Hôm qua sau khi Diệp Lưu Vân bắt giữ hắc y nhân đã lục soát trên người tìm một lần, trói xong lại sợ hắn ta tự cắn lưỡi cho nên bẻ cả cằm, ông ta thật sự đã quên.
“Người không phải thánh hiền, ai có thể không phạm lỗi chứ.”
Diệp Lưu Vân thở dài: “Chủ yếu là ta không chuyên nghiệp.”
Ông ta đi qua cởi dây thừng cho hắc y nhân, kéo người tới cạnh bàn: “Nếu ngươi đã là người của phủ Đình Úy thì đương nhiên biết viết chữ, cho nên giờ ngươi tự viết đi, thân phận gì, do ai sai khiến, tại sao muốn giết Đậu Hoài Nam, tất cả mọi chuyện trước sau xảy ra đều phải viết rõ ràng.”
Hắc y nhân vội vàng gật đầu, ngồi xuống ghế, nhìn giấy bút trên bàn, do dự một chút rồi cầm bút lông lên. Hắn ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Lưu Vân một cái, đột nhiên bẻ gãy cán bút, chọc mạnh nửa phần còn lại vào cổ mình.
Diệp Lưu Vân bảo hắn ta viết chứ không phải là nói, một là lo hắn ta cắn lưỡi, hai là có bút tích ghi chép thì chứng cớ càng rõ hơn. Đương nhiên ông ta ta cũng phòng bị cho nên vẫn đứng ở bên cạnh hắc y nhân, nhưng không ngờ người này lại hung hãn như vậy.
Và còn biết diễn kịch nữa.
Trước đó trong ánh mắt của hắc y nhân đều là sự sợ hãi và cầu xin, hiển nhiên là đã sợ, hơn nữa cũng đã định khai ra, nhưng ngay khoảnh khắc bút đến tay liền tự sát, chuyện hung ác như vậy người bình thường đâu làm được.
May mà Diệp Lưu Vân cũng không phải người bình thường, khoảnh khắc nửa cán bút đó đâm vào cổ hắc y nhân, Diệp Lưu Vân đưa tay túm lấy tay hắn, cán bút đâm vào một ít nhưng không quá sâu.
Cổ bị đâm rách một vết máu, cũng may không phải vị trí động mạch, nếu không thì cho dù Diệp Lưu Vân kịp thời lôi cán bút ra cũng không có ý nghĩa gì, động mạch vỡ thì thần tiên cũng không cứu được.
“Xem ra ngươi vẫn thích thủ đoạn của phủ Đình Úy hơn, không thích sự nhã nhặn như ta, vậy thì ta cho ngươi toại nguyện, lát nữa mau chóng giao ngươi cho Hàn Hoán Chi.”
Diệp Lưu Vân đập một chưởng vào gáy hắc y nhân, miệng hắc y nhân phát ra một tiếng kêu rên rồi gục xuống bàn. Diệp Lưu Vân lấy thuốc trị thương đắp lên cho tên kia, sau đó lại dùng băng gạc băng bó lại.
Đậu Hoài Nam ở bên cạnh nhìn: “Định như thế nào?”
Diệp Lưu Vân đưa cho Đậu Hoài Nam một thứ giống như pháo hoa loại nhỏ: “Cầm cái này ra sân, đây là phương thức liên lạc riêng của phủ Đình Úy, sau khi bọn họ nhìn thấy tín hiệu sẽ phái người đến.”
Đậu Hoài Nam nói: “Nếu người này đã là của phủ Đình Úy, nói không chừng có đồng đảng của hắn ở chung quanh chuẩn bị tiếp ứng, giờ ta phát tín hiệu truyền tin cho phủ Đình Úy, chẳng phải là đồng đảng của hắn đến sao?”
Đậu Hoài Nam nói: “Ngươi vẫn không hiểu sự đáng sợ của phủ Đình Úy... Trên thế giới này không có nhiều chuyện tuyệt đối như vậy, phủ Đình Úy cũng không ngoại lệ. Một nha môn khổng lồ như vậy, ngươi trông mong không có một người xấu nào thì làm sao có thể, huống hồ lòng người tham làm như vậy, cũng không thể bảo đảm mỗi một người đều sẽ không bị mua chuộc.”
“Nhưng chỗ đáng sợ của phủ Đình Úy không chỉ là đối ngoại, còn có đối nội nữa. Người trong phủ Đình Úy cho dù có người bị mua chuộc cũng tuyệt đối không dám nói cho một đình úy khác, cho dù ngày thường quan hệ tốt đến mấy cũng không dám, một khi nói, ai dám bảo đảm có thể bị báo cáo lên trên hay không?”
Diệp Lưu Vân nói: “Người này tuy là người của phủ Đình Úy nhưng hắn không thể nào có nhiều đồng đảng như vậy, đổi lại là khác nha môn thì ta tin, nhưng nếu là phủ Đình Úy thì ta không tin.”
Đậu Hoài Nam nói: “Tại sao?”
“Trong quân có đội kê tra, phủ Đình Úy có một Kê tra ti mà ngoại trừ một mình Hàn Hoán Chi ra thì không ai biết cả. Nhìn bề ngoài, phủ Đình Úy tổng cộng có bốn ti, Đình úy ti, Võ bị ti, Trị liệu ti, Hậu cần ti, nhưng trên thực tế còn có một Kê tra ti nữa.”
“Người của Kê tra ti có thể là bất cứ một đình úy nào ngươi nhìn thấy, có lẽ là bách bạn, có lẽ là đình úy bình thường, danh sách chỉ có trong tay một mình Hàn Hoán Chi, cũng chỉ có một mình hắn biết rốt cuộc có bao nhiêu người. Mỗi một đình úy đều không biết hảo hữu bên cạnh mình có phải người của Kê tra ti hay không, cho nên không ai dám nói chuyện mình bị mua chuộc cho người khác biết.”
Đậu Hoài Nam ngẩn ra: “Đáng sợ như vậy, tàn khốc như vậy, chức quyền của phủ Đình Úy lại còn lớn như vậy nữa.”
“Cho nên đình úy chọn người, đại bộ phận là chọn từ trong quân, hơn nữa phần lớn là điều động từ biên quân.”
Diệp Lưu Vân nói: “Nếu quản lý không tốt một nha môn đáng sợ và tàn khốc như vậy, triều đình sẽ xuất hiện nhiễu loạn lớn, chính bởi vì như vậy người bên ngoài mới nói, ứng cử viên đô đình úy phải là người một lòng trung thành với bệ hạ.”
Diệp Lưu Vân tiếp tục nói: “Cho nên dù là khoảng thời gian Hàn Hoán Chi không ở phủ Đình Úy, hắn cũng nắm rõ chuyện nội bộ phủ Đình Úy như lòng bàn tay, tin tức của Kê tra ti vẫn sẽ liên tục không ngừng đưa đến tay hắn.”
Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Đậu Hoài Nam một cái: “Bệ hạ giao phủ Đình Úy cho Hàn Hoán Chi, không phải tùy tiện chọn người.”
Đậu Hoài Nam ừm một tiếng, nhưng càng nghĩ kỹ càng đáng sợ, phủ Đình Úy ở trong tay Hàn Hoán Chi tất nhiên không có vấn đề, nhưng một ngày nào đó sau khi Hàn Hoán Chi lui xuống, chẳng phải là đô đình úy mới phải tẩy trừ phủ Đình Úy một lượt sao? Đô đình úy mới không thể nào dùng người cũ của Hàn Hoán Chi, nhất là người của Kê tra ti.
“Ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy.”
Diệp Lưu Vân nói: “Chức quyền của phủ Đình Úy mở rộng, là thủ đoạn phi thường mà bệ hạ áp dụng sau khi tới Trường An đối mặt với cục diện hết sức khó khăn, sau này phủ Đình Úy nhất định sẽ cắt giảm chức quyền, hơn nữa ứng cử viên đô đình úy, bệ hạ cũng sẽ cẩn thận lựa chọn.”
Đậu Hoài Nam lên tiếng đáp lại, cúi đầu nhìn tín hiệu trong tay mình, xoay người đi ra ngoài: “Ta đi phát tín hiệu.”
Diệp Lưu Vân gật đầu: “Chúng ta chỉ cần mau chóng bí mật đưa người về Trường An giao cho Hàn Hoán Chi là được.”
Đậu Hoài Nam cầm tín hiệu ra ngoài, nhìn kỹ một chút, phần giữa tín hiệu này có một sợi dây kéo, chắc hẳn kéo sợi dây này là sẽ có tín hiệu bay lên không trung, thế là gã thò tay ra kéo, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bộp!
Tín hiệu nổ dưới chân Đậu Hoài Nam, giày cũng cháy đen.
Diệp Lưu Vân đi ra, nhìn đứng Đậu Hoài Nam đứng trong làn khói, im lặng một lát rồi giơ ngón tay cái: “Ngươi là một trong số ít người có thể khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Đậu Hoài Nam thở dài: “Thứ này thiết kế không hợp lý, dây kéo ở bên dưới không tốt sao, tại sao lại thiết kế ở giữa?”
Mặt của gã đen thui, một lời khó nói hết.
Đậu Hoài Nam hỏi Diệp Lưu Vân: “Còn nữa không?”
Diệp Lưu Vân lắc đầu: “Không có, ta mang nhiều như vậy làm gì.”
Đậu Hoài Nam: “Vậy giờ phải làm sao?”
Diệp Lưu Vân ngẩng đầu nhìn trời: “Bên cạnh Thẩm Lãnh không có một người bình thường sao?”
Ông ta liếc mắt nhìn Đậu Hoài Nam một cái: “Tốt xấu gì ngươi cũng là quan, đi phái người đi, phái người đến phân nha phủ Đình Úy, bảo bọn họ mau chóng điều nhân thủ đến đây, lúc này người mà chúng ta có thể tin được vẫn là người của phủ Đình Úy.”
Đậu Hoài Nam lên tiếng, vội vàng ra ngoài sai người.
Đúng lúc này Diệp Lưu Vân lại khẽ hô một tiếng, bởi vì ông ta nhìn thấy trên lưng người áo đen ở trong phòng có cắm một thanh đao, ở giữa hậu tâm.
Ông ta chỉ đi ra sân xem thử, thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã có người vào trong phòng một đao giết chết người áo đen kia, nếu không phải thời gian mà sát thủ có thể lợi dụng được có hạn, sợ là ngay cả người cũng mang đi rồi.
Trong đêm qua không có người tới, lúc này có người tới, chứng tỏ người giết hắc y nhân kia và hắc y nhân không phải cùng tới, có lẽ là vì đợi một đêm không hắc y nhân trở về, lúc này đồng bọn của hắn ta mới tới.
Đậu Hoài Nam vội vã chạy vào liếc mắt nhìn, sắc mặt cũng thay đổi: “Diệp đại nhân, không phải ông nói người của phủ Đình Úy này không thể nào có đồng đảng sao?”
“Đúng vậy...”
Diệp Lưu Vân thở dài một hơi: “Trên thế giới đâu có nhiều chuyện tuyệt đối như vậy.”
Cửa sổ phía sau đang mở, người giết hắc y nhân đã rút đi, Diệp Lưu Vân đến chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đã không thấy bóng dáng đâu. Thật ra chung quanh sân cũng có thủ hạ của Đậu Hoài Nam, chỉ là võ nghệ quả thật không xuất sắc gì lắm, cao thủ muốn tránh thoát cũng không khó.
“Không thể để thi thể lại có chuyện được.”
Diệp Lưu Vân ngồi xuống bên cạnh thi thể: “Dù sao ta cũng không phải Hàn Hoán Chi, nếu không thì sẽ không có chuyện bất ngờ như vậy.”
Ngày thứ hai, Kinh Kỳ đạo, An Thành.
Tướng quân Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo Tiết Thành từ sau khi lui xuống vẫn luôn sống ở đây. An Thành không phải là thành lớn gì cho nên cũng sẽ không quá phồn hoa, đây chỉ là một nơi rất bình thường trong hơn một trăm huyện ở Kinh Kỳ đạo, sở dĩ ông ta sống ở đây là vì thê tử của ông ta là người huyện An Thành.
Có lẽ là vì không chịu nổi đả kích chuyện ông ta bị lui xuống, thê tử bệnh nặng không dậy nổi, Tiết Thành quyết định đưa bà ta về quê cũ, nơi này có một căn nhà không quá lớn. Bởi vì không có rêu rao cho nên hàng xóm dọc đường đều không biết vị lão nhân mới dọn đến không bao lâu này đã từng là tướng quân hiển hách.
Giáp Tử Doanh bảo vệ trọng địa kinh kỳ, quân chức tướng quân Giáp Tử Doanh cao hơn các tướng quân chiến binh khác một bậc, binh lực của Giáp Tử Doanh cũng nhiều hơn các chiến binh khác không ít. Tiết Thành ở Giáp Tử Doanh nhiều năm, có thể biết được sức ảnh hưởng đối với Kinh Kỳ đạo, nhưng mà sau khi đến huyện thành nhỏ này, sống cuộc sống không ai quen biết ông ta, dường như cũng rất thư thái.
Trong viện, Tiết Thành ngẩng đầu nhìn chim yến bay qua suy nghĩ xuất thần, chim yến đã bay đi, tầm mắt của ông ta vẫn ở giữa không trung.
An Thành cách chỗ Đậu Hoài Nam hơn một trăm dặm, cho nên Đậu Hoài Nam mới muốn thỉnh chỉ lấy danh nghĩa đến thăm hỏi Tiết Thành để tiếp cận.
Ngoài cửa có hai người trẻ tuổi đi bước vào, sau khi thấy Tiết Thành liền khom người cúi đầu: “Tướng quân.”
Tiết Thành gật đầu: “Không phải ta đã nói rồi sao, không có chuyện gấp thì đừng tuỳ tiện đến chỗ ta, quấy rầy sự thanh tịnh của ta.”
Trong đó có một người trẻ tuổi cúi người nói: “Có chút chuyện, cho nên lập tức báo cáo với tướng quân. Có thích khách muốn giết Đậu Hoài Nam, không ngờ Diệp Lưu Vân ở trong phủ của Đậu Hoài Nam, thích khách bị bắt sống, sau khi người của chúng ta phát hiện đã tìm cơ hội diệt trừ thích khách.”
Tiết Thành hơi nhíu mày: “Ai đánh ra chiêu khốn nạn như vậy? Đang yên đang lành đi động đến Đậu Hoài Nam làm gì, người đó rõ ràng là người của bệ hạ sắp xếp ở Kinh Kỳ đạo, vừa có bi kịch còn chưa hát xong, sau khi hát xong bệ hạ tất nhiên sẽ còn trọng dụng hắn, động đến hắn, bệ hạ sẽ xới tung Kinh Kỳ đạo lên một lượt.”
Ông ta nhìn về phía người trẻ tuổi vừa nói: “Cùng Kỳ, ngươi biết thân phận của thích khách đó không?”
Dưới trướng Tiết Thành có mười ba nghĩa tử, nhưng đều không phải người trong quân, trong quân cũng gần như không ai biết sự tồn tại của mười ba người này. Mười ba người này chia nhau quản lý thế lực ngầm của Tiết Thành.
Mười ba người này đều là Tiết Thành đặt tên, lấy từ tên mãnh thú thượng cổ trong một bộ sách cổ, hai người trẻ tuổi này một người tên là Cùng Kỳ, một người tên là Bạch Trạch.
Cùng Kỳ nói: “Có vẻ như là người của phủ Đình Úy, ta nghi ngờ có thể là bách bạn Trác Doanh của phân nha phủ Đình Úy huyện Phương Thành Kinh Kỳ đạo.”
“Hửm?”
Tiết Thành lại thay đổi sắc mặt: “Người như Trác Doanh mà đi giết Đậu Hoài Nam? Nếu thật sự là hắn, ta càng muốn biết là mệnh lệnh của, làm như vậy không phải là trực tiếp để lộ người của chúng ta ở trong phủ Đình Úy sao? Ai lại nghĩ ra chiêu tệ hại như vậy!”
Một lát sau ánh mắt Tiết Thành lóe lên một cái: “Trong chúng ta... có vấn đề.”