Bộ dạng Dư Mãn Lâu thể hiện ở đây mới giống Dư Mãn Lâu hơn.
Có lẽ người bình thường rất khó hiểu công tử nhà giàu xuất thân như gã ta, nhưng sau khi Thẩm Lãnh nhìn thấy biểu hiện của Dư Mãn Lâu ở Phong Linh Viên thì đột nhiên hiểu ra một chút.
Gã ta đang chứng minh bản thân, đang khoe khoang bản thân, bởi vì gã ta đáng thương, nói chính xác hơn là Dư Mãn Lâu cảm thấy mình đáng thương.
Một người thoạt nhìn không đáng thương nhưng lại cảm thấy mình đáng thương, sau đó dùng phương thức như vậy để tìm cảm giác hiện hữu của mình. Gã ta cảm thấy trong trường hợp như thế này mình mới là chủ, bộ dạng của gã ta giờ khắc này, có lẽ chính là bộ dạng của phụ thân gã ta khi ở trước mặt gã ta.
Cho nên Thẩm Lãnh nhất thời liền suy nghĩ.
Người như Dư Mãn Lâu, theo tuyệt đại bộ phận bách tính thấy hẳn là đều vô ưu vô lự, sinh ra trong nhà quốc công, vừa chào đời đã vượt rất xa người cùng lứa tuổi, thậm chí gã ta có thể chẳng làm việc gì, cả đời tiêu dao tự tại.
Nhưng gã ta không muốn, cũng không dám.
Phụ thân gã ta chính là một ngọn núi lớn đặt trên đỉnh đầu gã ta, từng giờ từng phút nhắc nhở gã ta chỉ có thể phục tùng, cho nên gã ta mới thích đến nơi bướm hoa, ở đây, chỉ cần gã ta tiêu tiền thì gã ta chính là chủ.
Thẩm Lãnh thở dài một hơi.
Dư Mãn Lâu nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Lãnh tưởng lầm là hắn thất vọng về mình cho nên lập tức ngồi thẳng người, khoát tay: “Xuống hết đi.”
Lão bản Phong Linh Viên nhìn thấy tiểu công gia phản ứng như vậy liền sợ hãi, không biết nên nói gì, vội vàng khom người giải thích xin lỗi. Dư Mãn Lâu nói: “Ta chỉ muốn cùng bằng hữu ta trò chuyện một chút, nhiều người quá loạn, đi xuống hết đi.”
Lão bản của Phong Linh Viên lập tức dẫn các cô nương rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Lãnh và Dư Mãn Lâu. Dư Mãn Lâu liền trở thiếu tự nhiên, dường như náo nhiệt ồn ào mới là sân nhà của gã ta, mà vắng vẻ như vậy khiến gã ta không thoải mái.
“Đại tướng quân.”
Dư Mãn Lâu thật cẩn thận hỏi: “Có phải cảm thấy ta rất nông cạn không?”
“Không phải.”
Thẩm Lãnh cười nói: “Nếu ta và ngươi xuất thân giống nhau, hẳn là ta sẽ sống cuộc sống giống như ngươi, hơn nữa có thể còn chơi ngông hơn người một ít, làm sao lại cảm thấy nông cạn được.”
Hắn vỗ vai Dư Mãn Lâu: “Thật ra là ta đang ngưỡng mộ ngươi.”
Dư Mãn Lâu cười ngượng: “Cái này có gì để ngưỡng mộ, với địa vị của đại tướng quân hiện giờ, muốn như vậy, còn không phải mọi lúc mọi nơi đều được sao.”
“Nếu bây giờ mới bắt đầu, hơi khó học được.”
Thẩm Lãnh nói: “Ngươi không khinh người, không kiêu căng, không bá đạo, tiêu tiền sống cuộc sống mà mình muốn, chỉ cần mua đúng giá, thậm chí là hơn giá, không cần cảm thấy mình sai.”
Dư Mãn Lâu ngẩn ra, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói với gã ta những lời như vậy. Trong gia tộc, mỗi một người có thể chỉ trích gã ta đều sẽ chỉ trích gã ta là phóng đãng. Phụ thân gã ta tuy sẽ không cắt tiền tài của gã ta nhưng mỗi lần biết vẫn sẽ chửi mắng gã ta một hồi.
Gã ta mê man nhìn Thẩm Lãnh: “Không sai sao?”
Thẩm Lãnh nói: “Thông thường mà nói, nếu người xuất thân như ta thuyết giáo với ngươi, thật ra đơn giản chỉ có mấy đề tài, thứ nhất... Ta sẽ hỏi ngươi, tiêu tiền tài do cha chú tích góp được ngươi có tự tại sao? Tất cả đều nên tự tạo ra mới tốt, đây là một câu nói nhảm... Thứ hai, nói ngươi đây là lãng phí tuổi xuân tốt đẹp, nói ngươi như vậy là phụ thanh xuân, là phụ nhiệt huyết, đây cũng là một câu nói nhảm.”
Thẩm Lãnh nhún vai: “Ta dùng hai câu nói nhảm để thuyết giáo, có vẻ cấp bậc của ta đặc biệt thấp.”
Dư Mãn Lâu khó hiểu: “Tại sao?”
Thẩm Lãnh nói: “Ngươi đã đứng trên cao như vậy, tại sao cứ phải lui về giống như người khác? Tin ta đi, trên tám mươi phần trăm mọi người cố gắng cũng là để có thể sống cuộc sống mà người từng trải qua.”
Dư Mãn Lâu cảm thấy lời này có phiến diện nhưng lại có lý, cho nên gã ta hỏi: “Nhưng mà đại tướng quân, ngà đã cố gắng đến mức độ vượt xa cuộc sống mà ta có thể trải qua, vì sao không thấy ngài sống phóng túng như vậy?”
Thẩm Lãnh cười nói: “Ngươi đoán ta sẽ trả lời như thế nào?”
Dư Mãn Lâu cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, nghĩ tới một vài chuyện cũ nhưng không dám trả lời, bởi vì hiện tại gã ta biết suy nghĩ của Thẩm Lãnh không giống phần lớn mọi người.
“Ta không sống cuộc sống như ngươi chỉ là vì sở thích của chúng ta khác nhau.”
Thẩm Lãnh cười nói: “Nếu sở thích của ta và ngươi giống nhau thì tất nhiên sẽ sống giống như ngươi, sở thích của chúng ta khác nhau, ngươi cần gì phải băn khoăn ta và ngươi giống nhau thì nghĩa là ngươi sai? Ta ăn ngon mặc đẹp giống như ngươi, duy chỉ có điều này khác...”
Dư Mãn Lâu nói: “Vậy sở thích của đại tướng quân là...?”
Thẩm Lãnh nói: “Hôm nay tiêu phí ở đây chắc là không thấp chứ? Tuy rằng ngươi cảm thấy nơi này không đủ cấp bậc nhưng cũng đã bao hết toàn bộ.”
“Ta không hỏi.”
Dư Mãn Lâu gãi đầu: “Trước giờ ta đều không hỏi những chuyện này.”
Thẩm Lãnh: “Bây giờ ngươi hỏi xem.”
Dư Mãn Lâu không hiểu Thẩm Lãnh có ý gì, vẫy tay gọi người trẻ tuổi tiếp đãi gã ta đến, sau khi có được câu trả lời lại nói với Thẩm Lãnh: “Cũng không phải là nhiều, dù sao chỗ này tiêu chuẩn không cao cho nên bao trọn cũng không quá một ngàn lượng.”
Thẩm Lãnh nói: “Ngươi bao trọn lầu là để mời ta, nhưng ta lại không thích, không bằng ngươi tặng thứ ta thích. Nếu bao trọn lầu hết một ngàn lượng, ngươi đưa cho ta năm trăm lượng của ta đi.”
Dư Mãn Lâu: “...”
Đúng lúc này bên ngoài có một hán tử trẻ tuổi bước nhanh vào: “Tiểu công gia, huyện lệnh huyện Dịch Thủy Cao đại nhân cầu kiến.”
Chuyện liên quan đến vụ án của Đồng Tồn Hội bệ hạ không chiêu cáo thiên hạ, ngay cả Dư Mãn Lâu bị bắt cũng là bí mật không được thông cáo, cho nên tất nhiên huyện lệnh ở địa phương không biết gã ta đã bị nhốt ở phủ Đình Úy một thời gian. Đừng nói là ông ta, ngay cả người có địa vị không cao trong Dư gia cũng không biết.
Bệ hạ nhất thời không có tuyên bố động thủ với Dư gia, việc kinh doanh của Dư gia khổng lồ như vậy tất nhiên vẫn phải tiếp tục tiến hành, nên làm gì thì làm nấy.
Huyện Dịch Thủy là một huyện lớn, lại là nơi tập kếp hàng vận chuyển đường bộ lớn nhất Kinh Kỳ đạo cho nên huyện lệnh của nơi này là tòng lục phẩm, làm quan phụ mẫu địa phương, ông ta có quyền uy tuyệt đối ở huyện Dịch Thủy nhưng phẩm cấp vẫn quá thấp.
Cho nên con trai của một vị quốc công đến địa giới của ông ta, ông ta không đến mới là không bình thường, cho dù chỉ là đi đi ngang qua một lần thì cũng là chuyện lễ nghĩa.
“Ta đi tiếp một chút.”
Dư Mãn Lâu đứng dậy, gã ta là tiểu công gia không sai, nhưng trên người gã ta không có chức quan.
Thẩm Lãnh ngồi yên ở đó, nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ những lời Dư Mãn Lâu nói với hắn trước đó. Phỏng chừng giờ khắc này phụ thân của Dư Mãn Lâu đang ẩn nấp ở huyện Dịch Thủy này, nếu không thì tại sao mục tiêu của Dư Mãn Lâu lại trực chỉ nơi này? Hiểu con không khác ngoài cha, thật ra hiểu cha cũng không ai khác ngoài con.
Không bao lâu sau huyện lệnh huyện Dịch Thủy Cao Lĩnh cười ha hả cùng Dư Mãn Lâu đi vào. Dư Mãn Lâu vừa muốn giới thiệu thì Thẩm Lãnh khẽ lắc đầu, Dư Mãn Lâu lập tức dừng lại, chỉ nói một câu đây là bằng hữu của ta.
Người như Cao Lĩnh tất nhiên nhìn ra được Thẩm Lãnh có thân phận đặc biệt, ngay cả Dư Mãn Lâu cũng ra ngoài đón ông ta, mà Thẩm Lãnh lại ngồi ở đó không nhúc nhích, hơn nữa khẽ lắc đầu đã có thể khiến Dư Mãn Lâu ngậm miệng, thân phận như ông ta nói chuyện làm việc mà không biết sát ngôn quan sắc thì sao được.
Cho nên thái độ của Cao Lĩnh đối với Thẩm Lãnh cũng rất tôn kính, cho dù Thẩm Lãnh không một câu nào.
Bởi vì Thẩm Lãnh đột nhiên hiểu được những lời Dư Mãn Lâu nói với hắn ở trên đường đi là có ý gì, quả nhiên là không hổ là chưởng môn nhân của Dư gia, quả nhiên không hổ là một con cáo già.
Cao Lĩnh cười xòa nói: “Tiểu công gia đột nhiên đến huyện Dịch Thủy, không biết có phải lại có chuyện gấp gì hay không? Nếu như có thì cứ việc nói, ta có thể giúp được thì nhất định sẽ cố gắng giúp.”
Dư Mãn Lâu vẫn không nói gì, Thẩm Lãnh bỗng nhiên mở miệng: “Hắn thay ta đến nhờ ngươi một chuyện.”
Cao Lĩnh vội vàng xoay người nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Mời nói.”
Thẩm Lãnh nói: “Con người ta ấy mà... chỉ thích chơi, trên đời này gần như chuyện gì thú vị ta cũng đều từng chơi. Hai ngày trước lúc nói chuyện với Dư Mãn Lâu ta hỏi hắn còn có cái gì là ta chưa từng chơi...”
Cao Lĩnh giật mình: “Ngươi muốn chơi... chơi cái gì?”
Thẩm Lãnh nhìn bộ dạng của ông ta cười cười: “Ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta muốn chơi ngươi, ta không có hứng thú với nam nhân.”
Cao Lĩnh ngẩng đầu lau mồ hôi lạnh trên trán, ông ta tưởng là đó là một tên biến thái chứ, còn muốn chơi cả quan.
“Ta chưa từng ngồi tù.”
Thẩm Lãnh rướn người về phía trước: “Điều này thật tiếc nuối, cái gì cũng đã chơi, duy nhất là chưa từng ngồi tù, đợi khi ta già rồi nhớ lại, đó chính là thiếu sót của đời người. Cao đại nhân, Dư Mãn Lâu nói hắn và ngươi giao tình không tệ, cho nên mới dẫn ta tới huyện Dịch Thủy. Ta không có yêu cầu gì khác, ngươi hãy nhốt ta lại, đừng sợ, cứ nhốt ở chỗ bẩn nhất, tồi tàn nhất.”
Cao Lĩnh nhìn về phía Dư Mãn Lâu thật cẩn thận đích hỏi: “Vị này... vị này là...?”
Dư Mãn Lâu: “Hắn lớn hơn ta.”
Cao Lĩnh lại giơ tay lên lau mồ hôi lạnh: “Như vậy làm sao được, chuyện này không được đâu.”
Thẩm Lãnh nhìn về phía Dư Mãn Lâu: “Trả tiền.”
Dư Mãn Lâu nhìn về phía thủ hạ: “Lấy tiền.”
Thủ hạ cũng ngây người: “Lấy bao nhiêu?”
Dư Mãn Lâu hỏi Cao Lĩnh: “Bao nhiêu thì có thể để hắn vào đó? Không phải ta hối lộ ngươi, ta là quyên tiền, quyên tiền ngồi tù.”
Cao Lĩnh: “Tuyệt đối không thể, đây là chuyện trái pháp độ.”
Dư Mãn Lâu: “Năm ngàn lượng.”
Cao Lĩnh: “Không được, quả thật là không được, ta là quan địa phương, sao ta có thể làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương thế này được?”
Dư Mãn Lâu: “Một vạn lượng.”
Cao Lĩnh liên tục thay đổi sắc mặt nhưng vẫn lắc đầu: “Tuyệt đối không được.”
Thẩm Lãnh thò tay ra: “Đưa một vạn lượng cho ta, ta thương lượng với Cao đại nhân.”
Dư Mãn Lâu quay đầu lại nhìn về phía thủ hạ: “Lấy tiền.”
Thủ hạ lập tức gom lại, tất nhiên trên người không mang theo nhiều ngân phiếu như vậy, gã ta lại mượn một ít từ lão bản của Phong Linh Viên, góp lại được một vạn lượng đưa cho Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh cầm ngân bài quơ quơ ở trước mặt Cao Lĩnh: “Đây là một vạn lượng.”
Cao Lĩnh: “Vâng vâng vâng, một vạn lượng.”
Thẩm Lãnh nhét ngân phiếu vào ngực mình: “Chúng ta đổi phương thức khác.”
Dư Mãn Lâu: “???”
Thủ hạ: “???”
Cao Lĩnh: “???”
Thẩm Lãnh cất ngân phiếu xong lại nghiêm túc nói: “Ta không làm khó dễ ngươi, ngươi là quan địa phương không thể làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, cho nên không có một lời giải thích hợp lý thì ngươi cũng không thể nhốt ta lại, ta cho ngươi một lý do.”
Thẩm Lãnh đấm một chưởng vào mũi Cao Lĩnh, mũi Cao Lĩnh lập tức rách ra, máu chảy từ trong lỗ mũi ra ngoài, trên cằm nhanh chóng nhuốm đỏ một mảng lớn.
Thẩm Lãnh: “Đã đủ chưa?”
Cao Lĩnh đứng bật dậy: “Ta mặc kệ ngươi là ai, thế mà lại dám đánh mệnh quan triều đình!”
Thẩm Lãnh cũng đứng lên: “Bắt ta đi.”
Sắc mặt của Cao Lĩnh trở nên càng khó coi hơn, theo bản năng nhìn Dư Mãn Lâu một cái, Thẩm Lãnh nhíu mày: “Nói lại lần nữa, có bắt ta không?”
Cao Lĩnh lắc đầu: “Lần này ta không so đo với ngươi .”
Thẩm Lãnh bước qua một bước: “Ta so đo với ngươi, ngươi không bắt ta, ta bắt ngươi.”
Hắn túm áo của Cao Lĩnh nhấc người lên rồi đi ra ngoài, Cao Lĩnh giãy giụa nhưng làm sao có thể thoát khỏi Thẩm Lãnh được. Thẩm Lãnh xách ông ta đi ra bên ngoài Phong Linh Viên, mấy bộ khoái của huyện nha nhìn thấy Thẩm Lãnh xách đại nhân của bọn họ đi ra đều giật mình, có người rút đao về tiến lên, có người lớn tiếng quát.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn những người kia một cái, những người kia lại không dám thật sự động thủ, hắn xách huyện lệnh Cao Lĩnh lên ngựa, đánh ngựa chạy về hướng huyện nha.
Dư Mãn Lâu cũng ngây người nhìn.