Giờ khắc này, trong tiểu viện này, Lục Vương kìm nén sự bất mãn đối với Diêu Mỹ Luân, không có tiếp tục chỉ trích gì nữa, thậm chí còn sắp xếp cho ả ta rời đi, có lẽ ngay cả chính bản thân Lục Vương cũng không biết giờ phút này tâm trạng của ông ta hơi phức tạp.
Diêu Mỹ Luân giống như một người chiến thắng, có lẽ ả ta chính là một người chiến thắng. Theo ả ta thấy, đông chủ không thể thiếu ả ta được.
“Có lẽ ta cũng không cần vội đi.”
Diêu Mỹ Luân nhìn về phía Lục Vương: “Đông chủ sắp xếp cho ta đi, Thẩm Lãnh cũng sẽ nghĩ ta đi ngay lập tức, cho nên ta không đi mới an toàn hơn. Để đối phó với Tiết Thành chúng ta đã trù tính nhiều như vậy ở bên An Thành, có chỗ ẩn thân, có thể người để dùng, chưa chắc không thể đấu một trận, tranh một phen.”
Lục Vương nhìn ả ta một cái, giống như liếc nhìn một quái vật.
Diêu Mỹ Luân đi đến bên cạnh Lục Vương, giơ tay lên cầm tay Lục Vương, ả ta ngồi xổm xuống hôn bàn tay Lục Vương.
“Đông chủ, ngài nên biết trên thế giới này nếu còn có một nam nhân có thể khiến ta một mực trung thành, thậm chí nguyện tan xương nát thịt, đó chính là ngài. Đông chủ đang ở nơi đây mà ta lại bỏ đi, ta không làm được.”
Lục Vương nhíu mày.
Diêu Mỹ Luân ngồi xổm ở đó khẽ lắc đầu: “Ta biết, nhiều lúc quả thật ta có hành vi phóng đãng, ta cũng rất tùy hứng, thậm chí ta còn từng làm chuyện có lỗi với đông chủ, nhưng xin đông chủ tin sự chân thành của ta.”
Lục Vương thở dài: “Ngươi cái gì cũng đã làm, sau đó bảo ta tin sự chân thành của ngươi?”
Trong mắt Diêu Mỹ Luân giống như ngập nước mắt, ngẩng đầu nhìn ông ta vẻ mặt ủy khuất khiến ta người ta đau lòng. Đây là một nữ nhân khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng không đành lòng trách cứ, cho dù biết rõ ả ta quả thật là một con hồ ly, diễn kịch là thiên phú của ả ta.
“Ngươi đứng lên đi.”
Lục Vương đỡ ả ta dậy: “Ngươi đi hay không đi, ngươi tự quyết định, bây giờ ta phải đi truy tra tung tích của Tiết Thành, ta không tin hắn đã chết thật. Ngươi không cần đi theo ta, để Hồng Nộ lại cho ngươi bảo vệ ngươi, ta sẽ mang Thanh Loan đi.”
Diêu Mỹ Luân: “Đông chủ, thật sự nhẫn tâm như vậy ư?”
Lúc ả ta nói câu này nước mắt đã giàn giụa.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Lục Vương nói: “Ở An Thành tổng cộng có bảy tiểu viện như thế này, mỗi một cái đều có chỗ ẩn thân, cho dù người của Thẩm Lãnh điều tra đến ngươi cũng không cần quá lo lắng.”
Diêu Mỹ Luân lắc đầu: “Không, ta chỉ muốn ở lại ở bên cạnh ngài, cho dù là tận thế, nguyện vọng duy nhất của ta cũng chỉ là chết ở bên cạnh ngài.”
Lục Vương lại cau mày.
“Thứ ngươi thích là cảm giác này sao?” Lục Vương hỏi một câu.
Diêu Mỹ Luân ngẩn ra.
Lục Vương bước đi ra ngoài: “Không phải ngươi thích ta, mà thích cảm giác ta mang lại cho ngươi, chỉ cần ngươi còn có thể ở lại bên cạnh ta, ngươi sẽ giống như một người cầm quyền, thứ ngươi mê luyến là dục vọng của bản thân ngươi, chứ không phải nam nhân nào cả.”
Diêu Mỹ Luân hé miệng: “Nhất quyết bắt ta lấy cái chết để chứng minh sao?”
Lục Vương cười cười: “Nữ nhân tuyệt đối đừng dễ dàng tìm cái chết, đó là chiêu cuối cùng rồi, nếu chiêu này vẫn không có tác dụng thì không còn đường lui, cho nên bỏ sự thần thông của ngươi đi, không thích, cũng đừng ghét nhau.”
Ông ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Diêu Mỹ Luân một cái: “Đừng khiến cho ta chán ghét ngươi, nếu không thì ta ngay cả dục vọng đối với ngươi cũng không còn nữa, ngươi còn có tác dụng gì?”
Diêu Mỹ Luân đứng ở đó, thoạt nhìn đáng thương giống như một cây cỏ nhỏ bé lắc lư trong gió, cô đơn lẻ loi.
“Nếu như ngươi đi diễn kịch, nhất định nổi danh thiên hạ.”
Lục Vương cười rời đi, Diêu Mỹ Luân thì lại thở dài một hơi.
Ra ngoài tiểu viện, Lục Vương trèo lên xe ngựa, Thanh Loan còn cao hơn ông ta một chút cũng lên xe theo. Mà Hồng Nộ bởi vì trước đó bị lộ cho nên ở lại trong tiểu viện kia không ra ngoài.
Nữ nhân Thanh Loan này trông khoảng hai mươi mấy tuổi, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không cười, nhưng ả ta tuyệt đối là một nữ tử khiến người ta đã gặp sẽ khó quên, chiều cao ả ta, thân hình của ả ta, cặp chân dài của ả ta.
Nếu ả ta và Hồng Nộ đứng cùng nhau sẽ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn một câu nói... vẻ đáng yêu thất bại thảm hại trước sự gợi cảm.
Hồng Nộ có dáng vẻ của một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, hơn nữa chỉ cao như đứa trẻ mười hai mười ba tuổi nhưng cơ thể lại cực kỳ linh hoạt. Khuôn mặt của ả ta cũng giống như tiểu nữ hài mười mấy tuổi, và còn cột hai bím tóc đuôi ngựa, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ lại là có dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy, ai có thể ngờ được khi ả ta giết người lại hung hãn như vậy.
Nhưng khi Hồng Nộ đứng chung với Thanh Loan thì không có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào ả ta, cặp chân của Thanh Loan dường như đã cao hơn ả ta.
Dài, thẳng tắp, hơn nữa hình thể còn hoàn mỹ.
Khuôn mặt của ả ta không thể nói là quá đẹp. Nếu nhìn mặt thì tuyệt đối không tinh xảo như Hồng Nộ, cũng không thể quyến rũ bằng Diêu Mỹ Luân, mặt ả ta lạnh tanh giống như đeo mặt nạ, trên mặt không có biểu cảm gì, hơn nữa khuôn mặt cũng hơi dài một chút.
Nhưng dáng vẻ lạnh như băng này, cộng thêm dáng người khiến người ta chuyển dời ánh mắt như vậy khiến ả ta có một khí chất đặc biệt, lãnh đạm gợi cảm.
“Sắp xếp người đi theo dõi Thẩm Lãnh và người bên cạnh hắn, nhất là người tên Trần Nhiễm đó.”
Lục Vương ngồi ở trên xe ngựa căn dặn: “Trần Nhiễm là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Thẩm Lãnh, cũng là người thân tín nhất của hắn. Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Trần Nhiễm cũng biết của bí mật Thẩm Lãnh.”
Thanh Loan hỏi: “Ta đích thân đi?”
“Ngươi theo dõi Thẩm Lãnh, sắp xếp thủ hạ của ngươi đi theo dõi Trần Nhiễm.”
Lục Vương trầm tư một lát: “Phái người đi nói với Bạch Hoàng, bảo nàng ta theo dõi chặt chẽ quanh nhà Tiết Thành. Nếu Tiết Thành giả chết, thủ hạ của hắn nhất định cũng sẽ theo dõi nhà hắn sát sao, phát hiện có người nào không ổn, bảo Bạch Hoàng bắt người.”
“Vâng.”
Thanh Loan lên tiếng, sau đó thản nhiên hỏi: “Nếu là Tiết Thành gài bẫy dụ Thẩm Lãnh tới thì sao? Cũng có thể là gài bẫy dụ đông chủ đến. Ông ta giả chết có lẽ không chỉ là muốn ẩn nấp hoàn toàn, mà là muốn một lưới bắt hết tai họa ngầm đối với ông ta. Tiết Thành ở Kinh Kỳ đạo lăn lộn nhiều năm, ông ta có thực lực này.”
“Quả thật có.”
Lục Vương nhắm mắt lại: “Nơi này là địa bàn của hắn.”
Ông ta trầm mặc một lúc rồi nói: “Nếu hắn thật sự muốn một lưới bắt cả ta và Thẩm Lãnh, ta cũng có chút kính ý đối với hắn.”
Cùng lúc đó, huyện nha huyện An Thành.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm đỡ hai miếng hộ tâm trở về: “Mới không gặp có một lúc, sao ngươi đã có chút quyến rũ rồi?”
Trần Nhiễm cười nói: “Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, giờ ngươi mới phát hiện ra à?”
Thẩm Lãnh: “Xem ra cho ngươi đi theo ta là sai lầm, lát nữa ta viết tấu chương, đưa ngươi vào cung, trời đất rộng lớn, tất có tương lai.”
Trần Nhiễm: “Ngươi tin cha ta có thể bẻ gãy gậy không?”
Gã ngồi xuống: “Một nữ nhân, đại khái chỉ cao tới bả vai ta nhưng vũ lực có lẽ mạnh bằng mấy ta cộng lại, dùng cự liêm.”
Thẩm Lãnh gật đầu, nhìn ngực Trần Nhiễm: “Nhìn bộ dạng ngươi như vậy là biết gặp phải người rất mạnh, ép cả chân thân của ngươi hiện ra.”
“Có tìm không?”
Trần Nhiễm hỏi: “Nếu bây giờ triệu tập tất cả nhân thủ lục soát thành chắc hẳn là vẫn có thể lôi người ra được, bọn họ không thể chạy đi nhanh như vậy, cách làm hợp lý nhất là trốn đi đã.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Đương nhiên phải tìm, hơn nữa còn phải gióng trống khua chiêng mà tìm.”
Hắn nhìn về phía Đạm Đài Thảo Dã: “Hạ lệnh phong tỏa thành, tất cả người ra vào thành đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, bảo người của ngươi đi tìm từng nhà một.”
Đạm Đài Thảo Dã gật đầu: “Lần này binh lực ta mang đến là một tiêu doanh, phong tỏa thành hơi khó khăn nhưng điều tra từng nhà cũng không phải vấn đề, có điều nếu như phái phái người đi, nếu lại có bất ngờ sẽ rất khó phòng bị.”
“Có lẽ...”
Thẩm Lãnh lẩm bẩm nói: “Đối thủ đang hy vọng chúng ta làm như vậy thì sao?”
Huyện An Thành, trên tường thành.
Một người lính già cầm trường thương đứng ở phía trên cổng thành nhìn cánh đồng hoang ngoài thành giống như đang ngẩn người, tuy ông ta đã lớn tuổi nhưng người vẫn đứng thẳng tắp, đây là một thói quen đã ăn sâu tận xương tủy, rất khó bỏ.
Ông ta đứng ở đó, già đến mấy cũng là một thanh đao, rút ra khỏi vỏ liền có hàn mang.
Trên tường thành, một đội binh sĩ tuần tra đi qua trước mặt ông ta. Người đi cuối đội ngũ là một binh lính trẻ ở lại đứng bên cạnh ông ta, nói nhỏ: “Tướng quân, nhìn từ tình huống hiện tại, người của triều đình phái đến đều đã đến, Thẩm Lãnh, Đạm Đài Thảo Dã, còn có Diệp Lưu Vân, bên Đồng Tồn Hội Diêu Mỹ Luân bị lộ, cho nên ta đoán đông chủ cũng đã đến rồi.”
Lính già gật đầu: “Diêu Mỹ Luân đã bại lộ, Thẩm Lãnh nhất định sẽ phong thành tìm từng nhà, Đạm Đài Thảo Dã chỉ đem tới binh lực một tiêu doanh, không đủ dùng. Tiếp tục dựa theo kế hoạch là được, khi nào hành động thì chờ mệnh lệnh của ta.”
“Vâng.”
Người trẻ tuổi hành quân lễ, lính già cũng hành quân lễ. Hai người giống như đổi ca bình thường, người trẻ tuổi ở lại trên tường thành, còn lính già thì từ trên tường thành xuống dưới đi về hướng doanh trại.
Nơi này là địa bàn của ông ta, từng ngọn cây cọng ngọn cỏ, một binh một tốt ở đây, bất cứ người nào cũng có thể trở thành vũ khí của ông ta.
Trong doanh phòng, lính già vào phòng rồi nằm xuống, người đợi sẵn ở trong phòng tiến lên, cung kính cúi người thi lễ, sau mở áo ra thay thuốc cho lính già.
“Tướng quân, đông chủ của Đồng Tồn Hội có thể càng nóng lòng muốn tìm ra ngài hơn Thẩm Lãnh, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng tin ngài đã chết.”
Người nói chuyện nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc quân phục sương binh bình thường, nhưng người này thoạt nhìn giống như một cây tiêu thương, vô cùng sắc bén.
“Hình Thiên.”
Tiết Thành nhìn nam nhân trước mặt, gọi một tiếng rồi dường như rơi vào trầm tư, không nói thêm gì.
Hình Thiên là thủ hạ đắc lực nhất của ông ta, cũng là người có võ nghệ mạnh nhất trong mười ba nghĩa tử của ông ta, mười hai người còn lại cộng lại cũng không đánh thắng hắn ta, có thể nói Hình Thiên là thanh đao sắc bén nhất trong tay Tiết Thành.
Ông ta có mười ba nghĩa tử, nhưng đối với ông ta mà nói những nghĩa tử này không phải tất cả. Ông ta khống chế Kinh Kỳ đạo nhiều năm như vậy, nếu chỉ dựa vào mười ba người thì làm sao có thể làm được. Chuyện ông ta khống chế Kinh Kỳ đạo phải lội ngược về rất nhiều năm trước, từ khi bệ hạ bắt đầu có ý định với ông ta.
Trước đó ông ta cũng chỉ là tham, chỉ là ương ngạnh, chỉ là nghĩ mình công lao to lớn thì bệ hạ cũng sẽ không làm gì ông ta, cho nên ông ta nghiễm nhiên chính là thổ hoàng đế ở Kinh Kỳ đạo.
Sau đó Dương hoàng hậu phái người truyền tin cho ông ta, nói bệ hạ muốn động đến ông ta, ông ta lập tức nghĩ cách che giấu rất nhiều chuyện lúc đó cho nên mới không bị xử lý.
Kể từ khi đó Tiết Thành biết mình nhất định phải bồi dưỡng thân tín, nếu quả thật đến thời điểm mấu chốt, ông ta còn có thể có sức phản kháng. Một người khi đạt đến vị trí này như ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ tất cả những thứ mình đã được.
Sự khống chế của ông ta đối với thủ hạ thật ra cũng là thiết kế dựa theo phối trí đối với chiến binh Đại Ninh. Mười ba nghĩa tử đều nắm giữ một lực lượng trong tay, đó giống như tướng quân các vệ chiến binh của Đại Ninh, ngoài ra còn có bốn người chia nhau thay ông ta trông chừng bốn phương tám hướng Kinh Kỳ đạo, ông ta gọi là tứ phương tướng.
Đương nhiên, cũng là học theo tứ cương đại tướng quân của Đại Ninh.
Hình Thiên cúi đầu nói: “Tướng quân, mời căn dặn.”
“Kế hoạch đã thành hơn một nửa rồi.”
Tiết Thành chậm rãi nói: “Ta giả chết dụ đông chủ của Đồng Tồn Hội tới, cũng đã dụ cả Thẩm Lãnh, Diệp Lưu Vân tới, tiếp theo chính là làm thế nào để khiến bệ hạ tin là người của Đồng Tồn Hội giết Thẩm Lãnh và Diệp Lưu Vân.”
Ông ta thở ra một hơi: “Mấu chốt nằm ở ngươi, ngươi đi đi.”
Hình Thiên cúi người: “Tuân mệnh!”