Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1340 - Chương 1340: Kẻ Khác Loài

Chương 1340: Kẻ khác loài Chương 1340: Kẻ khác loài

Thẩm Lãnh đứng ở trong sân, hắn không biết thời gian trôi qua bao lâu, không khí dương như cũng ngưng đọng lại, nếu không có câu nói “chính bởi vì ta biết con trai sẽ đoán được ta trốn ở đây cho nên ta mới trốn ở đây” của Dư Hưu, Thẩm Lãnh sẽ không buồn phiền như vậy.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại liếc nhìn, Dư Mãn Lâu ôm thi thể của phụ thân gã ta, Dư Hưu đi ra. Lúc nhìn về phía Thẩm Lãnh, sự bi thương trong ánh mắt của gã ta làm cho Thẩm Lãnh cũng nhói lòng.

“Ta không còn phụ thân nữa rồi.”

Dư Mãn Lâu nói.

Thẩm Lãnh thở dài một hơi.

“Đi thôi, về Trường An.”

Thẩm Lãnh xoay người.

Dư Mãn Lâu ở phía sau hắn hỏi: “Nếu ta không đến tìm ông ấy, ông ấy sẽ không chết đúng không? Ông ấy đã sớm nghĩ rồi, nếu ta mang người của triều đình tìm đến ông ấy, ông ấy sẽ lựa chọn cái chết.”

Thẩm Lãnh dừng chân lại.

“Không đâu.”

Thẩm Lãnh trả lời: “Bởi vì ông ta biết triều đình không động đến ông ta thì người của Đồng Tồn Hội cũng sẽ động đến ông ta.”

Dư Mãn Lâu hỏi: “Đồng Tồn Hội không cần phải...”

Sau đó gã ta chú ý thấy một số người áo đen xuất hiện ở cửa, trong tay mỗi người đều cầm một loại vũ khí tương tự như loan đao của người Hắc Vũ nhưng không phải là loan đao, độ cong lớn hơn nhiều so với loan đao, trông giống một nửa vòng tròn hơn, trong hai tay đều có một món binh khí như thế, thoạt nhìn còn nối với dây xích.

Trên binh khí của những hắc y nhân này còn dính vết máu, hiển nhiên là vừa mới giết người không lâu. Lúc Thẩm Lãnh nói “không đâu” đã phát giác được không ổn, mà Dư Mãn Lâu vì bi thương nên không nhận thấy được.

Thẩm Lãnh đi sang bên cạnh vài bước, nghiêng đầu nhìn nhìn ánh trăng ngoài cửa, trên đường cũng có một vài người áo đen, trên mặt đất có không ít thi thể, đều là những quan sai nha dịch bị Thẩm Lãnh đánh ngã, những hắc y nhân kia dùng vũ khí độc đáo của bọn họ cắt cổ từng người từng người nằm trên mặt đất.

Trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, những người này lại ngang nhiên xông vào trong huyện nha giết người như vậy, hơn nữa còn giết một cách ngông cuồng như vậy.

Thẩm Lãnh xông vào để bắt Dư Hưu, hơn nữa Thẩm Lãnh ra tay căn bản là không dùng hết toàn lực, chỉ là đánh ngã người mà thôi, những người này chính là tới để giết người.

“Chậm một bước rồi sao?”

Hắc y nhân cầm đầu đi vào trong sân nhìn, hẳn là y quen biết Dư Hưu nhưng không biết Dư Mãn Lâu và Thẩm Lãnh, cho nên ánh mắt của y luôn nhìn vào Dư Hưu.

“Trước khi Dư Hưu chết đã nói những gì với các ngươi?”

Cuối cùng người nọ cũng chuyển tầm nhìn sang mặt Thẩm Lãnh, có lẽ là y đang nhớ lại những người trong ấn tượng của mình để xác định thân phận của Thẩm Lãnh, nhưng mà không xác định được. Huống hồ Thẩm Lãnh cũng không có mặc y phục của quốc công, y cũng không phải thần, làm sao có thể liếc mắt một cái liền nhận ra người trước mắt là ai.

“Các ngươi là ai?!”

Dư Mãn Lâu giận dữ quát một tiếng. Lúc này gã ta đang chìm trong bi phẫn, nhìn thấy những người áo đen này xuất hiện, có thể hiểu được lửa giận đó như thế nào.

“Chúng ta?”

Hắc y nhân cầm đầu từ từ đi đến giữa sân, sau đó quay đầu lại căn dặn một tiếng: “Đóng cửa lớn của huyện nha lại, kiểm tra lại những người trong huyện nha một lần xem còn người sống hay không, đừng giữ lại.”

Các hắc y nhân ở phía sau y lên tiếng đáp lại, sáu bảy người tách ra, còn có mười mấy người ở lại phía sau y.

“Trước hết đừng quan tâm chúng ta là ai, các ngươi thì sao? Người của phủ Đình Úy sao?”

Thủ lĩnh hắc y nhân lại cẩn thận quan sát Thẩm Lãnh và Dư Mãn Lâu, sau đó lắc đầu: “Thoạt nhìn không giống là người của phủ Đình Úy.”

Dư Mãn Lâu chậm rãi đặt thi thể của phụ thân gã ta xuống, sau đó rút trường kiếm ra: “Các ngươi tới giết ông ấy đúng không.”

“Ồ.”

Thủ lĩnh hắc y nhân chỉ vào thi thể: “Không phải các ngươi đã giết người rồi sao?”

Dư Mãn Lâu giận dữ quát một tiếng: “Chết!”

Nói ra một từ này, Dư Mãn Lâu đã đến trước mặt thủ lĩnh hắc y nhân, trường kiếm đâm ra giống như một con du long, tiếng kiếm vang cũng tựa như rồng gầm. Thủ lĩnh hắc y nhân dường như cũng không vội xuất chiêu, khi thanh kiếm đó sắp đến trước mặt thì y mới giơ tay lên, viên đao trong hai tay giao nhau kẹp chặt ở giữa không trung, trường kiếm của Dư Mãn Lâu đã bị loại binh khí hình thù kỳ quái này kẹp chặt.

“Xuất kiếm không chậm nhưng có vẻ kinh nghiệm thực chiến không nhiều, cho nên chắc chắn ngươi không phải người của phủ Đình Úy.”

Thủ lĩnh hắc y nhân hỏi: “Cho nên các ngươi là người của Đồng Tồn Hội?”

Nghe được câu này ánh mắt Thẩm Lãnh lóe lên.

Hắn xoay người nhìn về phía thủ lĩnh áo đen kia: “Câu nói này của ngươi khiến ta thấy hứng thú rồi đấy.”

Thủ lĩnh hắc y nhân ý thức được mình đã lỡ lời, nhưng lúc đầu quả thật y không nghĩ Thẩm Lãnh và Dư Mãn Lâu sẽ là người của triều đình. Người của triều đình không thể nào giết Dư Hưu, phải cố gắng mang người còn sống về mới đúng. Dư Hưu đã chết, như vậy thì khả năng lớn nhất đương nhiên là Thẩm Lãnh và Dư Mãn Lâu là người của Đồng Tồn Hội.

“Chúng ta không phải người của Đồng Tồn Hội.”

Thẩm Lãnh nói: “Các ngươi cũng không phải, giờ thì trở nên thú vị rồi.”

Thủ lĩnh hắc y nhân quay đầu lại căn dặn một tiếng: “Giết bọn chúng.”

Một đám hắc y nhân lao về phía Thẩm Lãnh. Trước kia Thẩm Lãnh chưa từng thấy phương thức chiến đấu và binh khí quỷ dị của bọn họ, thế nhưng hắn có thể xác định chắc chắn những người này đã cùng nhau trải qua vô số lần diễn tập, mức độ phối hợp ăn ý thậm chí còn vượt qua Mai Hoa Trận năm người của chiến binh biên quân Đại Ninh.

Không hề nghi ngờ Mai Hoa Trận năm người là cực hạn về phối hợp qua lại của công thủ chi viện trên chiến trường, mà nhân số phối hợp giữa những hắc y nhân này nhiều hơn nhưng lại tinh diệu hơn. Đây có lẽ là trận pháp chém giết hợp lý nhất trong giang hồ, hoặc là đặc biệt thiết kế để nhằm vào Mai Hoa Trận của chiến binh.

Hơn nữa vũ khí của bọn họ rất kỳ lạ, trên vũ khí gần như là hai nửa vòng tròn còn có dây xích, nhưng bọn họ có nhiều người như vậy, góc độ, lực độ, tốc độ ra tay đều đã diễn tập quá nhiều lần cho nên sẽ không cản trở lẫn nhau. Bọn họ kéo giãn khoảng cách đến mức độ hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh không thể chạm đến nhưng vòng vây công của bọn họ lại kín không kẽ hở, dây xích cũng sẽ không quấn vào nhau, đao cũng sẽ không va chạm vào nhau.

Đợt tấn công của bọn họ kín không kẽ hở, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh cũng kín không kẽ hở, viên đao bay tới không thể nào công phá màn đao của Thẩm Lãnh, nhưng cứ tiếp tục như vậy, nếu Thẩm Lãnh không thể phản công thì bọn họ vẫn chiếm hết thế thượng phong.

Mà lúc này thủ lĩnh hắc y nhân đang chiếm hết thượng phong trong cuộc giao thủ với Dư Mãn Lâu. Vũ khí của bọn họ được thiết kế chính là để đối phó với loại như đao kiếm binh khí này, một khi binh khí bị kẹp chặt, muốn rút ra về cơ bản là khó như lên trời.

Kiếm của Dư Mãn Lâu không rút ra được, cổ tay của đối phương ép xuống, hai thanh viên đao ép trường kiếm xuống, nếu Dư Mãn Lâu không buông tay thì chỉ có thể ngồi xổm xuống theo, nhưng ngồi xổm xuống thì chắc chắn sẽ trúng chiêu.

Vì thế Dư Mãn Lâu từ bỏ trường kiếm.

Dư Mãn Lâu không có kiếm và Dư Mãn Lâu có kiếm căn bản không phải cùng là một người. Thủ lĩnh hắc y nhân dùng hai thanh viên đao kẹp chặt kiếm của gã ta, sau khi Dư Mãn Lâu bỏ kiếm, thủ lĩnh hắc y nhân hất song đao về phía sau, trường kiếm của Dư Mãn Lâu liền bay ra xa.

Viên đao bên tay phải rạch một đường ở phía trước, Dư Mãn Lâu lui về phía sau, viên đao quét qua trước cổ họng gã ta, mắt của gã ta nhìn chằm chằm vào thanh viên đao kia, nhưng một thanh viên đao khác trong tay trái của hắc y nhân lại bay ra, áp sát mặt đất bay đến bàn chân trái của Dư Mãn Lâu. Viên đao móc vào bụng chân gã ta, giống như chỉ là nhẹ nhàng quét qua mà thôi, bụng chân đã bị cắt rách, máu lập tức tuôn ra, thịt bị cắt rách tách sang hai bên khiến người ta nhìn thấy cũng sợ.

Dư Mãn Lâu kêu đau một tiếng, chân phải chạm đất lại lui về phía sau, nhưng một thanh viên đao khác lại bay nhanh tới, cắt rách một đường trên ngực gã ta.

Giờ khắc này điều Dư Mãn Lâu nghĩ đến lại là... Thẩm Lãnh đúng.

Nếu trên người gã ta cũng mặc đồ bảo vệ giống như Thẩm Lãnh, bụng chân sẽ không bị cắt rách, ngực cũng sẽ không bị chém rách.

Trong một khắc đó gã ta đã hiểu Thẩm Lãnh nói không đủ kinh nghiệm chiến đấu là có ý gì, vậy nhưng gã ta lại tưởng là Thẩm Lãnh sợ chết.

Cho dù lần này lúc ra ngoài, khi thấy Thẩm Lãnh đeo từng món từng món đồ bảo hộ đó lên người, gã ta còn cảm thấy Thẩm Lãnh hơi làm quá lên, với võ nghệ của Thẩm Lãnh hà tất phải như vậy?

Dư Mãn Lâu trúng liền hai đao, sắc mặt rõ ràng đã trở nên tái nhợt. Không phải gã ta võ nghệ không bằng người kia mà là binh khí đã bị khắc chế, hơn nữa gã ta hoàn toàn chưa từng biết đến phương thức chiến đấu của đối phương.

Đối thủ dùng đao, gã ta từng luyện lấy kiếm phá đao. Đối thủ dùng thương, gã ta từng luyện lấy kiếm phá thương, gã ta đều biết làm sao để ứng đối với vũ khí bình thường, nhưng mà những viên đao có kèm dây xích này thì căn bản không phòng được.

Góc độ viên đao bay ra không phải thẳng, cũng không thể dự đoán được.

Thủ lĩnh hắc y nhân quay đầu lại liếc nhìn, Thẩm Lãnh ở bên kia cũng bị thủ hạ của hắn bao vây không thể nào thoát thân, cho nên y nở nụ cười, cho dù che khăn đen trên mặt nhưng Dư Mãn Lâu vẫn có thể cảm giác được ý cười trên mặt người này rõ ràng cỡ nào.

“Ta biết ngươi là ai.”

Thủ lĩnh hắc y nhân thu hồi viên đao bên tay trái lại, vung viên đao bên tay phải: “Ngươi là Dư Mãn Lâu được xưng danh Giang Nam đệ nhất kiếm, cũng là Giang Nam đệ nhất phong lưu, con trai của Dư Hưu?”

Y cười híp cả mắt: “Lúc nãy ta còn tưởng là mình đã tới hơi muộn, bây giờ mới hiểu được hóa ra là sự bất ngờ đang chờ ta, vốn còn nghĩ sau khi diệt trừ Dư Hưu lại nghĩ cách đi phủ Đình Úy diệt trừ ngươi. Cha con các ngươi thật sự khiến ta cảm thấy đáng yêu, chủ động tụ lại với nhau.”

Y ném viên đao bên tay phải ra, Dư Mãn Lâu xoay người tránh né, viên đao chém ra một vết thật sâu trên bậc thềm. Dư Mãn Lâu lao nhanh về phía trước, máu rơi vãi ở phía sau gã ta, nhưng một thanh viên đao khác vượt qua giọt máu rơi vãi, nếu như có thể quay chậm lại sẽ nhìn thấy thanh viên đao kia phá vỡ giọt máu ở giữa không trung và đuổi theo Dư Mãn Lâu.

Keng!

Viên đao xoay tròn bay ra ngoài.

Thủ lĩnh của hắc y nhân ngẩn người, sau đó chú ý tới không biết từ khi nào gã dùng hắc tuyến đao kia đã chắn ở trước người Dư Mãn Lâu.

Y quay đầu lại liếc nhìn theo bản năng, tất cả mười mấy thủ hạ đều nằm dưới đất.

Mới qua bao lâu?

Lúc y ra tay với Dư Mãn Lâu, người này còn bị mười mấy người vây công, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, mấy giây sau, mười mấy người đã đều chết hết, mỗi người đều là một đao mất mạng.

Thẩm Lãnh một đao đánh văng thanh viên đao kia, nhìn nhìn Dư Mãn Lâu máu me be bét, thở dài: “Bây giờ ngươi biết sợ chết quan trọng cỡ nào chưa?”

Dư Mãn Lâu cười khổ: “Sao ngài chậm như vậy?”

Thẩm Lãnh nhún vai: “Vốn muốn xem thử bọn họ có bản lĩnh lớn cỡ nào, sau khi nhìn rõ loại vũ khí này và cách phối hợp, ta cũng đã sắp tìm được phương pháp phá giải rồi, nhưng quay đầu lại liếc nhìn thì ngươi cũng sắp chết rồi, ngươi biết ngươi đã làm lỡ chuyện lớn cỡ nào của ta không?”

Dư Mãn Lâu: “Con mẹ nó ta cảm ơn ngài.”

Thẩm Lãnh: “Tôn trọng ta một chút, dù sao ta cũng sắp là ân nhân cứu mạng của ngươi rồi, ngoại trừ lấy thân báo đáp ra, bây giờ ngươi mau chóng nghĩ xem sẽ báo đáp ta như thế nào đi.”

Sau khi nói xong câu này, Thẩm Lãnh nhìn về phía thủ lĩnh hắc y nhân kia: “Đao pháp của các ngươi phối hợp ăn ý, hiển nhiên chính là để đối phó với chiến đao, binh khí của các ngươi cũng được thiết kế để áp chế chiến đao, cho dù là tướng quân có kinh nghiệm sa trường cũng chưa chắc chống đỡ được.”

Hắn khẽ lắc đầu: “Quả thật các ngươi chuẩn bị rất đầy đủ, đây chính là lá bài tẩy của Lý Trường Trạch chứ?”

“Ngươi chết sẽ không nhiều lời như vậy chứ!”

Thủ lĩnh hắc y nhân vung tay về phía trước, viên đao lia tới chỗ Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh lui lại nửa bước, hai tay cầm đao, khoảnh khắc viên đao bay, hắc tuyến đao hạ xuống, keng một tiếng, viên đao bị bổ thành hai mảnh.

“Các ngươi đối phó quả thật rất mạnh, chuẩn bị đầy đủ, vũ khí đáng sợ, phối hợp ăn ý, nghiên cứu về hắc tuyến đao chiến trận đao đã đến cực hạn, theo lý mà nói dù như thế nào cũng nên là các ngươi thắng, đáng tiếc...”

Thẩm Lãnh sải bước về phía trước: “Ta là một kẻ khác loài.”

Đúng vậy, thủ lĩnh hắc y nhân làm sao biết được Thẩm Lãnh là một kẻ khác loài.

Bình Luận (0)
Comment