Hình phòng phủ Đình Úy, Thẩm Lãnh cởi trường sam bên ngoài ra, sau đó tháo thiết bản bên trong xuống, Dư Mãn Lâu cứ nhìn hắn như vậy. Lúc này gã ta mới phát hiện hóa ra đồ trên người Thẩm Lãnh không chỉ là những thứ gã ta biết, nhiều đến mức khiến người ta sởn gai ốc, cũng khiến gã ta trợn tròn mắt.
Đồ bảo hộ nửa người trên của Thẩm Lãnh giống là một cái áo sát nách dày nặng, độ dày chừng một ngón tay, thiết bản như vậy đừng nói mũi tên, cho dù là trọng nỗ cũng chưa chắc bắn được.
Sau khi Thẩm Lãnh cởi áo sát nách xuống mắt của Dư Mãn Lâu lại càng trợn to hơn, không ngờ bên trong lại còn một bộ nhuyễn giáp nữa.
Thẩm Lãnh cởi hết đồ xuống rồi liếc mắt nhìn Dư Mãn Lâu một cái: “Ta phải cởi quần rồi, ngươi còn nhìn?”
Dư Mãn Lâu nói: “Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc ngươi có mặc quần đùi sắt hay không.”
Thẩm Lãnh cũng không ngại ngùng, huống hồ hắn mặc đồ bảo hộ ở bên ngoài quần đùi, cởi quần dài ra, trên hai chân bên ngoài quần đùi đều những thanh sắt, rộng khoảng hai ngón tay dày một ngón tay, dùng dây nối lại với nhau, trên đùi có, trên bàn chân cũng có.
Dư Mãn Lâu: “Quái vật.”
Thẩm Lãnh nhún vai, sau cởi hết ra cả người nhẹ nhàng hơn không ít, hắn thở dài một hơi: “Chỉ là ngươi không hiểu cuộc sống của ta.”
Dư Mãn Lâu ngẩn người.
Một người có cuộc đời như thế nào mới đeo nhiều đồ bảo hộ như vậy?
“Lần đầu tiên ta lên chiến trường không có mang đồ bảo hộ gì, cảm giác bản lĩnh của mình rất lớn.”
Thẩm Lãnh ngồi xuống uống ngụm trà: “Ta may mắn không chết, nhưng đồng bạn của ta thì từng người từng người một ngã xuống trước mặt ta, bộ đồ bảo hộ này chính là thứ mà ta đang không ngừng xoay sở tiền để làm cho các binh sĩ thủy sư. Đương nhiên không có dày nặng như vậy, thể lực của bọn họ không chịu được, nhưng giữ được mạng lúc mấu chốt là đủ rồi.”
Thẩm Lãnh hỏi: “Ngươi từng mất đi người quan trọng nào chưa?”
Dư Mãn Lâu lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Thẩm Lãnh nói: “Ta từng mất rồi... Cho nên ta không muốn mất bọn họ thêm nữa, cũng không muốn để bọn họ mất ta.”
Hắn liếc mắt nhìn Dư Mãn Lâu một cái: “Ngươi cũng không giống loại người tội ác tày trời, ta rất tò mò, tại sao ngươi lại lăn lộn với người của Đồng Tồn Hội.”
“Có lựa chọn sao?”
Dư Mãn Lâu ngồi xuống, nhìn chén trà trên bàn giống như ngẩn người, một hồi lâu sau gã ta mới lên tiếng: “Mỗi người đều không tự do.”
Gã ta chỉ lên đỉnh đầu mình: “Có quá nhiều ràng buộc, những ràng buộc này có người gọi là lễ pháp, có người gọi là trung thành, có người gọi là trọng trách gia tộc, có người nói đó là những việc ngươi nên làm...”
Gã ta cười khổ: “Ta bị trói chặt bởi quá nhiều ràng buộc như vậy, giống như trên đầu đội một cái vòng kim cô vậy. Bắt đầu từ lúc nhỏ, nếu ta không làm theo suy nghĩ của thế hệ trước, bọn họ sẽ niệm chú siết vòng kim cô ở bên tai ta, vòng kim cô trên đầu ta sẽ siết chặt siết chặt lại, chặt đến mức làm ta đau không muốn sống nữa.”
Gã ta thở dài một hơi: “Ta không gánh nổi bốn chữ đại nghịch bất đạo.”
Thẩm Lãnh trầm tư một lát, thở dài: “Người trẻ tuổi gánh vác quá nhiều đại nghịch bất đạo trên người, kiểu gì cũng có, ngươi cãi lời người nhà là đại nghịch bất đạo, ngươi đối kháng triều đình cũng là đại nghịch bất đạo, ngay cả ngươi muốn tự đưa ra lựa chọn cũng là đại nghịch bất đạo.”
“Mọi người đều giống nhau.”
Dư Mãn Lâu nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Khi lý và tình đồng thời đặt trước mặt ngươi, ngươi là chọn lý hay chọn tình?”
Thẩm Lãnh im lặng.
Dư Mãn Lâu lắc đầu: “Cho nên khi ta vừa mới bị bắt vào phủ Đình Úy lại có cảm giác giống như trút được gánh nặng, cảm thấy như vậy là tốt nhất, ta chết cũng được, nhân gian này không có gì đáng giá.”
Thẩm Lãnh nói: “Sau này ngươi sẽ cảm thấy nhân gian đáng giá, lần sau có thời gian ta giới thiệu mấy người thú vị cho ngươi làm quen, ở cạnh bọn họ tiếp xúc một thời gian, ngươi sẽ trở thành một người khác.”
“Trở thành người như thế nào?”
Thẩm Lãnh trả lời: “Ngươi sẽ phát hiện nam nhân và nam nhân ở cạnh nhau cực kỳ thú vị.”
Dư Mãn Lâu: “Phì!”
Thẩm Lãnh: “Nhìn vẻ mặt của ngươi đại khái cũng đoán được tư tưởng ngươi rất dơ bẩn, xấu xa!”
Dư Mãn Lâu: “!!!”
Đúng lúc này Hàn Hoán Chi đẩy cửa đi vào: “Đã lục soát bốn người các ngươi mang nhưng không có thứ gì có giá trị. Bốn người bọn họ chỉ là tử sĩ, hoàn toàn không biết Diêu Mỹ Luân đi đâu, cũng không biết mẫu thân của nha hoàn kia bị chuyển đi chỗ nào.”
Hàn Hoán Chi ngồi xuống, tự rót một chén trà cho mình: “Còn hai canh giờ nữa là trời sáng, các ngươi định nghỉ ngơi hay tiếp tục ra ngoài đi dạo?”
Dư Mãn Lâu im lặng một lát, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Hàn Hoán Chi: “Ngày mai ta có thể ra ngoài Trường An không?”
“Hử?”
Hàn Hoán Chi ngẩn ra: “Ra ngoài Trường An chỉ có thể đi ban ngày, ngươi muốn làm gì?”
“Tìm phụ thân ta.”
Dư Mãn Lâu nói có chút khẩn cầu: “Sau khi ta bị phủ Đình Úy bắt chắc chắn phụ thân ta đã lánh đi. Đêm nay ra ngoài, có thể Diêu Mỹ Luân đã phát hiện ra ta. Lúc trước ta bị nhốt ả ta còn nghĩ có lẽ ta không có uy hiếp quá lớn, dù sao phụ thân ta vẫn còn ở bên ngoài, nhưng nếu hôm nay ả ta thật sự đã nhìn thấy ta...”
Dư Mãn Lâu bỗng nhiên đứng lên, im lặng một lát rồi quỳ xuống bụp một tiếng: “Ta thay mặt Dư gia nhận tội, chỉ xin có thể giữ được một mạng cho phụ thân ta.”
Hàn Hoán Chi: “Ta nghe nói... Phụ thân ngươi đối đãi với ngươi không tốt, từ nhỏ đã đánh chửi, cực kỳ hà khắc. Ông ta đối đãi với mẫu thân ngươi cũng không tốt, mẫu thân ngươi qua đời có liên quan trực tiếp đến ông ta, ta nói thẳng hơn một chút, có thể mẫu thân ngươi chính là do ông ta bức chết.”
Dư Mãn Lâu cúi đầu: “Dù sao... cũng là phụ thân ta, ta bảo vệ ông ấy một mạng, từ đó hai người không nợ nhau.”
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhất thời cũng không biết nói gì, áp lực không ở phía hắn, hắn không tiện tỏ thái độ. Dư Mãn Lâu là trọng phạm của phủ Đình Úy, nếu Hàn Hoán Chi thả người ra ngoài, bệ hạ không chất vấn đến Thẩm Lãnh, chỉ có thể hỏi Hàn Hoán Chi, cho nên Thẩm Lãnh không có tư cách làm chủ thay Hàn Hoán Chi.
“Đi đi.”
Hàn Hoán Chi nói: “Bệ hạ nói sau ba ngày nữa lại thẩm vấn vụ án của Diêu gia, các ngươi có ba ngày, ba ngày sau nhất định phải trở lại.”
Thẩm Lãnh: “Không hay, ông nghĩ lại đi.”
Hàn Hoán Chi lắc đầu: “Ta gật đầu.”
Ông ta nhìn về phía Dư Mãn Lâu nghiêm túc nói: “Ta chỉ có thể đồng ý với ngươi, ngươi đi tìm phụ thân ngươi, trong vòng ba ngày không tìm thấy cũng phải trở lại. Cho dù là tìm được thì ta cũng không thể tha tội cho ông ta, ta không có quyền đó, nhưng ta sẽ nói cho bệ hạ biết thái độ của ngươi.”
Dư Mãn Lâu lại dập đầu: “Đa tạ Hàn đại nhân.”
Hàn Hoán Chi thò tay ra đỡ gã ta dậy: “Sở dĩ vừa rồi ta đồng ý với ngươi là vì ta nghĩ đến chuyện, thứ nhất... tất cả tài sản tàng trữ của Dư gia ngươi cũng phải giao ra, số tiền này dùng cho hải chiến đông cương, ta có thể giúp ngươi nói thêm mấy câu với bệ hạ. Lúc trước ta không nói với ngươi là hy vọng ngươi tự nói ra, nhưng ngươi vẫn không nói.”
“Thứ hai, sau khi giải quyết xong chuyện của ngươi thì cùng Thẩm Lãnh đi đông cương đi, dùng mạng của ngươi đổi lấy mạng của người mà ngươi quan tâm, việc này coi như cũng công bằng.”
“Được.”
Dư Mãn Lâu đứng lên: “Dùng mạng của ta, đổi lấy mạng của người mà ta quan tâm... Về phần tài sản tàng trữ của Dư gia, ta không nói là vì ta không biết... Trước giờ phụ thân đều không nói với ta những chuyện này, ông ấy chỉ nói ta nên làm cái gì và không nên làm gì. Ông ấy đối với ta, trước giờ đều là việc nên làm thì đi làm, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, việc ông ấy không bảo ta làm đều là việc không nên làm, chuyện ông ấy không nói đều là chuyện ta không nên hỏi.”
Hàn Hoán Chi thở dài: “Ngươi đi đi.”
Cùng lúc đó, Kinh Kỳ đạo.
Đậu Hoài Nam ngồi trong thư phòng viết tấu chương, đã viết ba bản, ba bản đều xé đi rồi lại viết lại. Tuy rằng Lý Trường Trạch thể hiện ra ý muốn lôi kéo gã nhưng căn bản không có đề cập tới chuyện gì cụ thể, cho nên hiện tại Đậu Hoài Nam không rõ lá bài tẩy của Lý Trường Trạch rốt cuộc là gì, vì thế gã đã thiếu kiên nhẫn muốn thỉnh chỉ...
Nếu Lý Trường Trạch đã tạm thời phớt lờ gã, vậy thì gã sẽ tự đến gần. Trước giờ bệ hạ không lo lắng về công huân cựu tộc gì đó, bởi vì bệ hạ đã sớm có đối sách. Bệ hạ sẽ không tận diệt những gia tộc đó mà là điều tra từng nhà từng nhà một, làm cho đối thủ đau từng cơn từng cơn chứ không phải một đao lấy mạng.
Chuyện bệ hạ lo lắng là thủ đoạn cuối cùng của Dương hoàng hậu, đó có thể là hiểm họa ảnh hưởng lớn nhất đến Đại Ninh. Lúc đầu Đậu Hoài Nam cũng nghĩ lá bài này chính là tướng quân Giáp Tử Doanh Tiết Thành, nhưng sau khi Đạm Đài Thảo Dã đến thì Tiết Thành khiêm tốn trở về nhà, mỗi ngày chăm cá nuôi chim, trồng rau trồng hoa, có vẻ như là thật sự đã chuẩn bị trước cuộc sống nghỉ hưu.
Đạm Đài Thảo Dã cũng đã hoàn thành việc cải tạo Giáp Tử Doanh, hiện giờ điều động tướng quân của các quân đều là người của Đạm Đài Thảo Dã, Tiết Thành không thể nào nhúng tay vào Giáp Tử Doanh nữa, cho nên điều này đã chứng tỏ lá bài tẩy của Dương hoàng hậu không phải Giáp Tử Doanh.
Nhưng Đậu Hoài Nam tin chắc Tiết Thành chính là mấu chốt, Tiết Thành nhất định biết nội tình.
Cho nên Đậu Hoài Nam định viết tấu chương thỉnh chỉ đi tiếp cận Tiết Thành, nhưng gã không biết nên viết bản tấu chương này như thế nào, chắc bệ hạ sẽ không đồng ý đâu.
Đúng lúc này Đậu Hoài Nam cảm nhận được ánh nến trong phòng lung lay, gã ngẩng đầu lên nhìn, không biết cửa sổ mở ra từ khi nào, gã nhớ đã đóng rồi mà.
Gã đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong viện tối như mực không nhìn thấy gì cả, gã đóng cửa sổ lại định trở về đi viết tiếp, giây phút xoay người lại liền đứng sững sờ ở đó, ngay sau đó lỗ chân lông đều giãn ra.
Một hắc y nhân đứng bên cạnh bàn sách, đang cầm bản tấu chương gã viết dở lên nhìn, người nọ dường như rất hứng thú, sau khi xem xong lại để tấu chương trên bàn, cười cười nói: “Đậu đại nhân quả nhiên là một người khiến người ta tôn kính, quả nhiên cũng là một quân cờ do bệ hạ sắp xếp ở Kinh Kỳ đạo, ngươi mà lại muốn đi tiếp cận Tiết Thành ư? Chuyện nguy hiểm như vậy mà, ngươi nên biết tới gần tất chết.”
Đậu Hoài Nam chậm rãi thở ra một hơi: “Ngươi là người của Tiết Thành?”
“Ta không phải.”
Tầm nhìn của Hắc y nhân rời khỏi tấu chương chuyển đến mặt Đậu Hoài Nam, hắn ta cười nói: “Đậu đại nhân, ngươi viết tấu chương này không hay, lát nữa ta sẽ sửa lại giúp ngươi, ta sẽ biến tấu chương thành một bản di thư.”
Đậu Hoài Nam lại hỏi: “Vậy thì ngươi là người của Lý Trường Trạch?”
Hắc y nhân nhún vai: “Ta chẳng phải là người của ai cả, ta chỉ nhận tiền làm việc, đầu của Đậu đại nhân cực kỳ đáng giá, một vạn lượng.”
Đậu Hoài Nam thở dài: “Vậy là không đáng giá rồi, trước đây trị giá ba vạn lượng.”
Hắc y nhân rút đao ra: “Ngươi đang thấy tiếc thay ta không giết ngươi đúng thời điểm à?”
Đậu Hoài Nam lắc đầu: “Ta đang tiếc thay ngươi lấy ít tiền như vậy đến nộp mạng không đúng thời cơ.”
“Ha ha ha ha...”
Hắc y nhân nói: “Đậu đại nhân có tự tin giết được ta?”
Đậu Hoài Nam bày thế chuẩn bị: “Không có bất kỳ người nào biết võ nghệ của ta, ngươi là người đầu tiên.”
Hắc y nhân ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Đậu Hoài Nam lại bình tĩnh như vậy, hơn nữa nhìn có vẻ như thật sự võ nghệ không tầm thường, tư thế chuẩn bị này rất ra dáng.
“Hy vọng ngươi có thể tự bảo vệ mình.”
Hắc y nhân tiến lên một bước, Đậu Hoài Nam lùi lại một bước: “Ngươi chờ một chút, tư thế chuẩn bị của ta tổng cộng ba kiểu, nếu không xong tư thế chuẩn bị thì ta không dùng được các chiêu thức sau đó, ngươi đợi ta làm tư thế chuẩn bị thứ hai.”
Đậu Hoài Nam lại lùi lại một bước: “Kiểu thứ hai... có thể bàn bạc giá cả không? Có người ra một vạn lượng giết ta, ta tăng thêm hai trăm lượng, ngươi đừng giết ta, như vậy thì ngươi không cần giết người cũng có thể lấy được một vạn lẻ hai trăm lượng, có phải siêu giá trị không?”
Hắc y nhân nổi giận: “Bỡn cợt ta hả?!”
Bịch một tiếng, hắc y nhân trúng một kích trên lưng, ngã nhào về phía trước.
Diệp Lưu Vân chậm rãi từ chỗ tối đi ra, nhìn hắc y nhân: “Ngươi nên chờ hắn làm xong kiểu thứ ba.”
Đậu Hoài Nam giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt: “Ông cũng thật bình tĩnh.”
Diệp Lưu Vân nói: “Ta cũng muốn xem thử kiểu thứ ba của ngươi là gì.”
Đậu Hoài Nam hắng giọng một cái: “Đây quả thực là độc môn tuyệt kỹ của ta, chưa bao giờ để cho người khác xem kiểu thứ ba, ông đừng nói cho người khác biết đấy.”
Diệp Lưu Vân gật đầu: “Ngươi làm đi.”
Đậu Hoài Nam lại hắng giọng một cái: “Chiêu thứ ba... Hảo hán tha mạng!”