Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1345 - Chương 1345: Đi Gặp Hắn

Chương 1345: Đi gặp hắn Chương 1345: Đi gặp hắn

Dương Thất Bảo cầm phong thư nhìn thấy phần kí tên liền không nhịn được cười, cười đến mức độ cong khóe miệng cũng khiến đại hán này nhìn có vẻ đáng yêu hơn.

Gã cầm thư sải bước đi vào trong nhà: “Đại tướng quân, đại tướng quân gửi thư đến!”

Hai đại tướng quân nhưng tất nhiên Mạnh Trường An hiểu.

Mạnh Trường An từ trong cửa bước ra ngoài: “Ở đâu?”

Dương Thất Bảo dùng hai tay đưa thư qua, Mạnh Trường An nhận lấy nhìn nét chữ xiêu vẹo trên phong thư cũng lập tức cười: “Chữ tam vưu nhị lệnh (1) này đúng là không có chút tiến bộ nào cả.”

Gã hơi gấp gáp mở thư ra, sau đó liền ngây người.

Thư quá ngắn.

“Đến Trường An, mang theo Dương Thất Bảo.”

Mạnh Trường An nhíu mày: “Thư rất ngắn.”

Thư ngắn như vậy nhất định là có vấn đề, càng ngắn thì vấn đề lại càng lớn. Nếu như ngay cả thời gian viết một bức thư bình thường Thẩm Lãnh cũng không có, chứng tỏ trong thành Trường An đã xảy ra chuyện lớn, thế nên Thẩm Lãnh chỉ có thể bớt ra chút ít thời gian như vậy để viết mấy chữ này cho gã.

“Có thể thành Trường An đã xảy ra chuyện lớn.”

Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn về phía mấy nữ nhân trong nhà: “Giúp ta xếp mấy bộ y phục, ta phải lập tức về kinh.”

Ba nữ nhân nhìn nhau, sau đó lập tức hành động.

“Mặt trái.”

Dương Thất Bảo chỉ chỉ.

Mạnh Trường An lật thư lại, mặt trái giấy viết thư cũng không có một chữ nào, nếu như có thì vừa rồi gã mở giấy viết thư mở ra không thể nào không nhìn thấy.

Gã chưa từ bỏ ý định hẳn, lại nhìn phong bì, sau đó thở dài một hơi: “Con em nó.”

Gã xé phong bì ra, trong phong bì viết đầy chữ.

“Ha ha ha ha, tên nhóc nhà ngươi, có phải bị lừa rồi không?”

Đây là hàng chữ thứ nhất viết ở mặt trong phong bì.

“Tiểu Mạnh Tử à, có phải bị giật mình rồi không? Ngươi cứ nói đi, có phải ngươi không ngờ trong phong bì toàn là chữ không, lúc xem đến đây ngươi cũng phải chú ý đến, phong bì là dùng giấy viết thư gấp thành, giấy viết thư là phong bì xé ra, có phải ngươi ngốc không vậy?”

Mạnh Trường An nhổ phì một cái: “Ấu trĩ.”

Gã đọc thư xong chỉ thở phào nhẹ nhõm, Nguyệt Châu Minh Đài từ trong phòng ra: “Có phải Thẩm Lãnh đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không có.”

Mạnh Trường An nói: “Nhưng ta vẫn phải mau chóng về Trường An. Sức khỏe của lão viện trưởng dường như rất kém trước đây, ý của bệ hạ là nhân lúc hải chiến với Tang quốc vẫn chưa bắt đầu thì về ở cùng lão viện trưởng một thời gian, các nàng có muốn về Trường An không? Nếu muốn thì cùng đi.”

Nguyệt Châu Minh Đài quay lại liếc nhìn Tịnh Hồ và Tẩm Sắc, Tẩm Sắc lắc đầu: “Mang theo gia quyến thì chàng sẽ đi rất chậm, nếu Thẩm Lãnh viết thư đến chứng tỏ cần chàng mau chóng về Trường An, cho nên chàng đi một mình đi, mang đủ đồ.”

Mạnh Trường An gật đầu: “Cũng được, vậy thì ta về một mình. Nếu không có chuyện gì thì sẽ cùng Thẩm Lãnh bọn họ trở về.”

“Mang một ít lễ vật cho lão viện trưởng nữa.”

Nguyệt Châu Minh Đài nói: “Chắc ông ấy sẽ để ý.”

Mạnh Trường An lên tiếng: “Cũng được, bây giờ ta trở lại đại doanh căn dặn một chút, các nàng giúp ta nghĩ xem nên chuẩn bị lễ vật gì. Thất Bảo, ngươi cũng đi dọn đồ, nếu trong thư Thẩm Lãnh đã bảo ngươi cũng đến Trường An thì nhất định là có chuyện gì đó.”

Dương Thất Bảo lên tiếng: “Được, ta sẽ trở về chuẩn bị hành lý ngay.”

Mạnh Trường An ra ngoài: “Phái người đến hỏi Thẩm Trà Nhan xem họ có về Trường An hay không, nếu về thì cùng đi.”

Sau khi nói xong câu này Mạnh Trường An ngừng một chút, xoay người nhìn về phía các thê tử: “Thu dọn đồ đạc, cả nhà đều về.”

Nửa ngày sau, đại doanh thủy sư đông cương.

Trà gia mở thư của Lãnh Tử ra liền không nhịn cười được, thật sự không nhịn cười được. Sau khi xem thư xong, nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm tiên sinh: “Tiên sinh, Lãnh Tử bảo chúng ta về Trường An một chuyến, hắn nói hắn phải ở Trường An một thời gian nữa, bảo chúng ta trở về thăm.”

Thẩm tiên sinh thò tay ra nhận thư xem, khẽ nhíu mày: “Là đã ra chuyện gì sao?”

Thẩm Trà Nhan lắc đầu: “Trong thư không nói, hơn nữa Lãnh Tử dùng từ cũng không nghiêm túc, không giống như là có chuyện gì đó.”

Thẩm tiên sinh trầm tư một lát: “Nếu như là bệ hạ có chuyện thì Lãnh Tử nhất định sẽ nói, nhưng Lãnh Tử không nói chuyện gì, chỉ nói hy vọng chúng ta về Trường An thăm...”

Đúng lúc này ngoài cửa viện có người nhảy từ trên lưng ngựa xuống, chính là một trong những thân binh của Mạnh Trường An, hắn ta bước nhanh vào cửa, chuyển lại lời của Mạnh Trường An, Thẩm tiên sinh lập tức càng nhíu mày chặt hơn: “Mạnh đại tướng quân có nói tại sao lại về Trường An không?”

Thân binh lắc đầu: “Đại tướng quân không có nói.”

Thẩm tiên sinh đi tới đi lui ở trong phòng, một lát sau ông nhìn về phía Trà Nhan: “Dọn đồ của ta, chúng ta mau chóng trở về.”

Thẩm Trà Nhan ngẩn ra: “Tiên sinh, ông nghĩ xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm tiên sinh nói nhỏ: “Mạnh Trường An cũng trở về, đại khái là bởi vì lão viện trưởng, Lãnh Tử không nói rõ với chúng ta là lo ta sốt ruột, trở về thôi, cùng về, mong đoàn viên.”

Thẩm Trà Nhan gật đầu: “Được, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”

Một ngày sau, huyện An Thành Kinh Kỳ đạo.

Thẩm Lãnh nhảy từ trên lưng ngựa xuống, Đạm Đài Thảo Dã đã ở cổng huyện thành huyện An Thành chờ hắn. Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh, khóe miệng của Đạm Đài Thảo Dã liền vẽ ra một đường cong: “Tới nhanh đấy.”

Thẩm Lãnh nói: “Chủ yếu là vừa nghĩ tới có thể ăn chực cỏ khô của ngươi, ngựa của ta liền không nhịn được mà chạy nhanh hơn, ta kéo cũng không kéo được. Cái tên kém cỏi này, thật là không ngại mất mặt ngựa.”

Đạm Đài Thảo Dã nói: “Nếu ngựa của ngươi có thể nghe hiểu câu nói này của ngươi, nó có thể một cước đạp ngươi về thành Trường An luôn rồi.”

Thẩm Lãnh: “Sẽ không đâu, ngựa của ta và ta hẳn là có suy nghĩ giống nhau.”

Đạm Đài Thảo Dã nhổ phì một tiếng: “Đừng nói ngựa của ngươi, cái gì dính dáng đến ngươi đều không khác ngươi lắm.”

Hai người đi bộ vào thành, vừa đi vừa nói lại chuyện của Tiết Thành. Đạm Đài Thảo Dã đã đích thân kiểm nghiệm thi thể, xác định đó chắc chắn là Tiết Thành, trừ phi trên thế giới này có một người trông giống ông ta y như đúc, ngay cả dáng người cũng không khác nhau lắm.

“Thiên bạn của phủ Đình Úy Cao Ô Giáp sau khi nhận được tin tức đã đến ngay, khi đó Tiết Thành có vẻ như chưa có vấn đề lớn, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, nhưng có thể nói chuyện, băng gạc trên vết thương có vết máu rõ ràng, nói chuyện khí lực rất yếu, chỉ hai ngày sau đã nhận được tin nói Tiết Thành chết. Lúc Cao Ô Giáp đến nhìn xem lần nữa còn cố ý kiểm tra cẩn thận vị trí của vết thương, hắn cũng lo Tiết Thành đã chết là giả.”

Thẩm Lãnh hỏi: “Không phát hiện gì à?”

“Không có, tướng mạo không có vấn đề, vị trí vết thương không có vấn đề, cho nên thoạt nhìn cũng không có vấn đề gì.”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Vậy thì ta sẽ không đi xem nữa, ta không biết Tiết Thành, ta xem cũng vô ích.”

Đạm Đài Thảo Dã nói: “Người trong nhà Tiết Thành nói đêm hôm đó võ nghệ của người tới cũng không tầm thường. Lúc ấy Tiết Thành vốn cũng không được khoẻ, đã bị sốt mấy ngày, thân thể rất suy yếu, sau khi những sát thủ đó chém Tiết Thành một đao, người nhà Tiết Thành nghe thấy tiếng động liền lao ra, sát thủ lập tức rút đi, theo như hiện tại, có lẽ trên đao có độc.”

Thẩm Lãnh: “Có manh mối về sát thủ không?”

“Có.”

Đạm Đài Thảo Dã nói nhỏ: “Ngươi nói có kỳ lạ hay không, cố tình lại có manh mối. Nếu không có manh mối thì ta cũng cảm thấy bình thường, nhưng mới xảy ra chuyện liền tra được tung tích của sát thủ, ta đã phái người đi bắt rồi.”

Thẩm Lãnh nói: “Chuyện càng hoàn mỹ, thường thường lại càng có vấn đề.”

“Tiết Thành có cần phải giả chết không?”

Đạm Đài Thảo Dã hỏi.

Thẩm Lãnh gật đầu: “Có, rất có, đặc biệt có.”

Hắn liếc nhìn Đạm Đài Thảo Dã một cái: “Lúc này chết là có thể gột bỏ sạch sẽ tất cả, những hắc y nhân mà ta tra được sẽ không có liên quan đến ông ta.”

Đạm Đài Thảo Dã gật đầu: “Nếu như vậy, chúng ta nên thay đổi phương hướng tra án rồi.”

Trần Nhiễm ở phía sau dắt ngựa đi theo, nghe câu được câu mất, trước đó không có nghe cẩn thận, chợt nghe thấy rõ ràng hai chữ thay đổi, vì thế bật cười thô tục.

Đạm Đài Thảo Dã quay đầu lại: “Ngươi cười cái gì?”

Trần Nhiễm: “Không có không có, ta chỉ lơ đãng thôi.”

Thẩm Lãnh: “Hễ ngươi vui là ta biết ngay ngươi đang nghĩ gì, không phải là hai chữ thay đổi thôi sao? Có đến mức vậy không? Ngươi muốn ỉa đến điên rồi hả.”

Đạm Đài Thảo Dã: “Ngươi và người bên cạnh ngươi khẩu vị đều đặc biệt như vậy sao? Nếu như vậy thì ta cũng mời được, ngay cả ngựa của ngươi cũng mời được.”

Đúng lúc chiến mã của Thẩm Lãnh nghiêng đầu, bộ dạng giống như đang nói... mẹ nó chứ đừng có thêm ta vào.

Các bách tính ở hai bên đường nhìn bọn họ đi qua, trên mặt mỗi người đều ngập tràn kính ý, Thẩm Lãnh thở dài: “Lần sau trang trọng hơn chút đi, bọn họ nhất định không ngờ một đại tướng quân, một tướng quân Giáp Tử Doanh, một tướng quân, ba người miệng toàn là cứt đái.”

Đạm Đài Thảo Dã: “Ngươi... đều là ngươi, ngươi mới miệng là toàn cứt đái, trên người ta công năng đầy đủ, nên chỗ nào thì ở chỗ đó, không ở miệng.”

Thẩm Lãnh: “Được được được, ngươi đầy đủ, ngươi chỗ nào cũng đầy đủ.”

Trần Nhiễm nghiêm túc nói: “Nhưng nói thật, quả thật phải nói đùa tao nhã hơn một chút, thân phận của chúng ta quả thật không thể tuỳ tiện ăn phân.”

Thẩm Lãnh: “Ngươi có thể.”

Đang nói chuyện thì phía sau có một nhóm người cũng vào thành, Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại liếc nhìn, sau đó có chút kích động... Diệp Lưu Vân đến rồi.

Thẩm Lãnh và Đạm Đài Thảo Dã vội vàng xoay người đi đón. Diệp Lưu Vân vốn ở chỗ Đậu Hoài Nam, sau khi Phương Bạch Kính xuất kinh liền mau chóng chạy qua tìm ông ta, sau đó mới chạy đến huyện An Thành cho nên ngược lại còn chậm hơn Thẩm Lãnh một chút.

“Có phải các người đang thương lượng lát nữa ăn cái gì ngon không, cười vui vẻ như vậy.”

Diệp Lưu Vân nói: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, ăn cái gì cũng phải thêm ta một phần.”

Thẩm Lãnh: “...”

Đạm Đài Thảo Dã ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trần Nhiễm: “Cái này... hơi đúng lúc.”

Phương Bạch Kính cười nói: “Không thể thiếu Diệp đại nhân, đương nhiên cũng không thể thiếu ta được.”

Trần Nhiễm thở dài: “Hay là thôi đi, các người không nuốt được.”

Phương Bạch Kính: “Vậy thì không thể, không có thứ gì ta không nuốt được, thứ mà đại tướng quân thích ăn, tất nhiên đều là đồ ngon.”

Thẩm Lãnh: “...”

Trong một tửu lâu bên đường, gần cửa sổ lầu hai, Lục Vương đứng ở đó nhìn người đi ngang qua trên đường cái, sắc mặt có chút âm trầm.

Ông ta cũng không tin Tiết Thành sẽ chết, hơn nữa sau khi Tiết Thành chết, rất nhanh đã có manh mối dẫn dắt người truy tra hướng về Đồng Tồn Hội. Tiết Thành này không giống như là đơn thuần giả chết, giống như muốn mượn lần giả chết này để đẩy Đồng Tồn Hội vào nơi đầu sóng ngọn gió.

Tiết Thành đã giả chết, nhưng nếu điều tra ra là người của Đồng Tồn Hội ra tay với ông ta, bệ hạ định một cuộc nội chiến, dù sao ông ta cũng đã chết rồi, chết thật hay chết giả đều là đã chết, như vậy thì bệ hạ xuống tay với Đồng Tồn Hội tất nhiên sẽ mạnh hơn một chút.

“Mỹ Luân.”

Ông ta quay lại liếc nhìn nữ tử ở phía sau, Diêu Mỹ Luân đang ngồi ngẩn người ở đó dường như bị giật mình, ngây người một chút rồi mới đáp lại: “Sao vậy?”

“Ngươi nghĩ cách gặp Thẩm Lãnh.”

Tín Vương im lặng một lát rồi nói: “Đừng sợ, ngươi nhất định phải cho hắn biết, cái chết của Tiết Thành không có bất cứ quan hệ gì với ngươi, cũng không có quan hệ gì với Đồng Tồn Hội.”

“Ta đi gặp Thẩm Lãnh?”

Sắc mặt của Diêu Mỹ Luân hơi tái nhợt: “Đông chủ, đang đưa ta đi chết sao?”

Tín Vương chỉ vào đầu: “Ngươi sẽ nghĩ được cách.”

Diêu Mỹ Luân thay đổi sắc mặt liên tục, im lặng một lúc lâu sau đó nhìn thấy Dư Mãn Lâu đi qua trên đường cái: “Ta hiểu rồi.”

(1) chữ tam và chữ vưu ghép lại thành chữ thẩm, chữ nhị và chữ lệnh ghép lại thành chữ lãnh.

Bình Luận (0)
Comment