Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1327 - Chương 1327: Chưa Từng Gặp

Chương 1327: Chưa từng gặp Chương 1327: Chưa từng gặp

Hoàng đế vốn định dọn đến Tứ Mao Trai ở, còn chưa kịp di chuyển đã xảy ra chuyện như vậy khiến hoàng đế hơi tức giận. Ông ta tin tưởng Thẩm Lãnh nhưng bây giờ có nhân chứng, nếu lại có thêm vật chứng nữa, ông ta là hoàng đế, ông ta cũng không thể không sai Hàn Hoán Chi đi điều tra kỹ lưỡng.

“Người trong Phủ Đình Úy...”

Ánh mắt Hàn Hoán Chi nhìn hoàng đế ngập tràn vẻ áy náy: “Có thể có người có vấn đề, trước nay thần đều rất chắc chắn về bộ hạ của phủ Đình Úy, nhưng lần này...”

Hoàng đế nói: “Ý của khanh là, người trong phủ Đình Úy và người của Diêu gia nội ứng ngoại hợp mưu hại Thẩm Lãnh.”

“Thần nghi ngờ chính là như thế.”

Hàn Hoán Chi nói: “Diêu Triều Tông đã chết, tuyệt đối không phải tai nạn, mặc dù có dùng chút thủ đoạn tra tấn đối với hắn nhưng chắc sẽ không chết người... Hiện giờ thần đang cho người khám nghiệm tử thi kiểm tra rốt cuộc là thuốc gì.”

“Làm cho người ta không nói được...”

Hàn Hoán Chi đột nhiên sực nhớ: “Trong phủ Đình Úy có thuốc như vậy.”

Hoàng đế nhíu mày: “Trong phủ Đình Úy có thuốc như vậy?”

“Có...”

Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: “Phủ Đình Úy chủ yếu do hai bộ điểm cấu thành, một bộ phận là đình úy chấp pháp, một bộ phận là hậu cần chi viện, hậu cần chi viện lại chia nhỏ thành ba tiểu nha, phủ khố, võ bị, trị liệu.”

Hoàng đế gật đầu: “Trẫm biết.”

“Người của Võ bị ti vẫn luôn nghiên cứu khí giới, giáp trụ, các loại dụng cụ thích hợp hơn cho đình úy dùng để phá án. Trị liệu ti năm đó đều là người điều từ quân y đến, nhưng sau này mở rộng ra đã chiêu mộ một số thầy thuốc giang hồ, bọn họ có thể phối chế ra một số thuốc, đại khái chia làm ba loại, một loại là thuốc mê, một loại là thuốc độc, một loại là thuốc trị thương. Trong số thuốc mê có một loại Ma Thần Tán, người đã dùng sẽ bị mất sức lực rất nhanh, cổ họng cũng sẽ bị tê liệt và không phát ra được thanh âm nào, lúc ban đầu thuốc này là người của y quán Thẩm gia nghĩ ra được, chẳng qua Ma Thần Tán của y quán Thẩm gia không thể làm cho người ta mất tiếng, là người của Trị liệu ti phủ Đình Úy thay đổi thì mới có tác dụng này.”

Hoàng đế thở dài: “Nói cách khác, người bỏ thuốc cho Diêu Triều Tông không những là người của phủ Đình Úy, còn dùng thuốc của phủ Đình Úy.”

Hàn Hoán Chi quỳ xuống đất: “Thần có tội.”

Hoàng đế cau mày nói: “Bây giờ không phải là vấn đề khanh có tội hay không, là vấn đề chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào.”

Hàn Hoán Chi nói: “Thần nghĩ trước hết ém chuyện này xuống, thần ở trong phủ Đình Úy cẩn thận điều tra. Chỉ cần người này là người của phủ Đình Úy, dùng thuốc của Trị liệu ti, còn từng vào nhà bếp, chắc hẳn là không khó điều tra ra.”

“Ém xuống sao?”

Sắc mặt của hoàng đế hơi khó coi: “Nếu mục tiêu của bọn họ là Thẩm Lãnh, khanh nghĩ ém xuống được không? Trên triều hội sáng sớm ngày mai sẽ có người nhắc đến. Cho dù trên triều hội không có ai nhắc đến, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách làm cho mọi người đều biết.”

“Tệ hại nhất không phải để trẫm biết chuyện này, không phải là để cho triều thần biết chuyện này, mà là để cho các bách tính thành Trường An đều biết chuyện này.”

Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi: “Để Diêu Cửu Nhi ở lại trẫm đích thân hỏi, khanh về phủ Đình Úy đi, điều tra cho kỹ càng.”

“Thần tuân chỉ.”

Hàn Hoán Chi xoay người đi nhanh ra ngoài, hoàng đế nhìn về phía Diêu Cửu Nhi quỳ ở đó run cầm cập: “Bây giờ trẫm hỏi ngươi, chuyện này rốt cuộc là ai chỉ thị? Chắc hẳn Hàn Hoán Chi đã hỏi ngươi rồi, nhưng hắn hỏi và trẫm hỏi không giống nhau. Nếu ngươi thành thật khai ra, trẫm có thể cho ngươi một mạng, đây là thứ Hàn Hoán Chi không cho ngươi được.”

Diêu Cửu Nhi không ngừng dập đầu: “Bệ hạ, tội thần quả thật đều là nói thật, lần đầu tiên Diêu Triều Tông gặp Thẩm Lãnh chính là tội thần đi theo, vì không để bị người khác phát hiện, bọn họ đều là gặp nhau ở ven đường, nói càng là chỗ đông người lại càng an toàn, toàn bộ quá trình tội thần đều ở đó.”

Hoàng đế hừ một tiếng: “Đến bây giờ còn dám nói nhảm?”

Diêu Cửu Nhi vẫn không ngừng dập đầu: “Tội thần quả thật không nói nhảm, cũng không phải tội thần hãm hại đại tướng quân Thẩm Lãnh, mà quả thực có chuyện này.”

“Vậy ngươi nói cho trẫm nghe, lần đầu tiên Diêu Triều Tông và Thẩm Lãnh gặp nhau là ở chỗ nào?”

“Ở ngay quán nhỏ ven đường cách Quang Đức Lâu không xa, ăn mì dao cắt.”

Giọng nói của Diêu Cửu Nhi run run, cũng không biết là sợ hãi hay căng thẳng, hay là cả hai, hắn ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn hoàng đế, chỉ nói đi nói lại mấy câu nói này.

Hoàng đế hỏi: “Quán hàng đó mỗi ngày đều ở đó?”

Diêu Cửu Nhi lập tức gật đầu: “Hẳn là có, tội thần cũng không quá chắc chắn, chỉ là tuỳ tiện tìm một quán nhỏ ở ven đường ngồi xuống nói chuyện với nhau, nhưng mà khi đó không có thực khách khác cho nên không dễ chứng minh.”

Hoàng đế thở dài một hơi: “Truyền Thẩm Lãnh vào cung.”

Vừa mới dứt lời thì Đại Phóng Chu từ bên ngoài vội vã chạy vào: “Bệ hạ, đại tướng quân thủy sư, An Quốc Công Thẩm Lãnh cầu kiến.”

Hoàng đế quay người lại: “Ai nói cho hắn biết?”

Đại Phóng Chu vẻ mặt ủy khuất: “Nô tì thật sự không có cho người ra ngoài, không có ý chỉ của bệ hạ thì cũng không dám phái người lung tung, cho nên chắc hẳn là An Quốc Công vẫn chưa biết chuyện.”

“Cho hắn vào!”

Hoàng đế thở dài một hơi, ngồi xuống ghế rồi nói: “Trẫm cũng muốn nghe thử hắn nói như thế nào.”

Không bao lâu sau Thẩm Lãnh bưng bộ áo giáp kia vào, vừa vào liền quỳ xuống đất: “Thần Thẩm Lãnh, bái kiến bệ hạ.”

Hoàng đế hừ một tiếng: “Tin tức của khanh cũng linh thông đấy, trẫm chỉ vừa mới biết đến chuyện là khanh cũng biết ngay lập tức, sau đó còn lập tức mang đồ đến. Nói đi, là ai mật báo cho khanh, là người của thị vệ đại nội, hay người của phủ Đình Úy, hay là người của cấm quân?!”

Thẩm Lãnh giật mình: “Thần không hiểu lắm, báo tin gì?”

Hoàng đế nhìn vẻ mặt hắn không giống như giả vờ: “Thứ khanh đang ôm là gì?”

“Một bộ áo giáp, hôm nay thần vừa mới có được.”

“Ha ha ha ha!”

Hoàng đế vỗ tay lên tay vịn ghế: “Thật là trùng hợp! Hôm nay khanh nhận được, hôm nay liền đưa vào trong cung ngay trong đêm sao? Nói thật đi, là ai đã mật báo cho khanh!”

Chẳng trách bệ hạ nghĩ như vậy, quả thật là quá trùng hợp.

Bệ hạ không bảo Thẩm Lãnh đứng lên, hắn đành phải quỳ ở đó nói tiếp, nói hết những chuyện diễn ra trong ngày hôm nay, nói rất chi tiết chuyện làm sao hắn có được áo giáp, hoàng đế cau mày nghe, luôn nhìn sắc mặt của Thẩm Lãnh.

“Vậy tại sao khanh lại đem áo giáp vào trong cung?”

Hoàng đế nghe Thẩm Lãnh nói xong lại hỏi một câu.

“Áo giáp này không ổn.”

Thẩm Lãnh nói: “Nếu bộ áo giáp này thật sự là đồ thời Sở, đã mấy trăm năm nhưng vẫn bảo tồn hoàn hảo như vậy. Dựa theo hai người kia nói thì gia cảnh bọn họ thậm chí còn có chút quẫn bách, làm sao có thể có tiền để bảo dưỡng áo giáp? Thần xem kỹ một chút, thứ giống như lớp dầu bảo dưỡng bên ngoài áo giáp này có giá không thấp, quan trọng nhất là trong nhà bách tính bình thường căn bản không thể nào có được loại dầu này, trong nhà một bách tính bình thường không dùng nổi, cũng không mua được, bởi vì đây là thứ chỉ trong quân Đại Ninh mới phân phát, là do Đại Ninh Võ Công Phường nghiên cứu chế tạo ra.”

“Cho nên thần nghi ngờ áo giáp này căn bản không phải đồ thời Sở, cũng không phải đồ do một hộ bách tính phổ thông có thể bảo dưỡng suốt mấy trăm năm. Mùi dầu trên này giống y hệt dầu do Đại Ninh Võ Công Phường nghiên cứu chế tạo. Áo giáp này chỉ có thể là đồ trong quân, hoặc là người có tiếp xúc với người của Võ Công Phường mới có.”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế: “Thần nghĩ mình sắp bị gài bẫy, tuy cũng không biết là bẫy thế nào nhưng đúng là đồ ở trong tay thần, cho nên giờ khắc này hẳn là thần đã ở trong bẫy.”

Hoàng đế thở mạnh một hơi: “Quả thật khanh đã ở trong bẫy.”

Thẩm Lãnh cẩn thận hỏi một câu: “Bẫy lớn cỡ nào?”

Hoàng đế nói: “Lớn đến mức khiến khanh thân bại danh liệt.”

Hoàng đế đứng dậy, chậm rãi đi lại ở trong Đông Noãn Các: “Nếu như là có người muốn hãm hại khanh, biện pháp của bọn họ kín kẽ hơn trước kia...”

Nói xong câu này hoàng đế dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Đợi xem sao đã, cái bẫy này rốt cuộc lớn cỡ nào, ngày mai sẽ biết.”

Ngày mai cũng không xa.

Ngày hôm sau, triều hội. Khi hoàng đế vào triều vẫn luôn đợi có người nhắc tới chuyện này, nhưng từ đầu đến cuối không có bất kỳ một người nào đứng ra nói, quần thần thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, đừng nói chuyện này, thậm chí cũng không có người nhắc tới Thẩm Lãnh.

Thật ra điều này cũng không được tính là nằm ngoài dự đoán của hoàng đế. Người nào đứng ra nói việc này vào lúc này rõ ràng chính là người hãm hại Thẩm Lãnh, bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc trực tiếp đặt câu hỏi ở trên triều đình như vậy, ai hỏi coi như là người đó ngu ngốc tự nhảy ra.

Buổi trưa.

Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam từ bên ngoài đi vào, sắc mặt không tốt lắm, sau khi nhìn thấy hoàng đế lại khom người cúi đầu: “Bệ hạ, Hàn đại nhân cho người đưa tin tới, nói là lời đồn đã lan truyền khắp thành Trường An, chỉ trong nửa ngày, hình như cả thành Trường An đều biết chuyện này. Các bách tính đều đang bàn tán, nói là đại tướng quân Thẩm Lãnh nhận đồ của Diêu Triều Tông còn lừa người...”

Vệ Lam nhìn sắc mặt hoàng đế, dừng lại một chút rồi nói: “Tốc độ lan truyền nhanh như vậy, nhiều người biết như vậy, hiển nhiên là đã tính toán kỹ lưỡng, ở khắp toàn thành đều có người đang tung tin đồn.”

Hoàng đế gật đầu: “Lần này quả thật thủ đoạn tinh tế hơn trước kia.”

Thủ đoạn nhỏ như vậy, hoàng đế đều cảm thấy có chút không tầm thường.

Không bao lâu sau lại có một gã thị vệ đại nội bước nhanh vào, cúi người nói: “Bệ hạ, phủ Đình Úy đưa tin tức tới, nói gia chủ của Diêu gia Diêu Cận đích thân đến phủ Đình Úy báo án, nói Ôi Lân giáp tổ truyền của nhà ông ta bị mất.”

“Hửm?”

Hoàng đế chau mày.

Thị vệ đại nội tiếp tục nói: “Diêu Cận nói cứ cách mười ngày ông ta đều sẽ đích thân bảo dưỡng bộ Ôi Lân giáp đó, lần bảo dưỡng trước đó là mười ngày trước, sáng hôm nay ông ta mở khố phòng trong nhà ra thì phát hiện Ôi Lân giáp đã biến mất, đầu tiên là ở kiểm tra ở trong nhà, sau khi không có kết quả, suy nghĩ nhiều lần rồi mới đến phủ Đình Úy báo án.”

“Phù...”

Hoàng đế thở dài một hơi: “Tuyên cả Thẩm Lãnh và Diêu Cận vào, lại đi hỏi Hàn Hoán Chi xem đã tìm được quầy bán mì dao cắt đó chưa.”

Không đợi người ra ngoài, nội thị vào bẩm báo nói Hàn Hoán Chi dẫn Diêu Cận và vài bách tính ở ngoài cung cầu kiến, hoàng đế cho người đi đưa bọn họ vào, lại sai người đi tuyên Thẩm Lãnh vào cung.

Sau khi Hàn Hoán Chi mang người vào nhưng hoàng đế lại không gặp, chỉ bảo bọn họ chờ ở bên ngoài Đông Noãn Các, đợi hơn nửa canh giờ sau khi Thẩm Lãnh tới thì hoàng đế mới sai Đại Phóng Chu gọi mọi người cùng vào.

Mấy bách tính kia lần đầu tiên gặp bệ hạ, ai nấy đều sợ tới mức không ngừng run rẩy, quỳ ở đó ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Diêu Cận, khanh nói trước đi.”

Hoàng đế nhìn Diêu Cận: “Ôi Lân giáp của tổ tiên nhà khanh bị mất sao?”

“Vâng, đã mất rồi.”

Diêu Cận quỳ ở đó nói: “Trước nay đều là lão thần đích thân bảo quản, mười ngày trước vẫn còn thấy.”

Hoàng đế chỉ Ôi Lân giáp trên bàn: “Là cái đó?”

Diêu Cận ngẩng đầu nhìn, sau đó sắc mặt thay đổi rõ rệt: “Sao lại ở chỗ bệ hạ?!”

Hoàng đế không để ý đến lão ta, nhìn về phía người bán mì dao cắt kia: “Hôm qua lúc trời tối, An Quốc Công Thẩm Lãnh có dừng lại ở chỗ ngươi không?”

Người bán mì ngẩng đầu lên, vẻ mặt sợ hãi: “Chưa từng thấy, thảo dân cũng không biết An Quốc Công trông như thế nào, hoàn toàn không biết.”

Hắn ta lén nhìn Thẩm Lãnh: “Nhưng nhìn cũng quen mặt, hình như đúng là mấy ngày trước có ăn mì ở chỗ thảo dân, còn có một nam nhân, mang một cái bọc cho hắn... không phải, giao cho An Quốc Công.”

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh, sắc mặt Thẩm Lãnh đã hơi tái nhợt, đó là phẫn nộ.

Thẩm Lãnh đi đến trước mặt người bán mì kia: “Tối qua ở chỗ ngươi có hai người rơi vào đường cùng, bán áo giáp của bọn họ cho ta, ngươi còn có...”

Thẩm Lãnh nhìn lướt qua, hai người trong số đó cũng là người ăn mì ở đó tối hôm qua, cho nên giơ tay ra chỉ: “Lúc đó hai người bọn họ cũng ở đó!”

Hai người kia giống như sợ hãi, lắc đầu lia lịa: “Tối qua đúng là có ăn tối ở đó, nhưng chưa từng gặp quốc công gia.”

Một người khác nói: “Thật sự là chưa từng gặp.”

Bình Luận (0)
Comment