Huyện Phương Thành, một khách điếm nhỏ.
Lục Vương cởi áo khoác rồi tiện tay đưa cho tùy tùng ở phía sau, sau khi ngồi xuống lại quan sát đồ đạc trong phòng này một chút, khách điếm nhỏ ở nơi nhỏ bé thế này đương nhiên điều kiện không quá tốt, cho nên ông ta hơi nhíu mày.
“Chuyện thế nào rồi?”
Ông ta hỏi.
Người trẻ tuổi đi theo ông ta vào phòng cúi đầu nói: “Đông chủ, Thẩm Lãnh và Diêu gia cũng đã vào cuộc, chỉ xem hoàng đế có thể phá cục diện này hay không.”
“Không cần phá.”
Lục Vương nói: “Sự tín nhiệm của bệ hạ đối với Thẩm Lãnh rất vững chắc, ông ta sẽ không tin Thẩm Lãnh sẽ làm ra chuyện như vậy, cho nên dù không tìm được chứng cứ Thẩm Lãnh vô tội, hoàng đế cũng sẽ nghĩ cách để cho hắn thoát thân, cùng lắm thì đưa hắn đến đông cương để lập công chuộc tội.”
Người trẻ tuổi hơi khó hiểu: “Nếu có chứng cớ xác thực, hoàng đế cũng không bao che Thẩm Lãnh?”
“Bao che cái gì?”
Lục Vương nói: “Hoàn mỹ đến mấy thì cũng đều biết là giả, ngươi biết thế nào là hoàng quyền sao?”
Người trẻ tuổi suy nghĩ, trả lời: “Khi muốn nói đạo lý thì nói đạo lý, khi không muốn nói đạo lý thì không nói đạo lý, hơn nữa lúc không nói đạo lý cũng là đạo lý, còn là đạo lý rất chắc chắn.”
“Đúng vậy...”
Lục Vương khẽ than một tiếng: “Bệ hạ tín nhiệm Thẩm Lãnh, đến cuối cùng nếu ông ta không phá cục diện được, hoàng đế sẽ bắt đầu không nói đạo lý, trực tiếp hạ chỉ định tội Diêu gia vu cáo, mặc kệ có chứng cớ gì hay không.”
Người trẻ tuổi lắc đầu: “Nhưng như thế thì làm sao phục chúng?”
“Ngươi tưởng là dân ý ở chỗ chúng ta?”
Lục Vương cười nói: “Dân ý ở chỗ bệ hạ, ở chỗ Thẩm Lãnh, bệ hạ nói cái gì chính là cái đó, các bách tính còn lâu mới nghi ngờ hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh, đến lúc đó hoàng đế ban xuống một ý chỉ, các bách tính còn lâu mới hỏi có chứng cớ không? Các bách tính sẽ chỉ vỗ tay cười to, sau đó chạy đi thông báo cho nhau, mọi người sẽ còn nói một câu, ngươi xem đi, ta đã nói là An Quốc Công vô tội mà.”
Người trẻ tuổi thở dài: “Đây chính là hoàng quyền.”
“Ngươi sai rồi, ta đã nói đây là dân ý, thứ còn đáng sợ hơn cả hoàng quyền, có thể lấn át hoàng quyền, không thể lấn át dân ý. Bệ hạ không sợ bất cứ người nào hay bất cứ chuyện gì, bệ hạ chỉ sợ dân ý.”
Lục Vương nói: “Chuyện lúc trước ta nói với Lý Trường Trạch đã được sắp xếp làm từ trước, hội đấu giá cố ý bán đồ của Diêu gia, lúc ấy cũng không ngờ sẽ trở thành cái hố để đẩy Thẩm Lãnh xuống, chỉ nghĩ là Diêu gia đã không có gì đáng để lợi dụng, nhân lúc bệ hạ chưa tịch thu tài sản và giết cả nhà Diêu gia thì vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của Diêu gia.”
Ông ta nhìn người trẻ tuổi: “Ta cũng không ngờ lại trở thành một trong các chứng cứ phạm tội... Cái này được xem như thế cục thần tiên rồi chứ? Muốn phá được thật sự không dễ dàng... Hội bán đấu giá ở thương hành Đại Quảng lúc trước chẳng qua là khúc dạo đầu, ta muốn xem thử những phú nhân dân gian đó rốt cuộc có khả năng mua những món đồ cổ quý giá ấy hay không, vốn định qua mấy ngày nữa làm một hội bán đấu giá lớn, bây giờ xem ra đã không có cơ hội nữa rồi.”
“Ngao Viễn.”
Lục Vương nhìn người trẻ tuổi: “Ngươi là người thân duy nhất của Phổ thúc, cha mẹ ngươi chết sớm, là Phổ thúc nuôi ngươi lớn. Khi ông ấy để ngươi đi theo ta, ta từng nói cuối cùng ta sẽ cố gắng hết sức cho ngươi một tiền đồ, nhưng trước lúc đó ngươi đừng nghi ngờ gì cả, ta dặn ngươi làm gì ngươi cứ làm nấy.”
Phổ thúc là gia nô của Lục Vương, nói là gia nô nhưng quan hệ giống như người thân. Khi ông ta mười mấy tuổi được phong làm Lục Vương, Phổ thúc đã đi theo ông ta, mấy chục năm làm việc cẩn trọng, nếu như nói bên cạnh Lục Vương chỉ còn lại một người thực sự có thể tin được, đó cũng chỉ có thể là Phổ thúc.
“Đông chủ.”
Phổ Ngao Viễn cúi đầu nói: “Ông nội bảo ta đi theo đông chủ học bản lĩnh, ta không có ý nghĩ gì khác cả, đông chủ căn dặn cái gì, ta sẽ đi làm cái đó, tuyệt đối không nghi ngờ cũng sẽ không lơ là lười biếng.”
“Ừm.”
Lục Vương gật đầu: “Hiện tại có một chuyện cần ngươi đi làm giúp ta, ngươi về Trường An một chuyến.”
Phổ Ngao Viễn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lục Vương từ trong ngực lấy ra một phong thư: “Giao cái này cho Diêu Mỹ Luân.”
Phổ Ngao Viễn nhận phong thư: “Ta sẽ đi ngay.”
Lục Vương ừ một tiếng: “Ngươi phải nhanh một chút.”
Tầm mắt của ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lý Trường Trạch cho Diêu Mỹ Luân về Trường An hại Thẩm Lãnh, tuy rằng đã đào một cái hố tốt, nhưng lần này thật sự sẽ chọc giận bệ hạ, làm ông ta tức giận thì có thể có kết cục tốt đẹp gì chứ.”
Lục Vương nhắm mắt lại: “Ngươi lên đường đi, ta mệt rồi, nghỉ ngơi một lát.”
Phổ Ngao Viễn lên tiếng, xoay người ra ngoài.
Một ngày sau, thành Trường An.
Phủ Đình Úy.
Trong đại đường, Hàn Hoán Chi không ngồi trên chủ vị, bởi vì chủ quan hôm nay đến thẩm án không phải ông ta mà là đại học sĩ thủ phụ Nội các Lại Thành. Theo ý chỉ của bệ hạ, vụ án này Lại Thành làm thẩm quan chính, Hàn Hoán Chi và tướng quân cấm quân Vu Giang Nam làm bồi thẩm.
Lại Thành ngồi xuống chủ vị, nhìn Hàn Hoán Chi: “Thẩm vấn ai trước?”
“Đã đưa không ít người của Diêu gia đến đây, có một số là nữ quyến, nhiều người nhiều việc, thẩm vấn người của Diêu gia trước đi, nếu không có chuyện lớn gì để cho bọn họ về trước, tạm thời không được tùy tiện ra ngoài là đủ rồi.”
Hàn Hoán Chi trả lời xong lại nói: “Còn Thẩm Lãnh, thẩm vấn cuối cùng.”
Lại Thành cười cười: “Cũng được, vậy thì thẩm vấn người của Diêu gia trước.”
Hàn Hoán Chi khoát tay, thiên bạn phủ Đình Úy Phương Bạch Lộc xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau đã dẫn một đám người vào đại sảnh. Đám này có mấy chục người cả nam lẫn nữ, Diêu Cận dẫn đầu. Lão ta là quốc công, trong phủ lão ta cũng có không ít người có tước vị cho nên không mấy người quỳ xuống, phần lớn đều đứng, Diêu Cận còn có một cái ghế để ngồi nữa.
Lại Thành đứng dậy cúi người thi lễ với Diêu Cận: “Quốc công.”
Diêu Cận cũng vội vàng đứng dậy đáp lễ: “Đại học sĩ.”
Lại Thành nói: “Đến mức này, đắc tội rồi.”
Diêu Cận nói: “Không sao không sao, ta biết.”
Lại Thành nhìn về phía Hàn Hoán Chi: “Hàn đại nhân, ngươi hỏi đi, ta nghe là được.”
Hàn Hoán Chi vâng một tiếng, nhìn về phía Diêu Cận: “Quốc công, ta muốn biết, bây giờ ông có thể xác định Ôi Lân giáp là Diêu Triều Tông lấy trộm từ trong nhà ra không?”
Diêu Cận nói: “Đương nhiên ta không xác định, là Diêu Cửu Nhi nói như vậy nhưng hiện tại xem ra cũng có vài phần đáng tin.”
Hàn Hoán Chi gật đầu: “Còn có một chuyện ta muốn hỏi ông... Trong phủ chỉ bị mất một bộ Ôi Lân giáp sao?”
Diêu Cận trầm mặc một lúc, giống như đang do dự, chậm rãi thở ra một hơi rồi nói: “Thật ra đây là việc xấu trong nhà vốn không nên nói, nhưng nếu Hàn đại nhân đã hỏi thì ta cũng nói thật, trong nhà ta không chỉ bị mất Ôi Lân giáp, còn có vài món đồ cổ quý giá tổ truyền, trong đó còn có một thứ là trân bảo hiếm có do Thái Tổ hoàng đế ban tặng, cực kỳ vô giá.”
Hàn Hoán Chi lại hỏi: “Khi nào phát hiện những thứ này bị mất?”
“Để ở một phòng cùng với Ôi Lân giáp, lúc phát hiện Ôi Lân giáp biến mất thì đồng thời phát hiện cũng không thấy mấy thứ này nữa.”
Hàn Hoán Chi hỏi lại: “Nếu để những thứ này trước mặt ông, ông có thể nhận ra được không?”
Diêu Cận nói: “Ngày bình thường đều là đồ do ta tự tay bảo dưỡng, tất nhiên là nhận ra được. Tại sao Hàn đại nhân lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ mấy thứ này cũng ở trong phủ Đình Úy?”
Hàn Hoán Chi suy nghĩ, trả lời: “Không có, chỉ hỏi vậy thôi.”
Lại Thành: “Khụ khụ...”
Hàn Hoán Chi nói: “Nếu đồ đã bị mất lâu như vậy rồi thì nhất định là quốc công đã điều tra chứ? Có phát hiện gì không?”
“Không có, không thu hoạch được gì.”
Đúng lúc này một nha hoàn trong phủ Diêu Cận bỗng nhiên ngẩng đầu: “Hàn... Hàn đại nhân... có phải nói thật, có thể được tha tội hay không?”
“Hửm?”
Hàn Hoán Chi ngẩn người, ông ta nhìn về phía nha hoàn kia: “Ngươi muốn nói gì? Nếu chuyện ngươi nói là thật, hơn nữa còn có ích cho vụ án này, đương nhiên sẽ không trị tội ngươi.”
Nha hoàn kia dập đầu, sau đó nói: “Bẩm đại nhân, công gia nhà ta đang nói dối!”
Diêu Cận quay ngoắt đầu lại, sắc mặt cũng thay đổi.
Nha hoàn lớn tiếng nói: “Tối hôm đó, ta tận mắt nhìn thấy công gia giao Ôi Lân giáp cho Diêu Triều Tông ở trong thư phòng, nói ông ta dùng Ôi Lân giáp để mua chuộc An Quốc Công Thẩm Lãnh. Lúc ấy là ta đi vào tiếp thêm nước, cho nên thấy rõ ràng, cũng nghe rõ ràng.”
Hàn Hoán Chi cũng thay đổi sắc mặt.
Một nha hoàn của Diêu gia đột nhiên nói những điều này, tại sao?
Hiện tại căn bản là không liên lụy đến Diêu gia, Diêu gia chỉ cần sống chết quả quyết rằng những thứ đó đều là bị mất, như vậy thì chỉ có thể quy tội cho Diêu Triều Tông, cho nên dù bệ hạ tức giận thế nào, khi vụ án này không có chứng cứ rõ ràng, hoặc là bệ hạ vẫn chưa tới mức không thể nhịn được nữa, không cần thiết phải động đến người của Diêu gia.
Nhưng mà nha hoàn này lại đột nhiên đứng ra, vừa nói một câu đã kéo cả Diêu gia vào, đặc biệt là Diêu Cận.
“Ngươi nói dối!”
Diêu Cận đứng bật dậy, quay đầu lại phẫn nộ nhìn nha hoàn kia: “Ngày thường ta đối đãi với ngươi không tệ, thế mà ngươi lại hãm hại ta?!”
“Ta không có!”
Nha hoàn giống như lấy dũng khí, lớn tiếng nói: “Trước khi đến đây ta đã hỏi rồi, nếu không nói thật thì phủ Đình Úy sẽ dụng hình, ta không thể chết được, trong nhà ta còn có mẹ già phải nuôi... Tối hôm đó rõ ràng chính là ông giao Ôi Lân giáp cho Diêu Triều Tông, bảo ông ta đi mua chuộc Thẩm Lãnh, còn nói cho thêm mấy chục vạn lượng bạc nữa, còn nói nếu Thẩm Lãnh đồng ý thì Diêu gia sẽ có hy vọng quật khởi phục hưng. Ông còn nói sau này thủy sư sẽ viễn chinh Tang quốc, rất nhiều quân công đang chờ người ta đi lấy, chỉ cần người trẻ tuổi của Diêu gia có thể vào được, tương lai có thể có thêm mấy tướng quân trở về. Những thứ đó đều không phải bị mất, là ông giao cho Diêu Triều Tông để ông ta đi bán lấy bạc!”
Lại Thành thở dài, lẩm bẩm nói rất khẽ: “Thu hoạch bất ngờ, chỉ là thu hoạch này cũng chẳng ra sao.”
Một nha hoàn nhỏ nhoi đột nhiên cung cấp lời khai.. Điều này không chỉ đã chứng thực chuyện Thẩm Lãnh nhận hối lộ, cũng chứng thực chuyện Diêu gia hối lộ Thẩm Lãnh.
“Ngươi chờ một chút đã.”
Lại Thành nhìn về phía Hàn Hoán Chi, nói nhỏ bên tai ông ta: “Ngươi hỏi trước đi, ta đi gặp Thẩm Lãnh.”
Hàn Hoán Chi ừm một tiếng: “Ở thư phòng của ta.”
Lại Thành gật đầu, đứng dậy rời đi.
Trong thư phòng của Hàn Hoán Chi, Thẩm Lãnh đang luyện công, hai tay để trần, hai tay chống mặt đất, người chổng ngược lên, hai cánh tay gấp lại người hạ xuống, hai cánh tay duỗi thẳng người lại dựng lên.
Lại Thành đẩy cửa đi vào, ngây người ra khi nhìn thấy Thẩm Lãnh, sau đó thở dài: “Ngươi lại còn nhàn nhã như vậy nữa.”
Thẩm Lãnh đứng lên sau đó thò tay ra lấy áo mặc vào: “Đến lượt ta lên rồi à?”
“Chưa đâu.”
Lại Thành ngồi xuống, nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nói: “Hố, lại sâu hơn rồi.”
Ông ta nói lại chuyện nha hoàn kia cung cấp lời khai cho Thẩm Lãnh nghe, Thẩm Lãnh cũng sửng sốt, một lát sau nhổ phì một cái: “Con mẹ nó, một cái hố, còn có người muốn vào ở chung à? Vốn dĩ một mình ta nằm thoải mái ở trong hố, bây giờ còn sắp phải nhường chỗ cho người khác...”
Quang Đức Lâu.
Diêu Mỹ Luân bưng chén trà lên nhấp một ngụm, bách bạn phủ Đình Úy Trác Doanh hỏi ả ta: “Tại sao phải làm như vậy? Đó đều là người nhà của ngươi.”
Diêu Mỹ Luân đặt chén trà xuống thản nhiên nói: “Không kéo cả người của Diêu gia vào sẽ không quá đáng tin.”
Trác Doanh hỏi: “Cho dù ngươi kéo cả Diêu gia vào, bệ hạ sẽ tin sao?”
“Đương nhiên bệ hạ sẽ không tin.”
Diêu Mỹ Luân cười cười: “Điều ta muốn không phải là bệ hạ tin, ta muốn là toàn bộ bách tính của thành Trường An tin, giết Thẩm Lãnh rất nhạt nhẽo, khiến cho hắn thân bại danh liệt rồi giết hắn mới thú vị."