Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1320 - Chương 1320: Không Trả Giá Tương Xứng Thì Không Đạt Được Mục Đích

Chương 1320: Không trả giá tương xứng thì không đạt được mục đích Chương 1320: Không trả giá tương xứng thì không đạt được mục đích

Kinh Kỳ đạo.

Trong một hộ nông gia bình thường, tiền thái tử Lý Trường Trạch từ trong phòng đi ra, hít thật sâu một hơi không khí chỉ sáng sớm mới có, cảm giác trong lồng ngực thật sảng khoái.

Gã ta ra ngoài hoạt động ở trong sân một lát, ra một chút mồ hôi là lập tức ngừng lại. Tuy đã là mùa xuân nhưng sáng lạnh vẫn khiến người ta có chút không thoải mái, vậy nhưng Diêu Mỹ Luân lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng đứng ở cửa nhìn gã ta.

Trên người không còn quần áo gì khác, chỉ có một chiếc áo mỏng.

Không thể không nói, ả ta là một trong những nữ nhân giỏi khiến nam nhân si mê nhất trên thế giới này, ả ta tựa người ở đó, áo mỏng khép hờ, có vài màu sắc liền như ẩn như hiện.

Ả ta không phải kiểu nữ tử gầy đến mức khiến người ta cảm thấy cả người không có thịt nhưng cũng không béo, kiểu nữ nhân mang lại cho người ta cảm giác dáng người hơi đẫy đà nhưng lại nhất lưu chính là cực phẩm.

Thời gian gần đây Lý Trường Trạch đều không rời khỏi viện nông gia này, đó là bởi vì ả ta.

"Điện hạ, nghỉ ngơi một chút đi."

Diêu Mỹ Luân khẽ cười nói: "Ta không biết nấu ăn lắm nhưng sợ điện hạ đói, cho nên vừa mới nấu một chút cháo."

Lý Trường Trạch ừ một tiếng, đi qua khẽ nhéo mặt ả ta: "Ngoan."

Diêu Mỹ Luân hai tay ôm eo Lý Trường Trạch, mặt áp vào ngực Lý Trường Trạch, giống như đang yên lặng cảm nhận nhịp tim của Lý Trường Trạch.

"Ở bên ta, thiệt thòi cho điện hạ rồi, ta không phải là kiểu nữ tử hiền lành, biết làm rất nhiều món ngon, cũng không phải kiểu nữ tử ăn nói ngọt ngào, biết nói rất nhiều lời dịu dàng, ta khờ khạo, không biết đối đãi với điện hạ như thế nào mới tốt."

Lý Trường Trạch nói nhỏ bên tai ả ta: "Ai nói miệng ngươi không ngọt? Rất ngọt."

Diêu Mỹ Luân khẽ rên rỉ một tiếng: "Điện hạ, ngài xem ngài kìa..."

Lý Trường Trạch bế Diêu Mỹ Luân lên, đi vào phòng: "Sáng hôm nay không ăn cháo, ăn ngươi, ngươi ngọt hơn cháo."

Đúng lúc này bên ngoài cửa viện có tiếng đập cửa vang lên, Lý Trường Trạch khẽ nhíu mày, gã ta rất khó chịu vì bị làm mất hứng.

Gã ta đặt Diêu Mỹ Luân xuống: "Ngươi mặc y phục vào đi."

Sau đó gã ta đi qua mở cửa, khoảng thời gian này hai người của phủ Đình Úy đã bị điều về Trường An, gã ta không biết có phải là phụ thân cố ý làm vậy hay không, dù sao không có ai đi theo càng tốt hơn. Cho dù vẫn đi theo thì gã ta cũng không sợ, tuy rằng gã ta bị phán lưu đày nhưng không có cấm gã ta kết giao với nữ nhân.

Lý Trường Trạch mở cửa ra nhìn, sau đó lập tức cúi người: "Tứ thúc."

Lục Vương nhìn bộ dạng của Lý Trường Trạch, lại nghiêng đầu nhìn vào trong viện, thế là nhìn thấy Diêu Mỹ Luân mặc một chiếc áo mỏng đứng ở cửa phòng, ông ta khẽ nhíu mày xoay người rời đi: "Mặc y phục tử tế rồi đến bờ sông ở cửa thôn tìm ta."

Lý Trường Trạch lên tiếng: "Vâng."

Lục Vương rời khỏi viện tử không quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, cho nên Diêu Mỹ Luân đứng ở cửa phòng lại càng phẫn uất trong lòng. Ả ta vốn không tin Lục Vương không hề có một chút tình cảm nào với mình, nhưng mà bây giờ nhìn bộ dạng lạnh lùng này của Lục Vương, cuối cùng ả ta cũng hiểu rõ, hóa ra mình thật sự chỉ là một quân cờ.

Nghĩ lại bộ dạng này của mình hiện tại không phải là chuyện ông ta muốn mình làm sao?

Khoái cảm khi trả thù ai đó dâng lên trong lòng Diêu Mỹ Luân, cho nên nhìn thấy Lý Trường Trạch đi thay y phục, ả ta giống như một con rắn nước trườn đi, cắn vành tai của Lý Trường Trạch, nói: "Điện hạ, vội như vậy à? Mới sáng sớm ngài đã khiến người ta rất khó chịu rồi, ta không cho ngài đi."

Lý Trường Trạch nói: "Tứ thúc còn đang chờ ở bên đó, không được."

"Ông ta là thần tử, cho dù là tứ thúc ngài thì cũng là thần tử, thần tử chờ quân vương bệ hạ tương lai thì có gì không thỏa đáng sao?"

Diêu Mỹ Luân quấn lấy gã ta: "Ít nhất cũng phải để cho ông ta hiểu, ông ta làm nhiều chuyện hơn nữa cũng là thần tử, không thể để ông ta ương ngạnh kiêu ngạo được, điện hạ phải từng giờ từng phút hiểu, điện hạ không có bọn họ thì vẫn là điện hạ, bọn họ không có điện hạ thì chẳng là gì cả."

Lý Trường Trạch thở dài: "Hồ ly tinh này."

Diêu Mỹ Luân cười hì hì: "Ta chính là hồ ly tinh bám lấy quân vương không lên triều sáng, vậy thì điện hạ ngài phạt ta đi."

Ả ta xoay người quỳ sấp trên giường, đưa lưng về phía Lý Trường Trạch, quay đầu lại lẳng lơ nói: "Điện hạ, nô tì sai rồi, mời điện hạ trừng phạt."

Bờ sông.

Lục Vương ngồi ở đó cầm một cái cần câu cá, cá sống trong sông đều rất giảo hoạt, không thể dễ dàng câu được như vậy. Ở chung quanh ông ta, ngoài sáng trong tối đều có không ít hộ vệ canh phòng, bờ sông hoang dã này liền có vẻ ngưng trọng hơn một chút.

Đợi một lúc lâu sau Lý Trường Trạch mới vội vã chạy tới, nhìn thấy Lục Vương lại hơi cúi người lần nữa: "Tứ thúc."

Lục Vương thở dài: "Ta đưa nàng ta đến đây là để chăm sóc hầu hạ cơm nước cho con, là để cho con không cảm thấy cô đơn, không phải để con quên hết tất cả suốt ngày chỉ biết quấn quýt."

Lý Trường Trạch không phục: "Tứ thúc cũng biết phải không, nàng ta quả thật là quấn người."

Lục Vương nhướn mày: "Con muốn nói gì?"

Lý Trường Trạch nói: "Con như bây giờ không phải rất tốt sao? Phụ thân biết chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy hài lòng. Ông ấy sẽ nghĩ là con trầm mê nữ sắc không làm việc đàng hoàng. Không phải ông ấy thích nhất là con không làm việc đàng hoàng sao, không phải ông ấy thích nhất là con không làm chuyện gì cả sao."

"Đừng tự kiếm cớ cho mình."

Lục Vương hừ một tiếng: "Các đời hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, có người nào trầm mê nữ sắc, bỏ bê chính vụ không? Nếu có một người, Đại Ninh cũng sẽ không cường thịnh như bây giờ... Trường Trạch, con nhìn lại bản thân xem, giống một đế vương có thể gánh vác được Đại Ninh không?"

"Con vốn dĩ không phải rồi, Trường Diệp mới phải."

Lý Trường Trạch nhún vai: "Tứ thúc nói đến tìm con có chuyện gì đi. Nếu tứ thúc không có gì chuyện gấp, chỉ là muốn bảo con cùng người đi câu cá, vậy thì con trở về vẫn tốt hơn, gió hàn chưa hết, trong phòng vẫn ấm áp hơn."

"Con!"

Lục Vương đột nhiên quay đầu lại, cần câu trong tay cũng rung runh, con cá vừa mới cắn câu cũng sợ hãi bơi đi.

Lục Vương giận dữ nói: "Bộ dạng của con bây giờ, bảo những người vẫn đang từng giờ từng phút chuẩn bị, cũng đang từng giờ từng phút liều mạng sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ bọn họ lại liều mình bảo vệ một người như con?"

Lý Trường Trạch nhớ đến lời Diêu Mỹ Luân vừa nói, cho nên cũng hừ lạnh một tiếng: "Cho nên chớ không phải tứ thúc đã quên con mới là người quan trọng nhất? Không phải bộ dạng của con bây giờ đáng sợ, là bộ dạng của tứ thúc hiện tại mới đáng sợ, không giống một thần tử chút nào."

Trong ánh mắt Lục Vương lóe lên một tia sát ý nồng đậm, chỉ lướt qua trong giây lát. Khoảnh khắc nhìn thấy tia sát ý đó Lý Trường Trạch liền hơi hoảng hốt, nhưng lại không muốn thua nhanh như vậy, cho nên gắng gượng nhìn thẳng vào Lục Vương.

"Thôi đi."

Một lúc lâu sau, Lục Vương thở dài một hơi rồi nói: "Thẩm Lãnh đã động đến Lâm Diệu Trai, bắt Diêu Triều Tông, số bạc dùng cho hoạt động của Đồng Tồn Hội đều bị tịch thu, chúng ta tổn thất thảm trọng. Tuy rằng tài lực vật lực mà các nhà có vẫn chưa đến mức không gượng dậy nổi vì tổn thất như thế này, nhưng sau này làm việc quả thật phải cẩn thận hơn mới được."

Lý Trường Trạch ngẩn ra: "Thẩm Lãnh làm sao có thể điều tra ra số bạc chúng ta dùng ở trong khố phòng Thủy bộ ti Công bộ?"

Lục Vương lắc đầu: "Làm sao điều tra ra được đã không còn quan trọng, quan trọng là hiện tại không còn bạc nữa, cần mau chóng triệu tập người của các nhà thương nghị. Không còn bạc chống đỡ nữa, chuyện ta giúp con chiêu binh mãi mã ở bên ngoài sẽ không thể làm tiếp được..."

Ông ta nhìn Lý Trường Trạch nghiêm túc nói: "Nam cương gặp lũ lụt nghiêm trọng dẫn đến xuất hiện một đám lưu dân, những kẻ xấu trên giang hồ cũng bắt đầu hoành hành, triều đình vừa cứu nạn thiên tai vừa tiêu diệt giặc cướp, rối loạn vô cùng..."

Ông ta nói với Lý Trường Trạch: "Ta đã nghĩ giúp con rồi, chuyện triệu tập người của Đồng Tồn Hội thương nghị đối sách thì để ta làm, con mau chóng viết một phong thư gửi về Trường An, cứ nói là con lo Giang Nam lũ lụt, định qua bên đó xem thử, làm những chuyện nằm trong khả năng."

Lý Trường Trạch ngẩn ra: "Con đi thì có thể làm được gì?"

"Thu mua lòng người."

Lục Vương nói: "Bệ hạ không giết con là vì còn niệm tình thân cha con, thật ra đây mới là lá bài chưa lật lớn nhất trong tay con, làm cho bệ hạ dần dần lại có thiện cảm với con, tương lai ngày kết thúc lưu đày cũng sẽ đến sớm hơn."

"Một thái tử bị phế bỏ như con, ngay cả hoàng tử cũng không phải, một kẻ thảo dân, con đi nơi lũ lụt nam cương, ai biết con là ai, ai biết con làm gì."

Lý Trường Trạch nghĩ thôi đã thấy nhức đầu, từ Kinh Kỳ đạo đến nơi lũ lụt nam cương xa xôi vạn dặm, gã ta thật sự không muốn đi.

"Con viết thư bày tỏ thái độ trước, chưa chắc bệ hạ sẽ cho con đi, ta đã sớm sắp xếp người đến đó, tích trữ lực lượng trong đám nạn dân càng dễ hơn, và còn có thể lôi kéo một đám khách giang hồ bị triều đình truy tra."

Lục Vương nói: "Đây là vì tốt cho con."

Lý Trường Trạch thở dài: "Thôi được, cứ làm theo yêu cầu của tứ thúc vậy, nhưng..."

Ánh mắt của gã ta sắc bén: "Thẩm Lãnh phá hỏng việc lớn của chúng ta hết lần này đến lần khác, hiện giờ hắn lại đang ở Trường An, và còn tham dự điều tra Đồng Tồn Hội, nếu còn để yên cho hắn nữa, tứ thúc không cảm thấy việc lớn hỏng trong tay hắn ư?"

Lục Vương nghiêm túc nói: "Không lâu nữa Thẩm Lãnh sẽ rời Trường An về đông cương, hắn còn phải chuẩn bị trận chiến giữa Đại Ninh và Tang quốc. Việc chuẩn bị chiến tranh lớn hơn việc tra án rất nhiều, hắn sẽ không ở lại quá lâu. Bây giờ con muốn động đến hắn đúng là không lý trí, nếu chủ tướng chết trước đại chiến, quân tâm không ổn, đại chiến không thể chắc thắng..."

Lý Trường Trạch giận dữ: "Tứ thúc đang lên kế hoạch cho phụ thân con hay là đang lên kế hoạch cho con? Nếu như là lên kế hoạch cho con thì không nên nói với con những câu này, nếu như là lên kế hoạch cho phụ thân thì cũng không nên nói với con những câu này."

Trong ánh mắt của Lục Vương có chút thất vọng, thật sự cực kỳ thất vọng.

Ông ta xoay người nhìn mặt sông, lúc này trong lòng chỉ có một suy nghĩ, bệ hạ không chọn Lý Trường Trạch là đúng, người này...

"Hiện tại là một cơ hội."

Lý Trường Trạch đi đến bên cạnh Lục Vương dừng lại, cũng nhìn mặt sông: "Thẩm Lãnh vừa mới động đến Diêu Diêu Triều Tông, tìm cơ hội giết hắn, sau đó đẩy chuyện cho Diêu gia. Đối với Đồng Tồn Hội mà nói Diêu gia cũng không quá quan trọng, dùng một Diêu gia đổi lấy một Thẩm Lãnh, đây là chúng ta có lãi. Hiện giờ phụ thân đang làm gì? Chính là đang giúp Trường Diệp lựa chọn nền móng ổn định triều đình tương lai, không hề nghi ngờ gì Thẩm Lãnh là người quan trọng nhất, diệt trừ Thẩm Lãnh, tương lai con đối phó với Trường Diệp cũng có thêm vài phần thắng."

Lục Vương trầm mặc một lúc rồi nói: "Diêu Mỹ Luân cũng là người của Diêu gia."

Lý Trường Trạch cười cười: "Chuyện này liên quan gì tới chuyện nàng ta có phải người của Diêu gia hay không? Nàng ta giờ là người của con, người của con thì nên lấy con làm chính, lấy con làm cao nhất, với lại... Diêu gia bây giờ còn có ai là người nàng ta quan tâm, nhất mạch nhà nang ta đã sớm không còn ai rồi."

Lý Trường Trạch dừng lại một chút rồi cười: "Con đang nghĩ nếu giao diệt trừ chuyện Thẩm Lãnh cho Diêu Mỹ Luân làm, có phải nàng ta sẽ rất thích không? Dù sao Diêu Triều Tông cũng là thân thúc của nàng ta..."

Lục Vương nhíu mày: "Trường Trạch, con phải biết đối tốt với người bên cạnh một chút."

"Tốt chứ."

Lý Trường Trạch cười nói: "Con đối với nàng ta có gì không tốt? Giao chuyện trả thù cho chính nàng ta làm còn chưa đủ tốt sao? Tổ tiên Diêu gia có một bộ Ôi Lân giáp, con nghe nói Thẩm Lãnh vẫn luôn muốn giúp Mạnh Trường An làm một bộ giáp toàn thân, dùng Ôi Lân giáp này làm mồi nhử, cộng thêm một Diêu Mỹ Luân..."

Gã ta thở dài một hơi: "Không trả giá tương xứng thì không đạt được mục đích."

Bình Luận (0)
Comment