự định trước sau này đi nuôi cá sao? Ngươi làm ăn lớn một chút, lũng đoạn ngành cá của cả Đại Ninh, với tài trí thông minh của ngươi phỏng chừng không bao lâu là có thể trả được. Lần trước ngươi nói với ta, nuôi một ao cá một năm có thể có thu nhập được bao nhiêu?"
Trần Nhiễm: "Có thể có hơn trăm lượng."
Thẩm Lãnh: "Ta tính toán cho ngươi nhé, tính một năm ba trăm lượng, mười năm là ba ngàn lượng, một trăm năm là ba vạn lượng, một ngàn năm là ba mươi vạn lượng, chẳng qua là chuyện hơn ba ngàn năm thôi, chuyện bình thường."
Trần Nhiễm nheo mắt nhìn Thẩm Lãnh: "Hơn ba ngàn tuổi, ngươi nghĩ ta là gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi còn có con trai, con trai của ngươi còn có con trai, cháu cháu chắt chắt vô cùng vô tận."
Trần Nhiễm: "Con mẹ nó chứ ta thay cháu cháu chắt chắt của ta cảm ơn ngươi."
Thẩm Lãnh: "Đừng khách khí."
Bọn họ đang nói thì một chiếc xe ngựa đậu ở ven đường, rèm che của xe ngựa mở ra, một bàn tay từ bên trong vươn về phía Thẩm Lãnh vẫy vẫy, Trần Nhiễm tò mò hỏi một câu: "Là ai vậy?"
Thẩm Lãnh nói: "Bà dì ngươi."
Trần Nhiễm: "Phì!"
Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi đưa các huynh đệ về nghỉ ngơi trước, buổi tối dẫn bọn họ đến Nghênh Tân Lâu ăn cơm, ghi nợ cho Hắc Nhãn là được, tối nay ta mời hắn ăn cơm."
Trần Nhiễm: "Được, nhưng vậy có không tốt lắm không?"
Thẩm Lãnh: "Vậy ý của ngươi thì sao?"
Trần Nhiễm nói: "Ta mang một trăm người đi ăn cơm, để cho một mình Hắc Nhãn người ta trả tiền rất không tốt, chi bằng như thế này, ta thương lượng với Bạch Nha một chút, xem có thể ghi sổ thêm mấy người hay không. Chúng ta không thể để cho Hắc Nhãn nói chúng ta nặng bên này nhẹ bên kia được, đương nhiên cũng không thể để người khác nói chúng ta nặng bên này nhẹ bên kia."
Thẩm Lãnh gật đầu khen ngợi: "Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, không hổ là hiền ngoại trụ của ta."
Trần Nhiễm: "Vậy thì ngươi đi trước đi, bà dì ta cũng chờ sốt ruột rồi."
Thẩm Lãnh: "Phì!"
Hắn cáo biệt Trần Nhiễm rồi đi tới chỗ xe ngựa, đến xe ngựa bên cạnh, cửa xe bị đẩy ra, Thẩm Lãnh lên xe liền nhìn thấy Lâm Lạc Vũ mỉm cười nhìn hắn.
"Đã tìm được bạc rồi nhưng ngươi lại nhường bạc đi đúng không?"
Lâm Lạc Vũ đưa cho Thẩm Lãnh một chén trà, Thẩm Lãnh gật đầu: "Ừm, tỷ nói đúng, tuy rằng hiện tại ta cần bạc gấp, nhưng có thuws bạc không thể dùng."
Lâm Lạc Vũ cười cười: "Ngồi với ta một lát chứ?"
Thẩm Lãnh: "Tỷ sắp đi?"
Lâm Lạc Vũ hơi nhướn đầu lông mày lên: "Đoán được rồi?"
Thẩm Lãnh nói: "Tỷ sẽ không chủ động gặp ta lại càng không chủ động nói ngồi với tỷ một lát, tỷ đã đến, cũng đã nói, đại khái chính là sắp đi rồi. Thật ra tỷ không cần đi, ta sẽ rời khỏi Trường An thôi."
Lâm Lạc Vũ nói: "Ồ, làm sao ngươi biết ta là trốn tránh ngươi?"
Thẩm Lãnh: "Trong thiên hạ còn có ai có thể hoàn mỹ đến mức khiến tỷ nhất định phải trốn tránh chứ? Trừ ta ra, không còn người nào khác."
Lâm Lạc Vũ: "Còn có thể thối hơn không?"
Thẩm Lãnh nói: "Đương nhiên rồi, ngược về năm ngàn năm trước, lùi về năm ngàn năm sau cũng không tìm được một nam nhân có thể xứng với tỷ, ta cũng không xứng, nhưng ta miễn cưỡng gần chạm đến."
Lâm Lạc Vũ cười lắc đầu: "Phía trước có một tửu lâu, đồ ăn không tệ, ta đoán có lẽ buổi tối ngươi sẽ đến thư viện ăn cơm. Ngươi nhường bạc đi để cứu nạn thiên tai ở phía nam, không có gì bất ngờ xảy ra thì bệ hạ sẽ phái người đi thư viện nói chuyện với ngươi, người này chắc chắn sẽ là Lại Thành, cho nên buổi tối ngươi còn phải ở cùng ông ta và lão viện trưởng."
Thẩm Lãnh: "Bây giờ đi ăn với tỷ trước."
Lâm Lạc Vũ nói: "Ý của ta là buổi tối ngươi còn có rất nhiều việc cần làm, nhưng trước khi trời tối ta sẽ ra khỏi thành, cơm sáng cơm trưa đều chưa ăn, bây giờ rất đói, ngươi ngồi cùng ta ăn là được, ngươi không cần ăn. Nếu buổi tối ăn ít thì người ta sẽ nghĩ lung tung, tưởng là ngươi trong lòng có tâm sự."
Thẩm Lãnh: "Được, cùng tỷ ăn."
Hắn hướng ra ngoài xe ngựa hô một tiếng: "Đến phủ đại tướng quân."
Lâm Lạc Vũ ngẩn ra: "Đây là?"
"Ta nấu cho tỷ."
Thẩm Lãnh nói: "Đừng nghĩ lung tung, chủ yếu là ta tiếc bạc, tuy là ngồi cùng tỷ ăn nhưng đâu có đạo lý để cho nữ hài tử mời khách, cho nên... ừm, chỉ là ta tiếc bạc thôi."
Lâm Lạc Vũ cười gật đầu: "Được."
Lúc xe ngựa đi ngang qua chợ, Thẩm Lãnh xuống xe mua rau và thịt, Lâm Lạc Vũ không ngồi ở trong xe ngựa chờ mà luôn đi theo phía sau hắn. Thẩm Lãnh quay đầu lại hỏi nàng có ăn cái này không, có ăn cái kia không, nàng đều mỉm cười gật đầu, thật ra chỉ cần là đồ hắn làm thì đâu có cái gì là nàng không ăn.
Mua rau xong trở lại phủ đại tướng quân, Trần Nhiễm đã dẫn các huynh đệ đi Nghênh Tân Lâu, trong phủ tướng quân liền có vẻ trống vắng. Mặc dù có quản gia và tạp dịch ở, nhưng phủ tướng quân rộng như vậy mà người ít như vậy nên vẫn quạnh quẽ.
Thẩm Lãnh vào bếp rửa tay rửa rau, Lâm Lạc Vũ đứng ở cửa nhìn hắn, vẫn là đứng tựa vào cửa như trước, vẫn là bộ dạng chỉ dựa vào khí chất đã có thể khuynh đảo chúng sinh ấy. Đại khái nữ tử bình thường dựa vào khung cửa sẽ luôn có chút ý vị phong trần, nhưng nàng thì không có, không hề có một chút nào cả.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Lãnh nấu ăn, không nói chuyện cũng không quấy rầy, chỉ im lặng.
Giống như thái độ của nàng đối với Thẩm Lãnh suốt nhiều năm như vậy, cứ im lặng là được.
"Tỷ."
"Ừm?"
"Đừng đi nữa."
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Lạc Vũ một cái: "Trong thành Trường An thích hợp với tỷ hơn."
Lâm Lạc Vũ: "Lý do này không hay."
Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ đã không truy cứu phiếu hào Thiên Cơ nữa, ta cũng đã xin chỉ thị, bệ hạ nói phiếu hào Thiên Cơ có thể bắt đầu lại ở Trường An. Cao Tiểu Dạng bọn họ đã đi đông cương, cho nên trong thành Trường An chỉ có thể dựa vào tỷ..."
Lâm Lạc Vũ mỉm cười lắc đầu: "Lý do này cũng không được, hơn nữa nhất định ngươi cũng không đi xin chỉ thị bệ hạ. Ngươi biết rất rõ ràng, bệ hạ muốn tra phiếu hào Thiên Cơ nhưng chỉ tra ở trong Trường An, thật ra là thái độ rất rõ ràng, ông ấy không hy vọng ngươi có quá nhiều thứ ở trong thành Trường An để cho người khác có thể nắm thóp, phiếu hào Thiên Cơ chính là như vậy. Đương nhiên ông ấy cũng không hy vọng ngươi âm thầm nắm quá nhiều thứ trong tay, cho dù là làm đàng hoàng chính đáng thì cũng không thể tiếp tục mở phiếu hào Thiên Cơ ở thành Trường An được."
Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Tỷ có thể nào đừng đoán được hết mọi thứ không?"
Lâm Lạc Vũ nhún vai: "Là quá dễ đoán thôi."
"Phủ tướng quân của ta không có ai trông coi, đã hoang phế rồi."
"Lý do này lại càng không hay, trong viện dọn dẹp sạch sẽ, lúc nãy sau khi vào ta đã xem qua, một cây cỏ dại cũng không có, người ở trong viện rất tận tâm tận lực."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nếu không thì tỷ nghĩ giúp ta một lý do?"
Lâm Lạc Vũ nói: "Khiến ta ghét ngươi."
Thẩm Lãnh ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Lạc Vũ nói: "Quá khó, ta ưu tú như vậy cơ mà."
Lâm Lạc Vũ: "Phì."
Thẩm Lãnh cười cười: "Thức ăn sắp xong rồi, tỷ đến phòng khách chờ ta đi."
"Ta ở đây."
Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói ba chữ.
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vậy thì được, chúng ta ăn ở phòng bếp."
Không bao lâu sau Thẩm Lãnh đã làm xong thức ăn, kê một bàn ở ngay trong phòng bếp. Lâm Lạc Vũ nghiêm túc rửa tay, chính như cách nàng đối đãi với mỗi một sự việc vậy, sau khi ngồi xuống nàng cười nói: "Vậy thì ta không khách khí nữa, đói quá."
Nàng nói xong liền ăn, ăn rất nhanh và cũng rất thỏa mãn, Thẩm Lãnh cùng ăn chung, thậm chí là giành ăn với nàng.
"Cảm ơn."
Lâm Lạc Vũ bỗng nhiên nói một câu.
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Tại sao?"
Lâm Lạc Vũ mỉm cười lắc đầu: "Không hiểu thì không hiểu, không hiểu thì đừng hỏi loạn."
Nàng đã ăn no, ngồi ở đó quan sát chung quanh, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ăn cơm ở trong phòng bếp mới có mùi vị, rất bình thản, rất chân thật, rất thích."
Sau khi nói xong nàng đứng dậy, lấy một xấp ngân phiếu từ trong cổ tay áo ra đặt trên bàn: "Đây không phải tiền của phiếu hào, là của ta, mấy năm nay ta cũng tiêu không đến tiền, là tiền công làm đại chưởng quỹ của ta."
Thẩm Lãnh: "Không lấy."
Lâm Lạc Vũ nói: "Ngươi nói là được à?"
Thẩm Lãnh: "Không được cũng không lấy."
Lâm Lạc Vũ cười nói: "Số tiền này có thể tạo áo giáp cho ít nhất mấy trăm binh lính."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Đó là chuyện của ta."
Lâm Lạc Vũ nói: "Nói nặng lời có tác dụng không? Ấu trĩ."
Nàng xoay người đi ra ngoài: "Ta nghe nói Tang quốc có hoa anh đào rất đẹp, đánh Tang quốc xong, ngươi mang một cành về."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Tỷ đừng rời Trường An, ta không yên tâm, ta cũng không muốn để tỷ tiếp tục phiêu bạt nữa. Tỷ biết ta quan tâm đến tỷ mà, tuy rằng không phải kiểu quan tâm đó, nhưng cũng là quan tâm."
Lâm Lạc Vũ bỗng nhiên cười rạng rỡ: "Lý do này còn miễn cưỡng có thể."
Nàng chắp tay sau mông đi ra ngoài: "Đi thôi."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Đi đâu?"
Lâm Lạc Vũ nói: "Ta đã sắp ở đây rồi, dù sao ngươi cũng phải giới thiệu người trong nhà với ta một chút chứ."
Thẩm Lãnh nhoẻn miệng cười: "Được!"