Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1350 - Chương 1350: Màn Kịch Của Nữ Nhân

Chương 1350: Màn kịch của nữ nhân Chương 1350: Màn kịch của nữ nhân

Dư Mãn Lâu tưởng rằng mình đi theo Thẩm Lãnh đã một thời gian, cho dù vẫn chưa có học được mười phần bản lĩnh của Thẩm Lãnh nhưng dăm ba phần chắc cũng có chứ, nhưng khi gã ta nhìn thấy hai người Trần Nhiễm và Bạch Nha đồng thời lui về phía sau một bước, đồng thời đưa tay ra mời, lại đồng thời nói “được”, thời khắc đó Dư Mãn Lâu cảm thấy mình thật sự đã quá tự đại.

“Ngươi một đánh ba, ngươi đi.”

Trần Nhiễm nói: “Nhất là đối phó với nữ nhân, ngươi khá am hiểu.”

Bạch Nha nói: “Không phải là ta không thể đối phó với nữ nhân, mà là ta không đánh nữ nhân.”

Dư Mãn Lâu: “Ta cũng không đánh nữ nhân.”

Trần Nhiễm: “Ngươi nói dối, mới một canh giờ trước, ngươi nói với ta là nữ tử Hỏa Hạc quốc thích ngươi quất ngựa nhất, ngươi còn nói ngươi có thủ pháp tốt.”

Dư Mãn Lâu: “...”

Ba nữ hài tử xinh đẹp kia đã rẽ sang góc đường mà không quay đầu lại nhìn nữa, Dư Mãn Lâu đành phải liều mình đi theo.

Bạch Nha và Trần Nhiễm nhìn nhau, hai người một trái một phải bọc lót, đương nhiên bọn họ sẽ không thật sự để cho Dư Mãn Lâu đi lên một mình.

Trần Nhiễm men theo khe hở rất hẹp giữa hai bức tường bên cạnh một tòa tửu lâu vòng qua qua phía sau con đường kia. Nếu khe hở này hẹp hơn một chút nữa cũng có thể kẹp ngực cứng Trần Nhiễm.

Cũng không phải ngực lớn, chủ yếu là hai miếng hộ tâm lót bên trong có vẻ rất cao.

Gã đến phía sau con đường kia nhìn nhìn, không thấy tung tích của Dư Mãn Lâu, rõ ràng nên rẽ sang rồi mới đúng, nhưng trong nháy mắt người đã đi đâu rồi?

Lại tìm Bạch Nha, cũng không thấy tung tích, gã vốn nên từ bên kia bọc lót qua nhưng ngay cả bóng người cũng không có.

Giống như Bạch Nha đi xuyên qua hai bức tường đến nhưng lại không cẩn thận xuyên không đến một thế giới khác vậy, hay là ở huyện An Thành này, phàm là người quen đều biến mất.

Đúng lúc này Trần Nhiễm nhìn thấy nữ hài tử đáng yêu lúc nãy ngoái đầu lại cười với gã xuất hiện, đi vào một nhà trọ bên đường, gã hít sâu một hơi rồi đi theo.

Tiểu nhị ở cửa nhà trọ tưởng là Trần Nhiễm muốn ở trọ, vội vàng tiến lên chào hỏi, Trần Nhiễm lấy thiết bài ra cho hắn ta nhìn, tiểu nhị giật mình, không ngờ hán tử dung mạo bình thường này thế lại là một vị tướng quân, lập tức tránh ra.

Quán trọ này không phải lầu gỗ mà là một khoảng sân, sau khi vào hậu viện, hai bên sương phòng và phòng chính đều có thể ở, ngăn cách từng gian từng gian, mấy chục người ở cũng không thành vấn đề.

Gã nhìn thấy cô nương xinh đẹp đó đứng ở cửa phòng chính cười với gã, dường như đã sớm đoán được gã sẽ đi theo. Trần Nhiễm cắn răng đi nhanh qua, thầm nghĩ cũng không thể tỏ ra e sợ.

Cô nương kia nhìn thấy gã đi đến liền xoay người vào trong phòng, Trần Nhiễm cũng đi vào theo. Lúc này Trần Nhiễm mới sực nhớ trong quán trọ lại không có một bóng người, ngoài gã và cô nương đó ra thì không có một vị khách nào khác.

Phòng khách, tiểu cô nương nhìn khoảng mười tám mười chín tuổi bưng bộ ấm chén đến đặt ở trên bàn trà, chỉ vào ghế: “Ngồi đi.”

Trần Nhiễm bắt đầu cởi khuy áo: “Đừng phiền toái như vậy nữa.”

Tiểu cô nương ngẩn ra: “Huynh... đây là ý gì!”

Trần Nhiễm nói: “Không phải ngươi muốn dùng chiêu sắc dụ này sao, ta tới trước, ngươi ngồi yên đó đừng nhúc nhích, ta sắc dụ ngươi, ta nhảy cho ngươi một đoạn trước.”

Tiểu cô nương trợn trừng mắt: “Huynh điên rồi à...”

Trần Nhiễm: “Khà, nữ nhân!”

Tiểu cô nương thở dài: “Huynh nói cho ta biết, huynh có chỗ nào đáng để ta sắc dụ, huynh trông đẹp trai hay là uy mãnh?”

Trần Nhiễm mặt đỏ, thật ra cũng chỉ cởi một cái khuy áo, gã nghĩ mình ra chiêu này bất ngờ sẽ có thể làm loạn bố cục của đối phương.

Quả thật đã làm rối loạn.

“Có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không? Huynh như vậy khiến ta cảm thấy rất loạn.”

Tiểu cô nương rót một chén trà đặt ở trên bàn.

Trần Nhiễm nói: “Chúng ta không quen biết, ngươi cố ý cười với ta ở trên đường, sau đó còn cố ý dụ ta đến nhà trọ ngoài ngươi ra thì không có người khác này, không phải là có mưu đồ với ta thì còn có thể là gì?”

Tiểu cô nương nói: “Haiz... Ta quay đầu cười với huynh, huynh thật sự không biết là tại sao?”

Trần Nhiễm nói: “Chúng ta vốn không quen biết, ngươi quay đầu hướng ta cười, ta làm sao biết là tại sao.”

Tiểu cô nương chỉ chỉ Trần Nhiễm ngực: “Rất ít gặp có nam nhân như vậy rất đấy.”

Trần Nhiễm: “Cáo từ.”

Tiểu cô nương phụt cười một tiếng: “Có phải huynh tưởng ta là người của Đồng Tồn Hội, cố ý dẫn huynh đến đây là muốn giết huynh không? Hoặc là bắt huynh về?”

Trần Nhiễm nhướn đầu lông mày lên: “Ngươi không phải người của Đồng Tồn Hội, làm sao biết ta đang tra Đồng Tồn Hội? Người bình thường ngay cả ba chữ này cũng không nói được, đừng nói là còn có thể biết ta làm gì ở đây.”

“Bởi vì ta là...”

Tiểu cô nương tháo một miếng ngọc bội bên hông xuống ném cho Trần Nhiễm. Trần Nhiễm thò tay ra nhận, gã nhìn kỹ, sau đó mặt càng đỏ hơn.

Đó là ngọc bội của phiếu hào Thiên Cơ.

“Ta là người của Cao tỷ tỷ, từng ở tổng tiệm phiếu hào thành Trường An hơn một năm, ta đã gặp huynh mấy lần, chỉ là huynh không có chú ý đến ta.”

Tiểu cô nương thở dài: “Nếu ta nói cho Cao tỷ tỷ biết huynh thấy mặt ta liền cởi y phục, không biết Cao tỷ tỷ sẽ làm thế nào.”

Trần Nhiễm cười lớn ha ha: “Ha ha ha ha... Nếu đã là người nhà thì chúng ta đừng như vậy nữa, ngươi hãy quên hết chuyện vừa rồi đi, lúc nãy đầu óc ta hơi mơ hồ, cũng không biết là bị kẻ nào nhập vào người nữa.”

Tiểu cô nương nói: “Sở dĩ ta cố ý dẫn huynh đến đây là vì các huynh đều đã bị theo dõi, mà ba người các huynh lại không phát hiện ra.”

Trần Nhiễm nói: “Không thể nào.”

Gã suy nghĩ một chút: “Mỗi một người đi trên đường, người ở bên đường, chúng ta đều chú ý tới.”

“Nữ nhân thì sao?”

Tiểu cô nương không quá lớn tuổi nhưng làm ra vẻ bà cụ non, thở dài: “Các huynh đều là chú ý đến nam nhân, căn bản không có chú ý nhiều đến nữ nhân. Những chỗ các huynh đi qua có một quầy bán ô giấy, ba bốn nữ nhân đứng ở đó chọn ô giấy, một người trong số đó không cẩn thận để lộ cả chủy thủ trong cổ tay áo, nhưng các huynh lại hoàn toàn không nhìn thấy.”

“Phía sau các huynh là một trà lâu, hai nữ nhân đứng trò chuyện ở gần cửa sổ trà lâu, cười cười nói nói, nhưng ánh mắt luôn liếc về phía các huynh, các huynh vẫn không chú ý tới.”

Trần Nhiễm cẩn thận nhớ lại, quả thật có chút ấn tượng, nhưng sự chú ý của bọn họ chắc chắn không nằm ở nữ nhân, chỉ cần không phải là nữ nhân có dáng người thấp bé vô cùng dễ nhận ra đó, bọn họ đều không nhìn kỹ.

“Thiên hạ này không chỉ có nam nhân, giang hồ này cũng không phải chỉ có nam nhân. Các huynh luôn nghĩ nam nhân mới là chủ yếu, nữ nhân căn bản không quan trọng, huynh đừng nhìn đi chỗ khác, ta nói sai sao? Nếu các huynh chịu nhìn thẳng vào nữ nhân thì sẽ không bị người ta theo dõi sát sao như vậy nhưng lại hoàn toàn không nhận ra.”

Trần Nhiễm: “Nói chuyện với ngươi có cảm giác như em vợ dạy dỗ anh rể vậy... Sau này chúng ta hãy phê phán, nói chính sự trước đã được không?”

“Chính sự chính là...”

Tiểu cô nương nhìn Trần Nhiễm đích mắt nghiêm túc nói: “Chúng ta tra được bố cục trong huyện An Thành có khả năng rất lớn là xuất phát từ tay một nữ nhân, cũng chính là Diêu Mỹ Luân của Đồng Tồn Hội, còn có khả năng rất lớn người động thủ cũng là nữ nhân, ví dụ như nữ võ giả mà ngay cả ba người các huynh hợp sức cũng không cản được đó.”

Trần Nhiễm nói: “Vậy thì sao?”

“Vậy nên huynh về đi.”

Tiểu cô nương nói: “Đông chủ nói sẽ lo việc này.”

“Đông chủ?”

Trần Nhiễm ngẩn ra.

Trên đường cái, trong một trà lâu, góc đối diện chính là một trong các tiệm quan tài vừa bị Thanh Loan dẫn người đến tàn sát, lúc này cửa tiệm đã bị cạy mở, quan sai của huyện nha đang tra án.

Vị trí gần cửa sổ lầu hai của trà lâu, tiểu nhị cung kính lui xuống. Vị khách ngồi ở đó thưởng thức trà thật sự khí độ bất phàm, hắn ta thậm chí cũng không dám nhìn thêm vài lần, nữ nhân đó giống như người ngoài trần thế, làm cho hắn ta có cảm giác không chân thực.

Mà nữ tử cao gầy ôm kiếm đứng ở bên cạnh nàng thì chân thật hơn nhiều, ít nhất cũng là người nhân gian.

Lâm Lạc Vũ gọi loại trà đắt nhất, ngon nhất trong trà lâu này, nhấp thử một ngụm sau vẫn cảm thấy mùi vị hết sức bình thường. Nàng nghiêng đầu nhìn cửa tiệm bên ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh, mới nhìn qua góc mặt nghiêng của nàng cũng không tính là quá đẹp, nhưng càng nhìn càng cảm thấy ý vị, càng nhìn càng cảm thấy hoàn mỹ.

“Nhìn rõ dáng vẻ của nữ nhân đó rồi chứ?”

Lâm Lạc Vũ thản nhiên hỏi một câu.

Nhan Tiếu Tiếu gật đầu: “Nhìn rõ rồi.”

“Nếu muội giao thủ với ả ta, nắm chắc mấy phần?”

“Phải thử mới biết được.”

Nhan Tiếu Tiếu hơi nhướn đầu lông mày lên, anh khí tiêu sái.

“Tỷ tỷ.”

Nhan Tiếu Tiếu hỏi: “Tỷ muốn tiếp nhận sao?”

Lâm Lạc Vũ nói: “Trên chiến trường tung hoành ngang dọc là sở trường của bọn họ, thủ đoạn giang hồ kiểu này bọn họ không ứng phó được, chỉ là khó tránh khỏi sẽ hơi lạ lẫm. Nếu đối thủ đã là nữ nhân, để ta xử lý vẫn tốt hơn. Đối thủ của Thẩm Lãnh biết có lúc nữ nhân đáng sợ hơn nam nhân, nhưng Thẩm Lãnh bọn họ lại không biết.”

Nàng cười cười: “Nhược điểm của hắn chính là luôn cảm thấy nữ nhân cần được bảo vệ, cho dù ngay cả Trà Nhi hắn cũng không đánh lại được.”

Nhan Tiếu Tiếu nói: “Có mấy người đánh thắng được Trà Nhan cô nương đâu.”

Lâm Lạc Vũ giơ tay lên chỉ ra bên ngoài, trên đường cái có một chiếc xe ngựa đi qua, tốc độ duy trì rất ổn định, khi đi ngang qua cửa tiệm kia cũng không hề thay đổi chút nào.

“Nữ nhân thích bố cục sẽ không để cho mình đứng ngoài cuộc, ả ta cảm thấy khi bố cục có một sự sung sướng, sung sướng khi nắm trong tay sinh tử của tất cả mọi người, chuyện thế này sẽ gây nghiện.”

Lâm Lạc Vũ nói: “Nhưng chuyện người của Tiết Thành liên tục bị giết nhất định không phải là bố cục của ả ta, ả ta thích ở chỗ tối, này hành động này không phải là của ả ta, nhất định ả ta sẽ đến xem thử.”

Sau khi đi qua cửa tiệm thì cỗ xe ngựa kia dừng lại, có hai nữ nhân từ trên xe bước xuống, một người là tiểu nha hoàn còn một người là tiểu thư khuê các. Hai nữ nhân xuống xe rồi liếc mắt nhìn về phía nha dịch đang phá án, sau đó liền bước vào một cửa tiệm khác ở cách đó không xa.

Lâm Lạc Vũ nói: “Nếu ả ta đã từng bị lộ, đáng lẽ người đứng sau ả ta không cho phép ả ra ngoài nữa mới đúng, nhưng nữ nhân như ả làm sao có thể nhịn đuộc? Ả thích chơi, đùa bỡn người khác.”

Nhan Tiếu Tiếu hỏi: “Chúng ta đi bắt người về chứ?”

“Không bắt.”

Lâm Lạc Vũ cười nói: “Bắt về thì rất không thú vị.”

Nàng bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Ta cũng rất nhàm chán.”

Diêu Mỹ Luân vào cửa tiệm thoạt nhìn có vẻ rất bình thường kia, ả ta đi vào không bao lâu rồi lại trở ra, xách một ít đồ, hẳn là vừa mới mua. Sau khi ả ta đi không bao lâu, người giúp việc của cửa tiệm kia cũng ra ngoài, liếc nhìn hai bên sau đó đi về một phương hướng khác.

“Xem hắn đi đâu.”

Lâm Lạc Vũ chỉ gã người giúp việc kia.

Nhan Tiếu Tiếu đi đến cửa sổ chỉ về phương hướng đó, trên đường cái, mấy tiểu cô nương giống như đang đi dạo lập tức đi về phía đó.

“Sân khấu này là của nữ nhân.”

Lâm Lạc Vũ đứng dậy: “Ngày mai chắc hẳn sẽ có động tĩnh gì đó, về nghỉ ngơi, nếu động tĩnh ngày mai lớn, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.”

Bình Luận (0)
Comment