Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1353 - Chương 1353: Cảm Ơn Cơ Hội Các Ngươi Đã Cho

Chương 1353: Cảm ơn cơ hội các ngươi đã cho Chương 1353: Cảm ơn cơ hội các ngươi đã cho

Trong huyện An Thành nho nhỏ có người bán đấu giá một tin tức được mười vạn lượng, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, có lẽ không bao lâu sau đầu đường cuối ngõ khắp cả Kinh Kỳ đạo đều bàn tán về chuyện này, không biết bao nhiêu người sẽ nói một câu... đốt tiền.

Mà Thẩm Lãnh cũng không cảm thấy bất ngờ về sự xuất hiện của Lâm Lạc Vũ. Thật ra hắn đã nghĩ tới Lâm Lạc Vũ sẽ đến, bắt đầu từ ngày hắn đến An Thành, thậm chí hắn còn có cảm giác Lâm Lạc Vũ ở cách mình không xa.

Nàng ở trong thành Trường An chắc hẳn cũng rất nhàm chán.

Lâm Lạc Vũ chậm rãi đi vào gian phòng riêng của Thẩm Lãnh, đâu để ý đến ánh mắt của người khác nhìn qua, sau khi ngồi xuống nàng khẽ nhíu mày nhìn thức ăn trên bàn bị hai người Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm ăn ngấu nghiến.

Thẩm Lãnh cúi đầu giống như một đứa trẻ làm chuyện sai: “Bận quá không kịp ăn cơm, lúc có thể ăn được thì ăn nhiều một chút, ta biết vừa rồi tướng ăn rất xấu, cũng có vẻ bê bối, ta sửa...”

Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía tiểu cô nương đứng ở cửa: “Đi thông báo một tiếng, thêm ba bát canh.”

Nàng nhìn trên bàn chỉ có đũa của hai người Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm, rất tự nhiên cầm đũa của Thẩm Lãnh, gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng: “Ta cũng chưa ăn.”

Thẩm Lãnh: “Hơi nguội rồi, đổi cái khác đi.”

Lâm Lạc Vũ lắc đầu: “Vừa mới bỏ ra mười vạn lượng bạc, đâu còn tiền gọi thêm món mới, cắn răng gọi thêm ba bát canh cũng không biết sẽ hối hận bao lâu nữa.”

Trần Nhiễm: “Ta sai rồi...”

Lâm Lạc Vũ cười nói: “Ngươi cũng không biết phần lớn kho hàng trong Kinh Kỳ đạo hoặc là phiếu hào Thiên Cơ trực tiếp nắm giữ hoặc là có góp phần, không trách ngươi.”

Trần Nhiễm thật cẩn thận hỏi: “Lâm tỷ tỷ, ta muốn biết việc kinh doanh của phiếu hào chúng ta rốt cuộc làm lớn đến cỡ nào?”

“Không lớn lắm.”

Lâm Lạc Vũ vừa ăn cơm vừa bình thản nói: “Chỉ là cơ bản những việc kiếm được tiền đều làm, ngoại trừ việc ta không thích.”

Nàng liếc nhìn Trần Nhiễm rồi nói tiếp: “Kinh doanh vận chuyển đường bộ ở Kinh Kỳ đạo đều nằm trong tay phiếu hào, nói là của Lã Hậu nhưng thật ra Lã Hậu chỉ là chưởng quầy, người làm chủ vẫn là phiếu hào Thiên Cơ. Lã Hậu cũng không phải thủ phú Kinh Kỳ đạo gì, ông ta chỉ nắm giữ hai phần thôi.”

Nàng lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Ngươi mới là thủ phú Kinh Kỳ đạo.”

Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười cười: “Ta không nhúng tay vào việc làm ăn, là của mọi người.”

Lâm Lạc Vũ nói: “Sở dĩ không nói cho ngươi biết là vì thật ra bản thân ngươi biết càng ít càng tốt, lúc triều đình hỏi tới, ngươi nói chuyện sẽ tự tin hơn. Chắc ngươi cũng hiểu, giả vờ không biết và thật sự không biết, sự tự tin không giống nhau, đương nhiên đó là trước kia, bắt đầu từ năm ngoái đã dần dần khác trước đây, cũng không sợ ngươi biết nữa.”

Thẩm Lãnh: “...”

Lâm Lạc Vũ tiếp tục nói: “Thật ra hai năm qua việc kinh doanh vận chuyển đường bộ kiếm được không ít nhưng không tích góp... Kho hàng ở khắp cả Kinh Kỳ đạo mấy năm nay tổng cộng kiếm được mấy chục vạn lượng, ta đều phái người quyên góp cho nam cương. Bên đó lũ lụt nghiêm trọng, sau lũ lụt bệnh dịch lại xuất hiện, mấy chục vạn lượng bạc này quyên góp qua đó cũng như muối bỏ biển. Triều đình phải cứu nạn cứu chữa dịch bệnh cần số tiền cực kỳ khổng lồ, nhưng việc kinh doanh của phiếu hào Thiên Cơ ở các nơi đích đều cộng lại cũng có ba trăm vạn lượng bạc trở lên.”

“Cho nên ta vẫn sẽ hỏi chuyện của Lã gia. Ta nghiêm lệnh kinh doanh vận chuyển đường bộ ở Kinh Kỳ đạo sau khi giữ lại đủ ngân lượng cần thiết để hoạt động, tất cả lợi nhuận đều dùng để cứu chữa dịch bệnh, nhưng người của Lã gia hiển nhiên không định làm như vậy.”

Nàng im lặng một lát: “Ta cũng không nói với ngươi chuyện sử dụng bạc chỉ là muốn giúp ngươi tích đức thêm. Ta biết bản thân mình hơi mê tín, cũng không nên đi tin những lời như sát sinh quá nặng có lẽ sẽ có báo ứng gì đó, ta chỉ nghĩ, phàm là chuyện mà tiền có thể mua được, cho dù chỉ là an tâm cũng có thể làm một lần. Ngươi giết địch trên chiến trường, từ khi ngươi chinh chiến đến nay, đã có mấy chục vạn người trực tiếp và gián tiếp bị ngươi giết chết rồi chứ.”

Nàng ngưng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Ngươi giết mấy chục vạn quân địch, ta sẽ cứu mấy chục vạn người, mấy chục vạn không đủ thì ta cứu trăm vạn, trăm vạn không đủ thì cứu hai trăm vạn, dùng phiếu hào Thiên Cơ đổi lấy phúc báo của ngươi.”

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, nhất thời không biết nên nói gì.

Hắn biết Lâm Lạc Vũ đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện cho hắn nhưng tuyệt sẽ không chủ động nhắc đến, nàng chỉ âm thầm làm chuyện mà nàng cảm thấy nên làm, làm chuyện mà nàng cảm thấy là đúng. Nếu hôm nay không phải ở trường hợp như thế này, nàng vẫn sẽ không nói.

“Nhưng mặc kệ có phúc báo lớn như vậy hay không, cứu người cũng không tệ.”

Lâm Lạc Vũ cười cười, nhìn canh nóng vừa mới đưa lên.

“Nếu đã nói rồi thì nhân cơ hội nói thêm với ngươi vài câu... Hồ Kiến đạo, Tức Đông đạo, Đông Thục đạo, xa hơn nữa là Vân Hải đạo và Nam Bình đạo đều có dịch bệnh, ta đã hạ lệnh cho thương hành tận lực hơn cứu người.”

Nàng ngẩng đầu lên: “Vân Hải đạo, Nam Bình đạo và Hồ Kiến đạo, Tức Đông cách biển, biển không ngăn cách dịch bệnh, ta lấy sức mạnh của phiếu hào Thiên Cơ ngăn cách dịch bệnh, biển không làm được, ta làm được.”

Tay của Thẩm Lãnh cũng run lên, một lát sau thật sự không biết mình nên nói gì, chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn.

Lâm Lạc Vũ khẽ lắc đầu: “Ta làm những việc này, không phải muốn ngươi nói một câu cảm ơn.”

Thẩm Lãnh nói: “Nhưng đây là chuyện nhất định, tỷ là tỷ của ta, ta cũng phải cảm ơn tỷ.”

Lâm Lạc Vũ cong khóe miệng lên: “Tiêu bạc của ngươi, ngươi còn muốn cảm ơn ta, dường như cũng không tệ.”

“Còn có một chuyện nữa cũng nói cho ngươi biết luôn.”

Lâm Lạc Vũ nói: “Vật tư cứu tế, vận chuyển đường bộ, vận chuyển đường biển đi nam cương, đông cương, bất kể là triều đình phân phát hay là dân gian gom góp, đồ đưa qua đó, có ít nhất một phần tư là của phiếu hào Thiên Cơ đưa qua.”

Nàng im lặng một lát rồi hỏi Thẩm Lãnh: “Ngươi biết tại sao hiện tại ta nói những chuyện này với ngươi không?”

Thẩm Lãnh lắc đầu.

Lâm Lạc Vũ nói: “Tương lai có một ngày, trong triều đình có người hỏi tới, cho dù là bệ hạ hỏi tới, ngươi và phiếu hào Thiên Cơ có quan hệ như thế nào, ngươi có thể lớn tiếng trả lời, nói với bọn họ rằng phiếu hào Thiên Cơ chính là của ngươi. Nếu bọn họ lại hỏi ngươi thân là quan viên triều đình mà kinh doanh lớn như vậy là muốn làm gì, ngươi có thể lớn tiếng trả lời... Cứu nạn Giang Nam, một phần tư vật tư là phiếu hào Thiên Cơ vận chuyện qua, cứu chữa dịch bệnh, ít nhất hơn một trăm vạn người dùng thuốc của phiếu hào Thiên Cơ phát ra miễn phí, ngàn vạn người gặp nạn, một phần tám là do ngươi cứu. Người khác kinh doanh chỉ là vì kiếm tiền, việc kinh doanh của ngươi không chỉ là kinh doanh. Nếu triều đình là quốc khí, phiếu hào Thiên Cơ là tư khí của ngươi, lấy sức của tư khí làm việc của quốc khí, trong thiên hạ, chỉ có Thiên Cơ.”

Nàng nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: “Từ trước tới nay ngươi ở trong triều đình đều không dám thừa nhận phiếu hào Thiên Cơ là của ngươi. Từ trước tới nay, ngay cả bệ hạ cũng không thể không phái người điều tra phiếu hào Thiên Cơ, việc ta đang làm chính là muốn để trong tương lai có một ngày khi ngươi nói ra phiếu hào Thiên Cơ là của ngươi, không ai có thể chỉ trích ngươi, bệ hạ cũng không thể.”

Nàng nói một mạch nhiều như vậy, ngưng lại một chút rồi bưng bát canh nóng lên: “Về chuyện kinh doanh thì trước hết chỉ nói với ngươi như vậy, thật ra còn có rất nhiều việc kinh doanh, rất nhiều chuyện mà ngươi không biết, sau này ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết.”

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: “Được.”

Lâm Lạc Vũ bình thản nói: “Làm một người giàu có rất dễ dàng, làm một người giàu không thẹn với lương tâm không dễ dàng.”

Nàng cười cười: “Ta không có kéo chân ngươi lại, đây là chuyện rất tự hào.”

“Đúng rồi.”

Nàng nhìn Thẩm Lãnh nói: “Phiếu hào Thiên Cơ có hai loại kinh doanh không làm, một là thanh lâu, một là sòng bạc.”

Nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Có phải ở dưới lầu có người ngươi muốn tìm không?”

Thẩm Lãnh gật đầu.

Lâm Lạc Vũ nói: “Lát nữa nếu ta có thể ra ngoài, tất sẽ có người chặn đường, những người đó chính là người ngươi đang tìm, nhưng có vẻ như ta không dễ ra ngoài được, bọn họ không định giải quyết ở ngoài cửa.”

Trần Nhiễm hỏi: “Hai nữ nhân dưới lầu kia, có phải có một người là người của chúng ta không?”

Lâm Lạc Vũ lắc đầu: “Hai nữ nhân đó đều không phải người của chúng ta, hơn nữa ta có thể xác định, hai nữ nhân đó là cùng phe, chẳng qua là tách ra trả giá mà thôi.”

Trần Nhiễm nói: “Bây giờ bắt người đi.”

“Bây giờ?”

Lâm Lạc Vũ chu môi nhìn sang một bên: “Ngươi bắt ai?”

Đúng lúc này, người từ lầu một tuôn lên trên đã chật ních cầu thang, trong mấy gian phòng riêng khác ở lầu hai cũng đều có người đi ra.

“Đây là một cục.”

Lâm Lạc Vũ nói: “Nếu ta đoán không sai, cái gọi là tin tức đó chính là hai nữ nhân ở dưới lầu bán, thứ bọn họ muốn không chỉ là ngươi, còn có người của Tiết Thành nữa. Thật ra trong Hòa Phong Tế Vũ Lâu không có người nào không cần thiết, phàm là người đến đây thì đều cần thiết, một phần là của Đồng Tồn Hội, một phần là của nữ nhân đó, một phần là của Tiết Thành.”

Thẩm Lãnh nói: “Tỷ biết rõ như vậy mà vẫn đến đây?”

Lâm Lạc Vũ nhếch khóe miệng lên: “Ngươi ở đây mà, ta sợ cái gì chứ?”

Trần Nhiễm đã rút đao ra đứng ở cửa: “Ta xem thử bọn họ to gan cỡ nào.”

Lâm Lạc Vũ đứng dậy: “Ăn no rồi.”

Thẩm Lãnh ừm một tiếng, đi tới cửa: “Ta ở phía trước, Nhiễm Tử cản phía sau, tỷ... bám lấy áo của ta.”

Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng, đi đến phía sau Thẩm Lãnh, một tay nắm áo của Thẩm Lãnh, khóe miệng hơi cong lên, dường như nàng cảm thấy như thế này là một chuyện rất tốt đẹp, đao quang kiếm ảnh bên ngoài không lọt vào mắt nàng.

Cùng lúc đó, đối diện Hòa Phong Tế Vũ Lâu.

Tiết Thành đeo một cái mặt nạ trên mặt ngồi ở đó uống trà, thoạt nhìn dáng vẻ của ông ta hiện tại không giống như một lão già, mà là một nam nhân trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi. Ông ta không nhìn thấy chuyện gì xảy ra trong Hòa Phong Tế Vũ Lâu nhưng lại cảm thấy rất thú vị.

“Nếu đối thủ của chúng ta hay làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ta cũng sẽ hối hận vì đã cho mình một đao sau đó giả chết.”

Hai nam nhân đứng ở bên cạnh ông ta không lên tiếng nhưng khóe miệng cũng đều mỉm cười, một người là Thục Hồ, một người là Hình Thiên.

Tiết Thành tiếp tục nói: “Bọn họ muốn dùng biện pháp này để ép ta ra ngoài, hoặc là ép người của ta ra ngoài, thật ấu trĩ nực cười. Chẳng lẽ bọn họ không biết ta đều dụ bọn họ tới chính là muốn tìm một cơ hội một lưới bắt hết cả đám? Vốn nghĩ để cho Hình Thiên động thủ chế tạo một cơ hội như vậy, nếu bọn họ đã tự tặng cơ hội cho ta, ta sẽ nhận.”

Ông ta hỏi Hình Thiên: “Bố trí xong rồi chứ?”

Hình Thiên cúi đầu: “Đã bố trí xong rồi.”

Tiết Thành ừ một tiếng: “Bằng hữu của chúng ta đều tụ tập cùng nhau, đến lúc chúng ta nên tặng lễ rồi.”

Ông ta đứng dậy: “Làm việc đi.”

Hai người Hình Thiên và Thục Hồ đồng thời cúi người: “Vâng!”

Tiết Thành xuống lầu, dưới lầu có một chiếc xe ngựa đang chờ, chờ sau khi ông ta lên xe, xa phu giơ roi đánh ngựa, xe ngựa nhanh chóng rời đi.

Hình Thiên đi đến cửa sổ hít sâu một hơi, sau đó giơ tay ra chỉ Hòa Phong Tế Vũ Lâu ở phía đối diện.

Trên đường cái, có ít nhất một phần ba người đi đường thoạt nhìn dường như không có gì khác thường đều dừng lại, bọn họ tháo bọc vải trên lưng xuống rồi mở ra, đốt ngòi nổ của túi hỏa dược ở bên trong, ném từng túi từng túi vào Hòa Phong Tế Vũ Lâu.

Từ bốn phương tám hướng đều có người chạy đến, túi hỏa dược bị ném tới lia lịa, có túi bị ném vào lầu một, có túi bị ném vào cửa sổ lầu hai.

Sau đó là nổ liên hoàn.

Tiếng nổ vang lên bốn phía.

Bình Luận (0)
Comment