Viên đao của thủ lĩnh hắc y nhân bị hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh trực tiếp chém gãy, bởi vì Dư Mãn Lâu bị thương nên Thẩm Lãnh không thể không đẩy nhanh tốc độ. Đấu pháp của đám hắc y nhân này quả thật khó chơi, nhưng căn bản không làm thương đến Thẩm Lãnh, nếu đổi lại là người khác thì có thể đã chịu thiệt, thậm chí còn có thể bị giết, nhưng Thẩm Lãnh sợ gì chứ?
Viên đao của bọn họ không chịu nổi một kích dưới hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh, mà đối với đồ bảo hộ của Thẩm Lãnh, sự tổn hại do bọn họ gây ra cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Hai thanh viên đao của thủ lĩnh hắc y nhân có một thanh đã vỡ, thanh còn lại cũng vừa mới bị chém cong.
“Ngươi là Thẩm Lãnh?”
Thủ lĩnh hắc y nhân đột nhiên nghĩ đến trên đời này nếu còn có một thanh hắc tuyến đao đáng sợ như thế, đó chỉ có thể là Thẩm Lãnh.
“Vậy thì sao?” Thẩm Lãnh hỏi.
Hắc y nhân quay đầu nhìn chung quanh, người của y đã chết hết.
“Quả thật khiến ta không ngờ đến.” Thủ lĩnh hắc y nhân trầm mặc một lúc rồi nói: “Nghe đồn ngươi đao thuật vô song, hóa ra chỉ là bởi vì đao tốt.”
Thẩm Lãnh giơ tay ra chỉ Dư Mãn Lâu: “Ngươi có thể đánh bại hắn là vì võ nghệ của ngươi hơn hắn sao? Chẳng qua là binh khí của ngươi chuyên môn khắc chế đao kiếm mà thôi, ngươi đánh hắn là có chuẩn bị từ trước, hắn đánh ngươi là hoàn toàn không biết gì cả, cho nên ngươi có gì đáng để kiêu ngạo? Cho hai người các ngươi đánh một trận công bằng, hắn có thể đánh ngươi vãi đái.”
Thủ lĩnh hắc y nhân hừ một tiếng: “Ngươi tưởng là giờ ngươi thắng?”
Bên ngoài viện, sáu bảy tên hắc y nhân chạy về, mấy người này lúc trước đi đóng cửa, kiểm tra trong huyện nha còn có người sống hay không, lúc này trở lại vừa kịp lúc.
“Ngăn hắn lại.”
Thủ lĩnh hắc y nhân chỉ vào Thẩm Lãnh, xoay người đi về phía cửa lớn.
Thẩm Lãnh thở dài: “Ngươi biết không, ở trước mặt ta, trước giờ đều không cho phép người khác ra vẻ ta đây.”
Hắc y nhân cười lớn ha ha xoay người đi nhanh về phía trước: “Ngươi hoàn toàn không biết gì về về sức mạnh của chúng ta.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Ngươi cũng hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của chúng ta.”
Bên ngoài viện lại có mười mấy tên hắc y nhân xông vào, vũ khí của bọn họ giống nhau như đúc. Một thủ lĩnh hắc y nhân khác xuất hiện, hắn ta hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người hỏi là Bạch Trạch, người giao thủ với Thẩm Lãnh trước đó là Cùng Kỳ.
“Là Thẩm Lãnh, rất mạnh.”
Cùng Kỳ nói nhỏ giọng: “Nếu không phải ngươi tới nhanh, có thể ta đã gặp chuyện rồi.”
Bạch Trạch hơi nhướn lông mày lên: “Ta lại muốn biết rốt cuộc hắn mạnh như thế nào.”
“Đừng đi.” Cùng Kỳ nói: “Vừa rồi ta đã chú ý, Dư Hưu đã chết, nhưng chắc hẳn không phải do bọn họ giết mà là tự sát, nếu Dư Hưu tự sát thì sẽ không có khả năng nói cho Thẩm Lãnh những chuyện hắn ta biết được, không cần phải lộ thân phận.”
Bạch Trạch nói: “Vậy thì cũng sau khi chờ ta chiêu chiêu với hắn rồi nói.”
Thẩm Lãnh nhìn mười mấy tên hắc y nhân xông về phía hắn, đeo hắc tuyến đao lên lưng, sau đó lẳng lặng tháo trọng đao bên hông xuống.
Sau đó trước mặt những hắc y nhân kia liền xuất hiện một mảnh hắc mang.
Một đao một người, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, không có bất kỳ chiêu thức dư thừa nào. Trước giờ đao của Thẩm Lãnh đều trực tiếp như vậy, hiếm có như vậy, dưới đao của hắn, không có một tên hắc y nhân nào có thể chống đỡ nổi một kích.
Từng cỗ từng cỗ thi thể ngã xuống, Bạch Trạch đang đi đến nửa đường đến bên này liền dừng lại, sau đó xoay người: “Hay là đi thôi.”
Cùng Kỳ thở dài: “Ta đã nói là hắn rất mạnh rồi, trước đó ta cũng không tin có đao của người nào có thể thắng được binh khí trong tay chúng ta.”
Hai người đi nhanh ra ngoài cửa, Thẩm Lãnh chém một đao xuống, đầu và nửa bên vai của tên hắc y nhân cuối cùng bị chặt đứt, khi gần nửa thân người trượt xuống, máu phun ra, còn có nội tạng nhày nhụa rơi xuống đất.
Dư Mãn Lâu ngồi bệt dưới đất nhìn đến ngây người.
Đây mới là võ thuật.
Thuật là phương pháp.
Võ thuật là phương pháp giết người.
Không màu mè không hoa lệ, nhưng mỗi một đao đều khiến người cảm thấy rung động đến tâm can.
Hai người Cùng Kỳ và Bạch Trạch đã đến cửa lớn huyện nha, Bạch Trạch thò tay ra mở cửa: “Sau này trở về phải đặc biệt nhằm vào đao thuật của Thẩm Lãnh, nghiên cứu xem đánh như thế nào, hơn nữa dường như hắn có mặc đồ bảo hộ, đao của chúng ta không phá vỡ được.”
Cửa mở ra, sau đó liền nhìn thấy một màn mưa tên.
Vô số mũi tên bay thẳng đến, Bạch Trạch chưa kịp phản ứng đã bị ít nhất mấy chục mũi tên bắn trúng, hắn ta bị tên nỏ đánh liên tục lui về phía sau. Ở khoảng cách này, liên nỏ của Đại Ninh có uy lực to lớn, mỗi một mũi tên đều đâm xuyên qua người hắn ta. Khoảnh khắc mũi tên xuyên qua cơ thể ra ngoài, sau lưng hắn ta có từng dòng từng dòng máu phun ra theo, trong khoảnh khắc đó sau lưng có thêm mấy chục vết máu.
Cùng Kỳ kinh hãi, thò tay ra đỡ Bạch Trạch, Bạch Trạch túm tay Cùng Kỳ xoay người: “Đi đi huynh đệ.”
Hắn ta quay một vòng rồi ném Cùng Kỳ ra ngoài, Cùng Kỳ vượt qua đỉnh vách tường chiến binh ở bên ngoài, mà khoảnh khắc hắn ta bay lên, những lão binh bách chiến kia lập tức xoay người, liên nỏ bắn tên về phía Cùng Kỳ.
Mấy tiếng trầm đục vang lên, chắc hẳn là Cùng Kỳ trúng mũi tên nhưng người đã lướt đến phía bên kia nhà, chiến binh ở bên ngoài tuy tinh hãn nhưng thân pháp khinh công quả thật không bằng những khách giang hồ này, bọn họ không thể bay lên bay xuống cho nên lập tức phân ra một nhóm người chạy tới tiền viện bao vây.
Thẩm Lãnh đã giết sạch đám hắc y nhân trong viện, bước đi đến ngoài cửa, Trần Nhiễm cùng mấy chục thân binh đứng thẳng người: “Đại tướng quân!”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Người đâu?”
Trần Nhiễm chỉ viện tử phía trước: “Qua đó rồi, đang đuổi theo.”
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, xoay người đi trở về chỗ cửa lớn, Bạch Trạch nằm trên mặt đất thở hổn hển nhưng yếu ớt, sinh mệnh đang nhanh chóng cạn kiệt trong thân thể hắn ta.
Thẩm Lãnh đưa tay kéo cái khăn đen trên mặt hắn ta xuống, nhưng hắn không nhận ra.
“Cắt đầu.”
Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng rồi chỉ vào Dư Mãn Lâu: “Cũng đem cả hắn và thi thể của Dư Hưu về luôn.”
Trần Nhiễm lên tiếng, dẫn thân binh vào đại viện huyện nha.
Thẩm Lãnh trực tiếp nhảy lên nóc nhà, đi đến chỗ mái hiên phía trước nhìn, người của hắn đã phá cửa vào nhưng tên thủ lĩnh hắc y nhân kia đã chạy thoát.
Thẩm Lãnh xoay người nhảy xuống: “Phái người đi thông báo cho tướng quân Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo Đạm Đài Thảo Dã, mang đầu người qua cho hắn, bảo hắn truy tra theo chân dung đầu người.”
Thẩm Lãnh căn dặn xong rồi trở lại trong viện, Dư Mãn Lâu đã được khiêng ra ngoài. Gã ta nhìn những thân binh kia, nuốt nước bọt rồi hỏi: “Người của ngài tới lúc nào vậy?”
Thẩm Lãnh nói: “Trước lúc chúng ta rời Trường An đã bảo Hàn Hoán Chi đi thông báo, chậm hơn chúng ta khoảng nửa ngày, dù sao còn phải chuẩn bị.”
Trần Nhiễm hỏi: “Không đuổi theo à?”
Thẩm Lãnh lắc đầu: “Không đuổi theo.”
Một tiệm quan tài ở huyện thành, Cùng Kỳ lảo đảo đi vào, lão bản của tiệm quan tài nhìn thấy bộ dạng của y liền vội vàng đi qua đỡ, lại căn dặn đóng cửa, học đồ trong tiệm quan tài lập tức chạy đi đóng cửa.
“Lau vết máu ở cửa đi, dặn người thu hút truy binh đi về phía sau.”
Cùng Kỳ căn dặn một tiếng, không chống đỡ nổi nữa ngã xuống đất.
Một gã học đồ lập tức vén cổ tay áo lên, chủy thủ rạch một nhát trên cánh tay, sau đó nhảy ra ngoài cửa tiệm chạy đi như điên, vừa chạy vừa vẩy máu.
Lão bản của tiệm quan tài ôm Cùng Kỳ vào buồng trong, lấy hộp thuốc ra, có hai mũi tên còn kẹt trong thịt, hắn ta dùng kìm nhổ mũi tên ra. Mũi tên vừa rút ra thì máu cũng trào ra theo, Cùng Kỳ vốn đã bất tỉnh lại đau đớn kêu một tiếng rồi tỉnh lại.
“Chuyện là thế nào?”
Lão bản của tiệm quan tài vừa băng bó vết thương cho y vừa hỏi.
“Thẩm Lãnh đến.” Cùng Kỳ thở dài một hơi: “Còn mang theo quân đội.”
Lão bản của tiệm quan tài ngẩn người, quay đầu lại căn dặn: “Thêm mấy người nữa đi!”
Mấy gã học đồ khác đồng thời kéo cổ tay áo lên, dùng chủy thủ cắt tay, sau đó lao ra ngoài cửa tiệm chạy đi các hướng khác nhau. Khinh công của bọn họ cũng đều không tệ, lướt đi trên nóc nhà, chạy như điên trong hẻm nhỏ.
“Mau chóng phái người thông báo cho tướng quân, có thể Thẩm Lãnh đã nhận thấy được điều gì đó, bảo tướng quân chuẩn bị sẵn sàng.”
Cùng Kỳ thở hổn hển nói: “Bạch Trạch...Bạch Trạch chết rồi.”
Sắc mặt của lão bản tiệm quan tài lại thay đổi, bàn tay đang băng bó cho Cùng Kỳ cũng khựng lại, hắn ta im lặng một lát rồi lắc đầu: “Tướng quân từng nói sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đối mặt với sinh tử. Trước kia làm việc đều là chúng ta giết người, hiện tại Bạch Trạch và nhiều huynh đệ thủ hạ như vậy đều chết hết... cũng là chuyện đã sớm nghĩ đến. Ta sẽ sắp xếp người mau chóng bổ sung người không để bị Thẩm Lãnh phát hiện, bây giờ ngươi cứ nằm ở đây.”
“Ngươi có nói ra cái gì không?”
Lão bản tiệm quan tài hỏi.
Cùng Kỳ im lặng một lát, trong ánh mắt tràn ngập hối hận: “Ta hỏi một câu có phải các người là người của Đồng Tồn Hội hay không, cho nên Thẩm Lãnh đã có phát hiện.”
Tay của lão bản tiệm quan tài khẽ run lên, một lát sau hắn ta lấy một lọ thuốc trong hộp thuốc ra, đổ thuốc bột ra thoa lên vết thương của Cùng Kỳ: “Ngươi không nên nhiều lời, đây là tật xấu của ngươi từ trước.”
Cùng Kỳ vẻ mặt hối hận: “Ta cũng không ngờ sẽ là Thẩm Lãnh, hắn quá mạnh.”
Lão bản gật đầu, đứng dậy, đập vỡ lọ thuốc kia, bột thuốc vãi khắp sàn nhà.
Hắn ta cúi đầu nhìn chỗ thuốc bột đó, im lặng một lát rồi nói: “Bây giờ ta đi cứu vãn, hy vọng còn kịp.”
Sau khi nói xong hắn ta đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa lại dừng lại: “Lúc trước chúng ta đều đã từng thề dùng mạng của chúng ta để bảo vệ tướng quân.”
“Ta biết.”
Bạch Trạch nằm ở đó nhìn nóc nhà: “Tại sao hắn lại mạnh như vậy? Tại sao lính của hắn cũng mạnh như vậy?”
Trên một thân cây cách tiệm quan tài chỉ khoảng vài chục trượng, dưới tàng lá cây che khuất, một nam nhân miệng ngậm lá cây ngồi xổm ở đó theo dõi tiệm quan tài, gã giống như chính là một bộ phận của cái cây này, hoàn toàn dung hợp vào nó, không ai có thể dễ dàng phát hiện được gã.
Gã nhìn thấy lão bản của tiệm quan tài đi ra ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau lưng gã có trường đoản song đao.
Một hán tử áo trắng ngồi trên nóc nhà phía sau tiệm quan tài, gã nhìn những học đồ kia từng người một lao đi, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Gã phủi bụi trên y phục, lúc y phục lay động, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy bên trong treo đầy phi đao.
Ở một bên khác của tiệm quan tài cũng có một hán tử áo trắng ngồi trên bờ tường, sau lưng gã đeo một thanh kiếm.
Lúc lão bản của tiệm quan tài đi đến nửa đường dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, nhưng lúc này trời đã tối đen, hắn ta không nhìn thấy gì cả. Đây không phải Trường An, trên đường cái không có đèn đường.
Nhưng hắn ta cứ có cảm giác mình đang bị theo dõi.
Im lặng một lát, hắn ta lấy từ trong ngực ra một cây pháo hoa tín hiệu bắn lên trời, một lát sau pháo hoa tuyệt đẹp liền nổ tung trên trời.
Hắn ta thở dài một hơi, sau đó cười cười.
Một hơi sau hắn ta cầm một thanh chủy thủ đâm vào ngực mình.
Đầu ngõ, một hán tử từ góc rẽ bên kia đi ra, cụt một tay, sau lưng đeo một thanh đao, gã nhìn thi thể kia ngã xuống, khẽ thở dài.
Một khắc sau, cửa tiệm quan tài.
Từ bốn phương tám hướng có bạch y nhân hội tụ đến, tốc độ cực nhanh, mỗi một nhóm người đều mang theo một tên học đồ bị trói, tứ chi trói chặt cứng, cằm bị bẻ, toàn bộ con ngõ nhỏ phủ kín áo trắng.
Bạch Nha cất bước đi vào tiệm quan tài, Đoạn tựa vào khung cửa nhìn gã một cái, sau đó dẩu môi hướng vào trong phòng.
Trong phòng, Cùng Kỳ nằm trên giường, miệng đầy máu.
“Chết rồi à?”
“Chết rồi.”
Xá ở trong phòng khẽ thở dài: “Những người này rất hung hãn, thật tàn độc, người bôi thuốc cho hắn căn bản không phải thuốc trị thương, mà là thuốc độc.”
Bạch Nha gật đầu, hiện tại chỉ hy vọng trong số những học đồ ở bên ngoài có người biết chút gì đó thôi.