Huyện nha huyện Dịch Thủy.
Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhìn thủ hạ dọn dẹp thi thể, chuyện xảy ra vào ban đêm cho nên tin tức cũng không lan rộng. Thẩm Lãnh phái người thông báo cho giáo úy sương binh huyện Dịch Thủy dẫn người đến phong tỏa huyện nha, sau khi sắp xếp xong xuôi hắn liền ngồi ngẩn người giống như pho tượng.
Dường như, trong lúc vô tình hắn đã chạm vào lá bài tẩy của Lý Trường Trạch, nhưng manh mối này đã nhanh chóng bị cắt đứt, cắt rất dứt khoát.
Phong cách hành sự của những người này tuyệt đối không phải là thứ Đồng Tồn Hội có thể so bì được, không phải một đám ô hợp, bọn họ có tính kỷ luật giống như quân đội, thậm chí còn ác hơn, hung hơn cả quân đội, bởi vì để giữ được bí mật, bọn họ xuống tay với người của mình cũng không hề lưu tình chút nào.
Lão bản của tiệm quan tài đã hạ độc một trong hai tên thủ lĩnh hắc y nhân sau đó tự sát, sự quả quyết khi làm việc của người này, người bình thường sao có thể so sánh được? Những học đồ của tiệm quan tài kia đều là tử sĩ, bọn họ chịu ân huệ của lão bản tiệm quan tài nhưng không biết rõ sự tình.
Căn bản là không tra ra được gì từ những người, nhưng mà cái cảm giác mơ hồ đã chạm vào lá bài tẩy này lại khiến Thẩm Lãnh không muốn từ bỏ như vậy.
Bạch Nha đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh: “Hơi thất vọng à?”
“Không có.” Thẩm Lãnh cười cười: “Là đã có hy vọng.”
Bạch Nha nói: “Những tên tiểu lâu la đó không biết gì cả, không hỏi ra được, hơn nữa hiện giờ ta nghi ngờ một chuyện...”
Gã liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: “Đối thủ lần này là độc lập.”
“Phải.” Thẩm Lãnh gật đầu: “Độc lập với bất cứ người nào, thậm chí độc lập với Đồng Tồn Hội, lúc cần thiết, có lẽ sẽ độc lập với cả Lý Trường Trạch.”
Bạch Nha ừ một tiếng: “Chắc chắn Lý Trường Trạch biết.”
“Nhưng chúng ta không thể động đến Lý Trường Trạch.”
Thẩm Lãnh thở dài một tiếng: “Bệ hạ không muốn động.”
Bạch Nha gật đầu: “Đúng vậy, bệ hạ không muốn động đến, chúng ta không thể động được, muốn động cũng không có cách nào. Mới đầu ta không hiểu suy nghĩ của bệ hạ, hiện tại đại khái đã hiểu rồi, tại sao rõ ràng có cách trực tiếp hơn nhưng bệ hạ không thử, mà là lựa chọn cách phức tạp như vậy.”
Gã nhìn Thẩm Lãnh nói: “Nếu bệ hạ đồng ý giao Lý Trường Trạch cho phủ Đình Úy, với thủ đoạn của Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân, có cái gì là Lý Trường Trạch không khai ra được, nhưng bệ hạ lại không hạ chỉ.”
“Sau đó ta mới hiểu, ý của bệ hạ là moi hết tất cả những người có thể dùng ở bên cạnh Lý Trường Trạch đi nhưng không thể làm hại đến Lý Trường Trạch. Dù nói thế nào thì hắn cũng là con trai của bệ hạ, bệ hạ không muốn để hắn chết. Nếu chuyện này là do Lý Trường Trạch khai ra, bệ hạ không thể không màng quốc pháp, không màng gia quy, Lý Trường Trạch chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Bệ hạ không thể nói rõ mà chỉ có thể dựa vào chính chúng ta lĩnh ngộ, đại khái chính là... nhất định phải bảo vệ Lý Trường Trạch, những người khác đều phải moi ra.”
Gã thở dài một hơi: “Thật ra nghĩ lại, đây cũng không phải là chuyện bệ hạ băn khoăn quá nhiều, đổi lại là ai cũng giống nhau, cốt nhục chí thân, bệ hạ là bệ hạ, cũng là một vị phụ thân.”
Lời nói thế này Bạch Nha không dám tuỳ tiện nói với người khác, nếu không phải Thẩm Lãnh thì gã cũng sẽ không dễ dàng nói ra một từ nào, nói xấu bệ hạ là tội lớn.
Thẩm Lãnh đứng dậy: “Về Trường An trước đã, chuyện bên này giao cho Đạm Đài Thảo Dã tiếp tục tra.”
Bạch Nha ừ một tiếng: “Hay là ngươi mau chóng về đông cươngđi, ngươi liên lụy vào, mặc kệ kết cục cuối cùng là gì, ngươi đều thua.”
Lời nói này có chút thâm ý, một lát sau Thẩm Lãnh mới hiểu ra.
“Cảm ơn, huynh đệ.”
Thẩm Lãnh vỗ vai Bạch Nha: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Tuy rằng bệ hạ không có nhận đứa con trai Thẩm Lãnh này nhưng bây giờ đã khác trước đây, Bạch Nha bọn họ đại khái cũng đã biết chuyện này. Thẩm Lãnh là con trai của bệ hạ, người cần điều tra là một người con trai khác của bệ hạ, chuyện này cho dù Thẩm Lãnh điều tra ra được thì cũng là thua.
Chắc hẳn là bệ hạ không hy vọng nhìn thấy cảnh này, huynh đệ tương tàn xưa nay đều tàn nhẫn, không chỉ làm tổn thương bản thân huynh đệ, còn có phụ mẫu nữa.
Thẩm Lãnh hít sâu, cười cười: “Thật khó.”
“Đúng vậy.”
Bạch Nha nói: “Quả thật khó.”
Trần Nhiễm từ xa trở lại, nhìn thấy Bạch Nha, cười nói: “Ơ! Tiểu bạch kiểm, một ngày không gặp như đã ba năm nhỉ.”
Bạch Nha bĩu môi: “Cút mẹ ngươi đi, đừng tưởng ta không biết ngươi nói một ngày không gặp là có ý gì.”
Trần Nhiễm: “Ngươi xem ngươi kìa, trong đầu toàn là những thứ xấu xa.”
Bạch Nha hỏi: “Ngươi biết nhĩ đông đọc là gì không?”
“Nói thừa, ta họ Trần, ta không biết nhĩ đông là trần ư?”
“Không đúng, nhĩ đông là bẩn thỉu.”
Sau khi nói xong Bạch Nha nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Chữ nhiễm giải như thế nào?”
Thẩm Lãnh: “Không có nắp.”
Bạch Nha: “Không có nắp chính là bẩn thỉu.”
Trần Nhiễm cười ha hả nói: “Một chút học vấn cũng không có, người xấu thì phải đọc nhiều sách, luôn miệng nói bẩn thỉu, vậy ngươi từng nghiên cứu từ bẩn thỉu này chưa?”
“Ta rảnh rỗi nghiên cứu bẩn thỉu làm gì, cũng chỉ có ngươi rảnh rỗi cả ngày nghiên cứu bẩn thỉu.”
Trần Nhiễm nghiêm túc nói: “Ngươi nghe sơn nhân ta giải thích chữ cho ngươi nghe. Bẩn, thật ra ý tứ rất đơn giản, ác, bên trái là răng bên phải là phòng, ý là gặm ở trong phòng, thỉu, bên trái là răng bên phải là chân, ý gộp lại là gặm chân ở trong phòng, cổ nhân đúng là phóng khoáng, gặm chân ở trong phòng.”
Gã hỏi Bạch Nha: “Ngươi từng gặm chưa?”
Bạch Nha: “Cút...”
Gã trừng mắt lườm Trần Nhiễm một cái: “Con mẹ nó ngươi không phải bẩn thỉu, ngươi là lưu manh.”
Trần Nhiễm thở dài: “Nghiêm túc giải thích chữ cho ngươi hiểu mà ngươi không tin lại còn mắng ta, cổ nhân nói tam nhân hành tất hữu ngã sư (1), con người ngươi không hiếu học chút nào cả. Cổ nhân còn nói không ngại học hỏi kẻ dưới, học hỏi kẻ dưới cũng được, không cần cảm thấy cảm thấy hổ thẹn. Ngươi hỏi ta, đó là học người trên, coi như là học thầy.”
Bạch Nha nói: “Từ “tam nhân hành” được thốt ra từ miệng ngươi, ta cũng cảm thấy không phải từ ngữ tốt đẹp.”
Trần Nhiễm suy nghĩ: “Ơ! Ngươi đừng nói, tam nhân hành có chút thú vị.”
Thẩm Lãnh: “...”
Bạch Nha nói: “Mẹ nó chứ lại còn nói ta học hỏi ngươi, người khác hỏi ta ngươi học được cái gì ở Trần không nắp? Ta trả lời thế nào? Nói đã học được cách ứng dụng gặm chân ở trong phòng à?”
Trần Nhiễm nói: “Con người ngươi chính là như vậy, rõ ràng từ trong xương tủy đã rất lẳng lơ, lại còn cố tình giả vờ rất đứng đắn... Ta nói chi tiết cho ngươi nghe, cổ nhân quả thật phóng khoáng hơn chúng ta, ngươi biết từ “bẩn thỉu” này là ai phát minh đầu tiên không?”
Tuy rằng Bạch Nha nghĩ Trần Nhiễm nhất định sẽ nói bậy bạ nhưng vẫn muốn nghe, cho nên hỏi một câu: “Ai phát minh?”
Trần Nhiễm nói: “Ngươi xem ngươi đi, ra vẻ đứng đắn nhưng rõ ràng là rất muốn.”
Bạch Nha: “Ngươi có nói không?”
“Một hoạ sĩ.”
“Tại sao?”
“Gặm chân ở trong phòng, còn có một cách nói khá văn minh.”
“Là gì?”
“Họa xá thiểm túc.” (2)
“Họa xá thiểm túc làm sao? Đó không phải là nói...”
Bạch Nha còn chưa nói xong, Trần Nhiễm liền giơ tay lên chỉ miệng mình: “Nhìn ta phát âm, họa xá thiểm túc.”
Vừa nói còn vừa lè lưỡi.
Bạch Nha: “Ngươi cút...”
Thành Trường An.
Hoàng đế nhìn Hàn Hoán Chi đứng ở trước mặt ông ta, im lặng một lát rồi nói: “Khanh tin là Dư Mãn Lâu sẽ đem Dư Hưu về sao?”
“Thần không tin, cũng không phải là không tin, thần nghĩ Dư Mãn Lâu mang về, chỉ có thể là một cỗ thi thể.”
“Hửm?”
Hoàng đế nhướn lông mày lên, dường như có chút hài lòng về câu trả lời của Hàn Hoán Chi, ông ta đi đến phía sau bàn ngồi xuống: “Nói thử xem.”
Hàn Hoán Chi nói: “Dư Hưu người này suy tính sâu xa, một khi Dư Mãn Lâu xuất hiện ở trước mặt ông ta, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách để chết, chỉ khi ông ta chết thì bệ hạ mới không truy cứu Dư Mãn Lâu, mới giữ mạng cho Dư gia, lá bài trong tay ông ta không phải là lá bài của mình, mà là sự nhân từ của bệ hạ.”
Hoàng đế nói: “Ngươi này nịnh bợ cũng có chút biến hóa, khá mới mẻ.”
Lại Thành ngồi ở một bên gật đầu: “Thần nhớ rồi, bệ hạ thích kiểu nịnh bợ có biến hóa.”
Hoàng đế: “...”
Lại Thành nói: “Nếu thần không phỏng đoán sai, biện pháp của Dư Hưu chính là tự sát, sau đó hiến gia sản của Dư gia ra, lấy danh nghĩa là cho đông cương Đại Ninh chinh chiến, như vậy thì bệ hạ càng không muốn xử trí những người khác của Dư gia.”
Hoàng đế ừm một tiếng: “Quả thật trẫm không muốn thật sự xử trí Dư gia cho lắm... Trẫm động đến Thịnh gia là vì Thịnh gia đã vượt quá vạch giới hạn, bọn họ lại muốn động đến gia quyến của Diệp Lưu Vân. Vượt qua vạch giới hạn này, bất kể là ai trẫm đều sẽ xử lý, đó không chỉ là giới hạn của Diệp Lưu Vân, cũng là giới hạn của trẫm.”
“Dư gia chưa vượt qua giới hạn này, trẫm sẽ không đuổi tận giết tuyệt.”
Lại Thành cúi người nói: “Dư Mãn Lâu người này, xử trí như thế nào?”
Hoàng đế nhìn Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi vội vàng nói: “An Quốc Công nói đưa người đi, đến đông cương tham chiến.”
Hoàng đế gật đầu: “Cũng tốt, trẫm cũng phải để cho người của những huân quý cựu tộc đó hiểu, muốn tái hiện vinh quang ngày xưa của gia tộc, không phải không có cách mà là bọn họ chê phiền phức, cũng không muốn phấn đấu, không muốn lên chiến trường mạo hiểm. Nếu những người bọn họ đứng ra nói với trẫm, bọn họ bằng lòng đưa những người tuổi trẻ trong nhà đến đông cương chiến đấu vì quốc gia, trẫm sẽ ngăn cản sao? Trẫm sẽ không cho thứ nên cho sao?”
Lại Thành nói: “Vấn đề ở chỗ bọn họ nghĩ lấy lại thứ đã mất đi là đương nhiên, bảo bọn họ đi đánh, đi phấn đấu lại một lần nữa, bọn họ nghĩ là không đúng đường.”
Hoàng đế thở dài: “Hy vọng chuyện của Dư gia có thể cảnh tỉnh bọn họ một chút. Sau khi Dư Mãn Lâu đến đông cương, chỉ cần có chiến công thì trẫm vẫn sẽ khen thưởng, chiến công hiển hách, trẫm sẽ trọng thưởng, để cho bọn họ biết thế nào mới là đường đi chính xác. Mấy trăm năm qua Đại Ninh chưa từng bạc đãi bọn họ, là chính bọn họ đã đánh mất.”
Lại Thành nói: “Cho nên thần nghĩ nên lấy Dư Mãn Lâu làm một điển hình.”
Hoàng đế hỏi: “Ý của khanh là...?”
Lại Thành nói: “An Quốc Công đã nên khởi hành đi đông cương từ lâu, Dư Mãn Lâu đi theo, mau chóng chuẩn bị trận chiến với Tang quốc, không nên chần chừ ở Trường An.”
Hàn Hoán Chi hơi nheo mắt, không lên tiếng.
Ông ta là đô đình úy phủ Đình Úy, có những lời ông ta nên nói, ví dụ như bây giờ Thẩm Lãnh còn đang bị điều tra không thể dễ dàng rời khỏi Trường An, nói lời này là chức trách của đô đình úy nhưng ông ta không nói, vì ông ta tính đặc biệt của biết chuyện này.
Chắc hẳn là bệ hạ không muốn nhìn thấy Thẩm Lãnh và Lý Trường Trạch tương tàn, vụ án này có thể điều tra rõ ràng từ bất cứ người nào nhưng không nên là tra từ Thẩm Lãnh. Chính vì Lại Thành nghĩ đến điểm này nên mới nói vậy, cho nên Hàn Hoán Chi còn lâu mới nói.
“Chuyện của hắn vẫn chưa kết thúc đâu.”
Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: “Trước tiên xử lý xong vụ án của hắn rồi hãy để hắn đi đông cương.”
Hai người Lại Thành và Hàn Hoán Chi đồng thời sững sờ, muốn làm rõ vụ án này còn không phải là dễ dàng ư? Phủ Đình Úy đưa ra một bản lời khai, cứ nói là Thẩm Lãnh bị hãm hại, triều đình phát đi một thông cáo, các bách tính sẽ tin triều đình.
Đương nhiên các bách tính sẽ không tin An Quốc Công của bọn họ là một kẻ đại gian đại ác, cho nên chỉ cần thông cáo của triều đình phát đi, tất nhiên các bách tính sẽ vui mừng.
“Ít nhất cũng chờ hắn trở lại.”
Hoàng đế nhìn liếc mắt Hàn Hoán Chi một cái: “Không phải khanh cho hắn thời gian ba ngày sao? Ba ngày qua sau trẫm sẽ suy nghĩ lại.”
Sau khi nói xong câu này, hoàng đế đứng dậy: “Trẫm biết các khanh lo lắng điều gì, đừng suy nghĩ những chuyện linh tinh đó, trẫm còn suy nghĩ nhiều hơn các khanh... Theo trẫm đến thư viện. Hôm nay Trường Diệp đi thư viện, cùng những tài tuấn trẻ tuổi của thư viện ngồi nói chuyện, rất mới mẻ, nói là Thẩm Lãnh nghĩ ra được, lấy danh thái tử đi ngồi chung với đám học sinh nói chuyện thoải mái, trẫm muốn xem thử là như thế nào.”
Hoàng đế cất bước đi ra ngoài: “Lại Thành, nếu thật sự như khanh dự đoán, Dư gia hiến gia sản, tất cả đều gửi đến đông cương, xưởng thuyền Đông Hải cần phải xây xong trong năm nay.”
“Thần tuân chỉ!”
(1) tam nhân hành tất hữu ngã sư: lời nói hành động của người khác nhất định có chỗ đáng để mình học hỏi
(2) Họa xá thiểm túc (vẽ phòng liếm chân), phát âm gần giống câu “vẽ rắn thêm chân”