Trường An.
Thẩm Lãnh còn không biết trên triều đình bởi lại xuất hiện sóng gió vì hắn, cũng không biết bệ hạ lại nổi trận lôi đình vì hắn, chờ khi hắn biết thì đã là sau giờ ngọ. Mặt trời lười biếng làm cho người ta cũng trở nên lười biếng, Thẩm Lãnh cùng lão viện trưởng ở trong thư viện đi bộ một vòng, sau đó nhận được ý chỉ bảo hắn vào cung.
Nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì, lão viện trưởng liền quyết định đi theo, lão là một trong số không nhiều người ở thành Trường An, thậm chí trong khắp cả Đại Ninh có thể trực tiếp vào cung mà không cần thỉnh chỉ, bệ hạ từng nói lão viện trưởng vào cung không có cấm kỵ.
Đã là mùa xuân, bệ hạ lại bắt đầu cảm thấy trong Đông Noãn Các bức bí đến đáng sợ, chuẩn bị đến bên Tứ Mao Trai. Khi lão viện trưởng và Thẩm Lãnh vào cung, Đại Phóng Chu đang chỉ huy một đám nội thị xếp những món đồ bệ hạ thường dùng.
“Thần bái kiến bệ hạ.”
Thẩm Lãnh và lão viện trưởng đồng thời cúi người, hoàng đế đi qua đỡ lão viện trưởng, nhìn Thẩm Lãnh: “Khanh cũng đứng lên đi.”
Lão viện trưởng không cần bảo, tự cuộn người trên ghế, giống như một con mèo già mệt mỏi sau giờ ngọ.
Lúc vào cung Thẩm Lãnh đã biết chuyện bệ hạ nổi giận cho nên có vẻ hơi căng thẳng, cũng hơi áy náy.
“Biết rồi à?”
Hoàng đế nhìn hắn một cái, từ vẻ mặt của Thẩm Lãnh đã đoán được lúc này Thẩm Lãnh đang nghĩ gì. Hoàng đế lại mắng người khác một lần nữa vì hắn, Thẩm Lãnh cảm thấy áy náy.
“Thần biết rồi.”
Thẩm Lãnh cúi đầu nói.
Hoàng đế hỏi: “Có suy nghĩ gì?”
Thẩm Lãnh suy nghĩ, trả lời: “Thần cảm thấy bệ hạ mắng đúng.”
Hoàng đế hơi nheo mắt, cười lắc đầu: “Trẫm tưởng ngươi sẽ còn giả vờ nói vài lời kiểu như là lỗi của khanh, sau này khanh sẽ chú ý nhiều hơn, quả nhiên trẫm vẫn đánh giá thấp da mặt của khanh.”
Thẩm Lãnh nói: “Chuyện này thần không thể nhận sai, nếu thần nhận sai này thì đồng nghĩa bệ hạ cũng sai.”
Hoàng đế gật đầu, chuyện này là ông ta để cho Thẩm Lãnh đi làm, nếu Thẩm Lãnh nhận sai thì đương nhiên cũng là ông ta nhận sai. Người ở địa vị khác nhau suy nghĩ cũng khác nhau, ở vài địa vị chính là cần ngươi không ngừng kiểm điểm, không ngừng nhận sai, mà hoàng đế thì khác, hoàng đế có thể không ngừng kiểm điểm nhưng tuyệt đối không thể nào không dừng nhận sai.
“Chỉ là...”
Thẩm Lãnh do dự một chút rồi vẫn nói: “Chỉ là lần sau bệ hạ đừng nổi giận lớn như vậy, bọn họ nói là việc của bọn họ, cũng là nằm trong chức trách, cứ để cho bọn họ nói vài câu là được.”
Hoàng đế hừ một tiếng: “Bọn họ muốn khiến khanh thê thảm, trẫm khiến cho bọn họ thê thảm, bọn họ muốn lột y phục của khanh sỉ nhục khanh, trẫm sẽ lột y phục của bọn họ sỉ nhục bọn họ.”
Tình thân, không nói đạo lý.
Hoàng đế chỉ cái ghế: “Ngồi xuống nói.”
Thẩm Lãnh ghé mông ngồi xuống, nhìn sang lão viện trưởng, giống như đang ngủ, chỉ là khóe miệng mỉm cười.
“Chuyện Anh Điều Liễu Ngạn thế nào rồi?”
Hoàng đế hỏi một câu.
Thẩm Lãnh nói: “Gần như đã hỏi hắn rõ ràng ở Tang quốc có bao nhiêu người có thể lôi kéo. Anh Điều Liễu Ngạn khá tự tin, hắn nói chỉ cần hắn trở về là có thể khiến cho tiền hoàng tộc và hậu tộc Tang quốc đều đứng về phía hắn, trong chốc lát là có thể tập hợp ít nhất mấy vạn nhân mã.”
“Hắn còn nói gia tộc mẫu thân của hắn gần như lũng đoạn tơ tằm và muối của Tang quốc, tài lực hùng hậu. Phụ thân của hắn Anh Điều Thái lúc trước là nhóm hải tặc lớn nhất Tang quốc, hiện giờ ở trong thủy sư Tang quốc cũng có không ít tướng lĩnh là bộ hạ cũ của phụ thân hắn, cho nên cũng có thể thử xem có thể lôi kéo được hay không.”
Hoàng đế ừ một tiếng: “Chớ không phải là khanh có dự tính đích thân đi Tang quốc một chuyến?”
“Thần... không giấu được bệ hạ.”
Thẩm Lãnh nói: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Quả thật thần định đi Tang quốc một chuyến, xem kỹ thủy sư của Tang quốc, xem thử phong thổ nhân tình của Tang quốc, rồi xem thử quốc lực của Tang quốc.”
“Không được đi.”
Hoàng đế lắc đầu.
Thẩm Lãnh đành phải nói: “Thần tuân chỉ.”
“Khanh đã là đại tướng quân, chuyện gì cũng đích thân tiến lên, không tốt.”
“Khi bệ hạ làm tướng quân, cũng là chuyện gì cũng đích thân tiến lên.”
“Khanh đang so sánh với trẫm?”
“Thần không dám.”
Hoàng đế nói: “Sau khi trở lại đông cương, khanh sắp xếp người đưa Anh Điều Liễu Ngạn về Tang quốc coi như là hoàn thành nhiệm vụ trẫm đưa cho khanh. Về phần Anh Điều Liễu Ngạn ở Tang quốc làm việc như thế nào, tất nhiên có người của phủ Đình Úy phối hợp duy trì, khanh cứ yên tâm chuẩn bị chiến tranh.”
“Thần tuân chỉ.”
“Ngoài ra, nói cho khanh biết một tin tốt.”
Hoàng đế thò tay ra cầm một bản tấu chương trên bàn lên đưa cho Thẩm Lãnh: “Tấu chương vừa mới đưa đến hôm qua, từ đông cương đưa đến.”
Thẩm Lãnh hai tay nhận tấu chương xem, sau đó mắt sáng lên: “Đây là tin tức tốt nhất trước trận chiến.”
Hoàng đế nói: “Cuối cùng Râu Xồm đã lắp đặt hỏa khí trên chiến thuyền, nỗ trận xa sau khi cải biến dùng trong hải chiến cũng không có vấn đề, đây đúng là một tin tốt. Đợi thêm đi, đánh xong trận chiến này nếu chiến thuyền nỗ trận xa phát huy được uy lực trong dự đoán, trẫm có trọng thưởng cho hắn.”
“Thần thay hắn tạ bệ hạ.”
“Còn có một chuyện nữa.”
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh, muốn nói nhưng đột nhiên nhịn lại: “Thôi bỏ đi, chờ đến lúc nên nói trẫm sẽ nói cho khanh biết.”
Ông ta ngồi xuống bên cạnh lão viện trưởng, kéo thảm lên đắp cho lão viện trưởng: “Thật ra khanh không cần biết chuyện này cũng được, nếu không thì khanh sẽ cảm thấy tiếc nuối.”
Thẩm Lãnh hơi ngỡ ngàng: “Tiếc nuối gì?”
Hoàng đế cười cười: “Sau này khanh sẽ biết.”
Cùng lúc đó, Diêu gia.
Diêu Mỹ Luân nhẹ nhàng lắc hông đi vào, lúc người trong nhà nhìn thấy ả dường như đều có chút e sợ, cũng có một chút mâu thuẫn. Nữ nhân này là người nhà của bọn họ nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, một tiểu nhân vật vốn có cũng được mà không có cũng chẳng sao lại đột nhiên trở về giống như trở thành chủ nhân vậy.
Gia chủ của Diêu gia là tổ phụ của Diêu Mỹ Luân, tuy đã già nua nhưng thể cốt còn khỏe mạnh. Năm đó sau khi đứa con trai Diêu Triều Nguyên mà lão ta thích nhất bị triều đình xử theo pháp luật, quả thật lão ta nản lòng thoái chí, sau đó Đồng Tồn Hội lại cho lão ta hy vọng.
Nhưng mà Diêu Triều Tông lại gặp chuyện không may, làm cho hy vọng vừa nhen nhóm lên của lão ta hoàn toàn vụt tắt.
Diêu Cận nhìn đứa cháu gái này của mình, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
“Thật ra ý của đông chủ rất đơn giản.”
Diêu Mỹ Luân ngồi xổm xuống bên cạnh Diêu Cận, giống như một đứa cháu gái hiếu thuận đến cực điểm, vịn lên đầu gối Diêu Cận nói: “Diệt trừ Thẩm Lãnh đã là chuyện cấp bách, nếu không diệt trừ hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nhà chúng ta.”
Diêu Cận nói: “Bệ hạ từng nói, đó là tội của một mình Diêu Triều Tông, không liên quan đến toàn bộ Diêu gia.”
Diêu Mỹ Luân cười: “Người mà lại vẫn tin bệ hạ ư? Chẳng qua là ông ta tạm thời không muốn động đến Diêu gia mà thôi, lén cất giấu trăm vạn lượng bạc, tội danh này tịch thu nhà diệt tộc ba lần cũng đủ rồi chứ.”
Diêu Cận nhíu mày: “Nhưng bệ hạ không động, chính là không động.”
“Con không biết ông nội còn nhớ hay không, hồi con còn nhỏ người từng kể cho con nghe một câu chuyện, bây giờ con kể cho người nghe.”
Diêu Mỹ Luân nói: “Tiền triều thời Sở, tể tướng Sở Lý Ngạn để mắt đến một người trẻ tuổi tên là Vũ Chỉ, là tiến sĩ đỗ đầu năm đó, ông ta cảm thấy Vũ Chỉ có tài trị quốc nên nhận làm môn đồ. Sự thật chứng minh con mắt nhìn người của Lý Ngạn quả thật rất tốt, mấy năm sau Vũ Chỉ đã trổ hết tài năng, trở thành một trong những người không thể thiếu của triều đình Sở quốc.”
“Lý Ngạn là người thanh chính liêm minh, tuy rằng môn sinh phủ khắp thiên hạ nhưng không hề ngông cuồng kiêu căng, cũng một mực trung thành với Sở hoàng, nhưng mà Sở hoàng lại có chút lo lắng. Có một nửa số người trong triều đình đều là môn sinh của Lý Ngạn, quyền khuynh triều dã, vì thế liền muốn dùng người khác thay thế vị trí của Lý Ngạn.”
“Sở hoàng lập tức bí mật triệu kiến Vũ Chỉ, nói cho hắn biết muốn để hắn làm tể tướng, nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải diệt trừ Lý Ngạn. Trước sự hấp dẫn như vậy, Vũ Chỉ bắt đầu dốc sức đặt bẫy vu oan, khi hắn cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay thì đột nhiên gây khó dễ trên triều đình, kết quả lại thất bại thảm hại, bởi vì những chứng cớ của hắn đều bị Lý Ngạn dễ dàng hóa giải.”
“Nếu dựa theo lẽ thường, Lý Ngạn nên giận dữ diệt trừ Vũ Chỉ mới đúng, thế nhưng ông ta lại tỏ ý tha thứ cho hắn, nói hắn cũng là vì tốt cho Sở quốc. Vũ Chỉ bề ngoài cảm động rơi nước mắt, bắt đầu từ ngày đó hoàn toàn biến thành người hầu của Lý Ngạn, nhưng sao?”
Diêu Mỹ Luân nhìn về phía Diêu Cận: “Ông nội, người cũng biết kết cục rồi đấy.”
Diêu Cận gật đầu: “Ba năm sau, cuối cùng Vũ Chỉ đã nắm được một vài nhược điểm, Sở hoàng nhân cơ hội hạ chỉ tịch thu tài sản, giết chết cả nhà Lý Ngạn. Trước khi hành hình Lý Ngạn nói muốn gặp Vũ Chỉ. Ở trên trường, Lý Ngạn hỏi Vũ Chỉ tại sao, Vũ Chỉ nói bắt đầu từ ngày đó hắn vẫn luôn lo lắng Lý Ngạn trả thù, hắn sợ, nếu Lý Ngạn không chết thì hắn không ngủ được.”
Diêu Mỹ Luân nói: “Bây giờ nhìn có vẻ như bệ hạ không có thái độ gì, nhưng Thẩm Lãnh thì sao? Thẩm Lãnh một kích không diệt Diêu gia chúng ta, hắn cũng sẽ giống như Vũ Chỉ, lo chúng ta trả thù, giết người không giết hẳn, nhổ cỏ không trừ gốc, hắn cũng sẽ không ngủ được.”
Diêu Cận liên tục thay đổi sắc mặt, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Nhưng hiện tại Diêu gia chúng ta không đấu lại Thẩm Lãnh, sau lưng hắn là bệ hạ, ai có thể đấu được hắn.”
“Con có thể.”
Diêu Mỹ Luân đứng dậy, vừa đi lại trong phòng vừa nói: “Sau lưng Thẩm Lãnh có hoàng đế, sau lưng chúng ta có Đồng Tồn Hội. Ý của đông chủ là... lấy Ôi Lân giáp tổ truyền của nhà chúng ta ra làm mồi nhử.”
“Ôi Lân giáp?!”
Diêu Cận đứng bật dậy: “Đó là chiến giáp của tổ tiên khi chinh chiến, là chứng vật thời điểm Đại Ninh lập quốc!”
“Một món đồ mà thôi.”
Diêu Mỹ Luân nói: “Phải có giá trị mới là đồ, để ở đó cho người ta cúng bái cũng không có ý nghĩa gì... Ông nội, người đưa Ôi Lân giáp cho con, con sẽ nghĩ cách diệt trừ Thẩm Lãnh.”
Sắc mặt Diêu Cận thay đổi liên tục, lại im lặng một khoảng thời gian rất lâu rất lâu, cuối cùng gật đầu: “Hy vọng con đừng kéo gia tộc vào.”
“Sao lại vậy được.”
Diêu Mỹ Luân nói: “Tương lai nếu Diêu gia đứng vững trong triều, con cũng sẽ được hưởng sái. Hiện tại việc cần làm chính là giữ được Diêu gia chứ không phải hủy hoại Diêu gia, ông nội nên tin tưởng con.”
Nửa canh giờ sau, Quang Đức Lâu.
Diêu Mỹ Luân nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mặt, cười nói: “Nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ, ngươi ở phủ Đình Úy đã sáu bảy năm rồi nhỉ?”
Nam nhân trẻ tuổi cúi đầu nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi ở phủ Đình Úy tuy rằng chức quan không cao nhưng vị trí quan trọng, hiện tại ta muốn ngươi làm một việc.”
“Ngươi nói.”
“Ta phải thả hai người đang bị giam trong phủ Đình Úy ra.”
“Ai?”
“Là ai cũng không quan trọng, chỉ cần là người của Diêu Triều Tông là được, bất kể là con trai ông ta hay là con gái ông ta, cho dù là quản gia của ông ta hoặc là hạ nhân đều được.”
Bách bạn phủ Đình Úy Trác Doanh im lặng một lát, gật đầu: “Càng là người địa vị thấp càng dễ làm được, ngày mai ngươi chờ ở ngoài thành, sẽ có hai cỗ thi thể được chuyển ra, một vài người yếu ớt không chịu nổi hình phạt bị chết là chuyện bình thường, ngươi nhận người, ta tặng người.”
Diêu Mỹ Luân gật đầu, lấy từ trong cổ tay áo ra một xấp ngân phiếu: “Đây là đông chủ cho ngươi.”
Trác Doanh nhận lấy ngân phiếu xem, thế là sắc mặt vui vẻ.
Tổng cộng mười tờ, mỗi tờ một ngàn lượng.
Mua hai người chết, đủ rồi.