Sau khi Hàn Hoán Chi rời khỏi đây, Dư Mãn Lâu ngồi xuống cạnh cửa sổ thở dài thườn thượt, gã ta biết mình đã đưa ra lựa chọn như thế nào, cũng biết lần này mình đã chọn đúng, không có bất kỳ người nào có thể khống chế gã ta nữa
“Cảm giác cũng được.”
Dư Mãn Lâu nhìn Thẩm Lãnh: “Lần đầu tiên tự mình quyết định, quyết định lớn như vậy về gia tộc, tuy rằng cảm thấy hơi lạ lẫm... Đã quen phục tùng rồi, lần đầu tiên tự mình làm chủ sẽ có chút không được tự nhiên.”
Thẩm Lãnh cười cười: “Thật ra cảm giác không tốt lắm, đừng gắng gượng.”
Dư Mãn Lâu trầm mặc.
“Đời người sẽ luôn đối mặt với rất nhiều lựa chọn, có lúc ta cảm thấy mình không quan trọng chút nào cả, ít nhất là hiện tại ta đã chứng minh mình quan trọng, cũng đã tự có một quyết định vận mệnh như vậy chứ không phải người khác bảo ta làm. Trước kia mỗi một việc ta muốn làm, mỗi một việc ta muốn học đều là bọn họ quyết định, còn muốn nói là vì tốt cho ta.”
Dư Mãn Lâu cúi đầu nói: “Bản thân ta cũng không thể hội được là vì tốt cho ta, ta cũng không biết rốt cuộc là tốt cho ta như thế nào.”
Thẩm Lãnh nói: “Cũng không phải đều là chuyện xấu, ít nhất ngươi còn có một thân bản lĩnh.”
Dư Mãn Lâu: “Đừng phá nữa, ta từng tưởng rằng ta có thể một kiếm dẹp yên giang hồ, kiếm trong tay ta chính là quyết định, dưới kiếm có sinh tử, đều nằm trong một ý nghĩ, đó là lúc duy nhất ta cho rằng mình đủ có phân lượng. Sau đó ta đến Trường An gặp được một người tàn tật, thiếu một bàn tay, nhưng ta lại không đánh thắng ông ta.”
Gã ta nhìn Thẩm Lãnh: “Sau đó lại gặp ngươi.”
Thẩm Lãnh: “Không cần cảm thấy nhụt chí vì không đánh thắng ta, dù sao trên thế giới này cũng không có ai có thể đánh thắng được ta.”
Dư Mãn Lâu nói: “Vậy Mạnh Trường An thì sao?”
Thẩm Lãnh suy nghĩ, lắc đầu: “Hắn cũng không được.”
Dư Mãn Lâu bĩu môi: “Vô địch thiên hạ?”
Thẩm Lãnh nói: “Không đến mức đó, thế giới này lớn như vậy, nhiều người như vậy, ai dám nói mình vô địch thiên hạ. Có một người nói mình vô địch thiên hạ tên là Tâm Phụng Nguyệt, nhưng lão chết rất thảm, cho nên tuy ta vô địch thiên hạ nhưng ta không thể nói.”
Dư Mãn Lâu cười nói: “Ngày mai ngươi bắt đầu cùng ta đi tìm cha ta, xem như ta nợ ngươi một ân tình, sau này...”
Thẩm Lãnh nói: “Đừng nói sau này, sau này còn xa lắm, nhưng việc này cũng khá thú vị, nếu không thì ta cũng không đi cùng ngươi. Sau khi ta tòng quân đã từng làm rất nhiều chuyện, chưa từng thất bại lần nào, cho nên ngươi nên vui lên mới đúng.”
“Cứ coi như là ta đã tòng quân rồi.”
Dư Mãn Lâu đứng thẳng người: “Hiện tại ta chính là binh của ngài. Đại tướng quân, bắt đầu từ giờ phút này ta sẽ chấp hành quân lệnh của ngài.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Nhiệm vụ của chúng ta phải có một cái tên mới được.”
Dư Mãn Lâu: “Chuyện này còn phải đặt tên sao?”
Thẩm Lãnh: “Đây là chuyện lớn cỡ nào chứ, tìm cha đấy. Trên thế giới này còn có gì quan trọng hơn chuyện tìm cha sao? Cho nên nhiệm vụ này của chúng ta gọi là Bố ơi mình đi đâu thế.”
Dư Mãn Lâu: “Bố ơi mình đi đâu thế à?”
Thẩm Lãnh: “Ngươi bỏ chữ cuối cùng đi.”
“Bố ơi mình đi đâu thế?”
“Bố đưa con đi tìm bố của con.”
“...”
“Nếu ngài không phải đại tướng quân, hẳn là ngài bị đánh không ít nhỉ.”
“Nhưng ta là đại tướng quân, huống hồ cũng không có mấy người đánh thắng được ta.”
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Dư Mãn Lâu: “Ngươi vẫn chưa quá hiểu ta, sau khi hiểu về ta thì ngươi sẽ hiểu, con người ta chiếm lợi thông thường đều sẽ trả lại thứ gì đó, sau này ngươi sẽ hiểu.”
Hắn đi ra ngoài: “Ngủ một lát đi, sáng sớm ngày mai ta cùng ngươi ra ngoài Trường An.”
Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Dư Mãn Lâu một cái: “Binh lính, lặp lại xem nhiệm vụ của chúng ta ngày mai có biệt hiệu là gì!”
Dư Mãn Lâu nghĩ lúc nãy đã chịu thiệt rồi, cho nên lập tức trả lời: “Bố ở đây này.”
Thẩm Lãnh: “Học cái xấu rồi...”
Dư Mãn Lâu cười lớn ha ha: “Ta sắp ngủ rồi, ngài đi làm gì?”
“Ngủ.”
Thẩm Lãnh xoay người đi về, Dư Mãn Lâu ngẩn ra: “Bây giờ chẳng phải ngài cũng là tù nhân sao? Hay là ngài ở chỗ ta đi, dù gì chỗ ta cũng là phòng đơn.”
Thẩm Lãnh: “Chỗ ta là một căn nhà, của Hàn Hoán Chi.”
Dư Mãn Lâu: “...”
Thẩm Lãnh nói: “Nếu không thì tại sao cấp bậc lại là bố ngươi chứ?”
Dư Mãn Lâu: “...”
Sáng sớm hôm sau Thẩm Lãnh và Dư Mãn Lâu lại ra ngoài từ cửa nhỏ phía sau phủ Đình Úy. Lúc hai người bọn họ đi tới cửa trùng hợp lại chính là hai gã đình úy đêm hôm trước đang gác, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh và Dư Mãn Lâu hai người này liếc nhìn nhau một cái, một người hỏi: “Lần trước ngươi nói chuyện xếp thứ hai là gì nhỉ?”
“A...”
Gã đình úy kia phản ứng lại, cúi đầu: “Ngồi xổm...”
Gã đình úy khác ngây người ra: “Đôn luân không phải thứ nhất sao? Thứ hai là đi nhà xí đấy.”
Đình úy: “Ngồi cầu.”
Đình úy khác: “Cùng nhau...”
Lúc hai người bọn họ đi ngang qua bên cạnh Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, thò tay ra vỗ vai bọn họ: “Làm khó các ngươi rồi.”
Một trong hai đình úy thở dài: “Quốc công gia, bây giờ có thời gian chuẩn xác được không? Chỉ vì tránh hai người, hai chúng ta đã xin đổi ca đêm thành ca ngày, tại sao quốc công gia lại ra ngoài vào ban ngày?”
Thẩm Lãnh: “Cũng là để phối hợp với các ngươi.”
Đình úy: “...”
Thẩm Lãnh cười nói: “Đi đi, đi nhà xí đi, đừng nhịn, nhịn sẽ khó chịu.”
“Vâng vâng vâng, tuân lệnh quốc công gia.”
Hai gã đình úy vội vàng đi về phía trước, Thẩm Lãnh đứng ở phía sau lại nói to một tiếng: “Có mang giấy không?”
Hai người kia đồng thời lảo đảo một cái.
Thẩm Lãnh sờ sờ trong cổ tay áo, lấy ra đến một nắm giấy: “Ta có đây.”
Dư Mãn Lâu giơ tay lên che mặt.
Sau khi hai người ra khỏi phủ Đình Úy, Thẩm Lãnh hỏi Dư Mãn Lâu: “Trên người ngươi có tiền không?”
Dư Mãn Lâu tháo túi tiền xuống: “Có, lúc trước bị bắt đã mất túi tiền rồi, lần này ra ngoài Hàn đại nhân đặc biệt dặn người gửi về cho ta.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Thật tốt, đi thuê chiếc xe, còn chưa ăn cơm sáng, thuận tiện mua về mấy cái bánh bao.”
Dư Mãn Lâu: “Được.”
Nói xong gã ta vui vẻ đi mua, cũng rất nhanh nhẹn, không bao lâu sau đã thuê một chiếc xe trở lại, còn xách theo một túi bánh bao nóng hổi, nhìn thôi đã thèm rồi. Thẩm Lãnh hài lòng gật đầu: “Hiệu suất làm việc cũng không tệ.”
Dư Mãn Lâu: “Yên tâm đi, sáng hôm nay chắc chắn khiến quốc công gia hài lòng.”
Thẩm Lãnh mẫn tuệ đích đã nhận ra cái gì, hắn nheo mắt nhìn về phía Dư Mãn Lâu hỏi: “Sáng sớm hôm nay là có ý gì?”
Dư Mãn Lâu giơ túi tiền lên lắc lắc: “Không ngờ phải không, ha ha ha ha, tiền của ta chỉ đủ thuê xe mua bánh bao, ngay cả tiền cơm trưa cũng không có!”
Thẩm Lãnh: “...”
Trên xe ngựa, Thẩm Lãnh hỏi Dư Mãn Lâu: “Ngươi nói không biết phụ thân ngươi ẩn nấp ở chỗ nào, nhưng ngươi muốn ra ngoài thành đi Kinh Kỳ đạo, chứng tỏ ngươi vẫn có mục tiêu, chúng ta đi đâu?”
“Phụ thân ta từng nói đối mặt với chuyện gì thì phải có suy nghĩ đó. Nếu có người muốn giết ngươi, ngươi sẽ suy nghĩ phải như thế nào mới có thể không bị giết. Nếu có người muốn bắt ngươi, ngươi sẽ suy nghĩ làm như thế nào để không bị bắt.”
“Đây không phải một câu nói thừa sao?”
“Không phải.”
Dư Mãn Lâu nói: “Tư duy của phụ thân ta rất... khác với người khác. Ông ấy nói với ta, nếu một người muốn giết ngươi, ngươi phải nghĩ làm như thế nào mới có thể không bị giết. Ta trả lời là trốn đi, ông ấy nói không đúng. Ông ấy nói ngươi có thể mua chuộc tên sát thủ đó, phàm là người nhận tiền làm việc thì đều có thể mua được. Người khác cho hắn một trăm lượng, ngươi cho hắn năm trăm lượng, người khác cho hắn một vạn lượng, ngươi cho hắn năm vạn lượng.”
Dư Mãn Lâu tiếp tục nói: “Ông ấy lại hỏi ta nếu người khác muốn bắt ta thì phải làm sao. Ta nghĩ vậy thì mua chuộc người bắt ta, phụ thân ta lắc đầu nói không đúng. Ông ấy nói người muốn giết ta là người nhận tiền làm việc, dễ mua chuộc, người muốn bắt ta chưa chắc đã là người nhận tiền làm việc, cũng có thể là chấp pháp làm việc, nếu đã là chấp pháp thì không chắc có thể mua chuộc được.”
Gã ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: “Ta hỏi phụ thân, vậy thì nên làm như thế nào? Phụ thân ta nói là trốn đi.”
Thẩm Lãnh sắp xếp lại những lời này, lắc đầu: “Câu cuối cùng vẫn là nói thừa.”
Dư Mãn Lâu thở dài: “Lát nữa đến nơi, nếu ta đoán đúng, ngài sẽ biết việc trốn đi mà phụ thân ta nói và việc trốn đi mà ngài nghĩ không giống nhau.”
Thẩm Lãnh hỏi lại, Dư Mãn Lâu kiên quyết không nói.
Cùng lúc đó, Kinh Kỳ đạo.
Diệp Lưu Vân ăn cơm sáng xong trở lại phòng chính, liếc mắt nhìn tên hắc y nhân bị trói trên cột kia. Kẻ này cũng rất kín miệng, đến bây giờ cũng không nói ra điều gì, Diệp Lưu Vân cũng không vội, dù sao ông ta cũng có nhiều thời gian.
“Thật ra ngươi không cần phải nói thì ta cũng có thể biết ngươi có thân phận gì.”
Diệp Lưu Vân ngồi xuống đối diện với hắc y nhân, chỉ vào giày của hắc y nhân: “Lần sau lúc ra ngoài chú ý một chút, đó là giày của phủ Đình Úy, mặc dù không có dấu hiệu rõ ràng nhưng ta quá quen thuộc phủ Đình Úy, cho nên liếc mắt một cái là có thể nhận ra.”
Ánh mắt của kẻ kia thay đổi.
Diệp Lưu Vân: “Vẫn không muốn nói à? Ngươi nên biết, nói với ta vẫn thoải mái nói với Hàn Hoán Chi, ngươi rất rõ thủ đoạn của Hàn Hoán Chi mới đúng.”
Người nọ lại nhìn liếc mắt Diệp Lưu Vân một cái, trong ánh mắt đã toát lên một chút sợ hãi. Người của phủ Đình Úy đương nhiên biết Hàn Hoán Chi đáng sợ cỡ nào, hắn không cần suy nghĩ kỹ cũng có thể biết mình sắp gặp kết cục như thế nào.
“Ánh mắt đã sợ hãi rồi nhưng vẫn cố không nói.”
Diệp Lưu Vân cười nói: “Kính ngươi là một hán tử.”
Ánh mắt kẻ kia lại lay động, dường như muốn nói gì đó nhưng lại có vẻ rất khó xử. Mắt của con người thật sự rất có thần thái, có những lúc từ ánh mắt có thể nhìn ra sự ngập ngừng, phân vân khó xử của một người, không cần phải nói ra gì cả, một ánh mắt là có thể khiến người ta hiểu được.
“Muốn nói lại thôi à?”
Diệp Lưu Vân lắc đầu: “Ở đây không có người nào khác, nếu ngươi nói với ta, ta có thể đích thân đưa ngươi về Trường An giao cho Hàn Hoán Chi, và còn lấy thân phận của ta để đảm bảo hắn sẽ không quá khắc nghiệt với ngươi, cho nên rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì? Muốn chết luôn sao? Ngươi không có nói là không thể nào chết luôn được.”
Ánh mắt của người kia càng phân vân hơn, hơn nữa còn xuất hiện ý cầu xin. Diệp Lưu Vân nhìn cặp mắt đó, thầm nghĩ rốt cuộc người này đang sợ cái gì? Rốt cuộc đang lo lắng cái gì?
Đúng lúc này Đậu Hoài Nam từ bên ngoài đi vào, liếc mắt nhìn Diệp Lưu Vân một cái rồi lại nhìn người áo đen kia. Gã hỏi Diệp Lưu Vân: “Hắn không chịu nói gì cả sao?”
“Hắn là người của phủ Đình Úy, không cần hắn nói thì ta cũng có thể nhìn ra, chỉ là ta không hiểu, tại sao ánh mắt của hắn rõ ràng đã có vẻ như muốn khai ra, chỉ là không chịu mở miệng nói.”
Đậu Hoài Nam: “Đêm qua ông bẻ cằm hắn rồi, đã chữa lại chưa?”
Diệp Lưu Vân: “Ơ!”
Ông ta nhìn hắc y nhân kia, hắc y nhân nhìn ông ta, ánh mắt có chút ủy khuất.