Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1339 - Chương 1339: Bất Ngờ

Chương 1339: Bất ngờ Chương 1339: Bất ngờ

Thẩm Lãnh xách huyện lệnh huyện Dịch Thủy Cao Lĩnh lên ngựa, giữ ông ta ở phía trước, phóng ngựa đến ngoài cửa huyện nha. Người canh gác bên ngoài cửa lớn huyện nha thấy có người cưỡi ngựa đến còn muốn quát lớn, sau khi nhìn rõ huyện lệnh đại nhân bị người ta xách xuống giống như xách một con gà con, tất cả đều choáng váng.

Thẩm Lãnh một tay xách người, một tay đánh nhau, đánh từ phía trước huyện nha thẳng đến phía sau, còn bớt thời giờ vả cho Cao Lĩnh mấy cái tát, hỏi đến phòng giam của huyện nha đi như thế nào, Cao Lĩnh bị đánh vừa giận dữ vừa sợ hãi nhưng lại không làm thế nào được.

Đánh thẳng từ cửa lớn đến phòng giam, trong ngoài huyện nha người nằm đầy đất, không ngừng rên rỉ.

Thẩm Lãnh mang Cao Lĩnh đi vào cửa phòng giam.

“Quốc công đại nhân của chúng ta ở đây?” Thẩm Lãnh hỏi.

Cao Lĩnh khẽ run rẩy theo bản năng, khuôn mặt vốn bị Thẩm Lãnh tát đỏ bừng lại trở nên trắng bệch.

“Ngươi đang nói lung tung cái gì đấy hả!”

Cao Lĩnh khàn giọng nói to: “Ngươi đánh mệnh quan triều đình, tự tiện xông vào huyện nha, lại đánh nhiều quan sai như vậy, ngươi không trốn thoát được chuyện này đâu.”

Thẩm Lãnh nhìn ông ta một cái: “Ngươi nghĩ ta cần trốn?”

Hắn cứ xách Cao Lĩnh đi như vậy: “Ngươi tự nói thì ta còn có thể coi như là ngươi cung khai, ngươi không tự nói mà để ta tìm ra, ngay cả một chút biểu hiện giảm tội ngươi cũng không còn.”

“Rốt cuộc ngươi là ai a!”

“Ngươi sẽ biết thôi.”

Thẩm Lãnh một cước đá văng cánh cửa chắc chắn, dây xích trên cửa nhà giam giống như không có bất kỳ ý nghĩa tồn tại nào trước một cú đá của hắn. Người bị nhốt trong nhà giam giật nảy mình, trong đó có một người hưng phấn chạy đến cửa: “Hảo hán, ngươi tới cứu ta sao?”

Thẩm Lãnh tung một cước đạp người về, người nọ ngã xuống đất đau đớn không dậy nổi.

“Ai ra ngoài kẻ đó chết.”

Thẩm Lãnh nói một câu rồi tiếp tục đi, đi ngang qua phòng giam nào liền đá văng cửa phòng giam đó, người ở bên trong đều tưởng là Thẩm Lãnh là tới cướp ngục, kết quả người nào ra ngoài đều bị Thẩm Lãnh đạp ngã, trong lối đi nhỏ hẹp dài này, số người ngã xuống nhiều không đếm hết.

“Ngươi không cần ép hỏi hắn nữa, An Quốc Công phải không?”

Có tiếng nói truyền ra từ gian phòng giam cuối cùng, ngược lại nghe cũng rất trấn định. Gian phòng giam này là nơi nhốt phạm nhân trọng tội, phòng giam bên ngoài đều là tường gỗ cửa gỗ, còn gian phòng giam này bịt kín, cửa sắt và còn có khóa.

“Mở ra.”

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Cao Lĩnh mặt đã trắng bệch một cái, Cao Lĩnh vội vàng nói: “Ta không có chìa khóa, chìa khóa ở trong tay lao đầu.”

Thẩm Lãnh ném Cao Lĩnh qua một bên, sau đó đạp một cước lên cửa sắt... Rầm một tiếng, cửa sắt bay thẳng vào trong ra, vách tường ở hai bên cửa cũng bị kéo đi không ít, gạch đá rơi xuống đất, cửa sắt bay vào trong phòng giam rồi lại đập vào vách tường đối diện.

Trong phòng bụi mù cuộn lên, Thẩm Lãnh giơ tay lên dùng ống tay áo phẩy phẩy, chờ bụi tan bớt Thẩm Lãnh bước vào. Phụ thân của Dư Mãn Lâu ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, nhìn Thẩm Lãnh với vẻ mặt trấn định.

“Quả nhiên là An Quốc Công.”

Phụ thân của Dư Mãn Lâu chỉ cái ghế đối diện mình: “Mời An Quốc Công ngồi xuống đã, có nói mấy câu muốn tâm sự cùng An Quốc Công. Ta hỏi trước một chút... có phải khuyển tử đến cùng An Quốc Công không?”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Có lẽ hắn sẽ không vào, đại khái là không biết nên đối mặt với ông như thế nào.”

“Giữa cha con, đâu có cái gì là không thể đối mặt.”

Phụ thân của Dư Mãn Lâu cười cười: “Ta biết một ngày nào đó nếu ai tìm được ta, có lẽ chính là khuyển tử, sự dạy dỗ của ta với nó suốt nhiều năm như vậy vẫn có tác dụng.”

Thẩm Lãnh nhíu mày, hắn ngồi xuống đối diện với Dư quốc công: “Ông đoán được Dư Mãn Lâu sẽ mang người tới bắt ông?”

“Đoán được.”

Dư Hưu gật đầu: “Con trai của ta, làm sao có thể không đoán được chứ, giống như nó có thể đoán được ta trốn ở đây vậy. Ta trốn ở đây, thật ra... cũng là bởi vì nó có thể đoán được ta trốn ở đây.”

Thẩm Lãnh hơi mơ hồ, nhưng trong giây lát đã hiểu ra: “Ông cố ý ở đây chờ người do con trai ông mang đến bắt ông về, nếu như vậy thì con trai ông có thể có lập công.”

Dư Hưu gật đầu: “Phải.”

Thẩm Lãnh: “Nếu đã như vậy, tại sao ông không tự đến phủ Đình Úy?”

“Ta không thể đi được.”

Dư Hưu nói: “Nếu ta không đi, con trai ta dẫn người đến tìm ta, với nó mà nói là chuyện tốt, ít nhất có thể bảo vệ mạng của nó. Nếu ta đi, toàn bộ Dư gia sẽ có không ít người chết, bệ hạ nhân từ thiện niệm, nhưng có những người sẽ không thiện lương như vậy. Huống hồ sản nghiệp của Dư gia lớn như vậy, ta cũng cần thời gian dặn dò người trong nhà nên làm như thế nào.”

Ông ta liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Mãn Lâu nó không muốn gặp ta ư?”

Thẩm Lãnh lắc đầu: “Chắc hẳn là cùng đến đây nhưng ta từ ngoài cửa huyện nha đánh thẳng vào đến đây không mất nhiều thời gian, hắn không vào, cho nên...”

“Có thể hiểu được.”

Dư Hưu im lặng một lát rồi nói: “Ta có một chuyện muốn nhờ An Quốc Công.”

“Ông nói đi.”

“Ta biết ta tội không thể tha thứ, nhưng ta không cho rằng ta đã sai. Thiên hạ của Đại Ninh là tổ tiên của những người như chúng ta cùng Thái Tổ hoàng đế đánh được, nhưng mà bây giờ thiên hạ Đại Ninh lại không liên quan đến chúng ta, như vậy không công bằng.”

“Ta nhận tội không nhận sai, nhưng ta hiểu bản thân mình, người như ta làm sao có thể chịu được khổ hình của Hàn Hoán Chi, cho nên hắn muốn chuyện gì từ miệng ta thì cơ bản là đều sẽ biết, ta lại không thể làm một người mà ngay cả bản thân cũng khinh thường, cho nên lúc trước Cao Lĩnh tới hỏi ta, nói con trai ta đến huyện Dịch Thủy thì nên làm thế nào, ta liền tự chuẩn bị thuốc độc cho mình.”

Trên bàn trước mặt ông ta có để một cái lọ sứ, tầm mắt của ông ta rời khỏi lọ sứ: “Xin An Quốc Công giúp ta một việc, người của Dư gia ta ai nên bắt thì bắt, nên làm thế nào thì làm như thế, nhưng bên dưới Dư gia có thương hành, kinh doanh vận chuyển đường bộ, tiêu cục, những người này phải sống, phải có nghề nghiệp. Nếu Dư gia sụp đổ, những việc kinh doanh này cũng đều sụp đổ, mấy ngàn người sẽ phải chịu khổ theo. Trước đó ta đã sắp xếp sẵn, việc kinh doanh của tiêu cục đều tặng hết cho người bên dưới, bọn họ tự nuôi sống bản thân.”

“Vận chuyển đường bộ thì ta chia thành hai, ta tìm hết tất cả đại chưởng quầy đến, nói với bọn họ là sau này việc kinh doanh vận chuyển đường bộ là của bọn họ, nhưng chỉ có một nửa thu nhập thuộc về bọn họ, một nửa kia thuộc về con trai ta Dư Mãn Lâu.”

Dư Hưu thở mạnh một hơi rồi tiếp tục nói: “Về phần tài sản của Dư gia, tất cả đều sung công cho triều đình, giữ lại việc kinh doanh cho bọn họ, tài sản tích trữ của Dư gia cũng có hai trăm đến ba trăm vạn lượng.”

Ông ta đẩy sổ sách trên bàn về phía trước: “Sổ sách đều ở đây cả, mỗi mục ta đều đã xác nhận, không có sai sót. Người của Dư gia muốn tranh quyền nhưng không phản Đại Ninh, cũng không phản hoàng tộc, số tiền này xem như chút sức lực cuối cùng Dư gia bỏ ra cho Đại Ninh.”

Thẩm Lãnh đứng dậy: “Ông tự nói với Dư Mãn Lâu đi.”

Hắn đi ra ngoài, không bao lâu sau Dư Mãn Lâu bị Thẩm Lãnh túm áo bắt vào, đẩy vào trong phòng giam, sau đó Thẩm Lãnh xoay người ra ngoài.

Hắn đi đến cửa đại lao đứng một lát, cảm thấy trong lòng có chút bức bối.

Dư gia muốn tranh quyền nhưng không phản Đại Ninh, không phản hoàng tộc.

Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu Thẩm Lãnh, vang lên hết lần này đến lần khác, vô cùng rõ ràng.

Trong phòng giam.

Dư Hưu nhìn nhìn Dư Mãn Lâu, trong mắt tràn ngập vẻ áy náy: “Thật ra ta vừa mới lừa An Quốc Công, ta vẫn chưa uống thuốc độc đâu.”

Dư Mãn Lâu nhìn cái lọ sứ kia, đưa tay cầm lấy.

“Vừa uống rồi.”

Dư Hưu nói: “Lúc hắn ra ngoài ta đã uống rồi.”

Mắt của Dư Mãn Lâu lập tức đỏ ngầu.

“Con không cần nói, hãy nghe ta nói.”

Dư Hưu nhìn Dư Mãn Lâu đầy yêu thương, nói: “Ta biết con oán hận ta, cảm thấy ta yêu cầu con hơi quá khắc nghiệt, cho nên từ nhỏ con đã phản nghịch, nhưng con có nghĩ tới không, nếu ta thật sự khắc nghiệt, ta có để cho con phản nghịch không?”

“Lâu Nhi, ta khắc nghiệt với con, không cho con hỏi đến chuyện vi phụ đang làm là vì muốn bảo vệ con. Ta bảo con luyện kiếm là để con có khả năng tự bảo vệ được mình. Lúc trước ta không cho con tham dự chuyện của Đồng Tồn Hội là nghĩ nếu Dư gia xảy ra chuyện, bệ hạ niệm tình cũ, niệm tình con quả thật không biết chuyện thì sẽ nhẹ tay với con. Sau đó cho con tham dự là vì khi đó vi phụ cảm thấy đại sự có thể thành công, con tham dự vào, tương lai đại sự thành, con có thể đứng vững trong triều đình.”

“Việc vi phụ muốn làm đối với Đại Ninh mà nói là sai, nhưng đối với vu Dư gia mà nói là đúng. Nếu Dư gia còn không tranh đấu, qua mấy chục năm nữa cũng sẽ trở nên hoàn toàn tầm thường... Năm đó tổ tiên là khai quốc công, đó mới là vẻ vang, đó mới là vinh quang, những người làm con cháu như chúng ta hưởng sự vẻ vang vinh quang này mấy trăm năm nhưng lại tầm thường vô vi.”

“Dư gia cũng muốn làm chút gì đó cho Đại Ninh. Hoàng tộc bạc bẽo sao? Không phải, nói lời đại nghịch bất đạo, nếu là ta cũng sẽ làm như vậy. Từng bước giảm bớt chức quyền của gia tộc công huân, bài trừ ra khỏi triều đình, đây là đúng chứ không phải bạc bẽo.”

Dư Hưu nói xong câu này liền ho khan, khóe miệng tràn ra vài vết máu, ông ta giơ tay lên lau: “Con không cần phải buồn, vi phụ là cáo già, ta đã tính toán rồi, ta không chết, bệ hạ sẽ cho Hàn Hoán Chi nghiêm tra, Dư gia sẽ có thêm nhiều người bị liên lụy. Ta chết, ngược lại bệ hạ sẽ bỏ qua cho Dư gia một lần...”

Ông ta thở dài một hơi: “Lâu Nhi, đến nay ta mới biết được các nhà muốn tranh quyền thật ra chỉ là một trò cười, chỉ có đi đến đường cùng mới hiểu được điều này.”

Ông ta lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội đưa cho Dư Mãn Lâu: “Từ hôm nay trở đi, con chính là gia chủ của Dư gia, con năn nỉ An Quốc Công đưa con đi đông cương, bắt đầu từ một tên binh lính, con từng đao từng đao đi lấy lại vinh quang từng đã là của Dư gia về, để không có lỗi uy danh với của tổ tiên.”

Phụt!

Dư Hưu phun ra một ngụm máu, trên bàn toàn là vết máu.

“Lâu Nhi...”

Dư Hưu giơ tay ra chạm vào mặt Dư Mãn Lâu: “Đừng hận phụ thân quá lâu, hận một thời gian rồi đừng hận nữa, con người ôm hận trong lòng quá lâu sẽ biến thành một người khác.”

Ông ta lại ho khan, Dư Mãn Lâu muốn ôm Dư Hưu ra ngoài nhưng ông ta không chịu.

“Không cứu được đâu, thuốc này là ta đã chuẩn bị cho mình từ lâu, vốn nghĩ chắc hẳn ta không có dũng khí uống nó, sau khi uống rồi mới hiểu được, sinh tử... chẳng qua cũng chỉ như vậy.”

Dư Hưu run rẩy giơ tay lên: “Rót cho ta chén nước.”

Dư Mãn Lâu lập tức đứng dậy đi rót nước, lúc bưng chén trà trở lại thì Dư Hưu đã nằm gục trên bàn, Dư Mãn Lâu hai mắt đỏ ngầu, quỳ xuống bụp một tiếng.

“Ta vẫn còn một hơi đấy.”

Dư Hưu chống bàn ngồi dậy: “Sáu tuổi rưỡi.”

Dư Mãn Lâu không hiểu.

“Sáu tuổi rưỡi lần đầu tiên con bưng trà cho ta, vi phụ nhớ rõ ràng, sợ con bỏng tay nên mẹ con đưa trà nguội cho con, đã nhiều năm như vậy, trong lòng vi phụ vẫn nhớ rất rõ ràng dáng vẻ cẩn thận của con.”

Mắt của Dư Hưu từ từ mê man, hai tay bưng chén nước uống một ngụm.

“Năm tuổi.”

Bộp một tiếng, chén nước rơi trên bàn.

Dư Hưu nằm gục ở đó, miệng toàn là máu.

“Lần đầu tiên ta đánh con lúc năm tuổi, bởi vì con cứ không thích ăn cơm, mẹ con nói thế nào con cũng không nghe, còn nổi cáu quăng bát đũa đi.”

“Lâu Nhi...”

Dư Hưu khó nhọc quay đầu sang nhìn về phía Dư Mãn Lâu: “Ăn uống tử tế.”

Nhắm mắt.

Từ trần.

Bình Luận (0)
Comment