Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1319 - Chương 1319: Cảm Ơn

Chương 1319: Cảm ơn Chương 1319: Cảm ơn

Phủ Đình Úy.

Thẩm Lãnh vểnh mông ngồi lên bàn sách của Hàn Hoán Chi, thuận tay cầm lon trà Hàn Hoán Chi đặt ở đó lên nhìn nhìn, Hàn Hoán Chi thở dài: "Ngươi là quốc công, là đại tướng quân, có thể trang trọng một chút không?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ồ, vậy, xin hỏi đô đình úy đại nhân, ông nghĩ việc này ta cũng nên giải quyết một cách trang trọng?"

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Không thể giải quyết."

"Nhưng công bằng thì sao?"

Thẩm Lãnh nói: "Công chính công bằng mà bệ hạ nói thì sao?"

Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi cũng là người từng trải qua không ít sóng to gió lớn, sao lại không hiểu chứ, công chính công bằng mà bệ hạ nói là bệ hạ nói, giải thích quyền cuối cùng nằm trong tay bệ hạ, bệ hạ nói cái gì chính là cái đó, ngươi xem người phân rõ phải trái mà ngươi tự chọn đi."

Thẩm Lãnh nói: "Vậy ý của ông là bệ hạ có thể không nói đạo lý?"

Hàn Hoán Chi: "Ngươi không cần gài bẫy ta, ta nhảy vào thì có thể như thế nào? Ta nhảy vào thì mấy chục vạn lượng bạc đó của ngươi có thể lấy lại à?"

Thẩm Lãnh nói: "Lúc ấy ông không có ở cung Vị Ương, nhưng rất nhiều người đều ở đó, chính miệng bệ hạ nói bạc lấy từ Anh Điều Liễu Ngạn đều cho ta hết, một là dùng cho hải chiến thủy sư, một là vì bữa cơm sáng hôm qua do ta trả tiền. Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, nói số bạc đó xem như bù tiền cơm sáng cho ta."

Hàn Hoán Chi nói: "Vậy tiền cơm sáng đã bù cho ngươi chưa?"

Thẩm Lãnh: "Bù rồi, ta đã tiêu một trăm hai mươi đồng, cho ta một lượng hai trăm đồng, nói là bù cho ta gấp mười lần. Bệ hạ lấy đi của ta hơn bốn mươi vạn lượng bạc, bù cho ta một lượng hai trăm đồng!"

Hàn Hoán Chi nói: "Nhịn đi."

Thẩm Lãnh nói: "Sao bệ hạ có thể như thế được!"

Hàn Hoán Chi: "Bệ hạ không phải là người không nói đạo lý, nếu đã lấy tiền về thì nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích."

"Cho rồi."

Thẩm Lãnh nói: "Nói là tiền diễn xuất của bệ hạ trong buổi đấu giá hôm nay."

Hàn Hoán Chi không nhịn được: "Ha ha ha ha... Công đạo, bệ hạ là bệ hạ của Đại Ninh, là chủ của thiên hạ, phối hợp với ngươi diễn kịch đòi tiền công diễn xuất thì sao, huống hồ bốn mươi vạn lượng bạc mà mời bệ hạ tới diễn kịch, cũng chỉ có ngươi dám. Đổi lại là người khác nói ra bốn mươi vạn lượng để bệ hạ diễn, bệ hạ cũng không diễn, ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo tự hào."

Thẩm Lãnh: "Sự kiêu ngạo tự hào của ta không đáng giá bốn mươi vạn lượng... Nếu có thể lựa chọn lời, ta thà lấy tiền còn hơn."

Hàn Hoán Chi cười nói: "Không phải bệ hạ đã trả lại cho ngươi mười vạn lượng sao, cũng không phải là lấy hết."

"Mười vạn lượng đó là khoản gốc. Bệ hạ nói số bạc này mặc dù ở trong tay ta nhưng phải dùng cho việc đưa Anh Điều Liễu Ngạn về Tang quốc, đưa hắn về an toàn. Số tiền còn lại dùng cho hoạt động ở Tang quốc, mua chuộc lòng người, hỗ trợ Anh Điều Liễu Ngạn mau chóng xây dựng quân đội đối kháng Cao Tỉnh Nguyên."

Hàn Hoán Chi nói: "Lần sau ngươi nhớ lâu một chút là được, ta xem lần sau ngươi còn tìm bệ hạ đến diễn kịch với ngươi nữa không."

Thẩm Lãnh thở dài: "Quá thiệt."

Hàn Hoán Chi: "Ngươi im miệng đi... Còn không phải mười vạn lượng đó đã rơi trong tay ngươi rồi à, ngươi lại còn cũng không biết ngại, lại thò tay xin bệ hạ mười vạn lượng nữa. Ngươi đừng tưởng là ta không biết, buổi sáng ta vào cung gặp Lại đại học sĩ, đại học sĩ cười đến nỗi sắp méo cả miệng. Ông ta nói bệ hạ cho ngươi mười vạn lượng để ngươi đi làm việc, ngươi nói mười vạn lượng không đủ, bệ hạ hỏi tại sao không đủ, ngươi nói mười vạn lượng này là phí vận chuyển, cái khác không tính..."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Chúng ta vận chuyển thương vụ lớn như vậy, phí vận chuyển đương nhiên là cao. Trong Đại Ninh, bất cứ một nhà nào kinh doanh vận tải đường thuỷ nào, có nhà nào quy mô lớn như Đông Hải Thủy Sư chúng ta không?"

Hàn Hoán Chi: "Ngươi lớn ngươi lớn, ngươi đều lớn, cuối cùng bệ hạ lấy của ngươi ba mươi vạn lượng, ngươi lấy hai mươi vạn lượng, phải biết đủ... Hôm qua ngươi ra ngoài thành lấy châu báu của Anh Điều Liễu Ngạn người ta cất giấu, thật sự là đều giao nộp hết?"

Thẩm Lãnh: "Chuyện đó là tất nhiên."

Hàn Hoán Chi: "Nghe lương tâm nói lại lần nữa?"

Thẩm Lãnh thò tay ra đặt lên ngực Hàn Hoán Chi: "Nghe lương tâm nói lại lần nữa thì sao? Ta... quả thật là không giao nộp hết, đã giữ lại hai thứ."

Hàn Hoán Chi hất tay hắn ra: "Ngươi sờ ta làm gì?"

Thẩm Lãnh: "Ta không có lương tâm."

Hàn Hoán Chi: "Cái này... Quả thật không dễ phản bác."

Thẩm Lãnh nói: "Quả thật là ta đã giữ lại hai thứ, bởi vì hai thứ này hơi đặc biệt..."

Hàn Hoán Chi nói: "Tham tiền thì nói tham tiền, còn nói đặc biệt cái gì."

Thẩm Lãnh nói: "Ông không hiểu."

Hắn cầm lon lá trà nhét trong lòng, Hàn Hoán Chi nhíu mày: "Thể diện một chút được không?"

Thẩm Lãnh nhảy xuống bàn đi ra ngoài: "Ta đây là bị ép buộc, ông có thể nói với bệ hạ, bệ hạ cướp bạc của ta, ta sẽ cướp lá trà của ái thần của bệ hạ, nếu ông muốn trách thì trách bệ hạ ấy."

Hàn Hoán Chi: "..."

Nhìn thấy Thẩm Lãnh định ra ngoài, Hàn Hoán Chi hỏi một câu: "Ngươi tới đây chỉ để cằn nhằn với ta mấy câu?"

Thẩm Lãnh: "Không phải, chủ yếu là muốn lấy lon trà về uống, trà ở chỗ lão viện trưởng không hợp khẩu vị của ta cho lắm. Lão thích trà Ô Long, trà xanh, cũng thích nham trà, hồng trà, thi thoảng cũng sẽ uống Phổ Nhĩ, nhưng ta không thích."

Hàn Hoán Chi nói: "Từ thư viện đến chỗ ta, trên đường đi ít nhất ngươi có thể đi qua chỗ của mấy người quen, tại sao cứ nhất quyết đến chỗ ta cướp?"

Thẩm Lãnh: "Hai chúng ta khẩu vị không khác lắm."

Hàn Hoán Chi: "..."

Thẩm Lãnh ra ngoài, cười nói: "Ông đi tố cáo với bệ hạ đi."

Hàn Hoán Chi: "Ngươi giữ lại hai thứ đó là gì?"

Thẩm Lãnh: "Không nói với ông, lát nữa tự ngộ đi."

Hàn Hoán Chi cười lắc đầu. Sau khi Thẩm Lãnh đi rồi Hàn Hoán Chi lại xử lý rất nhiều chuyện. Vụ án Đồng Tồn Hội vẫn do một mình ông ta gánh vác, Thẩm Lãnh cũng chỉ là thi thoảng tham gia mà thôi, chuyện kiếm được bạc thì Thẩm Lãnh sẽ tham dự, không có bạc thì còn lâu Thẩm Lãnh mới động đậy.

Thoáng chốc sắc trời đã lại tối, Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối bao phủ, đã thấy không rõ bên ngoài nữa.

"Nhiếp Dã."

Hàn Hoán Chi hướng ra bên ngoài gọi một tiếng, không bao lâu sau Nhiếp Dã chạy vào. Hàn Hoán Chi chỉ đống hồ sơ trên bàn: "Mấy người đó là ta chọn ra, ngươi dẫn người đi tra hỏi tiếp ngay trong đêm, bọn họ đã sắp không chịu được nữa rồi, ép thêm chút nữa là sẽ khai."

Nhiếp Dã vâng một tiếng: "Hiểu rồi, đại nhân ngài mau về nhà đi. Phu nhân đã đến Trường An một thời gian rồi, nhưng ngày nào ngài cũng bận, thời gian về nhà đã ít lại càng ít hơn, còn như vậy nữa ta cũng sợ phu nhân sẽ trách ngài."

Hàn Hoán Chi cười cười: "Giờ về đây."

Ông ta căn dặn thêm vài câu rồi lập tức ra ngoài, đến trong viện rồi lên chiếc xe ngựa màu đen cực kỳ nổi bật đó, xa phu giơ roi đánh ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi đại viện của phủ Đình Úy.

Trên đường đi Hàn Hoán Chi còn cố ý dừng lại, mua một ít điểm tâm và quả khô mà Vân Tang Đóa thích ăn nhất. Trên thảo nguyên không thiếu quả khô nhưng mùi vị khác với loại bán ở Trường An, nhưng ở thảo nguyên không mua được điểm tâm ngon, cho dù nàng là đại ai cân thì cũng vậy.

Mỗi lần tới Trường An nàng thích nhất là sự phồn hoa của nơi này, đã ăn không ít món ngon mà trước kia ở trên thảo nguyên cũng chưa từng thấy, đã mua không ít y phục đẹp mà trước kia cũng chưa từng thấy, thu thập không ít những món đồ mới lạ chưa từng thấy.

Nửa canh giờ sau, xe ngựa của Hàn Hoán Chi dừng lại ở cửa nhà, sau khi xuống xe Hàn Hoán Chi nói với xa phu vài câu, xa phu gật đầu sau đó đánh xe ngựa rời đi. Trời đã tối muộn, sau khi vào nhà Hàn Hoán Chi liền nghe thấy tiếng cười bên chính đường vọng ra, phu nhân và con gái của ông ta đang chơi đùa. Nghe thấy tiếng cười này, cảm giác mệt mỏi suốt một ngày dài của Hàn Hoán Chi đều tiêu tan.

Ông ta cười tươi đi vào chính đường, sau đó nhìn thấy đồ ăn còn để trên bàn.

"Sao hai người còn chưa ăn?"

Hàn Hoán Chi hơi đau lòng: "Ta có quá nhiều việc trong nha môn, mỗi ngày đều không xác định thời gian về nhà, hai người không cần chờ ta, cứ ăn trước là được."

Vân Tang Đóa đi qua cởi áo khoác Hàn Hoán Chi xuống đến bắt tại giá áo thượng: "Con nói chờ ông, ta lại đánh không lại nó, tất nhiên là nó định đoạt."

Tiểu nữ hài khua nắm đấm nhỏ một cái: "Phụ thân, có phải là con đánh giỏi hơn mẫu thân không?"

Hàn Hoán Chi cười lớn ha ha, bế đứa trẻ lên: "Con giỏi con giỏi, một nữ hài tử, ngày ngày hô hào mình đánh giỏi."

Vân Tang Đóa nói: "Trẻ con trên thảo nguyên chính là như vậy, ta định qua mấy ngày nữa có thể đạp thanh sẽ đưa nó ra ngoài học cưỡi ngựa, ông có thời gian không?"

Hàn Hoán Chi suy nghĩ, gật đầu: "Không có thì ta cũng sẽ bớt thời gian, nhưng phải để ta định ngày, nếu không thì ta sợ có chuyện gì gấp không dứt ra được."

Vân Tang Đóa nói: "Ông là chủ gia đình, đương nhiên là ông định ngày."

Nàng lấy đồ đậy thức ăn ra: "Mau ăn cơm thôi."

Hàn Hoán Chi đi rửa tay trước, ôm đứa trẻ ngồi xuống: "Cha đút cho con ăn."

"Không cần."

Tiểu nữ hài nhảy từ trên đầu gối ông ta xuống, tự ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên, ghế vẫn hơi cao nhưng ngồi rất vững vàng: "Mẫu thân nói người không có bản lĩnh mới để cho người khác đút cơm ăn, mới để cho người khác đút nước uống, mẫu thân còn nói con có bản lĩnh rồi, cho nên phải tự ăn cơm, tự uống nước."

Hàn Hoán Chi cười lắc đầu: "Con quả thật là lợi hại."

Vân Tang Đóa lấy cho Hàn Hoán Chi một bát cơm đặt ở trước mặt ông ta: "Muốn uống rượu không?"

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Chỉ có hai người chúng ta, tối nay không uống, cũng không phải đối thủ, uống cũng không thú vị."

Vân Tang Đóa nói: "Vậy thì lần sau ông mời Thẩm Lãnh đến uống rượu, hai người uống với một mình ta."

Hàn Hoán Chi: "Vậy cũng không uống lại nàng được... Sao đột nhiên lại nhắc tới Thẩm Lãnh?"

"Ồ."

Vân Tang Đóa hơi đỏ mặt, dùng vai đụng vào vai Hàn Hoán Chi: "Cảm ơn ông, chủ gia đình."

Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh cái bàn ở cách đó không xa, lấy đồ đi về tới, mỗi tay cầm một cái lắc lắc, cười rất vui vẻ: "Lúc sáng An Quốc Công phái người đưa đến, nói là lễ vật ông nhờ hắn mua, rất hay, ta và con đều rất thích."

Hàn Hoán Chi ngẩn người.

Ông ta vươn tay cầm đồ lại nhìn, món đồ thứ nhất là một mặt dây chuyền vàng lớn bằng nửa bàn tay, điểm tinh xảo là có thể mở ra được, sau khi mở ra hai nửa đều là hình dáng một đám mây, một bên khắc "vĩnh kết", một bên khắc "đồng tâm".

Một món đồ khác thì khá thường thấy, chỉ là món đồ này nhất định không thường thấy, là một cái khóa trường mệnh, hoa văn rất tinh xảo. Hơn nữa khóa trường mệnh này thoạt nhìn không phải là đồ mới, nói không chừng đã có lịch sử mấy trăm năm rồi, không phải vàng bạc mà là bạch ngọc chạm khắc, phía sau còn có bốn chữ... Vạn phúc trường ninh.

Hàn Hoán Chi cảm thấy ấm áp trong lòng, ông ta đã biết hai món đồ Thẩm Lãnh giữ lại là gì rồi.

Khóa trường mệnh này ít nhất là từ thời Sở, sau khi Đại Ninh lập quốc thì không thể tuỳ tiện khắc kiểu chữ này nữa.

"À..."

Hàn Hoán Chi thở dài một hơi, cười cười nói: "Ta chọn. Không phải hắn có một thương hành sao, mua đồ thuận tiện hơn chút, cho nên nhờ cho hắn mua giúp."

"Có đắt không?"

"Không đắt."

"Thật à?"

"Thật, chỉ bằng một lon lá trà thôi."

"Ta không tin."

"Ha ha ha ha..."

Vân Tang Đóa tựa vào người ông ta: "Hóa ra ông còn nhớ chúng ta, ta tưởng trong lòng ông chỉ có chuyện công vụ thôi chứ. Con người ông à, chính là không thích biểu đạt, chuyện gì cũng không chịu nói ra, cho dù là lời ngon tiếng ngọt."

Hàn Hoán Chi: "Quả thật là... không quá giỏi biểu đạt."

Ông ta thầm cười cười, nghĩ tiểu tử thối kia, cảm ơn ngươi.

Bình Luận (0)
Comment