Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1343 - Chương 1343: Tại Sao?

Chương 1343: Tại sao? Chương 1343: Tại sao?

Thư viện, bên hồ.

Hoàng đế và thái tử Lý Trường Diệp vừa đi dọc lối đi nhỏ ven hồ vừa nói chuyện. Lý Trường Diệp cực kỳ vui vì phụ thân đột nhiên xuất hiện ở hiện trường diễn giải của gã và đám học sinh thư viện, mặc dù chỉ là đứng bên ngoài nghe chứ không tham dự nhưng trong lòng Lý Trường Diệp cảm thấy ấm áp dễ chịu, gã cảm nhận được sự quan tâm của phụ thân.

“Thẩm Lãnh dạy con sao?” Hoàng đế hỏi.

“Vâng” Lý Trường Diệp cúi đầu trả lời: “An Quốc Công nói nên tiếp xúc nhiều với người trẻ tuổi trong Võ Viện thư viện, đối với con mà nói, đối với những người tuổi trẻ đó mà nói đều là chuyện tốt.”

Hoàng đế gật đầu: “Hắn đã dạy con rất nhiều thứ?”

“Vâng...” Lý Trường Trạch nói: “Quả thật An Quốc Công đã dạy nhi thần rất nhiều thứ, trong đó cũng bao gồm binh pháp chiến trận, còn dạy nhi thần làm như thế nào để khiến người khác tin phục.”

Hoàng đế cười nói: “Hắn dạy con cái gì con đều nhớ, các tiên sinh dạy con, chưa chắc con đã còn nhớ.”

Lý Trường Trạch cười nói: “Các tiên sinh dạy hơi cứng nhắc một chút, An Quốc Công dạy rất sinh động. Ví dụ như giảng giải trận chiến điển hình, quốc công sẽ phân tích chiến cuộc từ hai phe địch và ta, sau đó bảo nhi thần chọn một bên để đối chiến cùng quốc công, trực tiếp hơn so với nghe các tiên sinh giảng bài ở trên lớp học.”

Hoàng đế hỏi: “Vậy con đấu với hắn, thắng bại như thế nào?”

“Chưa bao giờ thắng.”

Lý Trường Trạch nói: “Nhi thần không đánh lại An Quốc Công, cho dù An Quốc Công luôn nhường bên có lợi trong chiến cuộc cho nhi thần, cuối cùng nhi thần vẫn thất bại. An Quốc Công nói khi nào hắn thắng được nữa, sau này nhi thần cũng sẽ không lo sợ.”

“An Quốc Công còn nói trong binh pháp chính đạo khinh thường quỷ đạo, nhưng theo quốc công thấy bất kể là quỷ đạo hay chính đạo, lấy số thương vong nhỏ đánh bại kẻ thù, đó tất nhiên là thích hợp nhất.”

Hoàng đế gật đầu: “Những người cả ngày hô hào đòi lên chiến trường đánh bại kẻ thù, dùng rất nhiều những từ bắt tai như đường đường chính chính, dĩ chính khắc kì gì đó, phần nhiều đều là lý luận suông, nếu con học xử lý chính trị thì nghe Lại Thành nhiều hơn, nếu muốn học phương pháp chiến trận thì phải nghe Thẩm Lãnh nhiều.”

Hoàng đế nêu ví dụ: “Nếu như muốn nói đạo lý rõ ràng khiến cho người ta cảm thấy cao thâm khó đoán, vậy thì đi Võ Viện nghe thử, nhưng trên thực tế, nói đạo lý và đánh thắng là hai chuyện khác nhau.”

“Bảy vị đại tướng quân của Đại Ninh, trong tứ cương, người nghiêm túc nhất là Diệp Cảnh Thiên, người quỷ dị nhất là Đường Bảo Bảo, người khí khái nhất là Võ Tân Vũ, người có khả năng của cả ba người bọn họ là Mạnh Trường An.”

Hoàng đế nói: “Để Võ Tân Vũ lãnh binh đối chiến với Thẩm Lãnh trên chiến trường, chưa chắc có thể thắng Thẩm Lãnh, để Thẩm Lãnh lên chiến trường đối chiến với Mạnh Trường An, Thẩm Lãnh chưa chắc có thể thắng Mạnh Trường An.”

Ông ta dừng lại một chút, cười cười rồi tiếp tục nói: “Nhưng đánh đến cuối cùng, người thắng nhất định là Thẩm Lãnh.”

“Phụ hoàng, chờ An Quốc Công trở lại, nhi thần có thể cùng quốc công đi đông cương không?”

“Tại sao lại muốn đi đông cương?”

“Đông cương hải chiến, là cuộc hải ngoại viễn chinh lớn nhất của Đại Ninh trong mười năm, thậm chí hai mươi năm tới, nhi thần muốn đi xem thử. Khi phụ hoàng còn trẻ đã lãnh binh đánh Hắc Vũ, hiện giờ có Hắc Vũ co đầu rút cổ không dám vọng động, mỗi khi nghĩ đến, nhi thần đều rất ngưỡng mộ.”

“Con...” Hoàng đế trầm mặc một lúc, lắc đầu: “Hay là đừng đi.”

Lý Trường Diệp có chút thất vọng, cúi người nói: “Nhi thần tuân chỉ.”

Hoàng đế cười cười: “Con có biết tại sao trẫm không cho con đi không?”

“Phụ hoàng lo lắng cho nhi thần.”

“Một nửa.” Hoàng đế cười nói: “Một nửa khác là... trẫm muốn đi.”

Lý Trường Diệp lập tức há miệng, hoàng đế giơ tay ngón tay lên suỵt một tiếng: “Trẫm chỉ nghĩ vậy thôi, con đừng nói lung tung ra ngoài, nhất là không được nói với lão viện trưởng và Lại Thành, hai người bọn họ biết sẽ làm trẫm phiền chết mất... Trẫm chỉ nghĩ vậy nhưng vẫn chưa quyết định, nếu trẫm thật sự quyết định, con sẽ ở lại Trường An giám quốc. Con trai muốn đi, lão tử cũng muốn đi, vậy thì đương nhiên là lão tử đi.”

Lý Trường Diệp: “...”

Hai ngày sau.

Thành Trường An, phủ Đình Úy.

Thẩm Lãnh ghé mông ngồi trên bàn sách của Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi thở dài: “Có ghế dựa, có ghế đẩu, tại sao ngươi nhất quyết phải ngồi trên bàn?”

Thẩm Lãnh nhún vai: “Chân dài, ngồi trên bàn duỗi ra được.”

Hàn Hoán Chi: “Sau khi ngươi từ huyện Dịch Thủy trở về liền tới tìm ta luôn, nói đi, là chuyện quan trọng gì?”

Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc, hít một hơi rồi nghiêm túc hỏi: “Nếu có tặc binh bao vây Trường An, tặc binh phải có bao nhiêu binh lực mới có thể khiến Trường An nguy cấp?”

Hàn Hoán Chi bị câu nói này của hắn làm giật mình: “Ngươi có ý gì?”

Thẩm Lãnh nói: “Ông cứ coi như ta là tùy tiện hỏi vậy đi.”

“Tùy tiện hỏi? Chuyện thế này mà có thể tùy tiện hỏi à?”

Hàn Hoán Chi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lãnh, hỏi từng câu từng chữ: “Có phải ngươi đã phát hiện được gì không? Đã truy xét được gì rồi?”

Thẩm Lãnh kể lại chi tiết trang bị và chiến thuật của những hắc y nhân ở trong huyện thành huyện Dịch Thủy, Hàn Hoán Chi trầm tư một lát rồi lắc đầu: “Trong thành Trường An, binh lực Tuần thành binh mã ti có hơn bốn vạn, đều là tinh nhuệ, cấm quân tám vạn, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cộng thêm binh đinh, bộ khoái, nha dịch của nha môn các bộ ti, binh lực có thể tham dự thành phòng không dưới hơn mười vạn, đây là còn chưa tính kêu gọi tráng niên nam đinh trong thành tham dự lúc nguy cấp.”

Ông ta nhìn Thẩm Lãnh nói: “Tặc binh cho dù có mấy chục vạn người cũng sẽ không dễ dàng công phá Trường An, chiến binh, phụ binh Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo cộng lại có mười vạn người, chi viện đến Trường An cũng chỉ hai ba ngày mà thôi.”

“Chiến binh các đạo khác đến Trường An, nhanh thì mười lăm ngày là đến nơi, chậm thì một tháng cũng đến nới.”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Ta đều đã nghĩ đến những điều này, cho nên ta mới nghĩ mãi mà không hiểu, nếu lá bài tẩy của Lý Trường Trạch là một đội quân, hắn có thể công phá Trường An bằng đội quân này ư?”

Hàn Hoán Chi nói: “Đó là chuyện tuyệt không thể, cho dù lá bài tẩy của hắn là mấy chục vạn binh lính, mấy chục vạn người này sẽ dám tạo phản?”

Thẩm Lãnh thở ra một hơi: “Nhưng nhìn từ chiến thuật những hắc y nhân đó diễn tập, chính là nhằm vào chiến binh Đại Ninh, hơn nữa, người nghĩ ra được chiến thuật này nhất định vô cùng quen thuộc chiến binh Đại Ninh.”

Hàn Hoán Chi trầm tư một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Tiết Thành?”

An Thành.

Trong tiểu viện có vẻ trống vắng, Tiết Thành ngồi ở trong viện đọc sách nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn về phía cửa viện, người đi vào là một trong mười ba nghĩa tử của ông ta, tên là Thục Hồ.

“Tướng quân...”

Thục Hồ mấp máy môi, do dự một chút rồi nói: “Đã xảy ra chuyện, Cùng Kỳ và Bạch Trạch đều đã chết rồi, người ở huyện Dịch Thủy cũng đều đã chết.”

Bàn tay đang lật sách của Tiết Thành lập tức cứng đờ, ông ta im lặng một lát rồi hỏi: “Đội ngũ ở huyện Dịch Thủy đã bại lộ chưa?”

“Chưa.” Thục Hồ nói: “Người của chúng ta sắp xếp xong sau đó tự sát.”

“Tự sát!” Mắt của Tiết Thành tức thì hơi đỏ lên: “Tại sao là tự sát?”

Thục Hồ nói lại đại khái chuyện đã xảy ra, Tiết Thành đặt sách xuống, vịn vào ghế từ từ đứng dậy, một lát sau xoay người về phương hướng huyện Dịch Thủy, chắp tay khom người cúi đầu: “Tiết Thành ta có tài đức gì mà khiến các ngươi lấy mạng bảo vệ như vậy, các ngươi đều yên tâm, trên đường xuống hoàng tuyền đi vững vàng một chút, sau này ta sẽ báo thù cho các ngươi.”

Ông ta xoay người nhìn về phía Thục Hồ: “Giờ Thẩm Lãnh đang ở đâu?”

“Đã trở về Trường An rồi.”

“Đi cũng rất nhanh.”

Tiết Thành đi tới đi lui ở trong sân, một lúc lâu sau mới căn dặn: “Phái người hạ lệnh, người ở tất cả các nơi đều tạm thời cắt đứt liên lạc, khi nào khôi phục thì chờ mệnh lệnh của ta, là tất cả mọi liên lạc, không cho phép người của bất cứ hai nơi nào đi lại với nhau, không được lén lút gặp mặt.”

“Vâng!”

Thục Hồ cúi người nói: “Ta sẽ lập tức phái người truyền lệnh xuống.”

Tiết Thành ừm một tiếng, trầm tư một lát rồi nói: “Rút đao.”

Thục Hồ ngẩn ra: “Tướng quân?”

“Rút đao.”

Tiết Thành đi đến trước mặt Thục Hồ, giơ tay lên chỉ vào ngực mình: “Chém một đao ở đây...”

“Hả?”

Thục Hồ sợ hãi sắc mặt trắng bệch: “Tướng quân!”

Sắc mặt Tiết Thành trầm xuống: “Ta bảo ngươi chém một đao thì ngươi cứ chém một đao, đừng chém quá nhẹ.”

Thục Hồ sợ tới mức tay cũng run lên, Tiết Thành giận dữ, thò tay rút trường đao của Thục Hồ ra nhét vào tay hắn ta: “Bảo ngươi chém thì chém đi!”

Thục Hồ hai tay cầm đao cũng không nhịn được mà run rẩy, hắn ta cắn răng chém một đao vào ngực Tiết Thành, không quá sâu, hắn ta không dám phát lực, Tiết Thành hừ một tiếng, thò tay ra nắm lấy trường đao, bất ngờ đưa lưỡi đao cắt vào thêm hai nhát, sắc mặt tuy rằng trắng bệch nhưng lại không kêu một tiếng nào.

“Phái người phát tán tin tức, nói một đám người đánh lén chỗ ta trong đêm, ta bị trọng thương.”

Thục Hồ sợ tới mức mặt không còn giọt máu: “Tướng quân, hà tất phải vậy?”

Tiết Thành xoay người đi trở về: “Tìm y quan đến, y quan của bổn huyện An Thành, ngoài ra nghĩ cách mau chóng để cho người của phủ Đình Úy biết là người của Đồng Tồn Hội đã hạ thủ.”

Lại ba ngày sau.

Tứ Mao Trai.

Hoàng đế nghe Hàn Hoán Chi nói xong, trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Khanh thấy thế nào?”

“Nội chiến?”

Hàn Hoán Chi nói: “Nhìn từ bây giờ thì giống như nội chiến.”

Hoàng đế ừ một tiếng: “Huyện Dịch Thủy xảy ra chuyện, người của Đồng Tồn Hội nghi ngờ là Tiết Thành làm cho nên hẳn là phái người đến hỏi, xuất hiện nội chiến cũng không tính là bất ngờ gì... Phái người đi điều tra, sắp xếp một thiên bạn đi cho có vẻ coi trọng một chút.”

“Thần tuân chỉ.”

Hàn Hoán Chi nhìn hoàng đế: “Ngoài ra, đã tra rõ người ám sát Đậu Hoài Nam chính là bách bạn của phủ Đình Úy huyện Phương Thành, Trác Doanh, còn tìm thấy ở trong nhà Trác Doanh lượng lớn vàng bạc tài bảo, tổng giá trị vượt quá bốn năm vạn lượng, còn có một phong thư.”

Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Trong thư rõ ràng yêu cầu Trác Doanh trà trộn vào phủ Đình Úy giết chết Diêu Triều Tông, phối hợp với Diêu Mỹ Luân vu oan hãm hại Thẩm Lãnh, cho nên vụ án của An Quốc Công có thể kết thúc rồi.”

“Chờ thêm chút đã.”

Hoàng đế hỏi Hàn Hoán Chi: “Tại sao trong tay Trác Doanh có một phong thư như vậy nhưng không hủy đi?”

“Rất kỳ lạ.”

Hàn Hoán Chi nói: “Phần cuối của phong thư này, người viết thư yêu cầu Trác Doanh giữ thư này lại không được hủy đi, nói sau này còn có chỗ hữu dụng, cho nên không phải Trác Doanh không hủy phong thư này, mà là người hạ lệnh cho Trác Doanh không cho phép hắn hủy diệt, thần cũng không làm hiểu đây là ý gì.”

Hoàng đế nhíu mày: “Đông chủ của Đồng Tồn Hội?”

“Có lẽ là đúng.”

“Tại sao hắn không cho Trác Doanh hủy thư?”

Hoàng đế đi đến cạnh cửa sổ nhíu mày trầm tư. Đây là chuyện không phù hợp lẽ thường, một chút đạo lý cũng không có. Phong thư này bị hủy sẽ không cách nào chứng minh Trác Doanh làm là như vậy để hãm hại Thẩm Lãnh, không có phong thư này, cho dù tìm ra được số bạc lớn không rõ lai lịch thì cũng không chứng minh được hắn có liên quan đến vụ án của Thẩm Lãnh.

Giữ lại phong thư này giống như là cố ý để làm chứng cứ trong sạch cho Thẩm Lãnh hơn, người muốn giết Thẩm Lãnh còn muốn giữ lại một phong thư như vậy để chứng minh sự trong sạch cho Thẩm Lãnh, chuyện khác thường tất có chỗ kỳ quái.

“Rốt cuộc đang nghĩ gì?”

Hoàng đế lẩm bẩm một câu.

Hàn Hoán Chi tưởng là hoàng đế đang hỏi ông ta, lắc đầu: “Thần cũng không biết, từ lúc nhận được tin tức đến bây giờ, thần không hiểu ra sao cả.”

Đúng lúc này thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam từ bên ngoài bước nhanh vào, cúi người nói: “Bệ hạ, vừa mới truyền đến tin tức, nói tiền tướng quân Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo Tiết Thành... đã chết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment