Cối xay đập thủng sàn nhà trong gian phòng trên lầu hai khách điếm này, rơi ầm xuống, ai sẽ ngờ được ngay sau khi cối xay rơi xuống lại có người xông lên?
Trước giờ Trần Nhiễm cũng không phải một người quá giỏi đánh nhau, nhưng trước giờ Trần Nhiễm cũng không phải là một người không đáng sợ, chỉ là quả thật không có nhiều thời điểm cần gã ra tay, nhưng khả năng nắm chắc thời cơ của gã tốt hơn rất nhiều người.
Dáng vẻ của gã ở trước mặt người phe mình và ở trước mặt kẻ thù chẳng những giống như hai người khác nhau, còn giống như người của hai thế giới vậy.
Sự yêu hận của gã trước giờ đều rõ ràng như vậy.
Trong thế giới của Trần Nhiễm cũng không quá phức tạp như vậy, gã cũng không nhớ nhiều, phần lớn thời gian đều rất vô tư, sẽ không nhớ Trang Tử từng nói gì, Mạnh Tử từng nói gì, thậm chí cha gã từng nói gì cũng không nhớ được bao nhiêu, nhưng Lãnh Tử từng nói gì thì gã đều nhớ.
Lãnh Tử nói Dư Mãn Lâu người này sau này sẽ là người của mình, như vậy thì Trần Nhiễm xem gã ta là người của phe mình. Không phải Trần Nhiễm đã hiểu rõ Dư Mãn Lâu, mà là Lãnh Tử từng nói thì gã công nhận, gã sống đơn giản hơn so với tuyệt đại bộ phận mọi người.
Gã chỉ đơn giản như vậy.
Cho nên trong thời khắc này, Trần Nhiễm nhảy vọt lên, hắc tuyến đao vung ra ở giữa không trung như một tấm lụa.
Gặp được Dư Mãn Lâu ở trên đường cái, Dư Mãn Lâu nhìn thấy Diêu Mỹ Luân ở trong xe ngựa, đâu có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, rèm che cửa sổ xe ngựa sao lay động một cách trùng hợp như vậy?
Cho nên khi Dư Mãn Lâu ở quay đầu lại nhìn xe ngựa, gã ta đưa lưng về phía xe ngựa, làm một dấu tay ở trước người.
Thẩm Lãnh dạy gã ta chiến thuật thủ thế của chiến binh Đại Ninh.
Đi theo ta.
Sau đó gã ta lớn tiếng hỏi một câu các ngươi có đi cùng ta không, Trần Nhiễm và Bạch Nha đồng thời trả lời không đi.
Đây là ăn ý.
Cho dù là người không quá thân quen cũng sẽ có sự ăn ý này.
Nữ tử nhỏ gầy giống như đứa trẻ mười hai mười ba tuổi kia đưa tay đẩy Diêu Mỹ Luân ra, trường kiếm trong tay không trực tiếp đỡ hắc tuyến đao của Trần Nhiễm, trường kiếm quá mềm yếu, không chịu nổi độ sắc bén của hắc tuyến đao.
Cho nên kiếm của ả ta tấn công từ bên cạnh, keng một tiếng, đẩy lệch quỹ tích của hắc tuyến đao.
Trần Nhiễm còn ở giữa không trung, chém một đao xuống đã là dốc hết toàn lực, nhưng kiếm của nữ tử kia lại sắc bén đa biến, một kiếm đẩy đao của Trần Nhiễm ra, kiếm hoa nở rộ, nhắm thẳng đến ngực Trần Nhiễm. Trần Nhiễm đang ở giữa không trung muốn tránh cũng không được.
Keng một tiếng, ngực Trần Nhiễm trúng kiếm, tia lửa bắn ra.
Hiển nhiên nữ tử cầm kiếm thoáng ngây người.
Đao thứ hai của Trần Nhiễm cũng đến, lần này đến lượt nữ tử kia trở tay không kịp, dù thế nào ả ta cũng cho rằng một nhát kiếm này của mình có thể giết đối phương, nhưng trên ngực đối phương lại tóe lên một đốm lửa sau đó chẳng có chuyện gì cả.
Bên trái ngực chẳng lẽ kim cương bất hoại? Nam nhân này luyện ngực sao?
Đương nhiên không phải, bên trái ngực có miếng hộ tâm, không phải đối với Trần Nhiễm mà nói đây là phụ kiện bình thường sao? Không phải đối với mỗi một thủ hạ của Thẩm Lãnh mà nói đều là phụ kiện bình thường sao?
Đao thứ hai của Trần Nhiễm chém xuống, lần này nữ tử cầm kiếm không thể không đỡ, kiếm của ả ta hẹp dài và mềm dẻo, hắc tuyến đao đập xuống liền đập cong trường kiếm, nữ tử nhân cơ hội lui về phía sau một bước, trường kiếm cong lách qua hắc tuyến đao đâm vào bên ngực phải của Trần Nhiễm.
“Xem ngươi còn cản thế nào!”
Ả ta giận dữ quát một tiếng.
Keng!
Bên ngực phải của Trần Nhiễm cũng tóe ra một đốm lửa, trường kiếm vốn đã cong lần này thì gãy hẳn. Trần Nhiễm cũng bị lực độ trên thân kiếm đẩy lui về sau mấy bước, miễn cưỡng đứng vững lại.
Dư Mãn Lâu trúng một kiếm trên vai vẫn còn đang chảy máu, gã ta nhìn hai bên ngực Trần Nhiễm mỗi bên thủng một lỗ mà không khỏi ngây người ra, cúi đầu nhìn ngực mình...
“Mẹ nó, ta cũng mang miếng hộ tâm, ta quên mất, sớm biết vậy thì vừa rồi ta tránh cái gì chứ?”
Gã ta hết sức ảo não.
Lần trước sau khi bị thiệt ở huyện Dịch Thủy gã ta đã có kinh nghiệm, xin Thẩm Lãnh một miếng hộ tâm gắn trên áo, ngay bên ngực trái. Miếng hộ tâm này vừa dày vừa cứng, thật ra lúc nãy nếu gã ta không tránh, kiếm của nữ tử kia cũng sẽ không gây thương tổn cho gã ta, chỉ là gã ta quên.
Gã ta vẫn chưa quen dùng ngực đỡ kiếm.
Nhưng hai bên ngực Trần Nhiễm đều trúng một kiếm mà không việc gì, gã ta hỏi một câu theo bản năng: “Ngươi cũng mặc một cái áo ba lỗ sắt ở bên trong giống như đại tướng quân à?”
Trần Nhiễm xé lỗ rách trên áo ngoài cho gã ta nhìn: “Cái áo ba lỗ sắt đó quá nặng, ta không mặc, nhưng ta đeo miếng hộ tâm ở cả hai bên.”
Mỗi bên một miếng, đều là hình tròn.
Dư Mãn Lâu trợn tròn mắt: “Tuy rằng... tuy rằng ta cảm thấy không có gì không thỏa đáng, nhưng tại sao hai bên ngực ngươi đều đeo miếng hộ tâm tròn xoe như vậy, làm người ta nhìn thấy không thể không cảm thấy có chút thô tục.”
Trần Nhiễm đưa lên hai tay chỉnh lại hai miếng hộ tâm: “Thô tục chỗ nào?!”
Bạch Nha ngồi ở chỗ cửa sổ chặn đường lui của hai nữ nhân kia cũng nhìn chằm chằm vào hai miếng hộ tâm trên ngực Trần Nhiễm, gã lắc đầu: “Ta nói một câu khách quan, quả thật hơi thô tục.”
Gã chỉ chỉ: “Phương thức cố định này... tuy cũng không có gì là không thỏa đáng, nhưng càng thô tục hơn.”
Bởi vì Trần Nhiễm đeo một cặp miếng hộ tâm cho nên phương thức đeo không giống như Dư Mãn Lâu. Cái của Dư Mãn Lâu là khâu ở vị trí ngực trái trên áo lót, Trần Nhiễm là nối hai miếng hộ tâm lại, dùng dây nhỏ để nối, có đai lưng nối liền với nhau, thoạt nhìn có vẻ... một lời khó nói hết, còn là dây đỏ nữa chứ.
Trần Nhiễm nói: “Năm tuổi của ta, ta đeo dây đỏ thì làm sao?”
Dư Mãn Lâu: “Cái đó... đánh nhau, đánh nhau trước đã.”
Kiếm của nữ tử thấp bé đã gãy nhưng nhìn ả ta cũng không hoảng hốt chút nào, thò tay lên giường túm một cái, lôi từ dưới chăn ra một cái lưỡi hái còn cao hơn, lớn hơn ả ta.
Rất lớn, thật sự rất lớn.
“Chúng ta đi.”
Ả ta túm lấy cánh tay của Diêu Mỹ Luân, sau đó dùng cái lưỡi hái to lớn kia quét lên sàn nhà, giống như cày đất một vòng, cắt rời sàn nhà, ả ta và Diêu Mỹ Luân trực tiếp rớt xuống lầu hai.
Lần này quả thật nằm ngoài dự liệu.
Bạch Nha vốn đã chặn cửa sổ, có vẻ như hai nữ nhân kia đã không có đường để đi, nhưng đối phương lại mở đường đi như vậy, ngay cả Bạch Nha cũng không kịp phản ứng.
Sàn nhà bị cắt ra một lỗ lớn, hai nữ nhân rơi xuống lầu một sau đó chạy vội ra cửa. Cũng không biết sao nữ nhân gầy gò nhỏ bé kia lại có sức mạnh lớn như vậy, tay phải cầm cái lưỡi hái to lớn, tay trái kéo cánh tay của Diêu Mỹ Luân lao ra ngoài, bởi vì tốc độ quá nhanh, lưỡi hái bay giữa không trung, Diêu Mỹ Luân cũng bay giữa không trung.
Sau khi lao ra khỏi khách điếm ả ta chạy như điên trên đường cái, chờ khi Bạch Nha, Trần Nhiễm bọn họ từ lầu hai nhảy xuống, ả ta đã kéo theo Diêu Mỹ Luân cách xa vài chục trượng.
Có không ít người giúp việc từ trong khách điếm tràn ra, cầm đao vây công Trần Nhiễm bọn họ. Ba người bị ngăn cản, còn muốn đuổi theo cũng đã theo không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nữ nhân kia biến mất khỏi tầm nhìn.
Ba người bọn họ đối phó với những người giúp việc này tất nhiên sẽ không quá khó khăn, nhưng đối phó với những người này xong còn muốn đuổi theo nữa cũng đã không kịp.
Một khắc sau, Trần Nhiễm kéo áo của mình lên, bởi vì vừa rồi gã đã xé áo ra cho nên cứ bị tụt xuống, mà mọi người trên đường cái nhìn thấy hai miếng hộ tâm bên trong áo Trần Nhiễm đều nhìn gã giống như nhìn kẻ biến thái. Nam nhân sẽ không nhịn được mà nhìn nhiều thêm, ngay cả nữ nhân cũng nhịn không được mà nhìn nhiều thêm, khiến Trần Nhiễm cũng cảm thấy mình hơi thô tục.
“Cho ngươi.”
Bạch Nha cởi trường sam của mình ra ném cho Trần Nhiễm, Trần Nhiễm vội vàng che đi đôi thuẫn trên ngực mình.
“Nữ nhân đó rất mạnh.”
Bạch Nha vừa nhớ lại vừa nói: “Tuy rằng người thấp bé, tuy rằng nhìn có vẻ như không lợi hại, giống như một đứa trẻ, nhưng nếu ả ta không bận tâm đến Diêu Mỹ Luân mà thoải mái đánh cùng chúng ta, cho dù ba người chúng ta vây công cũng chưa chắc có thể giữ được ả ta lại. Ả ta không thể làm khó ba người chúng ta, ba người chúng ta cũng chưa chắc đã bắt được ả ta.”
Dư Mãn Lâu gật đầu: “Mặc dù ta bị đánh lén nên bị thương, nhưng tốc độ, lực độ xuất kiếm của ả ta đều rất mạnh, huống chi bây giờ xem ra sở trường của ả ta không phải kiếm mà là cái lưỡi hái khổng lồ kia.”
“Trên giang hồ có rất ít người dùng binh khí như thế, nếu tra sẽ không quá khó, chỉ cần ả ta từng dùng trên giang hồ thì nhất định có thể điều tra ra.”
Trần Nhiễm nói: “Sau khi trở về Trường An phái người đến Bách Hiểu Đường hỏi xem, bên đó có thể biết ngay là ai.”
Dư Mãn Lâu nhớ lại hình dáng cái lưỡi hái đó, nhíu mày: “Khoảng thời gian ta ở Trường An chưa bao giờ gặp một người như vậy, một món binh khí như vậy, cho nên chắc hẳn ả ta không phải là người luôn ở bên cạnh Diêu Mỹ Luân.”
Bạch Nha dừng chân lại: “Cho nên... An Quốc Công suy đoán không sai, cao thủ như vậy không phải để bảo vệ Diêu Mỹ Luân mà là để bảo vệ đông chủ của Đồng Tồn Hội, hắn đang ở An Thành!”
Trần Nhiễm nói: “Đáng tiếc, nếu lúc nãy chúng ta đuổi theo, không chừng có thể bắt được đông chủ của Đồng Tồn Hội luôn rồi.”
“Một người quan trọng như vậy, bên cạnh sẽ không chỉ có một hộ vệ là nữ nhân dùng cự liêm này, hắn có nguồn tài phú khổng lồ đáng sợ như vậy để có thể điều hành chi phối, tìm cường giả tuyệt đối trên giang hồ đến bảo vệ mình không phải chuyện quá khó.”
Trần Nhiễm hừ một tiếng: “Những người này thật đáng ghét, không có một chút tín ngưỡng nào cả, vì tiền mà bán đứng linh hồn của chính mình.”
Bạch Nha: “Ngươi có tín ngưỡng à?”
“Ta có chứ.”
Trần Nhiễm nói: “Tiền chính là tín ngưỡng của ta.”
Dư Mãn Lâu: “...”
Trần Nhiễm ra vẻ nghiêm túc nói: “Ngoài quốc, gia, sinh, tử, còn có cái gì quan trọng hơn tiền sao?”
Bởi vì miếng hộ tâm rơi xuống, hai tay gã ôm ngực mình đẩy đẩy lên trên.
Dư Mãn Lâu: “Xin ngươi, đừng như vậy nữa, ta sắp nôn rồi.”
Trong một nhà dân ở huyện An Thành, Lục Vương nhìn Diêu Mỹ Luân tóc tai rối bời: “Tại sao ngươi tự ý quyết định?”
Diêu Mỹ Luân nói: “Đông chủ muốn tặng ta cho Thẩm Lãnh làm lễ vật? Ngài muốn vứt bỏ ta, chẳng lẽ bản thân ta cũng không thể tự bảo vệ mình?”
Lục Vương lắc đầu: “Ngươi sai rồi... Cho dù ta hiện tại để ngươi trực tiếp gặp Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng sẽ không bắt ngươi về, hắn còn phải lợi dụng ngươi để tìm được ta. Mang ngươi về ép hỏi và theo dõi ngươi tìm được ta, hắn nhất định sẽ chọn cách sau.”
Diêu Mỹ Luân ngẩn ra.
Lục Vương liếc mắt nhìn nữ tử thấp bé kia: “Hồng Nộ, ngươi cũng khiến ta thất vọng rồi.”
Sắc mặt của nữ tử tên là Hồng Nộ lập tức có vẻ sợ hãi, mấp máy môi muốn giải thích nhưng không dám, một lát sau quỳ xuống: “Ta sai rồi.”
Lục Vương thò tay ra kéo ả ta lên: “Hai người các ngươi đã lộ diện, lại không đạt được mong muốn của ta, cho nên hai người các ngươi đi đi, đừng đi cổng thành, tường thành của An Thành không quá cao, với thực lực của ngươi, đưa Diêu Mỹ Luân ra khỏi thành không phải là vấn đề.”
“Ta tự đi.”
Diêu Mỹ Luân im lặng một lát rồi nói: “Ta có cách rời đi, ngài để Hồng Nộ ở lại bên cạnh ngài đi. Có thể Thẩm Lãnh đoán được ngài đã đến, hắn nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để lôi ngài ra.”
Lục Vương do dự một chút rồi gật đầu: “Cũng được, ngươi tự ra khỏi thành, cẩn thận một chút.”
Diêu Mỹ Luân cười: “Cho nên ngài vẫn để ý đến ta sao?”
Thế nhưng Lục Vương không trả lời cũng không để ý tới ả ta, xoay người đi vào nhà: “Hai ngày này Hồng Nộ ngươi đừng ra ngoài nữa, ở bên cạnh ta, ta không ra ngoài thì ngươi cũng không được phép ra ngoài.”
“Vâng!”
Lục Vương nhìn về phía một nữ tử khác đứng ở cửa phòng, dáng người cao gầy thon thả, dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp.
“Thanh Loan, ngươi đi theo dõi Thẩm Lãnh.”
“Vâng!”