Mấy bách tính quỳ ở đó, tất cả đều nói tối qua chưa từng gặp Thẩm Lãnh, cũng chưa từng thấy hai huynh đệ nghèo túng nào bán áo giáp cho Thẩm Lãnh. Chỉ có lão bản bán mì Chu Trường Quý nói mấy ngày trước cũng từng gặp Thẩm Lãnh, có người giao một cái túi cho Thẩm Lãnh ở ngay tại quầy hàng, bởi vì vẫn chưa qua lâu nên có ấn tượng.
Bây giờ Thẩm Lãnh đã hiểu, cái bẫy này quả thật có hơi sâu.
Hoàng đế nhìn về phía Chu Trường Quý: “Ngươi nói cho trẫm nghe, ngươi thấy có người giao một cái túi cho Thẩm Lãnh vào ngày nào?”
Chu Trường Quý cúi đầu nói: “Bẩm bệ hạ, có lẽ là năm ngày trước, đã vào đêm, lúc ấy không có thực khách nào khác, cho nên thảo dân nhớ một chút. Quan trọng hơn là khi cái túi đó đặt ở trên bàn, thảo dân còn liếc mắt nhìn qua, trên cái túi da đó giống như màu đen mà cũng giống màu lam, trời tối nên không thấy rõ, nhưng có ấn tượng sâu sắc là trên túi da có một đóa hoa màu đỏ.”
Hoàng đế quay đầu lại liếc nhìn, túi da đó quả nhiên là màu đen, ông ta vươn tay cầm lấy túi da, nhìn xuống phía dưới thì thấy thêu một đóa hoa đỏ. Cái túi da này vẫn luôn để úp xuống dưới, sau khi Chu Trường Quý đi vào chắc chắn không nhìn thấy, không thể nào là vừa thấy lúc nãy được.
Chu Trường Quý tiếp tục nói: “Chắc hẳn thảo dân sẽ không nhớ lầm ngày, bởi vì hôm đó một người trong số đó còn cho không ít tiền thưởng, khoảng chừng hai lượng bạc, rất ít khi gặp được khách hào phóng như vậy, hai lượng bạc có thể ăn mì ở chỗ thảo dân một tháng.”
Hoàng đế hỏi Chu Trường Quý: “Thẩm Lãnh cho?”
Chu Trường Quý lắc đầu: “Không phải không phải, là một người khác.”
Thẩm Lãnh thở dài một hơi.
“Năm ngày trước ư?”
Sắc mặt Diêu Cận trở nên khó coi: “Bốn ngày trước con trai ta Diêu Triều Tông bị quốc công dẫn binh bắt đi... Quốc công, tại sao ngươi lại ác độc như thế?”
Hoàng đế liếc mắt nhìn Diêu Cận một cái: “Diêu Cận, mười ngày trước khanh nhìn thấy bộ áo giáp này?”
“Vâng, mười ngày trước đích thân thần lau dầu bảo dưỡng.”
“Dùng dầu gì?”
“Dầu của Võ Công Phường Binh bộ, chuyên dùng để bảo dưỡng áo giáp và binh khí.”
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh, trong ánh mắt có ý là khanh xem đi, người ta lập một cái bẫy lớn cỡ nào cho khanh, tất cả mọi chi tiết đều có thể đối chiếu, đây là cái bẫy được tạo riêng.
Thẩm Lãnh dùng ánh mắt vô tội nhìn hoàng đế một cái.
Hoàng đế lại nhìn về phía Diêu Cận: “Con trai khanh Diêu Triều Tông có biết khanh để áo giáp ở đâu không?”
“Bẩm bệ hạ, con trai của thần thì đương nhiên biết Ôi Lân giáp tổ truyền để ở chỗ nào, người trong nhà thần đều biết, chỉ là thần không ngờ sẽ bị đánh cắp, hơn nữa... còn là người trong nhà đánh cắp.”
Hoàng đế trở lại ngồi xuống ghế, im lặng một lát rồi nói: “Bây giờ trẫm sắp xếp lại chuyện này giúp các khanh... Đại khái là Diêu Triều Tông muốn lôi kéo Thẩm Lãnh, muốn đưa con trai và cháu trai hắn vào thủy sư, cho nên đánh cắp Ôi Lân giáp trong nhà tặng cho Thẩm Lãnh, đồng thời còn cho Thẩm Lãnh mấy chục vạn lượng bạc.”
Hoàng đế hỏi Diêu Cửu Nhi: “Là như thế phải không?”
Diêu Cửu Nhi suy nghĩ, trả lời: “Hẳn là vậy.”
Hoàng đế lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Nói cách khác thì khanh đã cầm khôi giáp của hắn, nhận bạc của hắn, nhưng vừa quay người liền tống hắn vào đại lao phủ Đình Úy, và còn uy hiếp Diêu Triều Tông chỉ cần dám nói ra chuyện này sẽ diệt hắn cả nhà?”
Thẩm Lãnh thở dài: “Bản thân thần cũng sắp tin rồi.”
Hoàng đế suy nghĩ, hướng ra ngoài gọi một tiếng: “Vệ Lam.”
Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam từ bên ngoài bước nhanh vào: “Có thần.”
Hoàng đế nói: “Đưa tất cả bọn họ đến phủ Đình Úy, nhốt vào nhà lao, ngày mai trẫm sẽ sắp xếp người thẩm tra xử lí vụ án này, đưa đi hết đi.”
Diêu Cận quỳ ở đó: “Bệ hạ, thần vô tội, thần không hề biết chuyện.”
“Cứ đến phủ Đình Úy trước đã.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn Diêu Cận một cái: “Gọi cả người trong nhà khanh đến phủ Đình Úy, hỗ trợ điều tra.”
Vệ Lam nhìn hoàng đế có chút khó xử: “An Quốc Công...”
“Hắn cũng phải mang đến phủ Đình Úy nhốt.”
Hoàng đế liếc liếc Thẩm Lãnh: “Hắn là bị cáo.”
Ngụ ý nguyên cáo cũng nhốt huống chi là bị cáo?
“Tạm dừng tất cả chức quyền của Thẩm Lãnh, đợi sau khi điều tra rõ bản án rồi nói.”
Hoàng đế khoát tay: “Mang đi đi.”
Vệ Lam đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, hơi cúi đầu: “Quốc công, đắc tội rồi.”
Thẩm Lãnh nhìn về phía bộ Ôi Lân giáp trên bàn hoàng đế, trong ánh mắt có chút luyến tiếc thoảng qua, hoàng đế trừng mắt nhìn hắn một cái, Thẩm Lãnh dùng ánh mắt tỏ ý thần đã rơi vào cái bẫy này rồi, nếu còn không cho thần áo giáp thì chẳng phải là càng lỗ hơn à? Thật sự muốn mà.
Ánh mắt của hoàng đế là... cút đi.
Ông ta thầm nghĩ tiểu tử thối nhà ngươi cũng thật bình tĩnh.
Một canh giờ sau, tất cả mọi người bị đưa tới phủ Đình Úy nhốt, Hàn Hoán Chi mệnh lệnh cho đình úy đưa Thẩm Lãnh đến thư phòng của ông ta đích thân thẩm vấn. Thẩm Lãnh đi theo hai đình úy vào, Hàn Hoán Chi đã chờ ở cửa, Thẩm Lãnh vừa vào trong ông ta liền đóng cửa phòng lại. Thẩm Lãnh tự đi đến chỗ cái bàn kia ghé mông ngồi lên, lắc đầu: “Lần đầu tiên gặp được đối thủ biết chơi như vậy.”
Hàn Hoán Chi cười nói: “Cũng không phải là không có cách nào cả, ta đã phái người đi tìm hai người mà ngươi nói, bọn họ nhất định cũng có liên quan với Diêu gia, chỉ sợ là người đã chạy khỏi Trường An rất xa. Đến bây giờ đã qua một ngày một đêm cộng thêm nửa ngày nữa, nếu muốn chạy trốn thì đã cách Trường An mấy trăm dặm rồi.”
Thẩm Lãnh thở dài: “Lần này người muốn chơi ta rất hiểu ta.”
Hàn Hoán Chi hỏi: “Sao lại nói thế?”
“Hắn biết chỉ cần ta nhìn thấy bộ Ôi Lân giáp kia là nhất định sẽ mắc câu, và còn lợi dụng vụ án của Diêu Triều Tông nữa. Hiện tại Diêu Triều Tông đã chết rồi, chết không có đối chứng, Diêu Cửu Nhi quả quyết ta đã nhận tiền, mà quả thật trong tay ta cũng có ngân phiếu mấy chục vạn lượng bạc...”
Hàn Hoán Chi nói: “Ngân phiếu của ngươi không phải là của phiếu hào Thiên Cơ sao?”
“Là của phiếu hào Thiên Cơ.”
Thẩm Lãnh nhìn về phía Hàn Hoán Chi nói: “Bệ hạ vẫn chưa huỷ bỏ lệnh phạt của phiếu hào Thiên Cơ, cho nên trong tay ta có ngân phiếu mấy chục vạn lượng của phiếu hào Thiên Cơ cũng không ổn...”
Đúng lúc này thiên bạn Phương Bạch Lộc từ bên ngoài vào, nhìn Hàn Hoán Chi rồi nhìn Thẩm Lãnh, do dự một lát rồi nói: “Ngay mấy ngày hôm trước, ở huyện Phương Thành cũng đã xảy ra chuyện ngay trước mắt người của chúng ta.”
“Chuyện gì?”
“Có người cử hành một hội đấu giá ở thương hành Đại Quảng huyện Phương Thành, xuất hiện không ít vật quý giá, bán đấu giá được mấy chục vạn lượng bạc. Những món đồ quý giá này đều có giá trị xa xỉ, đột nhiên xuất hiện ở trong một thương hành của huyện thành đã rất không bình thường, càng bất thường hơn nữa là cùng ngày, một số bạc lớn được gửi vào phiếu hào Nhị Đại của huyện Phương Thành.”
Phương Bạch Lộc nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Phiếu hào Nhị Đại chính là phiếu hào Thiên Cơ, mấy chục vạn lượng bạc gửi vào.”
“Chuyện khi nào?”
Thẩm Lãnh hỏi một câu: “Cụ thể.”
“Ngay một ngày trước khi Diêu Triều Tông bị bắt huyện Phương Thành đã tổ chức hội đấu giá này, không hề có dấu hiệu, không có tuyên truyền, không có tạo thanh thế, nhưng ngày đó rất nhiều người đến thương hành Đại Quảng tham gia đấu giá, chỉ nửa ngày, tất cả đồ quý giá đều được mua, đạt được chừng bốn mươi tám vạn lượng bạc. Những điều này cũng là sau đó mới biết được, bởi vì hội bán đấu giá đó là đấu giá kín, nói đều là khách quen, không tiếp người lạ, cho nên không một ai biết hội đấu giá ngày hôm đó.”
Thẩm Lãnh thở dài: “Trong tay ta vừa khéo có ngân phiếu bốn mươi tám vạn lượng.”
Hàn Hoán Chi ngây người ra: “Trùng hợp như vậy à?”
Thẩm Lãnh nói: “Cũng không tính là trùng hợp, trong ngày bắt Diêu Triều Tông, Trần Nhiễm cầm ngân phiếu bày ra ở Lâm Diệu Trai, những người đó muốn biết ngân phiếu có bao nhiêu cũng không khó.”
“Nhưng thời gian không đúng, trước ngày bán đấu giá đối phương cũng không biết trong tay ngươi có bao nhiêu ngân phiếu.”
“Trong phiếu hào Nhị Đại có người của bọn họ ư?”
Hàn Hoán Chi đột nhiên kịp phản ứng: “Sau khi ngươi đến Trường An thì lấy ngân phiếu từ tay Lâm Lạc Vũ, mà Lâm Lạc Vũ muốn lấy bạc, nơi gần đây chính là phiếu hào Nhị Đại hoặc là phiếu hào Mộc Kỷ. Hai nơi này có người của bọn họ, sau khi Lâm Lạc Vũ lấy ngân phiếu đi, bọn họ đã biết cụ thể là bao nhiêu.”
Thẩm Lãnh suy nghĩ, quả thật cũng chỉ có cách giải thích này hợp lý.
Hàn Hoán Chi thở dài: “Vốn tưởng rằng cái bẫy này đã rất lớn rồi, nhưng không ngờ bây giờ ngươi mới chỉ rơi xuống một tầng địa ngục, một khi mọi người đều biết chuyện bán đấu giá, ngươi sẽ rơi xuống tầng thứ hai, nếu giải thích không rõ ràng, ngươi sẽ rơi vào tầng mười tám địa ngục, không ngóc lên được.”
Thẩm Lãnh nói: “Cho nên hiện tại ngay cả chính ta cũng sắp tin rồi.”
Hàn Hoán Chi nói: “Huyện Phương Thành bán đấu giá trước khi Diêu Triều Tông bị bắt một ngày, cùng ngày đó một số bạc lớn như vậy được gửi vào phiếu hào Nhị Đại, về mặt thời gian là khớp. Khách hàng lớn như vậy, phiếu hào Nhị Đại sẽ tạm thời đóng cửa, tất cả mọi người đều đến kiểm kê ngân lượng, nhưng không có một canh giờ cũng không xong. Ta phỏng đoán những người đó nhất định sẽ thúc giục, không ngừng thúc giục để bảo đảm mau chóng kiểm kê xong, sau khi kiểm kê xong nếu ra phóng ngựa chạy nhanh đến thành Trường An, nửa ngày là đến nơi, cùng ngày đó trước khi đóng cổng thành là có thể giao ngân phiếu cho Diêu Triều Tông. Mà bây giờ theo lời khai làm chứng của những người kia, vừa khéo là tối hôm đó Diêu Triều Tông đưa Ôi Lân giáp và ngân phiếu cho ngươi, về thời gian là vừa khít, tìm không thấy sơ hở.”
Thẩm Lãnh khẽ than một tiếng: “Thế là ngày hôm sau ta mang số ngân phiếu này đi dụ bắt Diêu Triều Tông.”
Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: “Đối phương tính toán rất tỉ mỉ, ngay cả lý do tại sao Diêu Triều Tông xuất hiện ở Lâm Diệu Trai cũng đã tính toán sẵn, bởi vì số ngân phiếu Trần Nhiễm mang theo là ngân phiếu mà buổi tối ngày hôm trước hắn vừa mới đưa cho ngươi, đương nhiên Diêu Triều Tông sẽ nghi ngờ, cho nên mới vội vã dẫn người đến Lâm Diệu Trai.”
Thẩm Lãnh nói: “Hợp lý.”
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Ta nói sai rồi, không phải ngươi đã rớt xuống hai tầng địa ngục, ngươi đã ở trong tầng địa ngục thứ mười bảy rồi, nếu còn không tìm được chứng cớ chứng minh ngươi bị oan, không bao lâu nữa sẽ là tầng địa ngục thứ mười tám.”
Hàn Hoán Chi nói: “Hiện giờ ta chỉ lo lắng một chuyện, nếu chuyện này xảy ra, ngươi sẽ rơi vào tầng địa ngục mười tám rồi.”
Thẩm Lãnh: “Chuyện gì?”
“Những thứ bị bán đấu giá đó, có đồ của Diêu gia hay không.”
Thẩm Lãnh trầm tư một lát, giật mình.
Hàn Hoán Chi nói: “Nếu những thứ bán đấu giá này có một phần lớn là đồ của Diêu gia thì đủ để chứng minh Diêu gia không thể không cử hành cuộc đấu giá này để mua chuộc ngươi, đưa ngân phiếu có được từ việc bán đồ cho ngươi.”
Hàn Hoán Chi nói xong lại nhìn về phía Phương Bạch Lộc: “Đã đi điều tra những người mua chưa?”
“Đang tra.”
Phương Bạch Lộc nói: “Lúc trước người bên huyện Phương Thành cảm thấy khả nghi nên vẫn đang tra nhưng không có manh mối gì, nếu phiếu hào Nhị Đại đã làm phiếu hào thì không thể không nhận bạc của người ta muốn gửi vào...”
Gã liếc nhìn Thẩm Lãnh rồi nói tiếp: “Đối phương có chứng từ, lấy ra chính là chứng cớ, mà số ngân phiếu trong tay quốc công lại vừa khớp, đối quốc công mà nói là quá bất lợi.”
Hàn Hoán Chi gật đầu: “Bọn họ thông minh hơn rồi, không còn đối đãi với ngươi sơ sài đơn giản như trước kia nữa. Thật ra thì nghĩ cũng đúng, khi đó muốn dùng biện pháp đơn giản nhất để giết ngươi là vì địa vị của ngươi không lớn, bọn họ cảm thấy giết ngươi không cần phí tâm phí sức như vậy, bây giờ không giống lúc trước, ngươi địa vị siêu nhiên, muốn diệt trừ ngươi thì phải hao tổn tâm cơ...”
Ông ta thở dài một hơi: “Ta không muốn nghe thêm tin xấu gì nữa.”
Đúng lúc này thiên bạn Nhiếp Dã từ bên ngoài đi vào, sắc mặt khó coi: “Đại nhân, có người đến phủ Đình Úy báo án.”
“Vụ án gì?”
“Nói là mấy ngày trước mua được một ít đồ trong hội bán đấu giá ở huyện Phương Thành, sau khi trở về xem kỹ lại, phát hiện có thể là tang vật, có lẽ là đồ lấy trộm từ một đại gia tộc nào đó, người mua hơi sợ nên đến báo án.”
Hàn Hoán Chi lại thở dài một hơi: “Tin xấu vẫn cứ đến.”