Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1323 - Chương 1323: Giảm Bảy Mươi Phần Trăm

Chương 1323: Giảm bảy mươi phần trăm Chương 1323: Giảm bảy mươi phần trăm

Sông Tiểu Hoài dù tốt như thế nào, dù khoái hoạt như thế nào, Thẩm Lãnh cũng không trong thế giới này, hắn chưa từng là một người hay quan tâm người khác nhìn hắn như thế nào, độc lập độc hành giống như một quái vật không hiểu xã hội.

Hắn đã hỏi thăm không ít người về chuyện sông Tiểu Hoài, cho nên việc này bị người khác lợi dụng nói hắn tác phong có vấn đề và còn ngang nhiên, thậm chí có người còn lấy ra nói trước mặt bệ hạ, còn yêu cầu phủ Đình Úy nghiêm tra.

Có người nói hắn chỉ giả vờ thuần lương, thật ra một bụng xấu xa.

Nhưng mà Thẩm Lãnh không hề để ý, vẫn dẫn đội ngũ đông đảo đi sông Tiểu Hoài, sau đó một thân một mình ra khỏi thanh lâu, đây chính là hắn, giây phút đứng ở trên cầu đá hút thuốc cũng là hắn.

Có người ở trên đại điện nói Thẩm Lãnh là kể công kiêu ngạo, hoàn toàn không xem pháp kỷ và quy định triều đình ra gì, thông thường những lúc như này hoàng đế đều sẽ để cho bọn họ nói hết, sau đó tùy tiện nói vài câu thì chuyện gì cũng sẽ qua.

Nhưng ngồi ở trên ghế rồng nghe người bên dưới lải nhải, cũng không biết tại sao hoàng đế lại nhớ đến đêm mưa hai ngày trước.

Tiểu tử ngốc đó đã uống nhiều rượu như vậy, giống như thoáng chốc trở về lúc cô độc, bất lực giống như hồi nhỏ, khi hắn khóc là bất lực cỡ nào? Sợ hãi cỡ nào?

Hắn nằm dưới đất ngủ trong mưa nhất định đã gặp ác mộng, cho nên mới đột nhiên bừng tỉnh gọi một tiếng bệ hạ.

Hoàng đế nhắm mắt lại, trong lòng hơi đau.

"Thẩm Lãnh thân là quốc công, thân là đại tướng quân thủy sư, thân là quan to triều đình, tự ý mang một đám tướng quân trẻ tuổi bắc cương vào kinh thành yết kiến bệ hạ, cùng đến nơi như sông Tiểu Hoài, quả thực làm nhục quốc thể!"

Người nọ còn đang dõng dạc nói, sắc mặt bệ hạ càng ngày càng khó coi.

"Hắn đây là không xem quốc pháp triều cương ra gì, đây là không xem bệ hạ ra gì!"

Người nói hướng tới phía hoàng đế khom người cúi đầu: "Thần xin bệ hạ, trừng phạt Thẩm Lãnh nặng!"

"Kể công kiêu ngạo."

Hoàng đế lặp lại mấy chữ này, chậm rãi mở mắt.

"Người nói là ai?"

Đương nhiên ông ta biết người nói là ai, là một gã lang trung Công bộ, một trong bốn ti tọa bộ ti. Bởi vì lúc trước Thẩm Lãnh dẫn binh xông vào Công bộ cho nên quan viên Công bộ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút ý kiến đối với Thẩm Lãnh.

Người này là ti tọa Khởi bộ ti Công bộ, Dương Cửu Thanh, hắn ta cúi người chờ bệ hạ nói, tuy rằng biết rõ lời hắn ta nói chưa chắc sẽ khiến cho bệ hạ trừng phạt Thẩm Lãnh, nhưng hắn ta không cho rằng mình nói đã gì sai.

Thật ra lời hắn ta nói đương nhiên không sai, thân là quan viên triều đình để ý đến thể diện của triều đình, quả thật không sai.

"Thần, lang trung ti tọa Khởi bộ ti Công bộ Dương Cửu Thanh."

"Ồ."

"Dương đại nhân."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Dương Cửu Thanh một cái: "Khanh vừa mới nói là Thẩm Lãnh kể công kiêu ngạo, là xem thường pháp luật, trẫm cảm thấy khanh nói đúng. Triều đình có quy định của triều đình, quốc gia có luật pháp của quốc gia, người người đều ở trong vòng luật kỉ không thể làm xằng làm bậy."

Hoàng đế đứng dậy chậm rãi đi từ trên đài cao xuống, đi đến trước người Dương Cửu Thanh nhìn hắn ta: "Bất kể là đại tướng quân hay quốc công, bất kể là thượng thư hay thị lang, cũng mặc kệ triều thần hay là bách tính."

Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Lại Thành: "Lỗi của Thẩm Lãnh, nên phạt như thế nào?"

Lại Thành bước ra khỏi hàng, cúi đầu nói: "Bẩm bệ hạ, dựa theo quy định pháp luật triều đình, người có công danh quan tước không thể mặc quan phục ra vào nơi ăn chơi, cho dù là mặc thường phục đi cũng không thể say rượu phóng túng, nhưng nếu đều nằm trong quy định thì không có gì để phạt."

Hoàng đế có nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Khanh nói xem, hôm qua Thẩm Lãnh có lỗi gì phải phạt không?"

Hàn Hoán Chi bước ra khỏi hàng cúi đầu nói: "Thần không nhận được tố giác, cũng không có người đến phủ Đình Úy báo án, theo thần biết Thẩm Lãnh không ở lại sông Tiểu Hoài, không có uống rượu, không có gây rối ở sông Tiểu Hoài."

Hoàng đế ừm một tiếng, dường như chưa từ bỏ ý định: "Nếu Dương đại nhân đã nhắc đến, như vậy việc này không thể cứ cho qua như vậy được. Khanh cho người đem hồ sơ của phủ Đình Úy đến đây, chuyện đã lâu không nói, cứ xem thử trong một năm qua có bao nhiêu quan viên trong ngoài kinh thành đã đến sông Tiểu Hoài, có từng có hành động gì không thỏa đáng, trẫm phải phạt, bất kể là đại tướng quân hay quốc công, bất kể là tam phẩm hay ngũ phẩm, người phạm lỗi đều phải phạt."

Cả triều văn võ lập tức hoảng sợ bối rối, tuy rằng đều không làm trái với quy củ của triều đình, mọi người đều là người có uy tín danh dự, ai sẽ tự hủy danh dự chứ? Huống hồ cũng không phải là thiếu chút tiền đó.

Hàn Hoán Chi dường như đã có chuẩn bị từ trước, xoay người đi ra bên ngoài đại điện, không bao lâu sau liền bưng một phần hồ sơ trở lại, cúi người nói với bệ hạ: "Thần có thể đọc tên bây giờ không?"

Hoàng đế khoát tay: "Đọc!"

"Bệ hạ!"

Lại Thành cúi người nói: "Nếu An Quốc Công không có làm chuyện gì vượt quá quy định, việc này cứ cho qua đi."

"Cho qua?"

Hoàng đế nhíu mày: "Trẫm phải công bằng chứ... Các khanh nói hắn đi là không được, Thẩm Lãnh đi thì nên trời tru đất diệt, trừng phạt thật nặng, sao vậy? Trẫm nói xem thử ngoại trừ Thẩm Lãnh ra còn ai từng đi nữa thì không được à? Không nhắc đến hắn, nhắc đến người khác thì không được, thì chuyện phải cho qua ư? Quy định này là đặt ra cho một mình Thẩm Lãnh à? Là luật pháp đặt ra cho một mình Thẩm Lãnh à? Là trừng phạt dành cho một mình Thẩm Lãnh à?"

Tất cả mọi người đều yên lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Chuyện là các khanh nhắc đến."

Hoàng đế vừa đi lại ở trong đại điện vừa nói: "Thẩm Lãnh phạm lỗi thì nên phạt, trẫm cảm thấy các khanh nói đúng, nhưng chẳng lẽ không phải là ai phạm lỗi cũng nên phạt sao? Thẩm Lãnh có phủ Đình Úy điều tra, có thể chứng minh hắn không phạm lỗi, vậy thì trẫm cũng nên xem thử phủ Đình Úy có thể giúp bao nhiêu người chứng minh mình không phạm lỗi. Trẫm cũng muốn biết, trong cả triều văn võ này có ai chưa từng đi sông Tiểu Hoài."

"Đọc!"

Hoàng đế quát to một tiếng.

"Thần tuân chỉ."

Hàn Hoán Chi đứng thẳng người, mở hồ sơ ra bắt đầu lớn tiếng đọc. Những người ở đây không những bị nhắc tới tên, còn bị chỉ ra đã từng đến sông Tiểu Hoài bao nhiêu lần, đi nhà nào, đọc rõ ràng trước mặt mỗi người.

Không một người nào ở đây là không có tên trong hồ sơ trên tay Hàn Hoán Chi.

"Ti tọa Khởi bộ ti Công bộ Dương Cửu Thanh, trong một năm qua tổng cộng đã đến sông Tiểu Hoài ba mươi bảy lần..."

Lúc Hàn Hoán Chi đọc đến đây thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dương Cửu Thanh một cái, trong một khắc đó, Dương Cửu Thanh cảm giác mình chật vật giống như bị người ta lột sạch y phục, mà trước đó không lâu hắn ta muốn lột bỏ tấm áo khoác giả dối của Thẩm Lãnh.

Tất cả mọi người đều nói Thẩm Lãnh chung thủy với một mình thê tử, chưa từng có quan hệ với bất kỳ một nữ nhân nào khác ngoài thê tử, đương nhiên hắn ta không tin, mọi người đều là nam nhân, còn ai không biết ai chứ?

Cho nên sau khi nghe nói đêm qua Thẩm Lãnh đi sông Tiểu Hoài, hắn ta nghĩ cơ hội đã tới, lột bỏ tấm áo khoác trung trinh đó của Thẩm Lãnh, để cho người ta nhìn xem một ngụy quân tử khó coi cỡ nào.

Vậy nhưng khi mục ghi chép ba mươi bảy lần này bị Hàn Hoán Chi đọc lên, Dương Cửu Thanh có cảm giác mình thương tích đầy mình.

"Thần có tội."

Dương Cửu Thanh quỳ xuống đất bộp một tiếng.

"Khanh không sai."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Trên bản ghi chép có nói Dương đại nhân say rượu gây rối hay không?"

"Không có."

"Có nói Dương đại nhân mặc quan phục ra vào nơi bướm hoa hay không?"

"Không có."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Dương Cửu Thanh một cái: "Khanh đứng lên đi. Khanh không phạm lỗi, khanh nhận lỗi gì chứ?"

Dương Cửu Thanh quỳ ở đó không ngừng dập đầu, không dám nói một câu nào, hoàng đế đi đến bên cạnh hắn ta, thò tay ra kéo hắn ta lên: "Khi muốn chứng minh người khác bẩn, bản thân mình phải sạch sẽ trước đã. Lúc nãy khanh có nói một câu rất đúng, nói Thẩm Lãnh kể công kiêu ngạo, trẫm thích người kể công kiêu ngạo, bởi vì bốn từ này, từ "kể công" đứng phía trước!"

Ông ta lớn tiếng nói: "Có công mới có thể kể công, các khanh đều có công, trẫm đều cho các khanh tư cách kể công kiêu ngạo. Bây giờ trẫm muốn nghe thử công lao của các khanh, các khanh ai đồng ý tự đứng ra nói xem bao năm nay đã lập được công lao gì cho Đại Ninh, trẫm sẽ khen thưởng, thưởng theo công, những thứ khen thưởng trước kia không tính, trẫm khen thưởng lại một lần nữa, bao gồm cả Thẩm Lãnh."

Thẩm Lãnh không có ở đây.

Hắn không lên triều, không phải triều hội lớn, hắn cũng không phải quan ở kinh thành, cho nên không cần lần nào cũng lên triều.

Không ai lên tiếng, ai đứng ra nói mình có công lao lớn cỡ nào vào lúc này?

Dương Cửu Thanh lại quỳ xuống, vai run rẩy kịch liệt.

"Trẫm cũng từng đến sông Tiểu Hoài."

Hoàng đế nói: "Cho nên trẫm chưa bao giờ truy cứu chuyện các khanh đi sông Tiểu Hoài, chuyện mà bản thân trẫm cũng không làm được thì hà tất đi truy cứu người khác? Dương Cửu Thanh, hy vọng khanh nhớ câu nói này, nếu quy củ của triều đình là đặt ra cho một người, như vậy thì triều đình này cũng không cần phải tồn tại nữa, các khanh có thể đi được, không sao, hắn đi thì có chuyện, thì không được phép, thì không được?"

Dương Cửu Thanh dập đầu thật mạnh: "Thần có tội."

Hoàng đế thở dài: "Các khanh đều không có tội, người có tội sẽ không đứng ở đây."

Hoàng đế xoay người: "Trẫm mệt rồi, bãi triều đi."

Đại Phóng Chu tiến lên một bước: "Bãi triều!"

Lúc nãy Hàn Hoán Chi chưa đọc xong, cho nên những người không bị nhắc đến tên đều thở phào một hơi, cảm thấy thật là may mắn, những người bị nhắc tên thì hết sức xấu hổ, bởi vì bọn họ phát hiện thấy số lần quan văn đi sông Tiểu Hoài vượt xa võ tướng.

Thế này có vẻ như tát vào mặt, còn là tự mình tát nữa.

Giống như là Dương Cửu Thanh dẫn đầu tự vả miệng mình ở trước mặt bệ hạ, vả đến nỗi mặt dính đầy máu.

Mà giờ phút này, nhân vật mục tiêu làm cho triều hội lần này bị sâm tấu, đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh lại đến sông Tiểu Hoài.

Đêm qua hắn đi sớm, sợ các tướng quân trẻ tuổi kia đã phạm lỗi gì cho nên sáng sớm lại đến tòa lầu này hỏi tình hình, nếu có chỗ nào không ổn, nên cứu vãn thế nào thì cứu vãn như thế.

Chưởng quầy nhìn thấy Thẩm Lãnh đến, vội vàng cúi người chào: "Bái kiến quốc công gia."

Thẩm Lãnh cười cười nói: "Ta đến xem sổ sách, thuận tiện hỏi ngươi một chút, những người ta đưa đến hôm qua không có gây phiền phức cho ngươi chứ?"

"Không có không có."

Chưởng quầy vội vàng nói: "Đêm qua khi các quân gia rời đi, trong phòng cũng không có loạn, có mấy vị quân gia trước khi đi còn gấp chăn, gấp còn gọn hơn cả chúng ta. Sau khi bọn họ đi không lâu người của Hồng Tụ Lâu đã tới, thanh toán hết sổ sách, đã thanh toán hết rồi."

Thẩm Lãnh gật đầu, chợt nhớ đến một chuyện, hắn lấy tấm thẻ hoàng đế cho hắn ra cho chưởng quầy xem: "Thẻ này là thế nào?"

Chưởng quầy nhìn: "Đây là... thông bài ưu đãi có thể giảm bảy mươi phần trăm ở tất cả các lầu sông Tiểu Hoài, bất kể là thanh lâu hay tửu lâu, người cầm thẻ này chính là khách hàng tôn quý nhất của sông Tiểu Hoài, ưu tiên chiêu đãi, và còn chiêu đãi với phương thức tôn quý nhất. Đây là thẻ do lúc trước Vân đại đương gia triệu tập người chủ sự của tất cả các lầu sông Tiểu Hoài thương nghị làm ra, tổng cộng chỉ có ba thẻ."

Thẩm Lãnh tò mò: "Vậy ngươi biết ba thẻ này đều là cho ai không?"

Chưởng quầy lắc đầu liên tục: "Cái đó làm sao dám hỏi."

Thẩm Lãnh: "Ồ... được rồi, đa tạ đã khoản đãi."

Chưởng quầy cười nói: "Là ta nên đa tạ công gia."

Thẩm Lãnh: "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa."

Chưởng quầy vội vàng nói: "Mời công gia nói."

Thẩm Lãnh đặt thẻ ở trên bàn: "Cầm thẻ này có thể giảm bảy mươi phần trăm đúng không, ngươi đưa sổ sách hôm qua Hồng Tụ Lâu thanh toán cho ta xem, ta xem thử hết bao nhiêu tiền, ngươi trả lại tiền thừa cho ta."

Chưởng quầy: "..."

Bình Luận (0)
Comment