Hai ngày sau.
Mấy ngày nay Thẩm Lãnh dẫn tướng quân trẻ tuổi từ bắc cương tới đi thăm thú trong thành Trường An, dẫn bọn họ đến sông Tiểu Hoài, cũng đến thư viện, sau đó những người này phải trở về bắc cương.
Quang Đức Lâu.
Ngồi ở cửa sổ lầu hai, Diêu Mỹ Luân giơ tay lên chỉnh lại tóc mai bị gió thổi tung, nhìn người đi qua trên đường cái bên ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong lên, người kia chính là đối thủ mà ả ta phải diệt trừ, đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh.
Buổi chiều Thẩm Lãnh dẫn những tướng quân trẻ đó đi ngự viên, các tướng quân trở lại quân dịch trạm của Binh bộ ở thành Trường An nghỉ ngơi, Thẩm Lãnh trở về thư viện một mình. Quang Đức Lâu cách thư viện chừng năm dặm, từ đây đi về phía tây thêm ba dặm chính là Nghênh Tân Lâu, từ Nghênh Tân Lâu đi thêm không đến hai dặm về hướng bắc chính là thư viện.
Thẩm Lãnh sẽ đi qua nơi này, đây là chuyện mà người được Diêu Mỹ Luân phái đi theo dõi Thẩm Lãnh xác định, sau khi ra khỏi ngự viên về thư viện, đây là tuyến đường gần nhất.
“Kế hoạch của chúng ta khả thi chứ?”
“Chắc chắn khả thi.”
Bách bạn phủ Đình Úy Trác Doanh kéo cổ áo lên rất cao, nói nhỏ giọng: “Tại sao cô nương tự tin vậy?”
“Mỗi người đều có điểm yếu.”
Diêu Mỹ Luân nhìn về phía Trác Doanh: “Ngươi đoán thử xem điểm yếu của Thẩm Lãnh là gì?”
Trác Doanh lắc đầu: “Ta không biết, ta cũng không nhìn ra hắn có điểm yếu gì, luận võ nghệ, Thẩm Lãnh đã là số một số hai ở trong quân. Lúc trước nghe nói sau khi đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật từ bắc cương trở về từng nói hiện tại ông ta đã không phải là đối thủ của Thẩm Lãnh, ngay cả Đạm Đài đại tướng quân cũng nói như vậy, chỉ sợ trong quân không người nào có thể chắc chắn thắng được Thẩm Lãnh.”
“Nói đến trí mưu, tuy rằng ta không hiểu rõ Thẩm Lãnh nhưng một đại tướng quân có thể trăm trận trăm thắng ở trên chiến trường, đương nhiên trí mưu cũng sẽ không kém. Phủ Đình Úy cũng đều sẽ có đánh giá về các quân tướng quân Đại Ninh và tứ cương đại tướng quân, lần trước ta từng xem qua. Phủ Đình Úy đánh giá cấp bậc căn cứ theo tổng hợp tố chất của một người, một trong những người xếp hạng đầu có Thẩm Lãnh, ngoài hắn ra còn có Mạnh Trường An và Võ Tân Vũ. Ngay cả tây cương đại tướng quân Đường Bảo Bảo và nam cương đại tướng quân Diệp Cảnh Thiên đều nằm ở cấp thứ hai.”
Y liếc mắt nhìn Diêu Mỹ Luân một cái: “Cho nên với một người như vậy, ngươi hỏi ta điểm yếu của hắn là gì, ta không biết, bởi vì mọi điểm yếu mà hắn để cho người ta nhìn thấy đều có thể là hắn cố ý.”
Diêu Mỹ Luân ừ một tiếng: “Ngươi nói không sai, đánh giá của người Hắc Vũ về Thẩm Lãnh cao hơn phủ Đình Úy một chút. Người Hắc Vũ đánh giá Đại Ninh chỉ có hai người siêu nhất lưu, một người là đương kim bệ hạ và một người chính là Thẩm Lãnh.”
“Vậy mà ngươi còn muốn dựa vào cơ mưu nhỏ như vậy để giết Thẩm Lãnh?”
“Bởi vì ta đã ngộ ra.”
Diêu Mỹ Luân cười nói: “Hai ngày trước trước khi từ Kinh Kỳ đạo về, ta tình cờ nghe được một cuộc nói chuyện, không phải là nói với ta, là có người nói với một người khác, thuật lại cho ta nghe... Hắn nói muốn giết người như Thẩm Lãnh, vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn cấp thấp như ám sát. Từ rất lâu rất lâu trước đây, kiểu thủ đoạn cấp thấp này đã được dùng vô số lần nhưng Thẩm Lãnh vẫn sống tốt, nếu muốn giết người, không phải chỉ có một cách dùng đao chém trực tiếp này.”
“Thẩm Lãnh có điểm yếu, không ai không có điểm yếu cả.”
Diêu Mỹ Luân lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chờ mà xem.”
Thẩm Lãnh đi qua con đường phía dưới lầu mà không biết có người đang theo dõi hắn, hắn không phải thần tiên, đối với Thẩm Lãnh mà nói đây chẳng qua là lại là một ngày bình thường mà thôi, hơn nữa ngày này sắp trôi qua rất nhanh thôi.
Chỗ rẽ đầu đường có một quầy quán đồ ăn nhỏ, bán mì dao cắt. Một cái nồi sắt lớn đặt ở ven đường, hán tử bán mì đứng cách nồi sắt chừng một trượng cắt mì, miếng mì bị dao cắt bay ra ngoài rơi vào trong nồi sắt một cách chuẩn xác, những người chờ ăn mì liền hoan hô từng hồi.
Khác với những người khác, có hai hán tử ngồi ở đó trông có vẻ rất ủ rũ, cũng có chút căng thẳng. Lúc Thẩm Lãnh đi qua bên cạnh bọn họ, vừa khéo nghe được một trong hai người đó nói nhỏ với đồng bạn: “Chúng ta đã không còn tiền nữa rồi, chi bằng bán áo giáp đi thôi.”
Một người khác lắc đầu: “Như vậy sao được, giáp trụ này là đồ gia truyền của chúng ta, vốn định đến Trường An để dâng cho đại tướng quân, sau đó hỏi xem có thể xin một miếng cơm ở trong cấm quân hay không, nhưng chúng ta căn bản là không gặp được đại tướng quân, ngay cả cửa đại doanh cấm quân còn không thể vào được. Cho dù dù vậy cũng không thể bán áo giáp tổ truyền này đi được, có lỗi với liệt tổ liệt tông.”
Thẩm Lãnh dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn hai người kia: “Các ngươi là quân hộ?”
Hôm nay Thẩm Lãnh ra ngoài không mặc thường phục quốc công nhưng cẩm y trên người cũng không phải là thứ bách tính bình thường có thể mặc được, cho nên hai người kia nghe thấy Thẩm Lãnh hỏi liền giật mình, hiển nhiên là căng thẳng, đồng thời đứng lên nói: “Bẩm đại nhân, tổ tiên chúng ta là quân hộ, nhưng không phải quân hộ Đại Ninh, là... tiền Sở.”
Thẩm Lãnh nhìn cái bọc trong tay bọn họ: “Thứ gì vậy?”
“Là thiết giáp tổ truyền.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Bất kể là phía thiết giáp của tiền Sở hay thiết giáp của Đại Ninh, nếu tổ tiên các ngươi đã giữ lại thì hãy giữ lại đi.”
Thẩm Lãnh lấy ra một chút bạc đưa cho bọn họ: “Các ngươi về quê đi.”
Hai người kia nhận lấy bạc cảm ơn rối rít, người ôm áo giáp dường như do dự một chút, bỗng nhiên quỳ xuống đất bụp một tiếng: “Vị đại nhân này, phụ thân của chúng ta trước lúc lâm chung đã dặn, bảo hai người chúng ta đến Trường An, tặng thiết giáp tổ truyền cho triều đình, nhưng quả thật chúng ta có tư tâm, muốn dùng thiết giáp này đổi lấy tiền đồ cho mình. Đại nhân, chúng ta bái tướng vô môn, nếu như có thể, vẫn mong đại nhân giúp chúng ta.”
Thẩm Lãnh im lặng một lát, lắc đầu: “Đạm Đài đại tướng quân sẽ không giữ các ngươi lại vì nhận một bộ áo giáp của các ngươi, ông ấy cũng sẽ không nhận khôi giáp của các ngươi đâu, cầm bạc về nhà đi.”
Người ôm áo giáp lại do dự , rất lâu sau lại nói: “Đại nhân, nếu đã như vậy thì mong đại nhân giúp một việc, xin đại nhân đưa chúng ta đến phủ Trường An, chúng ta tặng áo giáp này cho triều đình.”
Thẩm Lãnh suy nghĩ một chút nói: “Nếu áo giáp hữu dụng, phủ Trường An trả tiền đúng giá cho các ngươi. Sáng sớm ngày mai các ngươi đi phủ Trường An, có người ngăn các ngươi, các ngươi cứ nói là Thẩm Lãnh bảo các ngươi tới.”
Hai người kia vừa nghe vậy liền sáng mắt lên.
“An Quốc Công!”
Hai người kêu một tiếng, quỳ bụp xuống, những người đang ăn mì cũng giật mình, tất cả đều đứng dậy định thi lễ, Thẩm Lãnh vội vàng xua tay ngăn mọi người, lại duỗi tay ra đỡ hai người kia dậy: “Không cần đa lễ.”
Người ôm áo giáp nói: “Ta là đại ca, tên Lục Viễn, đây là đệ đệ của ta Lục Đồ. Đại tướng quân, vẫn mong ngươi nhận lấy áo giáp này, cho dù là để hai người chúng ta nấu cơm trong hỏa đầu quân dưới trướng đại tướng quân, chúng ta cũng bằng lòng!”
“Đúng vậy đại tướng quân, hãy nhận chúng ta đi.”
Thẩm Lãnh im lặng một lát, lắc đầu: “Vật tổ truyền, không thể dễ dàng tặng cho người khác được, các ngươi cũng không hiểu thể nào là chiến binh, thế nào là chiến tranh, hay là về quê đi.”
Hai người kia quỳ ở đó không chịu đứng lên, Lục Viễn không ngừng dập đầu: “Đại tướng quân, gia phụ trước khi lâm chung từng nói, hy vọng duy nhất đối với chúng ta chính là chúng ta có thể thành công, chúng ta biết mình không có bản lĩnh, nhưng cũng không dám làm trái nguyện vọng của phụ thân. Chúng ta đã bán hết gia sản từ Hồ Kiến đạo đến đây, lộ phí đều đã dùng hết rồi, chúng ta cũng không trở về được.”
Thẩm Lãnh thở dài, suy nghĩ: “Mở túi ra, ta xem thử giáp trụ như thế nào.”
Lục Viễn vội vàng mở túi ra, Thẩm Lãnh vừa nhìn thấy bộ áo giáp kia liền sáng mắt lên. Hắn tiến lên một bước theo bản năng, tay nhẹ nhàng sờ trên giáp trụ: “Đồ tốt, bảo vật tốt!”
Đối với một vị quân nhân mà nói, một bộ chiến giáp như thế này quả thực là thứ hàng ao ước. Áo giáp này bất kể công nghệ hay chất liệu, chỉ sợ không thua kém huyền thiết giáp của hắn bao nhiêu, thứ này, thiên kim khó cầu.
Thẩm Lãnh thở dài: “Nếu các ngươi bằng lòng, ta mua lại giáp trụ này thì thế nào?”
“Không không không.”
Lục Viễn nói: “Nếu đại tướng quân thích thì chúng ta tặng cho đại tướng quân, nào dám lấy tiền của đại tướng quân. Chỉ xin đại tướng quân thu nhận chúng ta, bất kể là làm phụ binh dân phu hay là chăn ngựa bổ củi, huynh đệ chúng ta đều bằng lòng.”
Thẩm Lãnh thực sự bị bộ áo giáp này thu hút, không dời mắt được. Hắn đã sớm muốn làm một bộ áo giáp cho Mạnh Trường An, nhưng chất liệu tốt có thể gặp chứ không thể cầu, nếu tặng bộ áo giáp này cho Mạnh Trường An, gã đó nhất định sẽ thích.
Cho nên Thẩm Lãnh gật đầu: “Như vậy đi, các ngươi mang đồ về, hai ngày nữa ta rời Trường An, đến lúc đó các ngươi theo ta cùng đi đông cương. Đường xá xa xôi lại gian khổ, chiến tranh lại vô tình, các ngươi xác định là muốn đi chứ?”
“Chúng ta đi!”
Hai người Lục Viễn và Lục Đồ quỳ xuống không ngừng dập đầu: “Chỉ xin đại tướng quân đưa chúng ta đi.”
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: “Vậy được, hai ngày nữa các ngươi đến ngoài cửa phủ tướng quân chờ ta.”
“Vâng vâng vâng.”
Lục Viễn đứng dậy: “Đại tướng quân, ngài cầm áo giáp này trước đi.”
Thẩm Lãnh lắc đầu: “Trên người ta không mang nhiều bạc như vậy, không mua nổi, chờ hai ngày nữa các ngươi mang đến là được, nên lấy bao nhiêu bạc thì lấy chừng đó, ta mua của các ngươi.”
“Đại tướng quân, ngài cứ cầm trước đi.”
Lục Viễn nhét áo giáp vào lòng Thẩm Lãnh, kéo Lục Đồ xoay người bỏ chạy.
“Áo giáp đưa cho đại tướng quân trước, đại tướng quân cầm thì chúng ta mới yên tâm, nếu không lỡ như đại tướng quân đổi ý thì làm sao.”
Thẩm Lãnh muốn đuổi theo, đám người ăn mì đều khuyên hắn.
“Quốc công gia cứ giữ đi, ngài không giữ thì hai huynh đệ bọn họ không yên tâm, dù sao đại tướng quân cũng sẽ trả tiền, hai ngày nữa lúc xuất kinh hãy đưa là được.”
“Đúng, hay là đại tướng quân cứ giữ đi, ngài giữ sẽ khiến bọn họ yên tâm.”
Thẩm Lãnh suy nghĩ cũng được, nói chuyện với những thực khách kia thêm vài câu rồi xoay người đi đến thư viện.
Nửa canh giờ sau, trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, Trác Doanh nhìn hai người kia thấp thỏm trở về, cười cười rồi hỏi: “Đưa đồ cho Thẩm Lãnh rồi chứ?”
Hai người kia vội vàng cúi đầu khom lưng trả lời: “Đưa rồi, Thẩm Lãnh đã nhận rồi.”
Trác Doanh gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Y tháo một túi tiền trên đai lưng xuống: “Trong này có ngân phiếu một ngàn lượng bạc, vài lượng bạc vụn, các ngươi mang đồ sáng sớm ngày mai rời khỏi Trường An.”
Lục Viễn vội vàng lên tiếng, cúi người nói: “Đa tạ ân đức đại nhân.”
Hắn ta tiến lên nhận bạc, ngay khoảnh khắc hai tay chạm vào bạc thì mấy người áo đen từ trên nóc nhà ở hai bên nhảy xuống, dùng bao trùm hai người Lục Viễn và Lục Đồ lại, một trận đòn trút xuống dồn dập, không dùng binh khí sắc bén mà dùng gậy gỗ.
Đánh rất lâu, mấy người động thủ đều mệt đến nỗi thở hồng hộc, Trác Doanh mở bao tải ra nhìn, hai người đều đã không còn thở nữa.
“Sáng sớm ngày mai chuyển ra ngoài thành, vẫn chôn ở chỗ hôm qua nên chôn bọn họ, như vậy thì trong phủ điều tra cũng sẽ không có sai sót.”
Trác Doanh lau tay: “Tiếp theo chỉ đợi xem kịch hay thôi.”