Kinh Kỳ đạo có mấy nơi rất nổi tiếng, một là huyện Phương Thành, bởi vì cách thành Trường An gần nhất, khách thương lữ nhân từ phía nam đến đều phải ở lại đây một đêm nên cực phồn hoa, cho nên cũng được gọi là Trường An thu nhỏ.
Một nơi là huyện Dịch Thủy. Huyện Dịch Thủy là nơi có kho hàng vận chuyển đường bộ lớn nhất Kinh Kỳ đạo, cũng là nơi cung cấp hàng tơ lụa lớn nhất phía bắc, nơi này còn được gọi là Tiểu Giang Nam phương bắc.
Còn có một nơi chính là huyện An Thành. Huyện An Thành nổi tiếng nhất chính là... thanh lâu, nơi này được gọi là sông Tiểu Hoài bên ngoài thành Trường An.
Huyện thành của huyện An Thành không lớn nhưng nổi tiếng ngang bằng Lộc Thành của Giang Nam, có thể thấy được quy mô sản nghiệp này.
Khi Thẩm Lãnh đi nam cương đã đi ngang qua Lộc Thành, nghe được một câu là nước của Lộc Thành đẹp. Khi đó Thẩm Lãnh còn đơn thuần tưởng là thật sự nói nước đẹp, sau đó mới biết quả thật là nước đẹp.
Huyện An Thành chính là Lộc Thành của phương bắc, ở đây hội tụ nữ tử đến từ các quốc gia chung quanh Đại Ninh, hơn nữa nữ tử Tây Vực còn chiếm đa số.
Xa hơn, nghe nói có nữ tử của tộc Quỷ Nguyệt, có nữ tử của Hỏa Hạc quốc cách Thổ Phiên Tây Vực hai ngàn đến ba ngàn dặm về phía tây, còn có nữ tử của Bột Hải quốc cũ nữa.
Như vậy cũng khó trách Dư Mãn Lâu vẫn muốn lết một cái chân bị thương đi thanh lâu.
Trần Nhiễm nghe Dư Mãn Lâu nói chi tiết những chuyện về An Thành, tuy rằng gã tin chắc mình sẽ không đi thanh lâu nhưng đột nhiên lại có thêm chút thiện cảm với chuyện này.
Ha, nam nhân.
“Nữ tử của Hỏa Hạc quốc...”
Dư Mãn Lâu thở dài: “Nóng bỏng nhất, tóc vàng mắt xanh, dáng người cao thon, hơn nữa...”
Gã ta liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: “Hơn nữa...”
Trần Nhiễm trừng mắt gã ta: “Hơn nữa cái gì?”
“Giờ khắc này, ta muốn ngâm một bài thơ.”
Dư Mãn Lâu nói: “Thanh sơn ẩn ẩn thuỷ điều điều, ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu (1); dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia, cách giang do ái hậu đình hoa (2).”
Trần Nhiễm: “Tuy ta không hiểu thi từ lắm nhưng sao ta nhớ câu cuối cùng là “cách giang do xướng hậu đình hoa”?”
Dư Mãn Lâu ra vẻ nghiêm túc nói: “Xướng cái gì mà xướng, ái là được rồi.”
Trần Nhiễm: “Ta đột nhiên hiểu tại sao đại tướng quân muốn mang ngươi theo rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngươi lẳng lơ.”
“...”
Trần Nhiễm nhìn vết thương trên vai Dư Mãn Lâu, lại nhìn một bên chân bị thương, cuối cùng tầm mắt dừng ở ngực gã ta: “Tổ sư ngươi đã bị thương thành như thế này rồi, lúc nói đến những chuyện này mà mặt ngươi còn có thể sáng lạn như vậy, ngươi đúng là một nhân tài.”
“Haiz...” Dư Mãn Lâu nói: “Thật ra thì gọi huyện An Thành là sông Tiểu Hoài bên ngoài thành Trường An, Lộc Thành của phương bắc, nhưng thật sự nếu muốn nói tuyệt không thể tả được thì vẫn là Lộc Thành. Nếu tương lai có cơ hội ta dẫn ngươi đi Lộc Thành một chuyến, ngươi sẽ hiểu cái đẹp của Lộc Thành.”
Gã ta nghiêm túc nói: “Mười năm cuộc đời của ta trước đó đã sống ở vô số nơi tuyệt vời không thể tả nổi như vậy, ta còn từng viết một quyển sách, dày chừng như thế này, ghi lại tình hình thanh lâu trong ba mươi hai thành ở Đại Ninh, nếu ngươi cần, ta có thể cho ngươi mượn đọc.”
Trần Nhiễm thở dài: “Cuộc đời của ngươi không thể thăng hoa một chút à?”
Dư Mãn Lâu nói: “Ngươi thôi đi, cặp mắt kia của ngươi đã bán đứng ngươi rồi. Ngươi nói ta sáng lạn, ngươi nghe còn sáng lạn hơn cả ta.”
Trần Nhiễm nói: “Ta đã thành thân rồi, chẳng lẽ còn không thể nghe được sao...”
Dư Mãn Lâu nhìn gã ta: “Chẳng lẽ thành thân rồi thì không thể vào thanh lâu?”
“Tất nhiên không thể.”
Trần Nhiễm nói: “Nếu ngươi không làm được điều này thì ngươi đừng có thành thân, đây là sự tôn trọng tối thiểu nhất của một nam nhân nhất đối hôn nhân.”
Dư Mãn Lâu: “Ta nghĩ ta không làm được, nhưng ta có thể không thành thân mà.”
Trần Nhiễm: “...”
Đúng lúc này Bạch Nha từ xa đi đến, vừa đi vừa đeo thứ gì đó trên người, chờ khi gã đến gần thì Trần Nhiễm và Dư Mãn Lâu mới nhìn ra đến, tên này cũng đeo hai miếng hộ tâm trên người.
Trần Nhiễm đi lên giúp gã chỉnh lại ngay ngắn, Diệp Lưu Vân từ trong huyện nha ra, vừa hay nhìn thấy cảnh này, ông ta ngây người.
“Các ngươi...”
Bạch Nha giật mình: “Chúng ta...”
Diệp Lưu Vân nhìn thấy miếng hộ tâm, sau đó thở dài: “Các ngươi tiếp tục đi...”
Ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm nói: “Tại sao bây giờ tư tưởng của ta lại bay bổng như vậy chứ...”
Sau đó nhớ đến câu Thẩm tiên sinh nói với Thẩm Lãnh lúc trước... Binh cong là cong một, tướng cong là cong một ổ.
Con mẹ nó đều tại Thẩm Lãnh.
Dù sao thì trách Thẩm Lãnh cũng không sai.
Thẩm Lãnh cùng Diệp Lưu Vân từ trong huyện nha đi ra, quay đầu lại còn đang nói chuyện với Đạm Đài Thảo Dã, vừa hay nhìn thấy Bạch Nha đang đeo miếng hộ tâm, cười cười nói: “Ngươi nhìn xem, đây mới là cách dùng miếng hộ tâm chính xác, mỗi bên một miếng, nhìn đẹp hơn nhiều.”
Đạm Đài Thảo Dã ngẩn ra: “Ngươi cảm thấy đẹp?”
Thẩm Lãnh nói: “Đề nghị Giáp Tử Doanh các ngươi cũng mở rộng một chút.”
Đạm Đài Thảo Dã lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi bỏ đi...”
Gã vừa đi vừa nói: “Một tiêu doanh ta mang đến đã sắp xếp ra ngoài nhưng nhân thủ không đủ, cho nên bốn cổng phải dựa vào sương binh của huyện An Thành canh gác, ta chỉ có thể phân công nhân thủ hỗ trợ, nhưng huyện An Thành là địa bàn của Tiết Thành, cũng chưa chắc có thể tin được những sương binh đó.”
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: “Để cho sương binh đi lục soát thành, bọn họ nhất định sẽ không lục soát ra được cái gì cả. Bảo bọn họ đi thủ thành, bọn họ cũng không có tác dụng gì cả. Tiết Thành lấy đây làm chiến trường, ông ta chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà. Ông ta trốn đi, có thể đang âm thầm điều hành, mà chúng ta lại chỉ có thể bị động chờ.”
Đạm Đài Thảo Dã: “Nếu ta phái người trở về điều binh, ba ngày có thể đến nơi, trong vòng ba ngày là có thể bao vây huyện thành, đào ba thước đất cũng có thể moi người ra.”
“Ngươi quá tự tin.”
Thẩm Lãnh nói: “Tiết Thành ở Giáp Tử Doanh nhiều năm như vậy, ngươi thật sự tưởng là nếu binh của Giáp Tử Doanh lục soát được ông ta sẽ lập tức báo cáo lên sao? Sức ảnh hưởng của một người không biến mất nhanh như vậy đâu, huống hồ vây thành ảnh hưởng quá lớn, các bách tính sẽ lo sợ.”
Đạm Đài Thảo Dã hỏi: “Ngươi vừa mới nói hiện tại việc chúng ta ở làm có lẽ chính là việc Tiết Thành muốn để cho ta làm, vậy ngươi nghĩ bước tiếp theo của ông ta là gì?”
“Ông ta tuyệt đối sẽ không để lộ bản thân và lực lượng của ông ta, như vậy thì chỉ có thể đẩy chuyện cho Đồng Tồn Hội. Ta đoán bởi vì có sát thủ tìm tới nhà Đậu Hoài Nam, Tiết Thành mới giả chết để cắt đứt liên lạc với Đồng Tồn Hội. Hiện giờ ông ta bắt đầu nghi ngờ trong Đồng Tồn Hội có người của bên triều đình, nếu không thể xác định là ai, vậy thì hủy Đồng Tồn Hội.”
Thẩm Lãnh dừng chân lại: “Ông ta chỉ có một mục tiêu cuối cùng, ngay cả ta cũng không được tính là mục tiêu chủ yếu.”
“Đông chủ của Đồng Tồn Hội.”
“Ừm.” Thẩm Lãnh nói: “Nếu ngươi là đông chủ của Đồng Tồn Hội, chắc hẳn ngươi cũng nghĩ được Tiết Thành muốn làm gì, như vậy thì ngươi sẽ làm gì?”
Đạm Đài Thảo Dã ngẩn người: “Ta sẽ làm gì?”
Cùng lúc đó, một tiệm quan tài trong thành, cách huyện nha không đến hai dặm.
Tiệm vừa mới đóng cửa, trên cửa treo một tấm bảng từ chối tiếp khách, nhưng người treo bảng lại không phải người của tiệm quan tài.
Người của tiệm quan tài đều đang quỳ ở trong phòng, người nào cũng đều bị trói hai cánh tay, trói chặt cứng, ngay cả đầu cũng không thể ngẩng lên được bao nhiêu.
Thanh Loan ngồi trên ghế nhìn vẻ mặt vô tội của lão bản tiệm quan tài, thậm chí ả ta cũng chẳng thèm hỏi tại sao, chỉ khoát tay.
Thế là thủ hạ của ả ta bắt đầu cắt cổ họng, bắt đầu cắt từ người giúp việc thứ nhất bên trái, người bị bịt miệng ngay cả tiếng kêu rên cũng không phát ra được, chỉ chốc lát đã gục trong vũng máu.
Lão bản của tiệm quan tài sắc mặt trắng bệch, không ngừng van lạy.
Thanh Loan nhíu mày, thế là lại khoát tay.
Người thứ hai bị giết là một học đồ, cũng thậm chí không kịp giãy giụa đã bị giết chết, người quỳ ở đó đổ gục về phía trước, trán chạm đất, máu nhanh chóng tràn ra sàn nhà, máu chảy chậm rãi có chút mỹ cảm khác thường.
Lão bản tiệm quan tài vẫn đang cầu xin, giọng nói run run nhưng cầu xin tha mạng hiển nhiên không phải đáp án mà Thanh Loan muốn, thật ra ả ta cũng không muốn đáp án, ả ta chỉ tới để giết người.
Ả ta lại giơ tay lên...
“Đừng giết nữa, bọn họ đều không biết gì cả, ngươi muốn động thủ thì cứ động thủ với ta đây.”
Lão bản tiệm quan tài ngồi thẳng lên, mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt Thanh Loan: “Ngươi giết hết bọn họ cũng không hỏi ra được gì cả, bọn họ vốn dĩ không biết.”
“Giết bọn họ không phải là vì hỏi bọn họ.”
Thanh Loan lại khoát tay, thế là có người thứ ba ngã xuống đất.
Cơ thịt trên mặt lão bản tiệm quan tài cũng đang co giật, ông ta nhìn chằm chằm vào mắt Thanh Loan: “Ngươi tưởng làm như vậy là có thể ép ta sao? Tưởng là ta có thể nói ra chuyện gì sao?”
Thanh Loan: “Ta cũng không muốn bắt ngươi nói gì cả.”
Ả ta đứng dậy: “Tiệm tiếp theo.”
Phập một tiếng, lão bản tiệm quan tài bị một thanh chủy thủ đâm thủng cổ họng, lúc chủy thủ bị rút ra, máu tươi phun ra từng dòng từng dòng.
Ả ta ra ngoài từ cửa sau, bên ngoài cửa sau là một ngõ hẻm nhỏ, ra đầu ngõ có một chiếc xe ngựa đang đợi.
“Tiệm thứ mấy rồi?”
Lục Vương ngồi ở trong xe ngựa hỏi.
“Tiệm thứ ba, cộng lại đã giết bốn mươi sáu người.”
Thanh Loan hơi cúi người nói: “Theo như tin tức hiện giờ chúng ta tra ra, trong huyện An Thành cứ bốn tiệm quan tài thì có ba tiệm là người của Tiết Thành. Tuy không biết tại sao ông ta thích làm quan tài như vậy, nhưng cũng khiến chúng ta tìm người dễ hơn một chút.”
Tín Vương ừ một tiếng: “Hôm nay đủ rồi, ngày mai tiếp tục, ta tới đón ngươi về.”
Thanh Loan gật đầu rồi đi lên xe ngựa. Người ở trong tiệm quan tài nhanh chóng giết hết những người đang bị trói, sau đó từ cửa sau tản ra bốn phía, động tác nhanh gọn, phối hợp ăn ý.
“Sáng sớm ngày mai, đi giết y quan và người khám nghiệm tử thi của huyện An Thành.”
Lục Vương ở trong xe ngựa nói với ngữ khí bình thản: “Thẩm Lãnh bọn họ đại diện cho triều đình nên chỉ có thể thẩm vấn chứ không thể giết, không giết người thì Tiết Thành sẽ không đau. Nơi này là địa bàn của hắn, người của hắn chết liên tục, hắn sẽ cảm thấy rất nhục nhã, người của hắn cũng sẽ cảm thấy rất nhục nhã.”
Cách đó một con đường, ba người Trần Nhiễm và Bạch Nha và cả Dư Mãn Lâu đang tuần tra, người của hai bên chỉ cách nhau một dãy nhà, người của một bên đi bên trái, người một bên rẽ hướng phải.
Đúng lúc này mấy tiểu cô nương xinh đẹp đi ngang qua bên cạnh Trần Nhiễm bọn họ. Một tiểu cô nương thoạt nhìn hết sức đáng yêu trong số đó mím môi cười cười với Trần Nhiễm, sau khi đi qua còn ngoái đầu lại liếc mắt nhìn gã thêm một cái.
“Số đào hoa.”
Dư Mãn Lâu cười nói: “Không ngờ ngươi lại vượng như vậy.”
Trần Nhiễm lại thở dài: “Nếu nàng ta không có vấn đề thì coi như ta thua.”
“Nhìn từ đâu ra?”
Trần Nhiễm nói: “Nếu hồi nhỏ có một cô nương xinh đẹp như vậy nhìn ta, có lẽ là bởi vì ta đáng yêu, mặt mũi bụ bẫm, bây giờ còn có một cô nương xin đẹp như vậy nhìn ta, chẳng lẽ là thích người béo ú?”
Bạch Nha thở dài: “Mẹ nó chứ nàng cũng không nhìn thấy.”
Trần Nhiễm: “...”
Dư Mãn Lâu nói: “Nàng ta muốn chúng ta đi theo họ?”
Bạch Nha im lặng một lát, xoay người: “Vậy thì đi theo.”
Dư Mãn Lâu nắm chặt trường kiếm trong tay theo bản năng: “Đây là chuẩn bị đánh nhau bất ngờ sao?”
Bạch Nha: “Bên kia ba nữ nhân, bên này ba nam nhân, ngươi sợ?”
Dư Mãn Lâu: “Ta một đấu ba cũng không sợ nha, chuyện vặt.”
Trần Nhiễm: “Được.”
Bạch Nha cũng gật đầu: “Được.”
Dư Mãn Lâu: “Các ngươi... có ý gì?”
Trần Nhiễm và Bạch Nha đồng thời nói: “Ngươi lên, chúng ta chi viện, ngươi giỏi một đấu ba.”
Dư Mãn Lâu: “...”
(1) Thanh sơn ẩn ẩn thuỷ điều điều; ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu (Núi xanh mờ mờ nước xa xa; người đẹp biết ở đâu mà nhờ dạy thổi sáo): hai câu thơ trong bài Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan của Đỗ Mục.
(2) Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia; cách giang do ái hậu đình hoa (Buổi đêm đậu thuyền tại bến sông Tần Hoài cạnh quán rượu; Ở bên kia sông còn yêu “hậu đình hoa”): hai câu thơ trong bài Bạc Tần Hoài của Đỗ Mục, câu sau đã bị Dư Mãn Lâu đổi chữ “xướng” thành chữ “ái”)