Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1322 - Chương 1322: Mong Ngươi Tốt Đẹp

Chương 1322: Mong ngươi tốt đẹp Chương 1322: Mong ngươi tốt đẹp

Thẩm Lãnh thật sự chưa từng đến sông Tiểu Hoài cho nên có chút tò mò, là nơi như thế nào mà có thể khiến cho nhiều nam nhân như vậy lưu luyến quên về, vui vẻ không muốn về.

Hắn đã hỏi lão viện trưởng, lão viện trưởng nói khi lão còn trẻ chỗ đó đã như vậy, bây giờ vẫn là như vậy, không hề thay đổi. Lão nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói, vẫn làm cho người ta lưu luyến quên về, vui vẻ không muốn về như vậy.

Thẩm Lãnh đã hỏi đại học sĩ Lại Thành, Lại Thành nói nơi như sông Tiểu Hoài buồn tẻ mà đơn điệu, nếu điều kiện cho phép thì ông ta cũng thích buồn tẻ mà đơn điệu như vậy.

Thẩm Lãnh còn từng hỏi đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật, đại tướng quân nói thân là đại tướng quân cấm quân nên ông ta không thể tuỳ tiện trả lời vấn đề này. Ông ta còn nói bảo vệ bệ hạ là chức trách của cấm quân, cho nên trước kia ông ta đi nhiều đều có lý do cả.

Cho nên các vị trên đều bị Thẩm Lãnh bắt chẹt, nhất là đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật, bị Thẩm Lãnh bắt chẹt ba lon trà ngon cộng thêm hai mươi thanh hắc tuyến đao, bởi vì Thẩm Lãnh nói ý tứ của ông ta chính là nói bệ hạ đi sông Tiểu Hoài nhiều lần.

Sở dĩ Thẩm Lãnh hỏi thăm những chuyện này là sợ hiểu lầm, bởi vì hắn đã đồng ý với các tướng quân trẻ tuổi tỷ thí cùng người Hắc Vũ ở bắc cương hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là hứa để bọn họ gặp bệ hạ, chuyện thứ hai chính là dẫn bọn họ đi sông Tiểu Hoài.

Thẩm Lãnh trở về nhanh, mà các tướng quân tuổi trẻ này muốn đến Trường An phải chờ đợi phê văn của Võ Tân Vũ, còn cần phê văn của tướng quân các doanh, đến Trường An muộn hơn Thẩm Lãnh nửa tháng.

Nam tử hán đại trượng phu, Thẩm Lãnh đã hứa rồi thì không thể đổi ý.

Đông Noãn Các.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh: "Nghe nói mấy ngày gần đây khanh đều hỏi thăm chuyện sông Tiểu Hoài? Những người có thể hỏi thăm được đều đã hỏi thăm, khanh muốn như thế nào?"

Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Thần chỉ muốn biết, làm sao mới có thể biểu hiện giống như thường xuyên đi, mới có vẻ rất thành thục lão luyện ở trước mặt những thanh niên tài tuấn Đại Ninh đó."

Hoàng đế: "Phì."

Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười cười: "Thật ra chủ yếu là hỏi thăm xem mức độ tiêu phí như thế nào, bệ hạ cũng biết thần nghèo mà."

"Khanh nghèo?"

Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn: "Sao trẫm lại nghe nói trước đó khi khanh bắt Diêu Triều Tông ti tọa Thủy bộ ti Công bộ giống như câu cá, đã dùng hơn trăm viên đông châu chất lượng không tầm thường?"

Thẩm Lãnh: "Tin giả, đều là tin giả."

Hoàng đế: "Cho khanh cơ hội nói lại lần nữa."

Thẩm Lãnh thở dài: "Biết ngay tên Trần Nhiễm kia làm việc ngốc ngếch nhất định sẽ có tác dụng phụ mà... Bệ hạ, đông châu này..."

Hoàng đế khoát tay cười nói: "Đông châu này là trẫm thưởng cho khanh, quả thật người của Ngự sử đài sau khi nhận được tin tức đã sâm tấu khanh, nói khanh có lượng lớn châu báu không rõ lai lịch, trẫm nói đều là trẫm cho."

Thẩm Lãnh cúi người: "Thần tạ bệ hạ."

Hoàng đế nói: "Chuyện đông châu tạm thời không nhắc đến nữa, chuyện sông Tiểu Hoài trẫm bảo Binh bộ nghĩ cách giải quyết chi phí một chút."

Thẩm Lãnh cười hì hì: "Không cần không cần, thần phía trước đã hứa với bọn họ, thần thanh toán tiêu phí ở sông Tiểu Hoài."

Hoàng đế hỏi: "Cũng tốt, tuy rằng đó cũng là một kiểu khen thưởng nhưng dù sao triều đình bỏ tiền mời những người tuổi trẻ này đi sông Tiểu Hoài cũng có chút không thỏa đáng, nếu khanh đã tự lấy danh nghĩa cá nhân dẫn bọn họ đi..."

Hoàng đế xoay người mở ngăn kéo, lấy ra một tấm thẻ nhìn có vẻ rất tinh xảo, xoay người lại đưa cho Thẩm Lãnh: "Cầm cái này đi đi, có thể giảm giá cho khanh."

Thẩm Lãnh hai tay nhận lấy: "Bệ hạ còn là khách quý của thanh lâu nào ở sông Tiểu Hoài?"

Sau khi nói xong hắn lập tức cúi đầu: "Thần không nói gì cả, vừa rồi thần hơi thất thần, cảm giác giống như bị Lại Thành Lại đại nhân nhập vào người vậy."

Hoàng đế cười nói: "Đây là..."

Dường như ông ta cảm thấy hơi ngại, dừng lại sau đó không nói tiếp nữa: "Khanh cứ dùng là được."

Thẩm Lãnh vâng một tiếng, cúi người hỏi: "Bệ hạ còn có gì căn dặn nữa không?"

Hoàng đế nói: "Mặc thường phục đi, tất cả mọi người."

Thẩm Lãnh cười nói: "Thần biết, một đám tướng quân cùng đi sông Tiểu Hoài quả thật mất thể diện, sáng sớm ngày mai các đại nhân Ngự sử đài có thể nhảy cẫng lên chửi đổng ở trên đại điện."

Hoàng đế xua tay: "Đi đi, người trẻ tuổi tụ tập với nhau một chút cũng tốt, chỉ cần không quá ngông cuồng là được."

Thẩm Lãnh nói: "Thần nhất định là sẽ không ngông cuồng, thần..."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Khanh sợ, trẫm biết."

Thẩm Lãnh rời khỏi Đông Noãn Các, liếc mắt nhìn Vệ Lam đứng ở cửa, Vệ Lam cúi người nói: "Quốc công."

Thẩm Lãnh quơ quơ tấm thẻ bệ hạ đưa cho trong tay: "Có biết không?"

Vệ Lam: "Có biết."

Thẩm Lãnh sáp lại gần: "Đây là cái gì?"

Vệ Lam: "Đây là..."

Trong Đông Noãn Các, hoàng đế: "Khụ khụ..."

Vệ Lam rụt cổ lại, cười lắc đầu với Thẩm Lãnh: "Đi rồi ngươi sẽ biết."

Hắn nghĩ lát nữa bệ hạ sẽ ở đại điện tiếp kiến những tướng quân trẻ tuổi từ bắc cương đến Trường An, mình cũng có thể không đi, lúc này nhàn rỗi không có việc gì, tìm một tiểu thái giám bảo gã đi nói với Đại Phóng Chu là hắn đi Nghênh Tân Lâu chờ trước, lát nữa những tướng quân trẻ tuổi đó từ đại điện ra ngoài là có thể trực tiếp đến Nghênh Tân Lâu tìm hắn. Nghênh Tân Lâu cách sông Tiểu Hoài không quá xa, đi thẳng qua đó cũng có thể xem con đường phồn hoa nhất trong thành Trường An.

Trong số những người tuổi trẻ này có hơn một nửa chưa từng tới Trường An, vừa hay nhân cơ hội này đi xem nhiều một chút.

Thẩm Lãnh vào đến cửa Nghênh Tân Lâu, đám tiểu nhị nhìn thấy hắn liền cười, ai nấy cũng chạy tới chào hỏi nhiệt tình.

Thẩm Lãnh vào trong, Bạch Sát từ trên lầu chạy xuống, vừa chạy vừa cười: "Ngài đến trả tiền sao?"

Thẩm Lãnh: "Có ý gì?"

Bạch Sát nói: "Tiền bối Hắc Nhãn đã đặt rượu ở chỗ ta một năm, nói là ghi nợ của ngài."

Thẩm Lãnh: "Cáo từ."

Bạch Sát cười lớn ha ha: "Nghênh Tân Lâu có bằng hữu tốt như các người chiếu cố việc làm ăn thật sự quá tốt, đặt rượu luôn cả một năm một, ngoại trừ tiền bối Hắc Nhãn ra còn có Lại Thành Lại đại nhân, còn có Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân, đều là ghi sổ cho ngài."

Thẩm Lãnh: "Ta đệch... tới cả đoàn à?"

Bạch Sát cười nói: "Đúng thế thật."

Thẩm Lãnh nói: "May mà hôm nay ta lại cần dẫn một đoàn quy mô gần trăm người đến đây, nếu không thì món nợ này cũng không kiếm lại được."

Bạch Sát cười nói: "Ta đã biết rồi, các tướng quân trẻ tuổi bắc cương đúng không? Ta đã sắp xếp đồ xong hết rồi, người tới là có thể khai tiệc, bữa cơm này không cần quốc công bỏ tiền, Nghênh Tân Lâu mời."

Thẩm Lãnh nói: "Phỏng chừng hôm nay sẽ uống một ít rượu, nếu rượu trữ trong quán..."

"Có đủ rượu."

Bạch Sát nói: "Nếu không thì ngài nghĩ tại sao tiền bối Hắc Nhãn và Lại đại nhân, và cả Hàn đại nhân phải để rượu ở đây một năm?"

Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Bọn họ để rượu là vì hôm nay?"

Bạch Sát gật đầu: "Đừng cảm động, vẫn là ghi sổ của ngài đấy."

Thẩm Lãnh: "..."

Đợi khoảng một canh giờ sau, các tướng quân tuổi trẻ đến từ bắc cương ùn ùn kéo đến như một cơn gió, Thẩm Lãnh nhìn đám trẻ như lang như hổ kia không nhịn được thở dài: "Có chút phấn khởi nhỉ..."

Lại một canh giờ sau, sông Tiểu Hoài.

Thẩm Lãnh giả vờ như rất quen thuộc dẫn những người tuổi trẻ này đến đây. Đứng ở trên cầu đá giữa sông Tiểu Hoài, Thẩm Lãnh giống như chỉ điểm giang sơn: "Ta nói rõ ràng với các ngươi, uống rượu ta đã lo đủ, những thứ khác thì ta không đi cùng các ngươi nữa..."

Hơi sợ.

Mọi người chọn một lầu đi vào, Thẩm Lãnh nhìn bọn họ lại ùn ùn đi vào mà không nhịn cười được, không tự chủ được liền nghĩ tuổi trẻ thật tốt. Hắn gọi chưởng quầy sang một bên: "Tối hôm nay tất cả chi tiêu của bọn họ ở đây tìm ta thanh toán là được, lát nữa kết toán hoá đơn xong để ở quầy, ngày mai ta sẽ cho người đem bạc đến kết toán."

"Không cần không cần."

Chưởng quầy cúi đầu nói: "Công gia..."

Thẩm Lãnh: "Ta còn chưa nói, sao ngươi biết ta là ai."

Chưởng quầy nói: "Đông chủ của Hồng Tụ Lâu đã thông báo, hôm nay nếu có một đám người quy mô lớn như vậy cùng đến thì nhất định là người của An Quốc Công mang đến, tất cả tiêu phí đều do Hồng Tụ Lâu trả tiền."

Thẩm Lãnh thở hắt ra một hơi: "Vậy thì thay ta đa tạ Vân đại đương gia."

"Cứ yên tâm là được."

Chưởng quầy nói: "Mời công gia vào."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta không vào, ngươi chiêu đãi bọn họ cho tốt là được."

Thẩm Lãnh một mình rời khỏi nơi này, đi đến trên cầu đá quay đầu lại liếc nhìn, đúng lúc có một người bán hàng rong gánh hàng đi qua, buôn bán nhỏ ở bên này cũng có thể kiếm được không ít tiền. Thẩm Lãnh mua một cái tẩu và một ít sợi thuốc của người bán hàng rong kia, không biết tại sao bỗng nhiên lại rất muốn hút một hơi.

Đốt tẩu thuốc, Thẩm Lãnh thở dài một hơi, làn khói lượn lờ trước mặt hắn.

"Ngươi nên đi vào tiếp đãi bọn họ, nếu không thì hơi thất lễ. Không phải ngươi đã nói sao, bọn họ đến thì ngươi sẽ đưa bọn họ đi xả láng một trận."

Giọng nói của một nữ nhân vang lên bên cạnh Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cười cười, lắc đầu: "Xả láng một trận thì ta không sợ, chủ yếu là không có một người nào vừa mắt."

Lâm Lạc Vũ thò tay ra lấy cái tẩu trong tay Thẩm Lãnh, nhìn nhìn, đặt bên miệng cũng hít một hơi, cách nhả khói dường như còn thuần thục hơn Thẩm Lãnh một chút.

"Sau này đừng hút thuốc."

Lâm Lạc Vũ liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Không có gì tốt."

"Vậy còn tỷ?"

"Ta?"

Lâm Lạc Vũ cười cười: "Ta chỉ muốn nếm thử loại thuốc ngươi vừa mới hút có mùi vị gì."

Nàng đặt tẩu thuốc trên lan can cầu đá, khói bay lên ngay bên cạnh nàng.

"Mùi vị gì?"

Thẩm Lãnh hỏi.

"Cô độc."

Lâm Lạc Vũ giơ tay lên vỗ vai Thẩm Lãnh, sau đó xoay người đi, hai chữ đó giống như chui thẳng vào trong đầu Thẩm Lãnh, hắn sững sờ một lúc lâu, sau đó cười khổ.

Thẩm Lãnh có thể mang lại niềm vui cho bao nhiêu người, có thể khiến bao nhiêu người vui vẻ, nhưng khi Trà gia không ở bên cạnh, có ai có thể khiến hắn thật sự vui vẻ?

Hắn chỉ nghĩ khiến cho rất nhiều người vui vẻ, muốn cho những người bên cạnh đều vui vẻ.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thẩm Lãnh cảm thấy thế giới phồn hoa này không hợp với mình. Không phải hắn không thích sông Tiểu Hoài, chỉ là không liên quan đến hắn, hắn không có mâu thuẫn, chỉ là hắn thật sự không có cảm giác.

Không bao lâu sau Lâm Lạc Vũ cầm hai xâu kẹo hồ lô trở lại, đưa cho Thẩm Lãnh một xâu: "Cái này tốt hơn hút thuốc, rất ngọt."

Thẩm Lãnh nhận lấy: "Đã uống rất nhiều rượu rồi, đúng lúc có thể giải rượu."

"Ta từng nói với ngươi..."

Lâm Lạc Vũ cắn một viên kẹo hồ lô, thế là cặp má đẹp đẽ liền phồng lên, lúc vừa ăn vừa nói chuyện có chút đáng yêu giống như thiếu nữ.

Nàng nói: "Ta nhìn ngươi thể hội cuộc đời là một cuộc tu hành, nhìn ngươi lâu, bản thân ta cũng lột xác, ta cảm thấy rất tốt đẹp, vì thế tu hành không khổ. Tất cả sự tốt đẹp ngươi mang lại cho người ta đều khiến ta cảm thấy nhân gian đáng giá... cho nên..."

Nàng cười cười: "Người như ngươi hẳn là càng viên mãn hơn tất cả mọi người mới được, ta hưởng phúc mỹ mãn của ngươi thì ta mới có thể tiếp tục tu hành. Gần đây ta nghe được một câu rất hay, tặng cho ngươi."

"Câu gì?"

"Mong tất cả mọi sự tốt đẹp trên thế gian đều đồng hành cùng ngươi."

Lâm Lạc Vũ: "Ta vẫn chưa đắc đạo thành tiên đâu, ngươi vẫn phải cố gắng."

Thẩm Lãnh cười: "Được."

Bình Luận (0)
Comment