Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1337 - Chương 1337: Chơi Vui Vẻ

Chương 1337: Chơi vui vẻ Chương 1337: Chơi vui vẻ

Tiết Thành người này có thể ngồi trên ghế tướng quân Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo lâu như vậy, hơn nữa còn là sau khi bệ hạ từ thành Vân Tiêu Tây Thục đạo vào Trường An mới điều nhiệm đến Giáp Tử Doanh, thật ra đủ để thấy sự tín nhiệm của bệ hạ đối với ông ta lúc trước.

Nhưng mà giống như lời Diệp Lưu Vân nói, trên thế giới này đâu có nhiều chuyện tuyệt đối như vậy.

Bất kể là quan trường hay chức trường, bất kể là dân gian hay triều đình đều không có nhiều chuyện tuyệt đối như vậy.

Lúc đầu trước khi Tiết Thành được bệ hạ điều từ địa phương khác đến Kinh Kỳ đạo nhậm chức tướng quân, ông ta chẳng qua là tiểu nhân vật không có danh tiếng gì. Một người chỉ có quân chức tứ phẩm nhảy vọt lên trở thành tướng quân Giáp Tử Doanh tòng nhị phẩm, đây là chuyện năm đó ông ta nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng mà thời kì đầu bệ hạ mới tới Trường An, đối với rất nhiều người mà nói, kỳ tích ở ngay trước mắt, không biết chắc sẽ rơi vào người ai.

Bệ hạ muốn động đao, tướng quân chiến binh mười chín vệ lúc đó đều phải động, nơi động đến đầu tiên tất nhiên chính là Giáp Tử Doanh, Tiết Thành vô căn vô cơ mới là người được bệ hạ nhìn trúng. Ngày đầu tiên đến Giáp Tử Doanh Tiết Thành đã chém hai người bất kính với ông ta, mấy vị tướng quân trong Giáp Tử Doanh muốn lập kế giết ông ta, kết quả không đến hai ngày sau bệ hạ dẫn cấm quân đến Kinh Kỳ đạo chống lưng cho Tiết Thành. Bệ hạ nói trước mặt tất cả mọi người, nếu Tiết Thành chết không minh bạch, ông ta sẽ tra đến cùng từng người một trong Giáp Tử Doanh.

Từ đó về sau, Tiết Thành đứng vững trong Giáp Tử Doanh, trong vòng hai năm đã hỗ trợ bệ hạ thay đổi tất cả tướng quân nắm binh trong Giáp Tử Doanh. Nhưng chuyện gì cũng có lợi và hại, Tiết Thành nắm chặt Giáp Tử Doanh giúp bệ hạ ở Trường An ổn định triều cục, qua mấy năm sau, tấu chương sâm tấu Tiết Thành nhiều như tuyết rơi, nói ông ta ương ngạnh, nói ông ta bảo thủ, nói ông ta không màng quân kỷ quân pháp.

Vốn dĩ bệ hạ là định điều nhiệm ông ta đến biên quân, sau khi ở biên quân mấy năm sẽ đề bạt lên, cho dù không thể tiếp nhận chức vụ đại tướng quân thì cũng có thể điều về làm thứ phụ Nội các.

Chính là bởi vì quá nhiều người sâm tấu, hơn nữa quả thật đã thẩm tra được không ít chuyện cho nên bệ hạ không động đến ông ta, vẫn luôn để ông ta ở lại làm tướng quân Giáp Tử Doanh.

Tai hại chính là ở chỗ này, thời gian ông ta ở Giáp Tử Doanh quá lâu, nắm giữ quá chặt, tuy rằng hiện tại Đạm Đài Thảo Dã tiếp nhận chức vụ tướng quân Giáp Tử Doanh, Giáp Tử Doanh nhìn có vẻ như không có bất kỳ điều gì dị thường, nhưng ai dám bảo đảm Tiết Thành không giấu giếm gì?

Huyện An Thành.

Tiết Thành trầm mặc một lúc rồi nói: “Cùng Kỳ, ngươi mau chóng trở về điều tra rõ ràng người bị giết có phải bách bạn Trác Doanh của huyện Phương Thành hay không, nếu như là đúng thì cũng diệt trừ người của chúng ta, không thể để lại dấu vết nào.”

Sau khi nói xong ông ta lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, đừng động đến người của chúng ta, động vào ngược lại còn dễ bị lộ, người của chúng ta còn bị lộ nữa thì sẽ không có bất cứ cơ hội nào cả.”

Ông ta đi tới đi lui ở trong sân: “Con người ta cả đời thờ phụng nhất chính là hai chữ ân nghĩa, năm đó...”

Ông ta nhìn hai người trẻ tuổi kia: “Năm đó bệ hạ muốn tra ta, là hoàng hậu sớm phái người thông báo, ta mới có thể dẹp yên những chuyện đó. Hàn Hoán Chi dẫn người của phủ Đình Úy đến, tra đi tra lại cũng chỉ tra được những việc nhỏ nhặt không đáng nói, không có hoàng hậu cứu ta, năm đó ta đã bị bệ hạ tịch thu tài sản giết cả nhà rồi.”

Sau khi nói xong câu này ông ta thở dài một hơi: “Hoàng hậu nương nương trước khi lâm chung còn phái người đưa tới cho ta một phong thư tự tay viết, là uỷ thác...”

Cùng Kỳ và Bạch Trạch cúi người nói: “Tướng quân muốn làm việc gì, chúng ta sẽ theo tướng quân làm việc đó. Tướng quân chú trọng nhất ân nghĩa, mà không có tướng quân sẽ không có chúng ta, cho nên tướng quân cứ việc hạ lệnh, chúng ta tất sẽ dốc toàn lực ứng phó.”

“Đây chính là chỗ khó xử của ta.”

Tiết Thành ngồi xuống thềm đá ở trong sân, trầm mặc một lúc rồi nói: “Hoàng hậu có ân với ta, ân nghĩa của bệ hạ đối đãi với ta cũng nặng. Năm đó ta chẳng qua là một người vô danh tiểu tốt, là bệ hạ tín nhiệm ta, điều ta đến Kinh Kỳ đạo nhậm chức, bệ hạ còn đích thân đến Giáp Tử Doanh chống lưng cho ta, không có sự trọng dụng của bệ hạ cũng sẽ không có Tiết Thành ta sau này.”

Ông ta lại thở dài một tiếng: “Một bên là ân nghĩa, một bên cũng là ân nghĩa.”

Hồi lâu sau, Tiết Thành đứng dậy: “Xem ra nội bộ Đồng Tồn Hội đã xảy ra vấn đề. Trước giờ ta cũng không tin được đám người Đồng Tồn Hội đó, một đám ô hợp, không binh không quyền, có một ít tiền dơ bẩn nhưng là năm bè bảy mảng có thể có tác dụng gì, bệ hạ phân chia bọn họ ra thì không ai gánh đỡ được. Bản thân những người này còn lục đục với nhau, trông mong bọn họ có thể thành đại sự được sao?”

Ngữ khí của ông ta nghiêm túc: “Lúc trước ta đã nói với thái tử điện hạ, đừng quá tín nhiệm người của Đồng Tồn Hội, bọn họ có thể phản bội bệ hạ thì cũng có thể phản bội thái tử điện hạ, hơn nữa bọn họ căn bản không phải một lòng, bây giờ xem ra có người đã nghiêng về phía bệ hạ rồi.”

“Tra.”

Tiết Thành nói: “Không phải bệ hạ muốn tra Đồng Tồn Hội sao? Làm nhanh hơn bệ hạ một chút. Thời gian trước là người của Dư gia qua lại mật thiết với ta, trước tiên diệt trừ hết bọn họ đi, Dư công trốn ở chỗ nào, lôi ra cho ta.”

“Vâng!”

Cùng Kỳ và Bạch Trạch đồng thời cúi người: “Sẽ đi làm ngay lập tức.”

Cùng lúc đó, trên một quan đạo ở Kinh Kỳ đạo, Thẩm Lãnh ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, Dư Mãn Lâu đánh xe ngựa, roi quất bộp bộp, nhìn gã ta có vẻ đã thoải mái hơn đêm qua không ít. Chuyện mà Hàn Hoán Chi đã đồng ý thì nhất định sẽ cố hết sức, tuy rằng gã ta không hiểu Hàn Hoán Chi, nhưng gã ta xác định người như Hàn Hoán Chi sẽ không nuốt lời.

Nếu tìm được phụ thân gã ta sớm hơn người của Diêu Mỹ Luân, mặc dù Dư gia sẽ gặp chuyện không may nhưng có thể bảo vệ được phụ thân cũng đã đủ rồi.

“Đại tướng quân.”

“Ừm?”

“Ta hơi đói rồi.”

“Nhịn đi.”

Dư Mãn Lâu bĩu môi: “Người ta đều nói đại tướng quân đối đãi với binh lính thủ hạ tốt nhất, chưa từng để cho binh lính thủ hạ chịu khát chịu đói, sẽ càng không để cho binh lính thủ hạ chịu khổ, chẳng lẽ lời đồn ta nghe được đều là giả?”

Thẩm Lãnh: “Xem như ta đã hiểu tại sao đêm qua ngươi lại nói bắt đầu từ thời khắc đó ngươi chính là binh của ta rồi.”

Dư Mãn Lâu: “Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu.” (người không lo xa thì nhất định sẽ nguy hại trước mắt)

Thẩm Lãnh nói: “Ta không hiểu ngươi là một hoa hoa công tử được xưng tụng là nhân tài kiệt xuất ở chỗ các ngươi, sao lại nghèo như vậy?”

“Ta ở quê tiêu tiền trước giờ đều không cần ta thanh toán.”

Dư Mãn Lâu nói: “Ngài thật sự không hiểu thế nào là công tử ăn chơi trác táng.”

Thẩm Lãnh suy nghĩ, đúng là mình không hiểu thật.

“Trước kia lúc ta ra ngoài, bất kể đi đâu cũng không cần mang tiền, ăn xong là đi, tự nhiên sẽ có quản gia đi trả tiền, đi thanh lâu cũng vậy, đến ngày quản gia cũng sẽ đi trả tiền.”

Dư Mãn Lâu nói: “Cho nên thật ra ta không có khái niệm gì về tiền.”

Thẩm Lãnh: “Việc kinh doanh lớn nhất của Dư gia các ngươi là gì?”

“Ở quê, việc kinh doanh lớn nhất của Dư gia chúng ta là tửu lâu và sòng bạc, ở khắp cả Đại Ninh mà nói, việc kinh doanh lớn nhất của Dư gia là mã bang và tiêu cục.”

Dư Mãn Lâu nói: “Bình nguyên vận hàng, thời điểm mã bang Dư gia hưng thịnh nhất, bộ kinh doanh vận chuyển đường bộ có một phần là của nhà chúng ta, Trung Nguyên có bảy tiêu cục lớn nhất, bốn tiêu cục là của nhà chúng ta.”

Đại Ninh lớn như vậy, kinh doanh vận chuyển đường bộ có một phần là của nhà bọn họ, đó đã là con số khổng lồ rồi.

Thẩm Lãnh gật đầu: “Vậy thì ta lại càng không bao cơm ngươi.”

Dư Mãn Lâu: “Dựa vào cái gì!”

Thẩm Lãnh nói: “Phía trước chính là huyện Dịch Thủy. Huyện Dịch Thủy là nơi tập kết hàng vận chuyển đường bộ lớn nhất Kinh Kỳ đạo, hàng hóa từ các nơi trong Đại Ninh vận chuyển đến thành Trường An đều phải ở dừng lại ở huyện Dịch Thủy, một là kiểm tra, hai là trữ hàng. Đi thêm một canh giờ nữa là đến, nhịn một chút, ta muốn xem rốt cuộc khả năng của ngươi lớn cỡ nào.”

Dư Mãn Lâu thở dài: “Ta cảm thấy ngài muốn moi tiền nhà chúng ta.”

Thẩm Lãnh: “Có phải trước khi ra ngoài ta đã nói với ngươi, ta chưa từng chiếm lợi của người khác mà không trả không?”

Dư Mãn Lâu gật đầu: “Từng nói.”

Thẩm Lãnh: “Thông thường đều là ta chiếm rồi lại chiếm, không trả là thật, chiếm không đủ cũng là thật.”

Hắn tựa người về phía sau: “Đến huyện Dịch Thủy rồi hãy nói.”

Một canh giờ sau Dư Mãn Lâu đã đói dính ruột, cơm sáng cũng không ăn nhiều, giờ đã qua hơn nửa buổi chiều, thật sự đói không chịu nổi nữa. Vừa vào huyện thành của huyện Dịch Thủy, Dư Mãn Lâu liền lấy ra một miếng thiết bài đeo trên người mình, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: “Chờ đi.”

Một khắc sau, mấy hán tử trẻ tuổi vội vã chạy đến, sau khi nhìn thấy Dư Mãn Lâu lại nhìn tấm thẻ bên hông trước rồi đồng thời khom người cúi đầu: “Tiểu công gia!”

Thẩm Lãnh ngẩn người nhìn cảnh này, nói ra thì cũng là lần đầu tiên thể nghiệm được phân lượng của những đại gia tộc này lớn cỡ nào một cách trực quan.

“Đói rồi.”

Dư Mãn Lâu nói hai chữ.

“Đã chuẩn bị xong rồi.”

Một người trẻ tuổi trong số đó nói: “Đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn ở Nhất Tâm Lâu cách phía trước không đến năm mươi trượng. Nhất Tâm Lâu đã được bao trọn, sẽ không có người nào quấy rầy tiểu công gia. Phía sau Nhất Tâm Lâu có một tòa Phong Linh Viên, là thanh lâu tốt nhất ở huyện Dịch Thủy, lúc nãy đã phái người qua dọn dẹp, sau khi ăn cơm xong tiểu công gia có thể đến Phong Linh Viên nghỉ ngơi.”

Thẩm Lãnh cũng không khỏi khẽ thở dài một tiếng trong lòng.

Dư Mãn Lâu quay đầu nói nhỏ với hắn: “Thật ra đại tướng quân nói không sai, huyện Dịch Thủy là nơi trữ hàng vận chuyển đường bộ lớn nhất ở Kinh Kỳ đạo, quả thật nhà ta có không ít người kinh doanh vận chuyển đường bộ ở bên này, đổi lại là nơi khác thì chắc chắn không có chuẩn bị tốt như vậy.”

Thẩm Lãnh nói: “Đi ăn cơm trước đi.”

Chờ khi đến Nhất Tâm Lâu mới phát hiện không những khách hàng trong Nhất Tâm Lâu đã bị đuổi đi, ngay cả chưởng quỹ cũng bị mời ra ngoài, chỉ có nhà bếp và hai người giúp việc ở lại, nơi này nghiễm nhiên biến thành sản nghiệp của Dư gia.

“Chỗ này đơn sơ.”

Một người trẻ tuổi vẻ mặt hết sức áy náy: “Thật sự xin lỗi, vẫn mong tiểu công gia rộng lượng. Huyện Dịch Thủy tuy rất lớn nhưng bất kể là tửu lâu hay thanh lâu, tiêu chuẩn đều không quá cao, tiểu công gia tới gấp gáp, chúng ta ở bên này cũng không biết trước.”

Dư Mãn Lâu khoát tay: “Ta chỉ muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng, các ngươi đều lui xuống trước đi.”

Thẩm Lãnh: “Thái độ của ngươi đối với bọn họ rất không đứng đắn.”

Dư Mãn Lâu nói: “Nếu ta không như vậy, bọn họ tưởng ta là giả.”

Gã ta ăn cơm ngấu nghiến, vừa ăn vừa hỏi Thẩm Lãnh: “Lát nữa đi Phong Linh Viên, ngài trước chọn.”

Thẩm Lãnh: “Chọn cái gì?”

Dư Mãn Lâu: “Ơ! Phong Linh Viên là thanh lâu đấy, ngài là đại tướng quân, ta là lính của ngài, đương nhiên là ngài chọn trước.”

Thẩm Lãnh: “Làm chính sự trước, tìm cha ngươi.”

“Ta biết.”

Dư Mãn Lâu nói: “Ngài cứ chờ xem, chúng ta đến Phong Linh Viên không bao lâu sẽ có người đến tìm ta.”

Nửa canh giờ sau, Phong Linh Viên.

Dư Mãn Lâu nhíu mày nhìn một hàng thiếu nữ đứng trước mặt: “Quả thật là bình thường.”

Gã ta đặt chân lên bàn trà, tư thế có vẻ lão luyện: “Báo tên đi.”

“Chào tiểu công gia, Hồ Kiến đạo.”

“Chào tiểu công gia, Vân Hải đạo.”

“Chào tiểu công gia, Đông Thục đạo.”

Thẩm Lãnh nhíu mày: “Không phải là Đại Ninh không cho phép nữ tử của bổn quốc ở thanh lâu sao?”

“Không phải Đại Ninh không cho phép, là trong thành Trường An không cho phép.”

Dư Mãn Lâu nhìn Thẩm Lãnh một cái: “Đừng ngượng, thanh lâu là sản nghiệp hợp pháp, cũng sẽ không bức lương vi kỹ.”

Thẩm Lãnh gật đầu, như suy nghĩ gì đó.

Dư Mãn Lâu xua tay: “Đổi nhóm khác đi.”

Tất cả các thiếu nữ cúi người: “Chúc tiểu công gia chơi vui vẻ.”

Bình Luận (0)
Comment