Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1333 - Chương 1333: Hắn Đang Tìm Ta

Chương 1333: Hắn đang tìm ta Chương 1333: Hắn đang tìm ta

Sau khi Dư Mãn Lâu nhảy vào trong viện mới tỉnh ngộ ra đã bị Thẩm Lãnh lừa, tên kia căn bản là không có ý định vào.

Thẩm Lãnh dựa vào tường nghe động tĩnh ở trong viện, đợi một lát sau hiện cũng không có tiếng đánh nhau kịch liệt gì, Thẩm Lãnh thầm nghĩ hay là vừa vào đã bị người ta đánh gục rồi. Võ nghệ của Dư Mãn Lâu không tầm thường, nhưng vẫn còn cách mức 10 một chút.

Dư Mãn Lâu có kiếm trong tay và Dư Mãn Lâu không có kiếm trong tay là hai người, lúc vào viện mà cầm trong tay, gã ta nghĩ đừng nói là trong viện chỉ có bốn người, một đánh bốn gã ta không sợ, dù Thẩm Lãnh vào, gã ta đánh năm người cũng không sợ.

Trên thực tế, quả thật Dư Mãn Lâu chỉ dùng hai giây để đánh gục hai người ở trong sân, một kiếm một người.

Gã ta quay đầu lại nhìn tường viện, thầm nghĩ ta xem chừng nào thì ngươi nhảy vào.

Bịch!

Tường viện vỡ ra một cái lỗ lớn, Thẩm Lãnh một cú đấm đánh thủng tường viện, cất bước vào. Dư Mãn Lâu ngây người: “Tại sao ngươi lại vào như vậy?”

Thẩm Lãnh nhìn thấy gã ta không sao, vì thế lại đi ra ngoài.

Một lát sau cửa viện mở tung ra, Thẩm Lãnh từ ngoài cửa đi vào: “Lần này đúng rồi chứ?”

Dư Mãn Lâu muốn che mắt, thầm nghĩ mình bị một người như thế này đánh cho gần như không thể tự quyết định cuộc sống nữa ư.

Ngay khi Thẩm Lãnh phá vỡ tường viện, một nam một nữ đang ngủ trong phòng đều lao ra, người nam coi như cũng có chút khí khái, hướng về phía người nữ hô một tiếng: “Ngươi đi trước đi.”

Sau đó hắn ta đi về phía Dư Mãn Lâu, chém một đao xuống.

Nữ tử kia cầm kiếm do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn rút đi, võ nghệ của hai người ở trong viện mạnh hơn ả ta, cho dù ả ta ở lại cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng rút đi báo tin, huống hồ bốn người bọn họ chỉ là mồi nhử mà thôi.

Ả ta không dám đến bên kia tường viện mà chạy tới cửa chính, vừa mới chạy đến thì cửa viện vỡ tung.

Gỗ vụn bắn khắp người khắp mặt ả ta, còn có một vài mảnh gỗ đâm rách mặt, trong nháy mắt ả ta liền cảm thấy trước mắt bụi mù tối đen, ngay sau đó bị túm lấy cổ áo, sau đó thì bị xách trở lại trong viện.

Lúc Thẩm Lãnh xách nữ tử đó trở lại, Dư Mãn Lâu đã giải quyết xong người nam kia, ba người đều chưa chết, đều bị Dư Mãn Lâu đánh đứt gân tay gân chân, thoạt nhìn có vẻ là một kiếm, nhưng một kiếm bốn nhát, mấy người kia ngay cả tránh cũng không thể tránh được.

Ba người nằm trên mặt đất đau đớn rên rỉ, Thẩm Lãnh nhìn nữ tử trong tay mặt dính đầy bụi và vụn gỗ, lắc đầu: “Tại sao ta lại đánh người xấu nhất?”

Nữ nhân đang choáng váng đột nhiên tỉnh táo lại không ít, hung dữ lườm Thẩm Lãnh.

Dư Mãn Lâu: “Hiện tại ta có một sự kích động.”

Thẩm Lãnh bĩu môi, nhấc nữ nhân kia lên trên: “Đập ả ta ?”

Dư Mãn Lâu: “Đập ngươi!”

Dư Mãn Lâu thình lình đâm một kiếm về phía Thẩm Lãnh, mũi kiếm lạnh toát, sau đó chính là một vệt sáng lớn hơn nữa xuất hiện, lưu quang lóe lên bên cạnh Thẩm Lãnh, đó là tấm lụa gã ta tung ra khi rút đao, keng một tiếng... Trường kiếm của Dư Mãn Lâu gãy rời, một nửa bay ra ngoài còn một nửa nằm trong tay gã ta, nhưng tay gã ta lại không ngừng run rẩy.

Thẩm Lãnh thở dài: “Lần sau đừng kích động lung tung, đập rồi chứ?”

Dư Mãn Lâu thở dài một hơi: “Có thể đền ta kiếm không?”

Thẩm Lãnh: “Có nói lý sao? Ngươi động thủ với ta bị hỏng kiếm, sau đó còn bảo ta đền ngươi kiếm, xem ra ngươi thật sự không hiểu ta.”

Dư Mãn Lâu nhìn thanh kiếm gãy trong tay: “Thanh kiếm này của ta không phải vật tầm thường.”

Thẩm Lãnh: “Ở trước đao của ta mọi binh khí đều là vật tầm thường, đối thủ đứng trước mặt ta đều là người bình thường.”

Dư Mãn Lâu cẩn thận suy nghĩ câu nói này, có một chút thổi phòng.

Thẩm Lãnh ném nữ tử kia xuống đất: “Trông chừng bọn họ.”

Sau khi nói xong hắn đi tới nhà chính. Trong nhà chính vẫn chưa thắp đèn, nhưng loáng thoáng có thể nghe được âm thanh của nữ nhân không dám khóc lớn tiếng, giống như đã sợ hãi đến cực hạn.

Thẩm Lãnh đưa tay ra đẩy cửa: “Đừng sợ, chúng ta tới cứu ngươi.”

Ngay khoảnh khắc hắn đẩy cửa ra, một thanh trường kiếm giống như như rắn độc từ trong khe cửa đâm ra, nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi. Khi cửa chỉ mở ra một khe hở nhỏ kiếm đã ra ngoài, đâm thẳng đến ngực Thẩm Lãnh.

Keng một tiếng.

Kiếm đâm chuẩn xác vào vị trí ngực Thẩm Lãnh nhưng lại không đâm vào được, sau khi một tiếng giòn giã trường kiếm bị gãy, người cầm kiếm cũng bị bật lui về phía sau hai bước. Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn ngực mình, áo bị đâm thủng một lỗ, vì thế hắn hơi tức giận.

“Thân thể kim cương bất hoại!”

Dư Mãn Lâu trợn trừng mắt lên: “Hóa ra trên thế giới này thật sự có thân thể kim cương bất hoại, chẳng trách ngươi có thể vô địch trên chiến trường, chẳng trách bọn họ nói không có người nào có thể giết ngươi.”

Thẩm Lãnh nhìn gã ta một cái như nhìn kẻ ngốc, sau đó giơ tay ra gõ lên ngực mình: “Miếng hộ tâm.”

Dư Mãn Lâu ngây người: “Hả? Ngươi mặc thường phục chứ không phải áo giáp, ngươi mang miếng hộ tâm gì chứ?”

Thẩm Lãnh: “Ngươi quản được à?”

Người ở trong phòng hiển nhiên cũng sững sờ, sau khi nghe Thẩm Lãnh nói xong mới sực hiểu, lại nhìn đoạn kiếm gãy trong tay mình, lập tức cảm thấy có chút không đáng giá.

Thẩm Lãnh cất bước vào phòng, vừa đi vừa nói: “Ta đã nghĩ một nữ nhân có thể gài bẫy ta sâu như vậy thì làm sao có thể dễ dàng để cho ta tìm được người như thế, căn nhà này là các ngươi cố ý gài bẫy, không phải muốn giết ta thì là muốn giết người khác.”

Hắc y nhân ở trong phòng dường như hơi nhíu mày, sau đó ném kiếm gãy trong tay về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng không tránh, đoạn kiếm gãy đập vào lồng ngực lại kêu keng một tiếng, sau đó rơi xuống đất.

Người nọ ném kiếm gãy đi sau đó xoay người bỏ chạy, lao nhanh đến cửa sau. Thẩm Lãnh thầm nghĩ ngươi đập ta, vậy thì ta cũng đập ngươi, thế là hắn muốn ném hắc tuyến đao đi nhưng nghĩ đao này phân lượng hơi nhẹ, cho nên liền ném trọng đao ra.

Hắc tuyến đao mới hơn hai mươi cân, trọng đao hơn năm mươi cân.

Bịch một tiếng, lưng người nọ bị nện trúng, bổ nhào về phía trước rồi lại đập vào tường, gãy hai cái răng cửa, cắn vào lưỡi, miệng lập tức trào ra máu, người mềm nhũn ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Lần này Dư Mãn Lâu lại nhìn đến ngây cả người.

Thẩm Lãnh đi qua lật người lại, miệng người nọ liên tục trào máu, hẳn là xương cột sống đã bị đập vỡ, nhìn mỗi lúc một yếu đi.

Thẩm Lãnh nói: “Không có kinh nghiệm chiến đấu gì cả.”

Dư Mãn Lâu tìm đồ trói hết mấy người trong viện lại, đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh hỏi: “Tại sao ngươi nói hắn không có kinh nghiệm chiến đấu? Thời cơ và cả lực độ khi người này ra tay đều tuyệt đối nhất lưu, là cường giả trong các sát thủ, nếu ngươi không có miếng hộ tâm thì ngươi đã chết rồi.”

Thẩm Lãnh nói: “Không có miếng hộ tâm thì ta cũng không chết được, chỉ là ta lười tránh thôi. Ngươi không biết người thường lấy ta ra luyện kiếm đáng sợ cỡ nào đâu, huống hồ người có kinh nghiệm chiến đấu đều phải đeo miếng hộ tâm.”

Dư Mãn Lâu nói: “Ngươi đập vào lưng hắn, cho dù mang miếng hộ tâm thì có tác dụng gì?”

Thẩm Lãnh nói: “Cho nên mới nói hắn không có kinh nghiệm chiến đấu, nếu có thì không những phải đeo miếng hộ tâm, còn phải đeo miếng bảo hộ lưng nữa.”

Dư Mãn Lâu: “Có ai tự dưng lại đeo miếng sắt trước và sau người chứ!”

Thẩm Lãnh thản nhiên nói: “Ta đây.”

Hắn dùng đao gõ lưng mình, cũng là tiếng keng keng.

Dư Mãn Lâu: “Ngươi... tại sao lại sợ chết như thế?”

Thẩm Lãnh: “Ta có tiền, có địa vị, trông lại đẹp trai, con cái đủ nếp đủ tẻ, thê tử là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, tại sao ta không thể sợ chết?”

Dư Mãn Lâu cảm thấy không có bất cứ lời nào có thể phản bác được lời này của hắn.

“Ả ta đã đoán được suy nghĩ của chúng ta, đại khái cũng là tạm thời quyết định di chuyển mẫu thân của nha hoàn đi.” Sau khi Thẩm Lãnh đốt đèn trong phòng lên thì phát hiện trên giường gạch có đồ của lão nhân, mấy bộ y phục còn chưa kịp mang đi, còn có một cái gậy, cho nên Thẩm Lãnh đoán lúc Diêu Mỹ Luân đưa lão nhân đi hơi vội vàng.

“Lúc ấy Diêu Mỹ Luân cũng ở đây.”

Thẩm Lãnh im lặng một lát rồi nói: “Lúc thẩm vấn nha hoàn kia không nhịn được đã quay đầu lại liếc nhìn, Diêu Mỹ Luân ở trên nóc nhà nhìn thấy, cho nên ả ta đã đưa lão nhân đi. Thật ra nha hoàn không cần vội xoay người như vậy, sau khi thẩm vấn xong nàng ta ra ngoài là có thể nhìn thấy mẫu thân ở đó, chỉ là nàng ta nóng ruột, cho nên Diêu Mỹ Luân đoán được có thể nơi này sẽ bị phát hiện, vì thế để lại sát thủ ở đây.”

Dư Mãn Lâu ừ một tiếng, thò tay ra gõ vào lưng Thẩm Lãnh, tiếng keng keng keng rất trầm, gã ta không từ bỏ, gõ lưng Thẩm Lãnh mấy lần, sau đó liền ngây người: “Ngươi đây là miếng hộ tâm ư? Ngươi đây là mặc cả một lớp sắt mới đúng.”

Gã ta lại cúi đầu nhìn thanh trọng đao của Thẩm Lãnh ở trên mặt đất, thò tay ra muốn nhặt lên, không ngờ lần đầu tiên lại không thể nhấc nổi. Đương nhiên không phải là gã ta không có sức lực cầm được món đồ khoảng năm mươi cân, mà là gã ta căn bản không ngờ một thanh đao lại có thể nặng như vậy.

“Ngươi mang theo hai thanh đao, nặng hơn năm mươi cân, ngươi còn mặc thiết giáp dày như vậy, có thể nặng hơn mười cân, phụ trọng phải hơn một trăm cân, ngươi có mệt không?”

Thẩm Lãnh kéo ống quần lên cho Dư Mãn Lâu nhìn: “Trên chân cũng có một lớp.”

Dư Mãn Lâu: “...”

Gã ta do dự một chút rồi hỏi: “Vậy ngươi có mặc quần đùi sắt không?”

Thẩm Lãnh: “Về kỹ thuật không thành thục, đi nhà xí khá phiền, hơn nữa ta máy lớn, kích cỡ không dễ đặt.”

Dư Mãn Lâu: “Ngươi chính là một quái vật...”

Thẩm Lãnh thở dài: “Ngươi không hiểu đâu, Trà gia đẹp như thế, sao ta có thể xảy ra chuyện được?”

Không bao lâu sau người của phủ Đình Úy chạy đến đem bốn người ở trong viện về. Dư Mãn Lâu hỏi Thẩm Lãnh: “Bây giờ đi đâu?”

Thẩm Lãnh nói: “Chậm một bước rồi, Diêu Mỹ Luân đã mang lão nhân đi, đêm nay không thể nào tìm được manh mối nữa, đi về hỏi xem bốn người bị bắt kia có biết hay không.”

Dư Mãn Lâu nói: “Người ở lại đều là tử sĩ, phỏng chừng cũng không biết gì cả, ta cũng khá hiểu Diêu Mỹ Luân, nữ nhân đó... tâm như rắn rết.”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Nhưng ả ta tuyệt đối sẽ không ra khỏi thành, hơn nữa ả ta sẽ còn nghĩ cách để cho nha hoàn biết mẫu thân nàng ta vẫn còn sống, trừ phi là vò đã mẻ lại sứt, kế hoạch lúc trước cũng không cần nữa.”

Hắn nhìn chung quanh: “Có lẽ ả ta đang ở chỗ nào đó nhìn chúng ta.”

Dư Mãn Lâu giật mình: “Nếu ả ta thật sự đang ở chỗ nào đó nhìn chúng ta, xem như ta bị lộ rồi.”

Thẩm Lãnh: “Ngươi sợ ả ta sao?”

Dư Mãn Lâu lắc đầu: “Không phải sợ, ta bị lộ, phụ thân ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Thẩm Lãnh nói: “Phụ thân ngươi hiện giờ ở đâu?”

“Ta không biết.”

Dư Mãn Lâu nói: “Sau khi ta bị bắt chắc chắn phụ thân đã lánh đi, sẽ không về quê, cũng sẽ không ở lại thành Trường An, ta nghĩ không được ông ấy có thể đi chỗ nào.”

Ở nơi cách chỗ này không đến một dặm, trên nóc một tòa lầu gỗ, Diêu Mỹ Luân buông thiên lý nhãn xuống, im lặng một lát rồi lắc đầu: “Hàn Hoán Chi mà lại to gan tùy tiện thả người ra ngoài như vậy... Cho người giết mẫu thân của ả nha hoàn thối tha kia đi, tùy tiện vùi thi thể vào chỗ nào đó, hoặc là thả xuống giếng.”

Ả ta xoay người rời đi: “Là ta đã sai, ngay từ đầu đã sai rồi... Mặc kệ ta bày kế tinh xảo cỡ nào, mặc kệ hoàn mỹ cỡ nào, hoàng đế không động đến Thẩm Lãnh thì tất cả những điều này đều trở nên không hề có ý nghĩa gì. Ta tưởng là ta đã tìm được cách diệt trừ Thẩm Lãnh, hóa ra chỉ là trò cười.”

Thủ hạ hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Vậy thì đơn giản trực tiếp một chút thôi.”

Diêu Mỹ Luân nhẹ nhàng tung người nhảy từ lầu gỗ xuống: “Không phải hắn đang tìm ta sao, vậy thì trực tiếp đến.”

Bình Luận (0)
Comment