Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1326 - Chương 1326: Dạ Cục

Chương 1326: Dạ cục Chương 1326: Dạ cục

Trở lại thư viện, Thẩm Lãnh mở túi lấy bộ áo giáp kia ra cẩn thận xem lại. Bộ giáp trụ này tuy đã có mấy trăm năm lịch sử nhưng được bảo tồn cực kỳ tốt, không có tổn hại, hiển nhiên là có người thường xuyên bảo dưỡng cẩn thận.

Nhìn như vậy đương nhiên không nhìn ra chất liệu của giáp trụ, chỉ từ cảm giác tiếp xúc đến phân lượng cũng đủ để chứng minh giá trị của bộ giáp trụ này.

Thẩm Lãnh tùy tiện lấy một thanh chủy thủ bình thường đến, rạch mạnh một nhát lên giáp trụ, trên giáp trụ chỉ để lại một vết mờ mờ, lấy tay lau lên vết dao một cái, vết dao mờ hơn gần như đã không nhìn thấy nữa.

Đồ trong tay Thẩm Lãnh có thứ gì là không tốt, cho dù thanh chủy thủ bình thường này cũng là tinh công chế tạo, bất kể là độ sắc bén hay độ cứng rắn đều hơn bình thường, cộng thêm lực cổ tay của hắn, thế mà lại chỉ lưu lại một vết nông như thế trên khải giáp, có thể thấy được áo giáp này cứng rắn cỡ nào.

Thẩm Lãnh trầm tư một lát, bày áo giáp lên bàn, tay phải cầm chủy thủ đâm mạnh xuống áo giáp, sau một tiếng keng giòn vang, thanh chủy thủ kia bất ngờ gãy rời.

Lại nhìn áo giáp, trên một mảnh giáp xuất hiện một lỗ nhỏ.

Vì thế Thẩm Lãnh liền có vẻ mặt vui mừng.

Áo giáp này phân lượng nặng nề, nếu như là tráng hán bình thường mặc lên người cũng sẽ hành động bất tiện, không kiên trì được bao lâu. Đừng nói lại có kịch liệt động tác gì, chỉ mặc áo giáp thôi đã có thể mệt chết người rồi, trừ phi là người có thần lực, sức chịu đựng cũng tốt, Mạnh Trường An tất nhiên là không có vấn đề gì.

Cho nên Thẩm Lãnh càng nhìn càng thích bộ áo giáp này, thậm chí trong đầu đã hiện ra cảnh giao bộ áo giáp này cho Mạnh Trường An, trên mặt gã đó sẽ có biểu cảm như thế nào, vẻ mặt đó tổng kết lại chắc hẳn là có thể biểu đạt bằng năm chữ... muốn chối cũng không được.

Miệng nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thực.

“Vờ vịt.”

Thẩm Lãnh lẩm bẩm hai chữ, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu nhìn áo giáp kia.

Hắn thò tay ra quệt lên khải giáp sau đó đặt trước mũi cẩn thận ngửi, một lát sau sắc mặt của Thẩm Lãnh cũng có chút không ổn.

Trong đầu nổ ầm một tiếng.

Phủ Đình Úy.

Thiên bạn Nhiếp Dã bước nhanh từ bên ngoài vào, nhìn thấy Hàn Hoán Chi đang chuẩn bị dọn đồ về nhà, gã tiến lên một bước chắp tay cúi người: “Đại nhân, có chút không tốt, đã xảy ra chuyện.”

“Hửm?”

Hàn Hoán Chi thay đổi sắc mặt: “Lúc này còn có thể xảy ra chuyện gì?”

Nhiếp Dã đến gần rồi nói: “Phạm nhân vừa bị thẩm vấn tên là Diêu Cửu Nhi, là thân tín của Diêu Triều Tông, cũng là người trong nhánh tộc Diêu gia, vốn là một tiểu nhân vật không quan trọng gì, Diêu Triều Tông thấy hắn thông minh làm việc cũng chăm chỉ liền giữ ở bên cạnh sai khiến. Lúc nãy khi ta thẩm vấn hắn bỗng nhiên khai ra một tin tức.”

“Tin gì?”

“Hắn nói... trước khi Diêu Triều Tông gặp chuyện đã từng lôi kéo đại tướng quân Thẩm Lãnh, và còn tặng cho Thẩm Lãnh một bộ áo giáp tổ truyền, gọi là Ôi Lân giáp, là tổ tiên Diêu gia mặc khi đi theo Thái Tổ hoàng đế khai quốc chinh chiến năm đó, cũng là trước đây Thái Tổ hoàng đế đích thân ban tặng. Sau khi hắn cho Thẩm Lãnh áo giáp này, muốn Thẩm Lãnh giúp sắp xếp người vào thủy sư làm tướng.”

Hàn Hoán Chi khoát tay: “Không thể nào.”

Nhiếp Dã nói: “Thuộc hạ cũng biết là không thể nào, Diêu Cửu Nhi đã nói như vậy, chắc như đinh đóng cột, còn nói Thẩm Lãnh đã lấy đồ nhưng lại cự tuyệt Diêu Triều Tông, Diêu Triều Tông giận dữ muốn đến trước mặt bệ hạ kiện Thẩm Lãnh, cá chết lưới rách, nhưng hắn không ra tay nhanh bằng Thẩm Lãnh, bị Thẩm Lãnh trực tiếp bày mưu bắt hắn.”

“Chuyện đó cũng không thể nào.”

Hàn Hoán Chi nói: “Trước tiên không nói Thẩm Lãnh căn bản sẽ không thể nào nhận đồ của Diêu Triều Tông, cho dù Thẩm Lãnh nhận rồi không định làm việc cho Diêu Triều Tông, hắn hoàn toàn có thể giết Diêu Triều Tông, tại sao phải bắt sống về giao cho phủ Đình Úy chúng ta? Chẳng lẽ Thẩm Lãnh không sợ chúng ta thẩm vấn ra chuyện gì ư? Hơn nữa nếu như Diêu Triều Tông muốn cá chết lưới rách với Thẩm Lãnh, giờ đã bị nhốt trong phủ Đình Úy rồi, tại sao lúc trước hắn không nói, ngược lại còn là một tiểu nhân vật dưới trướng hắn khai ra? Chuyện này không hợp với lẽ thường, không có một chỗ nào hợp lẽ thường.”

Nhiếp Dã hỏi: “Diêu Cửu Nhi nói là sợ trả thù, đại nhân, bây giờ phải làm sao?”

“Khẩu cung đâu?”

“Khẩu cung đã niêm phong rồi.”

Sắc mặt Nhiếp Dã rất kém, do dự “Nhưng mà...”

Hàn Hoán Chi biết Nhiếp Dã đang lo lắng chuyện gì. Bệ hạ nâng phủ Đình Úy lên tới địa vị nhất gia độc đại, quyền hạn cao hơn Hình bộ nhiều, vượt trên tất cả các nha môn, nhưng bệ hạ không hề lơi lỏng việc giám sát phủ Đình Úy, một nha môn khổng lồ như vậy còn có quyền hạn đáng sợ như thế, nếu không khống chế tốt thì sẽ có vấn đề.

Cho nên mỗi một vụ án dính dáng đến quan viên đều có người trong cung tham dự thẩm vấn, người của thị vệ đại nội thay nhau đến phủ Đình Úy, không phải là người cố định mà là luân phiên không định kỳ, như vậy cũng là để tránh cho người của thị vệ đại nội ở lâu sẽ bị người của phủ Đình Úy mua chuộc dẫn đến chuyện cùng một giuộc với nhau.

Cho nên mỗi một lần ghi chép khi thẩm vấn đều có người của thị vệ đại nội có mặt, bản ghi chép cũng sẽ sao chép thành hai phần, không thể có giả.

Nhiếp Dã không lo người của phủ Đình Úy, người của phủ Đình Úy sẽ không có ai tin Thẩm Lãnh lại làm chuyện như vậy, gã cũng không tin thị vệ đại nội sẽ tin lời nói nhảm này, nhưng nếu chỉ là người của phủ Đình Úy thì Hàn Hoán Chi có thể ém chuyện này xuống, căn bản là không thoát ra khỏi phủ Đình Úy, thế nhưng có người của thị vệ đại nội, bọn họ sẽ lập tức đưa tin tức quan trọng như vậy vào trong cung.

“Người đã đi rồi?”

“Đã đi rồi.”

Nhiếp Dã nói: “Sau khi người kia khai ra, người của thị vệ đại nội đã nói việc này trọng đại phải nhanh chóng hồi cung, ta lại không tiện ngăn cản...”

“Ngươi phái người về trong nhà ta một chuyến, nói là ta có chuyện gấp đêm nay không về được.”

Hàn Hoán Chi căn dặn một tiếng, sau đó đi nhanh ra ngoài: “Chúng ta đi hỏi Diêu Triều Tông thử.”

Diêu Triều Tông đã chết rồi.

Khi Hàn Hoán Chi dẫn Nhiếp Dã đến gần hình phòng, liếc mắt một cái liền ngây người, đẩy cửa hình phòng ra, ánh sáng trong phòng mờ tối nhưng Diêu Triều Tông nằm trên mặt đất thì làm sao có thể không nhìn thấy được.

Hàn Hoán Chi đi nhanh qua, đỡ thi thể của Diêu Triều Tông, để tay dưới mũi dò hơi thở rồi lại bắt mạch, sắc mặt đã kém đến mức giống như núi lửa sẽ phun trào bất cứ lúc nào.

“Chết rồi.”

Hàn Hoán Chi đứng dậy: “Ai canh gác?!”

Bốn đình úy canh gác ở bên ngoài cũng đều ngây người, người nào người nấy sắc mặt trắng bệch, bọn họ cùng quỳ dưới đất, một người trong số đó nói: “Bốn người chúng ta canh gác. Đại nhân, tuyệt đối không phải là chúng ta giết Diêu Triều Tông, sau khi trời tối lúc đưa cơm cho hắn vẫn ổn, cũng không có gì khác thường.”

“Thức ăn?”

Nhiếp Dã bước nhanh đến chỗ cái bàn kia nhìn, trên bàn là thức ăn còn thừa, còn có nửa cái bánh màn thầu, hiển nhiên Diêu Triều Tông vẫn chưa ăn cơm xong thì đã chết rồi, hơn nữa ngay cả nói cũng không nói ra được, nếu không thì đình úy ở bên ngoài không thể nào không phát hiện được. Chắc hẳn là khi hắn ăn được một nửa cảm thấy khó chịu, muốn gọi người nhưng lại không gọi được, cho nên đi tới cửa muốn gọi đình úy ở bên ngoài, đi đến nửa đường thì người đã ngã xuống không dậy nổi nữa.

“Phái người tìm cả Phương Bạch Lộc và Phương Bạch Kính về.”

“Vâng!”

Hàn Hoán Chi ngồi xuống ghế: “Bảo người khám nghiệm tử thi đến đây.”

Không bao lâu sau người khám nghiệm tử thi vội vã đến, Hàn Hoán Chi chỉ vào thức ăn: “Đi xem thử có độc hay không.”

Người khám nghiệm tử thi kiểm tra thứ ăn, sau đó lại ngồi xổm bên cạnh thi thể cẩn thận kiểm tra, lật mí mắt, thương thế trên người, hắn ta đứng dậy nhìn về phía Hàn Hoán Chi: “Không phải trúng độc chết, trên người không có dấu hiệu trúng độc.”

Đúng lúc này hai người Phương Bạch Kính và Phương Bạch Lộc trở về, Hàn Hoán Chi im lặng một lát rồi căn dặn: “Phương Bạch Kính, triệu tập tất cả mọi người ở trong phủ Đình Úy hôm nay đến sân tập hợp, không có mệnh lệnh của ta không ai được rời đi, ngươi đích thân theo dõi.”

“Vâng!”

Phương Bạch Kính lập tức khom người cúi đầu.

Hàn Hoán Chi có nhìn về phía Phương Bạch Lộc: “Ngươi ở đây trông coi cỗ thi thể này, người khám nghiệm tử thi kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, nghĩ xem là thuốc gì có thể làm cho người ta chết nhưng lại không nhìn ra.”

Hàn Hoán Chi thở dài một hơi: “Nhiếp Dã, đưa Diêu Cửu Nhi theo, cùng ta vào cung.”

Nhiếp Dã vâng một tiếng, xoay người ra ngoài dẫn người.

Hàn Hoán Chi im lặng một lát rồi nói: “Tạm dừng tất cả mọi việc ở phủ Đình Úy, trước khi ta về ngay cứ chờ ta ở trong sân, ta chưa từng mong sẽ nghi ngờ ai trong số người của mình. Từ đầu đến cuối ta cũng luôn nói người của phủ Đình Úy đều thẳng thắn vô tư, trước đêm nay, bệ hạ hỏi ta, ta cũng sẽ nói như vậy, nhưng sau đêm nay ta đã không còn tư cách tiếp tục nói câu nói này nữa, phủ Đình Úy... đã bị sỉ nhục.”

Hàn Hoán Chi lắc đầu, cất bước ra ngoài.

Ai cũng biết Diêu Triều Tông chết một cách khác thường, ai cũng biết khẩu cung của Diêu Cửu Nhi có vấn đề. Nếu không phải có người sớm truyền tin cho Diêu Cửu Nhi, hắn ta không thể nói ra lời như vậy. Nếu không phải có người động tay động chân vào trong thức ăn, Diêu Triều Tông sẽ không chết, người này chỉ có thể là người của phủ Đình Úy.

Xe ngựa của Hàn Hoán Chi đi xuyên qua màn đêm, lúc đi đến nửa đường thì nghe thấy tiếng vó ngựa, xe của ông ta dừng lại, đại đội kỵ binh cấm quân cũng dừng lại ở phía đối diện ông ta. Một tướng quân cấm quân dẫn đầu thúc ngựa đi qua, ngồi trên lưng ngựa chắp tay: “Bái kiến Hàn đại nhân.”

Hàn Hoán Chi hỏi: “Vu tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tướng quân cấm quân Vu Giang Nam trả lời: “Phụng chỉ... bao vây phủ Đình Úy.”

Hàn Hoán Chi lập tức thay đổi sắc mặt.

Vu Giang Nam nói: “Bệ hạ nổi giận, hạ chỉ cấm quân phong tỏa phủ Đình Úy, Hàn đại nhân, đắc tội rồi.”

Hàn Hoán Chi thở dài một hơi, gật đầu: “Không sao, ngươi đi đi, giờ ta sẽ vào cung cầu kiến bệ hạ.”

“Bệ hạ đã đang đợi ngài rồi.”

Vu Giang Nam lại chắp tay: “Hoàng mệnh tại thân, vẫn mong Hàn đại nhân bao dung.”

Gã nói xong liền khoát tay: “Đi!”

Tinh kỵ cấm quân lao vụt đi.

Cung Vị Ương.

Hoàng đế liếc mắt nhìn thị vệ đại nội đang quỳ ở đó: “Diêu Cửu Nhi đã nói những gì, ngươi nhớ lại cẩn thận chút, một câu cũng không được bỏ sót.”

Thị vệ đại nội kia ngẩng đầu lên nói: “Bẩm bệ hạ, Diêu Cửu Nhi nói là Diêu Triều Tông nghe nói đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh thiếu quân phí, cho nên bí mật phái người đưa cho Thẩm Lãnh ngân phiếu mấy chục vạn lượng, còn có một bộ áo giáp, hơn nữa còn từng nói với Thẩm Lãnh, ở trong khố phòng nha môn Thủy bộ ti Công bộ có cất giấu trăm vạn lượng bạc, cho nên Thẩm Lãnh mới nhanh chóng tìm được bạc.”

“Hắn còn nói Diêu Triều Tông định đưa con trai và cháu trai của mình vào trong quân của Thẩm Lãnh, ngoài ra còn có mười mấy người trẻ tuổi của Diêu gia nữa, lúc đầu Thẩm Lãnh đã đồng ý, nhưng mà sau khi lấy được bạc lại đổi ý, còn dẫn binh xông vào Công bộ bắt người.”

Hoàng đế nhíu mày: “Nếu là như vậy, tại sao Diêu Triều Tông không nói?”

Thị vệ đại nội trả lời: “Diêu Cửu Nhi nói Thẩm Lãnh uy hiếp Diêu Triều Tông, nếu hắn nói lung tung sẽ lật đổ cả Diêu gia, không nói thì chỉ giải quyết một nhà hắn, nói ra thì tịch thu tài sản giết cả nhà, còn nói Thẩm Lãnh nói số tiền đó của Diêu gia lai lịch không rõ, không chừng đều là tiền phi pháp, cho nên chi bằng dùng số bạc này để làm quân phí đi khai chiến với người Tang quốc, dùng để mua đồ bảo họ cho các binh sĩ thủy sư của hắn.”

Hoàng đế đi tới đi lui ở trong phòng, quay đầu hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Diêu Cửu Nhi còn nói khi Thẩm Lãnh bắt Diêu Triều Tông đã nói rõ ràng, chỉ muốn lấy bạc của hắn dùng làm quân phí, muốn đưa những người không đứng đắn vào thủy sư là chuyện nằm mơ, tham quan ô lại như bọn họ thì nên bị trừng phạt, bất kể dùng thủ đoạn trừng phạt như thế nào, chỉ cần làm thì sẽ thay trời hành đạo.”

Nghe được câu này, sắc mặt của hoàng đế thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment