Đại Ninh giàu mạnh thì bách tính giàu mạnh, phú thương trong Kinh Kỳ đạo tất nhiên là nhiều không đếm xuể, nhưng ai nhắc đến cái tên Lã Hậu này đều không thể không giơ ngón tay cái nói một tiếng bội phục.
Một ngươi gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ mất bảy tám năm đã được gọi là người giàu nhất Kinh Kỳ đạo, có phải người giàu nhất thật hay không cũng không sao cả, lịch sử làm giàu của ông ta cũng đã đủ làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên, cũng đủ làm cho người ta kính phục rồi.
Mười mấy năm trước, các nơi ở Kinh Kỳ đạo vẫn chưa có nhiều kho hàng như vậy, hàng hóa từ các nơi trong Đại Ninh đưa đến Trường An đều phải dồn đọng ở ngoài thành Trường An. Hàng hóa không giống con người, người muốn vào thành Trường An sau khi kiểm tra đối chiếu thân phận là có thể đi vào, hàng hóa thì phải kiểm tra chi tiết.
Đại Ninh không cấm đi lại ban đêm cho nên các cổng kiểm tra nghiêm ngặt, vận chuyển hàng hóa vật tư lượng lớn vào thành phải kiểm tra kỹ lưỡng từng xe một, mỗi một ngày, thương đội dừng lại ở ngoài cổng thành chờ kiểm tra cũng có thể xếp thành hàng rất dài.
Để cải thiện cục diện này, Nội các dâng tấu lên hoàng đế bệ hạ, thỉnh cầu chuyên môn dùng hai cổng thành tây và thành nam Trường An để vận chuyển hàng hóa ra vào, nhưng dù vậy, bởi vì kiểm tra tốn quá nhiều thời gian cho nên thương đội dừng lại ở ngoài cổng thành vẫn nhiều như vậy.
Lã Hậu đến thành Trường An làm việc, ông ta vốn là chưởng quầy một thương hành, đến thành Trường An thu sổ sách, sau khi đến đây ông ta đã bị cảnh tượng này làm rung động.
Ông ta suy nghĩ vài ngày, sau đó đưa ra một quyết định làm thay đổi cuộc đời mình. Ông ta vay mượn khắp tất cả thân bằng hảo hữu, lại cầm cố cả nhà cửa, nhặt nhạnh đủ mấy ngàn lượng bạc xây dựng một kho hàng ở huyện Dịch Thủy Kinh Kỳ đạo. Mà khi đó cũng không có người bằng lòng để hàng hóa ở nơi cách thành Trường An hơn một trăm dặm như huyện Dịch Thủy, cho nên ông ta gần như đã thua lỗ hết cả gia sản.
Nhưng Lã Hậu cũng không từ bỏ, cứ chống đỡ mãi, sau đó gặp được quý nhân của ông ta... Một thương hành lớn ở trong thành Trường An vận chuyển quá lượng hàng lớn, lo hàng hóa bị hư hỏng, không biết làm sao nghe được kho hàng Lã Hậu, sau khi đưa hàng vào, chưởng quầy của thương hành này lại cảm thấy vụ làm ăn này có tương lai, vì thế xin chỉ thị của đông chủ thương hành, góp vốn vào kho hàng của Lã Hậu.
Vị đông chủ của thương hành này cũng khá là nhìn xa trông rộng, dưới sự xoay vần của ông ta, triều đình đã đặt huyện Dịch Thủy làm kho hàng vận chuyển ở ngoài thành Trường An, thậm chí còn sắp xếp quan viên các bộ làm việc ở huyện Dịch Thủy, việc kiểm tra chủ yếu tiến hành ở đây.
Có nguồn vốn, Lã Hậu xây dựng rất nhiều kho hàng ở huyện Dịch Thủy. Ngoài huyện Dịch Thủy ra, cũng đã xây dựng không ít kho hàng ở các nơi như huyện An Thành.
Ông ta lại thành lập một đội xe có quy mô khổng lồ, hai năm đầu đều là miễn phí đưa hàng vào Trường An cho các thương hành lớn, thậm chí ngay cả việc kiểm tra ra vào cổng thành cũng không cần người của thương hành quan tâm, đội xe của ông ta một tay lo hết.
Bởi vì có đưa hàng miễn phí, rất nhiều thương hành trong thành Trường An đã cắt giảm đội xe của mình. Bắt đầu từ năm thứ ba, đội xe của Lã Hậu bắt đầu thu phí, nhưng so với việc các thương hành lớn tự nuôi đội xe mà nói thì vẫn rẻ hơn, cho nên cũng không dẫn đến mâu thuẫn gì quá lớn.
Lã gia mở rộng tài phú vô cùng nhanh, chỉ mấy năm đã lũng đoạn kinh doanh vận chuyển đường bộ trong Kinh Kỳ đạo, thế nên đại đa số đội xe vận chuyển đường bộ ở các nơi đều đã không đi Trường An, trực tiếp đưa hàng đến các kho hàng rồi đi.
Lã Tử Luật đã ba mươi tuổi, hai mươi năm đầu cuộc đời của hắn ta đều không quá đặc sắc, trong nhà bỗng nhiên phất lên nhanh chóng, cuộc đời thay đổi như vậy với hắn ta mà nói quả thực chính là nghiêng trời lệch đất.
Cho nên con người ta liền trở nên lâng lâng, dường như không thể tránh được.
Lã Hậu bận rộn chuyện làm ăn nên cũng lơ là việc quản giáo con trai của ông ta, vị con trai của thủ phú Kinh Kỳ đạo này cũng là không ương ngạnh, không lấn nam bá nữ, chỉ thích khoe của.
Lã Tử Luật đứng ở lầu hai vịn vào lan can cười nói: “Nếu các ngươi không tin thì có thể ra giá thử xem, ta có thể ra giá cuối cùng, mặc kệ ai ra bao nhiêu ta đều sẽ tăng giá. Lời nói ở đây, nếu hôm nay có người nào có thể ép ta xuống, sau này Lã Tử Luật ta không bao giờ đặt chân đến huyện An Thành nữa.”
Mọi người trong đại đường xôn xao, có người giận dữ nói: “Không biết trời cao đất rộng, thật sự tưởng trong nhà mình có mấy đồng tiền là có thể muốn làm gì thì làm hả? Mọi người đừng để ý đến hắn, nên ra giá như thế nào thì ra giá như thế.”
“Đúng thế, đám bạo phú thật ghê tởm.”
“Mọi người đừng để ý tới hắn, loại người này chính là ngươi càng để ý đến hắn thì hắn càng nghĩ mình lợi hại.”
Một hán tử râu quai nón đứng lên nói: “Chưởng quầy, ngươi đừng trì hoãn thời gian nữa, nói đi, giá quy định là bao nhiêu?”
Chưởng quầy của Hòa Phong Tế Vũ Lâu hắng giọng một cái rồi nói: “Giá quy định không cao, vị khách đã ủy thác bổn điếm bán đấu giá nói giá quy định là một ngàn lượng bạc trắng, tùy ý tăng giá, lần bán đấu giá này kéo dài hai canh giờ, sau khi hết hai canh giờ, người trả giá cao sẽ được.”
Gã râu quai nón lúc nãy nói: “Vậy thì ta ra một mức giá trước mở màn cho mọi người.”
Y giơ tay lên hô một tiếng: “Hai ngàn lượng!”
Lã Tử Luật đứng ở lầu hai thở dài: “Vô vị.”
Gã râu quai nón kia trừng mắt lườm hắn ta một cái, không nói thêm gì nữa.
Một nữ tử ngồi ở trong góc giơ tay lên: “Một vạn lượng.”
Từ hai ngàn lượng nhảy vọt lên tới một vạn lượng, điều này khiến mọi người ở hiện trường đều đưa ánh mắt nhìn qua, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng ta. Đó là một nữ tử đeo khăn che mặt, ngồi ở đó cũng có thể nhìn ra dáng người cực kỳ đẹp, hơn nữa chắc hẳn là cũng rất cao.
Giọng nói của nàng ta trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau khi ra giá thì không nói thêm gì nữa.
Lã Tử Luật bám vào lan can lập tức cười: “Giờ mới thú vị một chút, ta ra một vạn một ngàn lượng.”
Mọi người thầm nghĩ ngươi tiền nhiều như nước chẳng qua cũng chỉ là tăng thêm một ngàn lượng mà thôi.
Ở trong một góc khác của đại đường, cũng là một nữ tử đeo khăn che mặt giơ tay lên nhẹ nhàng nói: “Hai vạn lượng.”
Một tin tức không biết là thật hay giả, thế mà lại trực tiếp lên đến hai vạn lượng, rất nhiều người đến xem náo nhiệt đều cảm thấy có chút khó tin. Nếu xác định tin tức này là thật, đối với người quan tâm chuyện này mà nói việc ra giá cao như vậy còn có thể hiểu được, nhưng hiện tại không một ai có thể xác định tin tức đó hữu dụng hay vô dụng.
Lã Tử Luật giơ tay lên: “Hai vạn một ngàn lượng.”
Nữ tử có giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trước đó nói: “Ba vạn lượng.”
Lã Tử Luật: “Ba vạn một ngàn.”
Nữ tử dịu dàng nói: “Bốn vạn lượng.”
Lã Tử Luật: “Bốn vạn một ngàn.”
Giờ khắc này coi như mọi người cũng đã nhìn ra, hai nữ tử kia thật lòng muốn mua tin tức này, mà Lã Tử Luật chỉ là kẻ gây rối, người khác là vì mua tin tức, hắn ta thì đơn thuần là vì tiêu tiền.
Đứng ở lầu hai, Lã Tử Luật nhìn về phía nữ tử có giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia: “Tuy rằng ngươi đeo khăn che mặt nhưng nhìn dáng vẻ chắc hẳn là rất đẹp, con người ta không thích nhất chuyện ức hiếp nữ nhân, ta cũng thích nhất là thương hoa tiếc ngọc, cho nên... ngươi lên lầu hai tháo khăn che mặt xuống cho ta xem thử dáng vẻ như thế nào. Ta mua lại thứ đó rồi tặng cho ngươi thì thế nào?”
Nữ tử kia hừ một tiếng, lúc này cũng lý trí hơn không ít, giơ tay lên nói: “Bốn vạn hai ngàn.”
Lã Tử Luật: “Bốn vạn hai ngàn một trăm.”
Nữ tử có giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nhướn mày: “Xem ra là ngươi cố ý muốn gây rối.”
Lã Tử Luật nói: “Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn chứng minh ở Kinh Kỳ đạo này không ai có nhiều tiền hơn ta. Đại Ninh phú hào nhiều không đếm xuể, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, tất nhiên có những cự phú ta không sánh bằng, nhưng trong Kinh Kỳ đạo, ta vẫn có thể so bì được.”
Nữ tử dịu dàng ở trong một góc khác giơ tay lên: “Năm vạn lượng.”
Lã Tử Luật lập tức nhìn về phía nàng ta: “Thú vị, ta thích, năm vạn một ngàn!”
Trong phòng riêng, Trần Nhiễm nhìn dáng vẻ của Lã Tử Luật, không nhịn được hừ một tiếng: “Người này sao lại khoe mẽ như vậy chứ?”
Thẩm Lãnh cười nói: “Xem náo nhiệt là được rồi.”
Trần Nhiễm nói: “Hay là chúng ta nâng giá chút?”
Thẩm Lãnh: “Đừng quá phận, lỡ như chúng ta mua được thì chẳng phải là tự đập tay mình à.”
Trần Nhiễm cười nói: “Yên tâm, có chừng mực, sẽ không tăng giá quá nhiều, chỉ chơi chút thôi, không phải tên Lã Tử Luật kia nhiều tiền sao? Ta xem thử hắn có thể chơi được bao lâu.”
Trần Nhiễm giơ tay lên: “Ta tăng thêm một ít, xin được tham dự.”
Chưởng quầy liền vội vàng hỏi: “Xin hỏi ngươi ra giá bao nhiêu?”
Trần Nhiễm: “Mười vạn lượng.”
Chén trà trong tay Thẩm Lãnh cũng rớt cạch một tiếng, hắn nhìn về phía Trần Nhiễm, mắt trợn tròn giống như trứng gà.
Lã Tử Luật quay ngoắt đầu lại, vẻ mặt trở nên phấn khích: “Ta tưởng là sân chơi hôm nay là sân chơi của nữ nhân, chỉ có một nam nhân là ta chống đỡ chứ, xem ra vẫn đánh giá thấp người của Kinh Kỳ đạo chúng ta rồi, có quyết đoán! Ta ra mười vạn một ngàn.”
Hắn ta nhìn về phía nữ tử có giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ở dưới lầu giống như khiêu khích: “Còn ra nổi nữa không?”
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Gã này điên rồi à, rốt cuộc nhà hắn giàu cỡ nào, ném mười vạn lượng ra cửa sổ?”
Thẩm Lãnh: “Ngươi mới điên...”
Mọi người trong đại đường không nói gì nữa, hai nữ nhân kia dường như cũng không muốn ra giá nữa, một tin tức không thể xác định thật giả mà thôi, giá bán mười vạn lượng, đây quả thực là tin đồn thất thiệt, nói ra cũng không ai tin.
Lã Tử Luật không đợi được câu trả lời đã lập tức cười: “Ta nói lời giữ lời, hai vị tiểu mỹ nhân này, các ngươi ai đi lên cho ta xem thử khuôn mặt thật, ta sẽ tặng tin tức mua được cho người đó, nhưng nếu hiện tại đã đến mười vạn lượng, vậy thì còn phải thêm một điều kiện... các ngươi hiểu mà.”
Đúng lúc này, có một tiểu nha hoàn đi từ một trong hai gian phòng riêng buông rèm ra, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lã Tử Luật đưa cho hắn ta một tờ giấy. Lã Tử Luật nhìn thấy tiểu nha hoàn này dáng vẻ đáng yêu xinh xắn không khỏi ngây người ra, cười cười nói: “Là tiểu thư nhà ngươi muốn làm quen với ta sao?”
Hắn ta cười mở tờ giấy ra nhìn, sau đó sắc mặt thay đổi, nụ cười cứng ngắc trên mặt.
Một lát sau, hắn ta chỉnh lại y phục của mình, đi đến cửa gian phòng riêng kia cúi người vái lạy: “Không biết đông chủ đến, là ta đã làm càn.”
Trong phòng riêng có người thản nhiên nói: “Tin tức ngươi mua thì mua, lát nữa thanh toán bạc là được, xem như ngươi mua vì quốc gia, bên phía phụ thân ngươi ta sẽ không quá làm khó, ngươi cũng không cần quá lo lắng, thực hiện lời hứa của ngươi là được, sau này đừng tới An Thành nữa.”
Lã Tử Luật vội vàng nói: “Vâng vâng vâng, đông chủ dạy dỗ đúng, sau này ta tuyệt đối sẽ không đặt chân tới An Thành nữa.”
“Mười vạn lượng bạc này vào sổ sách của quốc gia, nhưng trừ trong phân ngạch của phụ thân ngươi.”
Người trong phòng nói với ngữ khí bình thản: “Mấy kho hàng của huyện An Thành cộng lại, doanh thu của mấy năm cũng chỉ là mười vạn lượng mà thôi, phụ thân ngươi cho ngươi trông coi việc buôn bán này, mà nhà ngươi chỉ chiếm hai phần, bây giờ có phải là ta có thể nghi ngờ ngươi tham ô tiền tài của thương hành để dùng cho cá nhân không?”
Lã Tử Luật mặt không có chút máu: “Ta không dám, thật sự không dám, tiền tài từ nhà ta ra, vẫn mong đông gia khoan dung độ lượng.”
Rèm che phòng riêng bị kéo ra, hai tiểu nha hoàn một trái một phải kéo rèm sang hai bên, một nữ tử khí chất tinh tế giống như không phải người của nhân gian từ bên trong đi ra, liếc mắt nhìn Lã Tử Luật một cái: “Dọn đồ của ngươi đi đi, sau này kho hàng ở huyện An Thành không liên quan tới Lã gia các ngươi, bảo phụ thân ngươi trong vòng ba ngày đến An Thành giải thích với ta, nếu không giải thích rõ, việc làm ăn của nhà ngươi ở huyện Dịch Thủy cũng có thể chia tiền rút ra.”
“Vâng...” Lã Tử Luật nuốt nước bọt: “Ta... biết rồi.”
Nữ tử đó đi đến chỗ lan can lầu hai nhìn xuống, sau đó ngoái đầu nhìn về hướng Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh liền không nhịn được hơi nhếch khóe miệng lên.
Trần Nhiễm cũng nuốt nước bọt đánh ực: “Nói cách khác... Khụ khụ, kinh doanh kho hàng ở Kinh Kỳ đạo, cũng đều là của nhà chúng ta?”
Nữ tử đó, đương nhiên là Lâm Lạc Vũ.