Thẩm Lãnh cười ha hả nhìn Diêu Triều Tông, cười tươi giống như một đóa hoa, lúc thì giống hoa đào lúc thì giống như hoa cúc, lúc lại giống như hoa hướng dương.
Nụ cười này khiến Diêu Triều Tông ngỡ ngàng, sau đó hắn ta mới chợt nghĩ đến mình tự nói một câu "hóa ra là ngươi muốn điều tra Đồng Tồn Hội", cho nên sắc mặt của hắn ta liền trở nên khó coi.
Thẩm Lãnh đứng dậy đi đến trước mặt Diêu Triều Tông, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt Diêu Triều Tông: "Ta đã nói mà, trong các đại gia tộc thật sự không còn nhiều người cầm quyền ở trong triều đình, ti tọa của Thủy bộ ti tòng tứ phẩm như ngươi làm sao có thể không ở trong số đó."
Diêu Triều Tông hừ một tiếng: "Vậy thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Cho nên để ta suy đoán một chút... Nếu Đồng Tồn Hội muốn tiếp tục tồn tại, không chỉ là kinh doanh chính đáng, còn có chiêu trò lén lút, những việc này đều cần lượng lớn vàng bạc lưu động."
Hắn nhìn vào mắt Diêu Triều Tông nghiêm túc nói: "Mà lượng lớn vàng bạc lưu động lại không thể để trong sổ sách công khai ở Lâm Diệu Trai, bởi vì cái này có chứng cứ để tra, chỉ cần ra khỏi sổ sách là bên phủ Đình Úy sẽ không còn trơ mắt nhìn như vậy nữa. Khi triều đình đang dùng tiền, Giang Nam gặp lũ lụt cần dùng tiền, trăm dặm đê sụt lở, không có mấy trăm vạn lượng bạc thì không sửa chữa nổi. Ta cần bạc, hải chiến đông cương không có bạc thì không dễ đánh."
"Cho nên tất nhiên bạc của Lâm Diệu Trai phải lưu động trên một con đường mà không ai ngờ đến, cũng không thể là tiền trang, tiền trang quá rõ ràng, tất cả tiền trang đều là nơi giám sát trọng điểm của triều đình, mỗi tháng mỗi khoản sổ sách đều sẽ người đi kiểm tra."
"Ngay lúc nãy..."
Thẩm Lãnh cười nói: "Khi ngươi tự nói ra ba chữ Đồng Tồn Hội đó, ta đột nhiên hiểu ra."
Diêu Triều Tông căng thẳng: "Ngươi hiểu cái gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Bây giờ ngươi vẫn chưa rõ tại sao ta muốn bắt ngươi ư? Bởi vì ta đoán tiền sẽ ở trong tay ngươi."
Diêu Triều Tông hừ một tiếng: "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy."
Thẩm Lãnh nói: "Có thể ngươi vẫn chưa hiểu, đối với triều đình mà nói là đang điều tra án, đối với ta mà nói là đang cướp tiền. Ta không có hứng thú với vụ án gì cả, ta chỉ hứng thú với tiền, nếu số tiền này bị phủ Đình Úy tìm thấy trước thì sẽ dùng cho việc xây dựng lại nam cương sau lũ lụt, bị ta cướp được trước thì sẽ sử dụng cho hải chiến đông cương."
Thẩm Lãnh: "Tiền à..."
Hắn xoay người lại: "Trần Nhiễm, mang người của chúng ta đi, mang thêm cả Diêu đại nhân nữa, chúng ta đi Công bộ."
"Công bộ?"
Trần Nhiễm cũng kinh ngạc: "Chúng ta tự ý bắt một ti tọa tòng tứ phẩm của Công bộ đã hơi làm lớn chuyện rồi, bây giờ còn muốn xông vào Công bộ?"
"Không có gì."
Thẩm Lãnh đi nhanh ra ngoài: "Cũng là vì tiền, nhưng phàm là chuyện vì tiền thì không sợ làm lớn, vì tiền, có chuyện gì mà ta không làm được?"
Diêu Triều Tông hô một tiếng: "Ta không đi đâu cả, ta chỉ muốn gặp bệ hạ!"
"Ta nói rồi, ngươi sẽ được gặp."
Thẩm Lãnh vẫy tay một cái, một trăm thân binh đi theo hắn ra khỏi phủ đại tướng quân, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Hắc Nhãn. Hắc Nhãn cười ha hả đi qua hành lễ, Thẩm Lãnh nói: "Trở về nói với bệ hạ, lát nữa ta sẽ vào cung cho bệ hạ một lời giải thích."
Hắc Nhãn: "Được thôi."
Gã nói xong liền đi ngay.
Thẩm Lãnh nói lớn một tiếng: "Buổi tối đến thư viện ăn cơm."
Hắc Nhãn giơ tay lên vẫy vẫy: "Không có vấn đề gì!"
Trần Nhiễm phụt cười một tiếng, nói: "Thật lưu loát."
Thiên bạn phủ Đình Úy Nhiếp Dã hỏi: "Quốc công, ta thì sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi? Không có chuyện gì nữa, ngươi về phủ Đình Úy đi, đừng nói với Hàn đại nhân là ta đi đâu."
Nhiếp Dã nói: "Nhưng nếu là Hàn đại nhân hỏi tới..."
Thẩm Lãnh: "Ngươi cứ nói là không biết."
Sau khi nói xong hắn dẫn theo một trăm thân binh áp giải Diêu Triều Tông thẳng tiến đến Công bộ. Nha môn lục bộ đều ở trong khu vực hoàng thành, cách cung Vị Ương không bao xa, Thẩm Lãnh mang theo một trăm thân binh đến bên ngoài nha môn Công bộ, thủ vệ ở cửa cũng không thể không căng thẳng.
"An Quốc Công."
Một người trong số đó nhìn thẻ bài của Thẩm Lãnh sau đó cúi người nói: "Không biết An Quốc Công đến nha môn Công bộ có chuyện gì, cho phép ta vào thông báo một tiếng. Thượng thư đại nhân đang ở bên Nội các, thị lang đại nhân ở nam cương cứu nạn thiên tai, cho nên..."
Thẩm Lãnh cất bước đi về phía trước: "Ta tự đi vào là được, không cần thông báo."
Thủ vệ giật mình: "Quốc công, quốc công gia, ngài đây là mang binh tự tiện xông vào nha môn Công bộ à."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Phải."
Mấy gã thủ vệ kia vội vàng cản lại: "Vẫn mong quốc công chờ một chút, chúng ta sẽ đi Nội các thông báo cho thượng thư đại nhân đến nghênh đón quốc công ngay."
"Không cần."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Tước binh khí của bọn họ."
Trần Nhiễm khoát tay, thân binh đi lên liền ấn mấy thủ vệ ở bên ngoài nha môn Công bộ xuống, động tác thuần thục khiến người ta cảm thấy chắc chắn bọn họ đã làm việc này không ít lần, chỉ trong chốc lát, mấy tên thủ vệ đều bị giữ chặt, binh khí cũng bị tước bỏ. Trần Nhiễm cho người dùng dây thừng mang theo trói người lại rồi để ở cửa, sau đó vẫy tay một cái, dẫn người xông vào nha môn Công bộ.
Thẩm Lãnh nhìn mấy gã thủ vệ kia, áy náy nói: "Xin lỗi, trói các ngươi lại là vì tốt cho các ngươi, đủ để chứng minh không phải là các ngươi không ngăn cản ta, mà là không cản được."
Hắn nói xong rồi đi vào trong.
Nha môn Công bộ rất lớn, sau khi đi vào Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn Diêu Triều Tông một cái: "Nói đi, khố phòng của nha môn Thủy bộ ti các ngươi ở đâu?"
Diêu Triều Tông hừ một tiếng, không thèm trả lời.
Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng: "Rút móng tay của hắn, rút mười móng tay vẫn không chịu nói thì rút cả móng chân."
Còn chưa rút được cái nào Diêu Triều Tông đã đau đớn không chịu nổi, chỉ sang một hướng: "Nha môn Thủy bộ ti ở bên kia."
Thẩm Lãnh dẫn binh đi qua, không ít quan viên Công bộ đã vây quanh, không một ai biết có chuyện gì xảy ra, không một ai biết nên làm như thế nào.
Có người cả gan ngăn Thẩm Lãnh lại, nhưng phàm là người nào ngăn cản đều bị Thẩm Lãnh hạ lệnh trói lại.
"Bây giờ ta nghiêm túc nói một lần, chỉ nói một lần duy nhất."
Thẩm Lãnh dừng bước chân, nhìn quanh các quan viên Công bộ một lượt: "Ta đến phá án, nếu ai cản trở ta, ta sẽ hạ lệnh giết người."
Hắn căn dặn một tiếng: "Trần Nhiễm! Chiến đao mở đường!"
"Rõ!"
Trần Nhiễm bọn họ lên tiếng, gã dẫn theo hai đội mười người rút đao ở phía trước, mũi đao sáng như tuyết, hàn quang loá mắt. Hai mươi mấy thanh hắc tuyến đao ở phía trước mở đường, lần này thật sự không có người nào dám ngăn cả nữa.
Hai khắc sau, cung Vị Ương.
Người của Công bộ vội vã chạy đến Nội các, thấy Công bộ thượng thư Đinh Yêu liền như sắp khóc: "Thượng thư đại nhân, An Quốc Công mang binh xông vào nha môn Công bộ, ai cản trở sẽ giết người đó, trong nha môn đã có không ít người bị trói lại rồi."
Đinh Yêu vừa nghe liền nổi giận: "Nực cười!"
Kia người báo tin vừa thấy thượng thư đại nhân nổi giận, trong lòng cũng có thêm chút tự tin. Tuy Thẩm Lãnh là quốc công nhưng thượng thư đại nhân còn là thứ phụ Nội các quan to nhất phẩm, nếu chỉ là Công bộ thượng thư thì chỉ là chính nhị phẩm, có thêm chức thứ phụ Nội các thì sẽ khác ngay.
Người báo tin nói: "Đại nhân, bây giờ chúng ta trở về ngăn cản An Quốc Công chứ?"
Đinh Yêu đi nhanh ra ngoài: "Đương nhiên... không đi."
Lúc này trong lòng ông ta đã hơi luống cuống, Thẩm Lãnh sẽ không vô duyên vô cớ làm những chuyện này. Thẩm Lãnh cũng không phải là Thẩm điên thật sự, đầu tiên hắn bắt ti tọa Thủy bộ ti của Công bộ rồi mang binh xông vào Công bộ, không nắm chắc thì sao Thẩm Lãnh làm ra được?
"Ta đi cầu kiến bệ hạ, ta bảo bệ hạ mắng hắn!"
Sau khi nói xong Đinh Yêu liền chạy tới Đông Noãn Các, mà giờ phút này hoàng đế đang cùng Lại Thành chơi cờ ở trong Đông Noãn Các, nghe thấy Đại Phóng Chu nói Đinh Yêu cầu kiến, hoàng đế cười nói: "Xem ra Thẩm Lãnh gây rắc rối lớn hơn rồi, thượng thư đại nhân của chúng ta đã không ngồi yên được nữa."
Ông ta khoát tay: "Để ông ta vào đi."
Đinh Yêu vừa vào liền quỳ xuống bụp một tiếng trước mặt hoàng đế: "Bệ hạ, thần có tội."
"Ơ?"
Hoàng đế ngẩn ra: "Đinh đại nhân, khanh đây là ý gì? Vừa vào đã quỳ xuống nói có tội, vậy khanh nói cho trẫm nghe, khanh có tội gì?"
Đinh Yêu lắc đầu: "Thần vẫn không biết nhưng thần chắc chắn thần nhất định có tội, nếu không thì An Quốc Công sẽ không mang thân binh của hắn trực tiếp xông vào Công bộ. Thần cảm thấy An Quốc Công nhất định không sai, cho nên chỉ có thể là thần sai."
Hoàng đế phụt cười một tiếng, Đinh Yêu này lấy lui làm tiến chơi rất hay.
Hoàng đế nói: "Khanh đứng lên rồi nói."
Đinh Yêu không chịu đứng dậy: "Hay là thần quỳ đi, lát nữa nếu An Quốc Công thật sự điều tra được lớn tội gì mà thần cũng không biết, thần vẫn phải quỳ xuống, quỳ trước tốt hơn quỳ sau."
Hoàng đế cười lắc đầu: "Khanh muốn quỳ thì quỳ đi, trẫm cũng chờ, nếu Thẩm Lãnh thật sự điều tra ra cái gì ở Công bộ của khanh, trẫm sẽ xem xét xử lý. Nếu Thẩm Lãnh không điều tra ra cái gì ở Công bộ, trẫm sẽ trách phạt hắn thật nặng để làm chủ cho khanh."
Đinh Yêu lập tức gật đầu: "Thần lĩnh chỉ tạ ơn."
Lại một canh giờ sau, thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam từ bên ngoài vào: "Bệ hạ, An Quốc Công đến."
Hoàng đế cười: "Tới rất nhanh đấy."
Thẩm Lãnh từ bên ngoài đi vào, khom người cúi đầu: "Thần, Thẩm Lãnh, bái kiến bệ hạ."
Hoàng đế nói: "Nói thẳng vào vấn đề đi, khanh nhìn xem khanh bức Đinh đại nhân đã quỳ gối trước mặt trẫm tạ tội từ sớm, ông ta không biết tội gì, cũng không biết tội lớn cỡ nào, cho nên khanh hãy nói xem, khanh đã làm những gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Thần bắt ti tọa Thủy bộ ti Diêu Triều Tông, thẩm vấn ra Diêu Triều Tông nắm giữ lượng lớn bạc không rõ lai lịch, để ở ngay trong khố phòng Thủy bộ ti Công bộ. Người của khố phòng bị hắn mua chuộc, giữ không dưới trăm vạn lượng bạc, số bạc này vẫn luôn ở khố phòng của Thủy bộ ti, khi dùng đến thì Diêu Triều Tông sẽ phái người đưa ra ngoài."
Hoàng đế nhìn về phía Đinh Yêu: "Khanh tiếp tục quỳ đi."
Đinh Yêu: "Thần tuân chỉ."
Thẩm Lãnh nói: "Vụ án này không liên quan đến Đinh đại nhân, phần lớn thời gian Đinh đại nhân đều ở bên Nội các, ai có thể nghĩ đến trong khố phòng của Thủy bộ ti lại cất giấu số bạc lớn như vậy."
Đinh Yêu ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh một cái với vẻ biết ơn.
Hoàng đế nói: "Giao vụ án cho phủ Đình Úy đi."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Tại sao?"
Hoàng đế nói: "Vụ án này vốn chính là chuyện của phủ Đình Úy, khanh có phát hiện trọng đại như vậy, trẫm rất vui mừng, cũng rất hài lòng."
Thẩm Lãnh nói: "Bạc... số bạc này là thần phát hiện được, thần nghĩ đúng lúc dùng cho hải chiến đông cương."
Hoàng đế hỏi: "Khanh không đoạt được phải không, có phải Hàn Hoán Chi đã đến ngay sau đó không?"
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Đến còn nhanh hơn cả thỏ, thần vừa mới tìm được bạc, ông ta đã đến ngay lập tức, người của thần ít mà người của ông ta nhiều, cho nên không đoạt được."
Hoàng đế nói: "Đều tại bản thân khanh không cẩn thận, để lộ tin tức, nếu khanh đoạt được, bạc sẽ dùng cho thủy sư của khanh, ngươi không đoạt được, bạc chỉ có thể dùng cho việc trùng tu đê Đại Vận Hà."
Thẩm Lãnh: "Haiz..."
Hoàng đế nói: "Dường như khanh không phục?"
Thẩm Lãnh nói: "Là thần tìm được bạc mà."
Hoàng đế: "Ai tìm được thì cũng là của trẫm, không phải sao?"
Thẩm Lãnh: "Cái này... có thể không phải không?"
Dường như hắn có chút phẫn uất, cúi người nói: "Thần cáo lui."
Hoàng đế xua tay: "Đi đi, lát nữa gọi Hàn Hoán Chi vào hỏi rõ một chút."
Thẩm Lãnh xoay người ra khỏi Đông Noãn Các, nhưng lại không thấy phẫn uất gì, khóe miệng mỉm cười. Trần Nhiễm ở bên ngoài cung Vị Ương chờ Thẩm Lãnh ra, vừa thấy Thẩm Lãnh liền vui vẻ: "Có phải bệ hạ quy số bạc đó về thủy sư không?"
"Không có."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Sẽ dùng cho việc trùng tu nam cương cứu nạn thiên tai."
Trần Nhiễm ngẩn ra: "Dựa vào cái gì chứ, bạc do chúng ta tìm được, sao ngươi không tranh cãi với bệ hạ?"
Thẩm Lãnh nói: "Không tranh cãi, tìm được số bạc này vốn dĩ ta đã muốn dùng cho việc cứu nạn thiên tai chứ không phải để chúng ta đánh trận. Dân chúng nam cương có đến ngàn vạn người gặp thiên tai, hiện tại triều đình cần bạc gấp, ngươi nói bạc dùng để cứu người quan trọng hay là giết người quan trọng? Chuyện của thủy sư, ta có thể tự giải quyết."
Thẩm Lãnh cười nói:"Về nhà, ta cố ý để cho Nhiếp Dã đi theo ta, cũng cố ý để cho Nhiếp Dã trở về báo tin cho Hàn Hoán Chi."
Hắn nhún vai: "Nhưng ta phải cho bệ hạ biết, ta cũng để ý."
Đông Noãn Các.
Lại Thành cúi người nói: "An Quốc Công thật là dụng tâm lương khổ."
Hoàng đế cười nói: "Trẫm biết, liếc mắt đã nhìn ra được."
Ông ta đứng dậy đi đến cửa sổ, im lặng một lát rồi nói: "Lại Thành..."
"Có thần."
"Buổi tối khanh đến thư viện một chuyến, nói với Thẩm Lãnh... Nói cho hắn biết, trẫm thay bách tính nam cương cảm ơn hắn."
Trên đường, Trần Nhiễm nhìn Thẩm Lãnh cười nói: "Bạc cũng đã mất rồi, ngươi còn vui vẻ như vậy, không giống người so đo tính toán chút nào."
Thẩm Lãnh nói: "Ta vui, ta là một gã keo kiệt vui vẻ..."
Trần Nhiễm: "Bức."