Tin tức vừa mới truyền đến Trường An là Tiết Thành bởi vì bị thương nặng không chữa trị mà chết, có y quan và người khám nghiệm tử thi của huyện An Thành làm chứng, thi thể chưa chôn cất, vẫn còn để trong nhà ông ta.
Sau khi nghe được tin tức, bất kể là hoàng đế hay Hàn Hoán Chi hay Lại Thành đều lập tức sững sờ, lại thêm một chuyện không hợp với lẽ thường xuất hiện.
“Người của phủ Đình Úy cầu kiến.”
Đại Phóng Chu vào trong cúi người nói: “Là phó đô đình úy Phương Bạch Kính.”
“Cho hắn vào.”
Hoàng đế căn dặn một tiếng, không bao lâu sau Đại Phóng Chu dẫn Phương Bạch Kính từ bên ngoài vào. Phương Bạch Kính vào trong liền quỳ xuống hành lễ: “Thần Phương Bạch Kính bái kiến bệ hạ.”
“Đứng dậy nói.”
“Thần tuân chỉ.”
Phương Bạch Kính đứng lên nói: “Bách bạn ở huyện An Thành đưa tin tới nói Tiết Thành đã chết. Người của phân nha phủ Đình Úy huyện An Thành đã đến nhà Tiết Thành thăm hỏi ngay lập tức, đã xác nhận đúng là Tiết Thành, vết thương ở ngực, vết thương rất sâu và rất dài. Trước đó sau khi Tiết Thành bị thương bách bạn phủ Đình Úy Cao Ô Giáp đã đi xem qua, sau khi nghe tin người chết cũng đã xem lại, cho nên có thể xác định là Tiết Thành đã chết.”
Từ giọng nói của Phương Bạch Kính có thể nghe ra được gã cũng không tin lắm, nhưng sau khi người của phủ Đình Úy kiểm tra đối chiếu sự thật thì không thể không tin.
“Ngươi đích thân dẫn đội đi một chuyến đi.”
Hàn Hoán Chi nói: “Mang y quan và người khám nghiệm tử thi trong phủ Đình Úy đi, khám nghiệm chi tiết, sau khi trở về liền lập tức xuất phát lên đường ngay trong đêm, đừng trì hoãn. Thời tiết đã rất ấm rồi, tốc độ thi thể hư hỏng sẽ nhanh hơn.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Phương Bạch Kính xoay người, hướng tới hoàng đế cúi người nói: “Bệ hạ còn có căn dặn gì hay không?”
Hoàng đế lắc đầu: “Đi làm đi.”
Phương Bạch Kính lên tiếng đáp lại, sau đó xoay người ra ngoài, bước đi rất nhanh.
“Cứ chết như vậy ư?”
Lại Thành vẻ mặt mờ mịt, hiện giờ người đáng để nghi ngờ nhất chính là Tiết Thành. Chuyện rốt cuộc tiền thái tử Lý Trường Trạch có lá bài tẩy gì tất nhiên có liên quan đến Tiết Thành, nhưng Tiết Thành chết đột ngột, vụ án này lập tức rơi vào cục diện bế tắc.
“Tiết Thành đã chết rồi.”
Hoàng đế nhíu mày: “Tại sao trẫm lại không tin lắm?”
Hàn Hoán Chi và Lại Thành đồng thời cúi đầu: “Thần cũng không tin.”
“Có phải Diệp Lưu Vân ở cách An Thành rất gần không? Phái người đuổi theo Phương Bạch Kính, bảo Diệp Lưu Vân cũng qua xem thử, hắn từng gặp Tiết Thành rồi.”
Đại Phóng Chu nghe được hoàng đế căn dặn, vội vàng lên tiếng: “Nô tì đuổi theo ngay lập tức.”
Hoàng đế cũng chỉ vừa mới nghĩ đến Diệp Lưu Vân đang ở bên đó thôi, hơn nữa người của Lưu Vân Hội cũng đang ở bên kia chưa trở lại cho nên nhân thủ đủ dùng.
“Bệ hạ.”
Một nội thị bước nhanh vào: “Tướng quân Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo Đạm Đài Thảo Dã có tấu chương khẩn cấp đưa đến Nội các, thứ phụ Nội các sai người đưa tới.”
Đại Phóng Chu nhận lấy tấu chương, dùng hai tay đưa cho hoàng đế, hoàng đế mở ra xem: “Cũng nói chuyện Tiết Thành, Đạm Đài Thảo Dã đã đến An Thành rồi.”
Hoàng đế trầm tư một lát: “Bảo Thẩm Lãnh cũng đi luôn.”
“Hả?”
Lại Thành và Hàn Hoán Chi đều hơi ngây người.
“Vụ án của An Quốc Công đã có thể kết thúc rồi, còn phải đi tra sao?”
“Đi tra.”
Hoàng đế khoát tay: “Cứ làm như thế đi.”
Hàn Hoán Chi và Lại Thành nhất thời đều hơi khó hiểu, hai người bọn họ không ai đoán ra được tâm tư của bệ hạ là gì, tại sao nhất định phải kéo Thẩm Lãnh vào vụ án này?
Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi lẩm bẩm nói một câu: “Năm đó người đuổi giết Thẩm Tiểu Tùng, hoàng hậu có thể dùng người của ai?”
Lại Thành và Hàn Hoán Chi lập tức hiểu ra, bệ hạ muốn cho Thẩm Lãnh một sự công bằng vì năm đó chuyện, cho nên bệ hạ mới để cho Thẩm Lãnh liên lụy vào vụ án này. Trước kia tưởng là tiền hoàng hậu dựa vào thực lực của Mộc Chiêu Đồng, cũng có một chút thực lực của bản thân bà ta. Hậu tộc Dương gia tuy rằng bị chèn ép nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, dù sao vẫn có chút phân lượng. Bây giờ xem ra, lúc ấy Mộc Chiêu Đồng đều dựa vào Đồng Tồn Hội, lão ta không có sự ủng hộ của Đồng Tồn Hội thì không thể trở thành thủ phụ đại học sĩ quyền khuynh triều dã sau nay, chỉ là giai đoạn sau Mộc Chiêu Đồng đã thoát khỏi sự khống chế của Đồng Tồn Hội, thậm chí ngay cả Đồng Tồn Hội cũng có chút kiêng dè lão ta.
Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc của bệ hạ.
Bất chợt trong đầu Hàn Hoán Chi liền sáng tỏ, sau đó liền hiểu ra, bệ hạ muốn giải quyết Đồng Tồn Hội không chỉ là bởi vì những người kia đã muốn tranh quyền, gây nguy hiểm cho căn cơ Đại Ninh, càng bởi vì đây là chuyện của Thẩm Lãnh, một vài người trong số đó có liên quan đến Thẩm Lãnh.
Bệ hạ vẫn muốn trút giận cho Thẩm Lãnh.
“Hiện tại, hắn có khả năng tự làm một số chuyện rồi.”
Hoàng đế thở dài một hơi: “Có những chuyện, hắn tự đi điều tra xử lý sẽ tốt hơn.”
Một canh giờ sau.
Thẩm Lãnh mang theo một trăm thân binh từ thành Trường An lao nhanh ra ngoài.
Cùng lúc đó, đông cương.
Đại doanh Đao Binh, Mạnh Trường An ra khỏi giáo trường, các binh sĩ kết thúc thao luyện, đội ngũ chỉnh tề trở về doanh địa. Mạnh Trường An ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, nghĩ đã ba ngày rồi chưa có về nhà, nhân lúc còn sớm trở về xem thử một chút.
Từ trong đại doanh Đao Binh ra ngoài, vừa muốn lên ngựa thì nhìn thấy có mấy người bị binh lính canh gác đại doanh ngăn lại. Mấy người kia cúi đầu khom lưng nói chuyện, không nhìn ra điều gì từ y phục và tướng mạo, nhưng hình thể và tư thế này, Mạnh Trường An vừa nhìn đã nhận ra đó là người Tang.
Gã đưa dây cương của chiến mã cho thân binh, chậm rãi đi qua hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Binh sĩ canh gác vội vàng hành quân lễ: “Đại tướng quân, những người này nói có chuyện gấp yêu cầu gặp ngài.”
Mạnh Trường An khoát tay: “Để ta xử lý.”
Các binh sĩ lập tức lui xuống.
Mạnh Trường An đi đến trước mặt những người đó: “Các ngươi là ai?”
Nam nhân trung niên dẫn đầu vội vàng khom người cúi đầu: “Bái kiến Mạnh đại tướng quân. Đại tướng quân... chúng ta là... người Tang quốc, bởi vì ngưỡng mộ văn hóa Đại Ninh nên từ Tang quốc vượt biển đến đây. Nghe nói đại tướng quân là chiến tướng có một không hai đương thời, thật sự không kìm nén được sự kính ngưỡng trong lòng cho nên mới mạo muội đến cầu kiến.”
Mạnh Trường An gật đầu: “Nhìn thấy rồi, đi đi.”
Nói xong gã xoay người muốn đi.
Hán tử trung niên kia vội vàng nói: “Đại tướng quân, đông chủ nhà ta là đông chủ võ trường lớn nhất Tang quốc, ông ấy tên là Mộc Nại Khai, mang theo một phần hậu lễ muốn tặng cho đại tướng quân.”
Mạnh Trường An quay lại liếc nhìn: “Hậu lễ đâu?”
Hán tử trung niên vội vàng nói: “Mạo muội đến không có mang theo bên người, nếu đại tướng quân cảm thấy thuận tiện, có thể cho phép đông chủ chúng ta đến thăm hỏi không? Hậu lễ sẽ đưa đến phủ đại tướng quân.”
Mạnh Trường An suy nghĩ: “Biết đường không?”
“Biết.”
“Lát nữa đưa đến đi.”
Sau khi nói xong Mạnh Trường An xoay người đi, cưỡi ngựa về nhà.
Một canh giờ sau, một đám người Tang đã đến ngoài cửa phủ đại tướng quân, những người này không dám mặc y phục của người Tang, nhưng Ninh phục mặc trên người bọn họ nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Nam nhân trung niên tên là Đằng Điền Quý, đứng ở cửa cúi đầu khom lưng nói chuyện, nói là đại tướng quân chấp thuận cho bọn họ tới, binh sĩ canh cửa đã được Mạnh Trường An dặn dò nên liền để cho người vào trong. Mười mấy người Tang này khiêng mười mấy cái hòm có lớn có nhỏ vào trong, thoạt nhìn có chút nặng nề.
Trong viện, Mạnh Trường An đang chơi cùng bọn trẻ, nhìn thấy người Tang đến, hắn khoát tay: “Về phòng tìm mẫu thân của các con đi.”
Gã cất bước đi đến giữa sân, Điền Đằng Quý vội vàng tiến lên: “Đại tướng quân, chúng ta tới rồi, vị này chính là đông chủ của chúng ta, Mộc Nại Khai.”
Mộc Nại Khai là một nam nhân nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn khá cao lớn, ở trước mặt Mạnh Trường An lại cũng có một chút kiêu căng, lúc hành lễ cũng chỉ là hơi cúi một chút.
“Đại tướng quân, những lễ vật này của ta đều là cho ngươi.”
Mộc Nại Khai chỉ những cái hòm kia, sai thủ hạ: “Mở ra.”
Từng cái từng cái hòm được mở ra, trong đó có một nửa số hòm chứa là bạc, không phải đĩnh bạc mà bên Đại Ninh thường dùng mà là tiền bạc, một đồng có vẻ cũng tương đương khoảng một lượng bạc, mấy hòm tiền bạc này hẳn là cũng tương đương với một hai vạn lượng.
Trong mấy hòm khác chứa một số trang sức, còn có những món khác nữa.
“Ta là võ giả của Tang quốc, nghe nói Đại Ninh lớn mạnh độc nhất vô nhị cho nên vẫn luôn muốn đến Đại Ninh xem thử, thuận tiện đại diện võ giả Tang quốc thỉnh giáo cường giả của Đại Ninh. Nếu đại tướng quân đã nhận lễ vật của ta, không biết có bằng lòng chiến với ta một trận không?”
Mộc Nại Khai cười cười nói: “Ta mới đến đông cương hỏi thăm cường giả của Đại Ninh có những ai, những bách tính đó đều nói là đại tướng quân ngươi, đại tướng quân thân phận tôn quý, ngươi yên tâm, ta ra tay sẽ cân nhắc lực độ.”
Mạnh Trường An cười nói: “Người Tang muốn đến mua chuộc ta thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải làm phiền toái như vậy.”
Gã nhìn những cái hòm kia: “Cũng hơi keo kiệt.”
Mộc Nại Khai nhíu mày: “Đại tướng quân, nếu ngươi đã đoán được ý đồ của chúng ta, vậy thì ta không ngại nói rõ ràng, không phải chúng ta mua chuộc ngươi mà là muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, ta mong có thể mở võ trường ở Đại Ninh, để chứng minh mình có thực lực này cho nên mới khiêu chiến đại tướng quân.”
Mạnh Trường An thản nhiên nói: “Mấy thứ này không đủ để ta và ngươi xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, càng không đủ để ta ra tay, để đồ lại, người đi đi.”
Mộc Nại Khai giận dữ: “Đại tướng quân, ngươi đây là ỷ thế hiếp người.”
“Ồ.” Mạnh Trường An nói: “Tại sao đi đàng hoàng thì không đi, nhất quyết muốn bị đánh mới đi?”
Mộc Nại Khai nói: “Đại tướng quân sợ... sao, này này!”
Y còn đang nói thì Mạnh Trường An đã túm lấy cổ áo của y, một cánh tay nhấc người ném lên trên, Mộc Nại Khai quay một vòng ở giữa không trung rồi rơi xuống, Mạnh Trường An lại giơ một cánh tay ra tiếp được, sau đó đâm Mộc Nại Khai xuống đất.
Mộc Nại Khai đứng vững ở đó nhưng khiến người ta cảm thấy đầu đang rung lắc cực nhanh.
Mạnh Trường An xoay người: “Về đi, đừng nghĩ đến chuyện mở võ trường ở Đại Ninh nữa.”
Mộc Nại Khai trong đầu ong ong, Đằng Điền Quý tiến lên đỡ y: “Đông chủ...”
Mạnh Trường An đã đi về: “Chia đồ ra, bạc đưa hết về đại doanh cho các tướng sĩ cải thiện bữa ăn, những thứ còn lại chia làm hai phần, một phần đưa qua cho Thẩm Trà Nhan.”
Mộc Nại Khai: “Ta không phục!”
Y tiến lên một bước: “Ngươi đánh lén.”
Mạnh Trường An xoay người nhìn y một cái, sau đó căn dặn một tiếng: “Người Tang có ý đồ mua chuộc ta, bắt tất cả mọi người giao cho phủ Đình Úy điều tra, nói với phủ Đình Úy một tiếng là ta đã nhận đồ, sẽ không đưa qua cho bọn họ làm tang vật.”
Gã nói xong liền trở về phòng.
Mộc Nại Khai xông lên: “Ngươi đứng lại cho ta!”
Dương Thất Bảo ở bên cạnh bước sang một bước cản lại: “Ngươi dám hỗn xược?”
Mộc Nại Khai tung một cú đấm về phía Dương Thất Bảo: “Ngươi cút đi cho ta!”
Bịch!
Dương Thất Bảo và Mộc Nại Khai đối quyền, rắc một tiếng, xương cổ tay của Mộc Nại Khai bị gãy, xương cánh tay cũng gãy, cánh tay phải buông thõng xuống.
Dương Thất Bảo co đầu gối, chân chạm xuống đất, tiếng như sấm rền, vai và khuỷu tay đồng thời đập mạnh vào lồng ngực của Mộc Nại Khai, Mộc Nại Khai bay ngược về phía sau giống như diều đứt dây, bay xa hơn một trượng. Mộc Nại Khai đập lưng vào một thân cây, tán cây rung mạnh.
Dương Thất Bảo đứng thẳng người: “Bắt hết lại, đưa đến phủ Đình Úy.”
Đúng lúc này bên ngoài có thân binh chạy nhanh vào, cầm trong tay một phong thư: “Quân dịch trạm đưa đến, thư khẩn gửi từ Trường An cho đại tướng quân, không nhìn ra là ai viết.”
Dương Thất Bảo nhận thư lấy nhìn nhìn, cười, nét chữ trên thư quá dễ nhận.
Thẩm nhị lệnh đấy.