Lục Vương nhíu mày trầm tư một hồi lâu, không có trả lời Lý Trường Trạch ngay. Lý Trường Trạch cảm thấy suy nghĩ của mình không tệ, gã ta giống như trẻ con đang chờ đợi Lục Vương gật đầu tán thành, nhưng Lục Vương không muốn gật đầu, ít nhất cũng không muốn gật đầu quá tùy tiện. Ông ta phải khiến Lý Trường Trạch biết quyền quyết định vẫn ở trong tay ông ta chứ không phải Lý Trường Trạch.
Thêm nữa là trận chiến giữa thủy sư và Tang quốc cấp bách, nếu lúc này Thẩm Lãnh chết, đối với Đại Ninh mà nói không phải chỉ là chuyện thua một trận chiến, mà là cả thủy sư đều sẽ không gượng dậy nổi.
Nhưng theo Lục Vương thấy Thẩm Lãnh cũng nhất định phải chết, cho nên trong lòng ông ta cũng có chút mâu thuẫn.
Triều đình tiêu phí số tiền lớn tạo ra thủy sư thật ra chỉ có hai nhiệm vụ, một là ngăn địch ở ngoài biên cương, hai là viễn dương mở rộng cương thổ. Việc ngăn địch ở ngoài biên cương được xếp hàng đầu.
Bao năm nay số tiền mà triều đình cấp cho thủy sư cộng lại có thể có lên đến ngàn vạn lượng, bất kể là bạc hay các vật tư khác, nếu đầu tư khổng lồ như vậy vẫn không thể bảo đảm biên giới an toàn, các bách tính nghĩ như thế nào?
Cho nên Lục Vương vốn cũng không có ý định diệt trừ Thẩm Lãnh trước trận chiến, là định sau trận chiến rồi mới làm, thế nhưng Lý Trường Trạch vẫn kiên quyết, dường như nếu Lục Vương không gật đầu thì gã ta sẽ không đi, cũng sẽ không để Lục Vương đi.
"Người của Diêu gia..."
Lục Vương im lặng một lát: "Bệ hạ cũng không tính động vào, sau khi bắt Diêu Triều Tông cũng không có động đến toàn bộ Diêu gia, đây là bệ hạ chủ động tỏ thiện chí, con nghĩ lúc này Diêu gia sẽ liều tất cả vì cái gọi là báo thù sao?"
Lý Trường Trạch nói: "Có thể chỉ bảo bọn họ dâng Ôi Lân giáp ra, những chuyện khác giao cho Diêu Mỹ Luân làm."
"Diêu Mỹ Luân không phải đối thủ của Thẩm Lãnh."
"Không, là nam nhân thì không phải là đối thủ của Diêu Mỹ Luân."
"Đó là vì con yếu."
Lục Vương nhìn về phía Lý Trường Trạch: "Nhưng... nếu con đã cố chấp như thế thì con cứ làm đi. Con tự đi nói với Diêu Mỹ Luân, nếu Diêu Mỹ Luân có khả năng kéo cả Diêu gia đi giết Thẩm Lãnh, đó là bản lĩnh của nàng ta, ta sẽ không hỏi đến chuyện này, cũng sẽ không để người của các nhà khác giúp."
Lý Trường Trạch cười, khom người cúi đầu: "Đa tạ tứ thúc."
Lục Vương khoát tay: "Con về đi, không cần ở đây cùng ta."
Thế nhưng Lý Trường Trạch vẫn chưa đi mà tò mò hỏi một câu: "Tứ thúc định kiếm tiền như thế nào?"
Lý Trường Trạch nói: "Tiền trong nha môn Thủy bộ ti Công bộ đã không còn, đó là con số lớn trăm vạn, giờ lại bảo người của các đại gia tộc ra ngoài moi bạc sẽ rất khó, tiền của bọn họ cũng không phải đều là rung cây rụng xuống."
"Ta nghĩ biện pháp, nhưng số tiền đó phải dùng đúng chỗ."
Lục Vương nói: "Qua một thời gian nữa ta sẽ ủy thác thương hành ở Trường An cử hành một hội đấu giá, các nhà không cần bỏ bạc ra, lấy ra một vài món đồ của các nhà, lấy một số thứ đã lâu không xuất hiện trên đời ra bán."
Lý Trường Trạch nói: "Bán đấu giá kiếm tiền? Số bạc đó sẽ bị triều đình nhìn chằm chằm."
"Chính là muốn để cho triều đình nhìn chằm chằm."
Lục Vương nói: "Dùng đồ đổi tiền, đổ tiền vào phiếu hào Thiên Cơ."
Lý Trường Trạch sững sờ: "Tứ thúc có ý gì? Chúng ta bán đấu giá đồ trong nhà mình, đổ tiền vào phiếu hào Thiên Cơ?"
Lục Vương ừ một tiếng: "Hai năm trước bệ hạ tra xét phiếu hào Thiên Cơ nhưng cố ý xuống tay rất chậm, cho người của phiếu hào Thiên Cơ thời gian rút khỏi Trường An, cho nên việc điều tra phiếu hào Thiên Cơ chỉ là giả vờ thôi."
"Phiếu hào Thiên Cơ nếu đã là phiếu hào thì không thể từ chối khách gửi bạc vào. Số bạc này vào phiếu hào sẽ dẫn đến sự chú ý của triều đình, việc điều tra phiếu hào Thiên Cơ là tất phải làm. Bệ hạ cho người của phủ Đình Úy tra phiếu hào đương nhiên là để tra Đồng Tồn Hội, bởi vì bệ hạ sẽ không nghi ngờ Thẩm Lãnh."
"Nhưng tra đi tra lại..."
Lục Vương nhìn về phía Lý Trường Trạch: "Phủ Đình Úy lại phát hiện phiếu hào Thiên Cơ có lượng lớn đất đai, trang viên ở nam cương, nhất là ở bên Cầu Lập, xâm chiếm chừng mười vạn mẫu đất đai trở lên, thậm chí là nhiều hơn nữa."
"Điều đáng sợ hơn là nông phu trong những trang viên này đều có võ trang, ngoài ra phiếu hào Thiên Cơ còn có hơn mười đội ngũ hải vận, trong mỗi đội ngũ đều có không ít hộ vệ. Nói cách khác, số thuế hàng năm phiếu hào Thiên Cơ nộp cho triều đình chẳng qua là một trong mấy phần mà phiếu hào nên nộp, thậm chí là một trong mấy chục phần... Càng quan trọng hơn nữa là có một phần lớn tiền của phiếu hào Thiên Cơ dùng để mua binh khí giáp giới."
Lục Vương nói: "Đây mới là cách diệt trừ Thẩm Lãnh, chứ không phải đánh đánh giết giết thô thiển như con nói, trước khi phiếu hào có chuyện, chúng ta sẽ rút bạc từ phiếu hào ra..."
Lục Vương trầm mặc một lúc rồi nói: "Nhưng nếu con đã cố chấp muốn giết Thẩm Lãnh, vậy thì làm đi. Sau khi diệt trừ Thẩm Lãnh, phiếu hào Thiên Cơ cũng sẽ mất đi chỗ chống lưng, không có Thẩm Lãnh, phiếu hào Thiên Cơ càng không chống đỡ được. Nếu phiếu hào Thiên Cơ sụp đổ trước khi Thẩm Lãnh chết, như vậy thì Thẩm Lãnh cũng sẽ mất đi căn cơ, bất kể là kết quả nào cũng đều là tin tốt đối với chúng ta."
Lý Trường Trạch cười nói: "Vẫn là tứ thúc suy nghĩ chu đáo."
"Tự ý mua lượng lớn binh khí giáp giới là tội chết, tội chết chạy trời không khỏi nắng."
Lục Vương nói: "Áp dụng cả hai cách mới có vẻ ổn thỏa một chút, chuyện cơ mưu nhỏ con giao cho Diêu Mỹ Luân làm thì ta không phản đối, nhưng đừng nhúng tay vào việc lớn của ta. Còn nữa là... làm phiền con về nói với Diêu Mỹ Luân, nếu lần sau còn nói lung tung gì nữa bên cạnh con, ta có thể ném thi thể của nàng ta khắp Kinh Kỳ đạo, vụn đến mức không thể vụn hơn."
Lý Trường Trạch ngẩn ra, trong ánh mắt lóe lên một chút e sợ: "Nàng ta cũng không có nói gì."
Lục Vương nói: "Nếu ta đoán không sai, lúc nãy con để ta đợi ở đây rất lâu là vì Diêu Mỹ Luân cố ý làm vậy, nàng ta còn nói với con, ta chờ là lẽ thường, bởi vì ta là thần tử còn con là quân."
Lý Trường Trạch cười cười xấu hổ: "Sao lại thế được, cũng không phải là nàng ta không biết điều."
"Tự giải quyết cho tốt."
Lục Vương khoát tay: "Về đi."
Sau khi Lý Trường Trạch đi rồi, một lão nô thân cận nhất bên cạnh Lục Vương đi đến cúi người nói: "Đại hoàng tử đây là sắp điên rồi chăng?"
Lục Vương nhún vai: "Không phải hắn điên, chỉ là hắn ngu xuẩn, dùng biện pháp ngu xuẩn để tỏ ra ngu xuẩn, cho nên càng ngu xuẩn hơn. Bệ hạ của chúng ta nhìn người thật sự chuẩn, lúc trước ông ta cho Lý Trường Trạch ngôi vị thái tử có lẽ là thật sự muốn truyền ngôi cho hắn, nhưng sau khi trải qua nhiều năm quan sát đã phát hiện ra, nếu truyền ngôi vị hoàng đế cho Lý Trường Trạch Đại Ninh thì sẽ bị hủy diệt."
Ông ta nhìn về phía tên kia lão nô: "Phổ thúc, hồi nhỏ ngươi đã thường xuyên nói ta kém bệ hạ những gì, khi đó ta còn không phục, bây giờ nghĩ lại quả thật là kém hơn..."
Lão nô Phổ thúc cúi người nói: "Lão nô từng nói lời này ư?"
Lục Vương cười nói: "Đương nhiên ngươi từng nói."
Phổ thúc cười lắc đầu: "Lão nô mình cũng đã quên."
Lục Vương nói: "Năm đó phụ hoàng lựa chọn đại ca, lựa chọn đúng quy đúng củ, người thừa kế đúng quy củ, nếu đại ca còn tại vị, Đại Ninh sẽ không cường thịnh như bây giờ... Cho nên có nhiều lúc ta cũng không thể không nghĩ là Đại Ninh có trời phù hộ."
"Đâu là trời phù hộ gì."
Phổ thúc nói: "Tất cả trùng khớp, số mệnh, thật ra đều là kết quả cố gắng của vô số người. Lúc trước đại điện hạ kế thừa ngôi vị hoàng đế, nếu không xảy ra chuyện thì Đại Ninh cũng sẽ không kém đến nỗi nào, nhưng đại điện hạ đã gặp chuyện."
"Sau đó thì có vô số người cố gắng, những người này là Đạm Đài Viên Thuật, là Lộ Tòng Ngô, là Bùi Đình Sơn, bọn họ đã số sức đưa tuyến đường lệch lạc trở lại, cho nên đây không phải số mệnh trùng hợp, cũng không phải trời phù hộ."
Lục Vương trầm tư một lát, gật đầu: "Có lẽ ngươi nói có lý, tất cả số mệnh đều ở hành động của con người."
Phổ thúc hỏi: "Vương gia, bây giờ đi đâu?"
"Bây giờ?"
Lục Vương nói: "Nắn đường trở lại."
Ông ta đứng dậy: "Phái người đi theo dõi Diêu Mỹ Luân, nếu nàng ta thật sự làm ra chuyện gì quá phận thì cho nàng ta biến mất đi."
Phổ thúc vâng một tiếng: "Nếu Diêu Mỹ Luân chết, đại hoàng tử có thể sẽ điên, hiện tại đã bị ma quỷ ám ảnh rồi."
Lục Vương nhếch khóe miệng lên: "Nếu không, tại sao ta lại để nàng ta đến? Khống chế một kẻ ngu xuẩn, biện pháp tốt nhất là tiền và đao, nhưng làm cho một kẻ ngu xuẩn càng ngu xuẩn hơn, vậy thì cho hắn một nữ nhân. Mỗi người đều có giá trị tồn tại của bản thân, ở một khoảng thời gian nào đó giá trị này sẽ trở nên lớn nhất, hiện giờ là thời điểm giá trị của Diêu Mỹ Luân lớn nhất, cho nên cố gắng không giết nàng ta, nhưng nếu nàng ta còn cổ động giật giây Lý Trường Trạch đối phó với ta, vậy thì nàng ta nên rời khỏi sân khấu này."
Phổ thúc nói: "Cho nên nhất định phải giết Thẩm Lãnh?"
"Lộ Tòng Ngô bọn họ đã nắn lại đường, ta cũng nắn lại một lần, bọn họ có thể nắn được, ta cũng có thể."
Lục Vương nhìn về phía Phổ thúc: "Cho nên Thẩm Lãnh phải chết, nhưng tốt nhất vẫn là chết sau trận chiến, nếu chết trước trận chiến... chết thì chết vậy."
Phổ thúc gật đầu: "Chuyện phiếu hào Thiên Cơ, một khi đưa ra ngoài sáng thì bệ hạ cũng không thể khống chế, cho nên ta rất tò mò tại sao bệ hạ lại dễ dàng tha thứ?"
Lục Vương im lặng rất lâu, lắc đầu: "Ta cũng không hiểu, nhưng ta có thể lý giải."
Có lúc hiểu ngươi và lý giải ngươi không phải một ý tứ.
Phổ thúc tò mò hỏi: "Thật ra lão nô nghĩ, có phải vương gia cũng nên nhân cơ hội này xem rõ rốt cuộc trong tay đại hoàng tử còn có thẻ bài nữa hay không?"
"Hắn có."
Lục Vương nói: "Biểu hiện của hắn hôm nay là cố ý cho ta xem, một nữ nhân vẫn tạm thời không thể hoàn toàn khống chế hắn, hắn tương kế tựu kế. Át chủ bài này có lẽ là chính là thứ cuối cùng mẫu thân hắn để lại cho hắn, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không dùng."
"Nhưng vương gia vẫn đánh cược."
"Đã cược."
Lục Vương cười: "Thắng cược, sau này hắn sẽ bị ta khống chế chặt chẽ, thua cược, cùng lắm thì vứt bỏ một Diêu Mỹ Luân."
Phổ thúc ừm một tiếng: "Quả thật là có thể đánh cược."
Lục Vương đứng dậy: "Không câu cá nữa, thứ nên câu đã câu được rồi... Phổ thúc, vương phi có gửi thư tới không?"
"Một ngày trước thư của vương phi mới đến."
Phổ thúc thở dài: "Nếu vương gia thật sự nhớ vương phi, hay là trở về nam cương thôi."
"Tạm thời không về."
Lục Vương thở ra một hơi: "Vẫn chưa thể về được."
Tiểu viện nông gia.
Lý Trường Trạch đi nhanh trở lại, lúc gặp lại Diêu Mỹ Luân ánh mắt lóe lên. Lúc sáng sớm Diêu Mỹ Luân mặc một chiếc áo mỏng, dáng người quyến rũ hấp dẫn như ẩn như hiện khiến gã ta muốn ngừng mà không được, Diêu Mỹ Luân hiện tại... khiến gã ta có cảm giác nữ nhân bên cạnh mình thật sự là một yêu tinh, yêu tinh bách biến.
Diêu Mỹ Luân dùng một cái khăn trùm tóc, không biết đã chuẩn bị một bộ y phục vải thô từ khi nào, áo chỉ tới vòng eo nhỏ nhắn, quần dài rất vừa vặn nhưng lại tôn lên dáng người, giống như một thiếu phụ nhà lành đẹp đến cực hạn.
"Ngươi làm gì vậy?"
Lý Trường Trạch cảm thấy nữ tử trước mắt này thật sự kinh diễm.
"Điện hạ thích không?"
Diêu Mỹ Luân xoay một vòng: "Ta nghĩ, sau này chỉ có thể mặc y phục như vậy ở trong phòng cho một mình vương gia ngài nhìn, muốn làm một nữ tử hiền huệ, để điện hạ cảm nhận được ở bên cạnh ta chính là ở nhà."
Trước đó ả ta đang giặt y phục cho Lý Trường Trạch, động tác có chút lóng ngóng nhưng nhìn có vẻ rất nghiêm túc.
"Điện hạ biết đấy, ta đã bị điện hạ mê hoặc rồi, sau này trong thế giới của ta chỉ có một mình điện hạ, bất kể điện hạ bảo ta làm gì ta cũng bằng lòng."
Lúc nói những lời này mặt ả ta còn hơi đỏ lên một chút.
Ả ta xoay người đối diện với Lý Trường Trạch, áo vải bố hơi thô ráp, cho nên luôn cọ xát cái gì đó, vì thế liền hơi nhô lên một chút.
Lý Trường Trạch hít sâu một hơi: "Vậy bây giờ ta sẽ để ngươi làm một số chuyện cho ta, chờ làm xong chuyện của chúng ta, ta lại để ngươi đi làm một chuyện khác."