Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1354 - Chương 1354: Đến Lượt Chúng Ta Rồi

Chương 1354: Đến lượt chúng ta rồi Chương 1354: Đến lượt chúng ta rồi

Trong Hòa Phong Tế Vũ Lâu truyền đến hàng loạt tiếng nổ, luồng khí gần như đồng thời xuất hiện cùng tiếng nổ phá tan cửa sổ, gỗ vụn bắn ra ngoài như mũi tên ngập trời, người đi trên đường đều bị luồng khí và gạch vỡ vụn gỗ bắn đến mức ôm đầu chạy tán loạn.

Uy lực của túi hỏa dược vẫn chưa đủ làm cho tòa lầu sụp đổ nhưng lại hoàn toàn thay đổi.

Trong Hòa Phong Tế Vũ Lâu có tiếng kêu rên truyền ra, xuyên qua màn khói vang vọng trên đường cái nhưng không có người cứu viện, người đi trên đường đã đờ đẫn, sau bừng tỉnh thì sợ hãi bỏ chạy, mà những người không bỏ chạy cũng không phải là tới cứu người, mà là người tới giết người.

Ngay cả cửa tiệm ở bên kia đường cũng bị luồng khí tấn công, cửa sổ lầu hai, Hình Thiên giơ tay lên che mặt, luồng khí thổi y phục và tóc của hắn ta bay loạn xạ.

Tiếng nổ liên tiếp cuối cùng cũng biến mất, trong Hòa Phong Tế Vũ Lâu hoàn toàn hỗn độn.

Hình Thiên buông tay xuống chỉ vào Hòa Phong Tế Vũ Lâu, người trên đường lập tức kéo khăn quàng cổ lên che khuất mặt, sau đó xách đao xông vào Hòa Phong Tế Vũ Lâu đã không còn nguyên vẹn.

Cửa, một người toàn thân đen sì chật vật bò ra ngoài, hắn ta nhìn thấy một bàn chân bước lên bậc thềm, thế là cố sức ngẩng đầu lên giơ tay ra, hy vọng có thể được cứu chữa, thế nhưng chỉ nhận được một đao hung tàn.

Đao chém vào gáy hắn ta cắt đứt xương, đầu lập tức rũ xuống, máu từ trong cái cổ đứt lìa bắn ra đầy đất.

Sát thủ sải chân bước qua thi thể đi vào Hòa Phong Tế Vũ Lâu, khói trong lầu vẫn dày đặc, còn có mùi thiêu cháy.

Bọn sát thủ từng kẻ từng kẻ một đi vào, tìm kiếm người trong phòng, bất kể là người sống hay người chết đều sẽ bồi cho một đao.

Một tên sát thủ tay trái khua khoắng ở phía trước, làn khói trong phòng quả thật quá dày đặc, tầm nhìn chỉ khoảng một cánh tay. Khi tay hắn ta khua qua, làn khói trước mặt cũng ở thay đổi hướng, nếu có thể nhìn chậm dòng khí này thay đổi tựa như ngân hà ban đêm vậy.

Sát thủ vấp chân một cái, cúi đầu nhìn, một bộ thi thể cản ở kia, người nằm sấp dưới đất, trên lưng đã cháy đen không ít, chỗ y phục bị cháy rụi có thể nhìn thấy rất nhiều lỗ máu, đó là thương tích do mũi tên trong túi hỏa dược nổ tung gây ra.

Phần gáy của thi thể cũng bị mũi tên bắn thủng một lỗ, máu còn đang chảy ra ngoài, sát thủ im lặng chém một đao xuống chém rơi người đầu, lại tung một cước đá văng đầu đi.

Trong lầu đối diện, Thục Hồ kéo khăn quàng cổ lên che khuất mặt, nói nhỏ một câu: “Ta vào xem thử, huynh đừng qua đó.”

Hình Thiên gật đầu: “Ngươi cẩn thận một chút.”

Thục Hồ nhảy thẳng từ cửa sổ lầu hai xuống, sau khi hắn ta rơi xuống đất, thủ hạ ở trên đường ném một thanh trường đao qua. Đây là một thanh song thủ trọng đao, có vài phần giống với Mạch Đao của tây cương Trọng Giáp Đại Ninh, Thục Hồ đưa một tay ra nhận lấy sau đó bước vào Hòa Phong Tế Vũ Lâu.

Sau khi vào trong hắn ta nhìn chung quanh, thứ mùi khó ngửi lọt vào khoang mũi làm hắn ta lập tức hơi đau đầu, trước mắt mờ tối không nhìn rõ cái gì cả, cảm giác này khiến hắn ta chán ghét.

“Tốc độ nhanh lên.”

Hắn ta vươn tay chỉ lên trên lầu: “Đi lên trên, các ngươi chậm quá!”

Mấy tên sát thủ lập tức chạy đến chỗ cầu thang, bậc cầu thang đã bị nổ vỡ, có không ít chỗ xuất hiện vết nứt, người đầu tiên lên cầu thang giẫm một cước bị hụt, suýt nữa thì lăn xuống dưới, nếu không phải người phía sau đỡ được thì chắn chắn bị ngã không nhẹ.

Thục Hồ nhún chân một cái, duỗi một cánh tay ra bám vào lan can trên lầu hai, bàn tay phát lực kéo lên trên một cái người đã trèo qua. Lầu hai cũng bị ném không ít túi hỏa dược, nhưng so với lầu một mà nói thì tình hình đỡ hơn nhiều.

Còn mấy gian phòng riêng ở bên trong không bị tổn hại gì, cho nên Thục Hồ lập tức xách đao đi về phía đó.

Có người kêu to một tiếng “a”, từ trong phòng riêng lao ra, đâm một kiếm vào cổ họng Thục Hồ, trọng đao của Thục Hồ chém xuống, kiếm gãy, người bị bổ đôi, trọng đao chém vào từ đỉnh đầu rồi đi ra từ đũng quần, khoảnh khắc đao ra ngoài, một đống nội tạng máu me nhầy nhụa cũng tuôn ra.

Thục Hồ một đao giết người, lại tung một cước đá văng vách ngăn của phòng riêng, bên trong truyền đến một lọt tiếng kinh hô, có nữ có nam. Thục Hồ đi nhanh đi vào, không bao lâu tiếng kêu rên trong phòng riêng bỗng im bặt, một lát sau Thục Hồ xách đao ra ngoài, trên người đã dính đầy vết máu.

Vị trí gần cửa sổ bị nổ thê thảm nhất, phòng riêng ở gần cửa sổ đều bị nổ gần như tan tành, bàn lật đổ, khắp nơi đều là những thứ vỡ vụn như chén trà, đĩa.

Hai tên sát thủ khác tới gần một gian phòng riêng bị vỡ nát, lật thi thể ở cửa lại nhìn, hiển nhiên không phải là người bọn họ muốn tìm, vì thế mặc kệ chết sống vẫn bồi một đao vào cổ rồi tiếp tục tìm kiếm.

Một trong hai tên sát thủ vào gian phòng riêng bên cạnh, nhìn thấy cái bàn lật đổ ở góc tường, trên mặt bàn ghim mấy mũi tên. Nơi sang trọng như Hòa Phong Tế Vũ Lâu tất nhiên chất lượng bàn ghế sẽ không rất tệ, mặt bàn dày nặng, nếu phản ứng kịp thời, dùng mặt bàn ngăn cản túi hỏa dược bị nổ tung cũng không phải là chuyện không thể.

Sát thủ chậm rãi tới gần góc tường, bởi vì quá yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở của chính hắn ta cũng có vẻ khá nặng nề.

Bịch!

Mặt bàn ở góc tường bay lên đập vào người tên sát thủ, ngay sau đó là một luồng đao quang đen thẫm hạ xuống, khoảnh khắc đao quang biến mất, mặt bàn chia thành hai, sát thủ ở phía sau mặt bàn cũng chia thành hai.

Đó không giống như là ánh đao mà giống một vệt mực hơn.

Thẩm Lãnh từ góc tường đi ra, nhấc chân đi về phía trước: “Nắm chặt áo của ta!”

Ở phía sau hắn, Lâm Lạc Vũ gật đầu: “Biết rồi.”

Gian phòng riêng của nàng lúc trước ở bên trong cho nên không bị phá hủy, một tên sát thủ hết sức cẩn thận tới gần, thò tay ra đẩy rèm che đã bị hỏng rồi bước vào, sau đó trong phòng giống như nổi lên sấm sét, sát thủ lui ngược trở lại bịch bịch bịch, một dòng máu tươi phun ra trên cổ.

Nhan Tiếu Tiếu cùng hai tiểu cô nương từ trong phòng riêng ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Lãnh đang vẫy tay với nàng: “Đến phía sau ta.”

Nhan Tiếu Tiếu gật đầu, dẫn theo hai tiểu cô nương đi qua, nàng cầm kiếm đứng ở bên cạnh Lâm Lạc Vũ: “Tỷ tỷ không sao chứ?”

“Không sao.”

Lâm Lạc Vũ gật đầu: “Tất cả cẩn thận một chút.”

Ngay khi túi hỏa dược bay vào, Thẩm Lãnh liền kéo Lâm Lạc Vũ đến góc tường rồi cũng đạp Trần Nhiễm một cước, hắn cầm mặt bàn xoay người lại ngồi xổm, dùng mặt bàn che cho mình, dùng bản thân mình che cho Lâm Lạc Vũ và Trần Nhiễm.

Nhan Tiếu Tiếu cúi đầu nhìn, nhìn thấy bàn tay kia đang nắm chặt góc áo của Thẩm Lãnh.

Phía đối diện, hai tên sát thủ vung đao lao đến, khi thanh đao thứ nhất còn đang ở giữa không trung, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh đã cắt đứt cổ của hắn ta, khi máu đang phun ra, đao thứ hai của Thẩm Lãnh xuyên qua màn máu, mũi đao đâm lên trán tên sát thủ ở phía sau, sau đó xuyên qua đầu.

Động tác của Thẩm Lãnh nhanh chóng cương mãnh, mà động tác của hắn lại vừa khéo che chắn cho Lâm Lạc Vũ, một giọt máu cũng không bắn ra phía sau hắn.

Máu là chuyện của hắn, không thể để dính vào nàng.

Thục Hồ đang giết người ở trong một gian phòng riêng khác nghe thấy âm thanh liền xoay người ra ngoài, hắn ta ngây người ra khi nhìn thấy Thẩm Lãnh. Hắn ta không biết Thẩm Lãnh, huống chi trên mặt Thẩm Lãnh cũng dùng mảnh áo xé ra để che miệng mũi, nhưng hắn ta nhận ra hoành đao chế thức của Đại Ninh trong tay Thẩm Lãnh.

Cho nên ánh mắt Thục Hồ trở nên nghiêm túc.

Hắn ta đi nhanh về phía trước: “Lưu lại!”

Trọng đao chặt xuống cổ Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh có thể trốn nhưng hắn không thể trốn.

Cho nên Thẩm Lãnh đỡ thanh trọng đao. Đao của hắn từ dưới hướng lên trên, đao của đối phương từ trên hướng xuống dưới, hai thanh đao va vào nhau thật mạnh ở giữa không trung, với sức lực lớn, trọng đao trong tay Thục Hồ gãy rời, nửa thanh đao xoay tròn bay ra ngoài, đâm vào cột gỗ cộp một tiếng.

Thẩm Lãnh lập tức nói hai chữ: “Buông tay.”

Lâm Lạc Vũ ở sau lưng hắn lập tức buông tay ra, Thẩm Lãnh tiến về phía trước, vai đập vào ngực Thục Hồ thật mạnh, lợi dụng giây phút Thục Hồ bị va chạm lui về phía sau, hai tay hắn cầm hắc tuyến đao chém xuống.

Phập!

“Nắm lấy.”

Thẩm Lãnh lại nói hai chữ, Lâm Lạc Vũ lập tức nắm lấy áo của hắn.

“Xuống lầu.”

Thẩm Lãnh ở phía trước đi xuống dưới cầu thang, khói bụi vẫn rất dày, hắn nhất định phải biết Lâm Lạc Vũ ở ngay sau lưng mình, cho nên nhất định phải bảo nàng nắm chặt áo của mình.

Sát thủ ở dưới lầu nghe thấy tiếng động liền nhào tới, ai nấy cũng giống như ác ma xuyên qua màn sương mù dày đặc.

Nhưng ác ma cũng sợ dao mổ.

Đó là một thanh đao không biết đã từng tàn sát bao nhiêu người, từng nhuốm bao nhiêu máu. Thanh đao này cho dù có ném vào âm tào địa phủ, khoảnh khắc đao đâm xuống mặt đất địa ngục sẽ có sát khí cuồn cuộn, không có quỷ quái nào dám tới gần.

Sát khí trên thanh đao này có thể khiến cho quỷ thần tránh lui.

“Giết ra ngoài.”

Thẩm Lãnh khẽ quát một tiếng.

Từ lầu hai đến lầu một, trong làn khói đặc, thanh hắc tuyến đao kia cuốn lên từng dòng chảy xiết, sau khi dòng chảy xiết đi qua chính là máu vương vãi, những tên sát thủ đó không có người nào chống đỡ được một đao của Thẩm Lãnh.

Lâm Lạc Vũ ở ngay sau lưng nhìn hắn, nhìn nam nhân này thể hiện sự bá đạo thuộc về riêng hắn.

Đây là đại tướng quân!

Tướng quân ra.

Vù một tiếng, sương khói ở cửa cuốn sang hai bên, Thẩm Lãnh lao ra ngoài cửa Hòa Phong Tế Vũ Lâu, mấy tên sát thủ canh phòng ở bên ngoài đều trợn trừng mắt, không ngờ lại còn có người có thể giết ra ngoài được.

Đúng lúc này vách tường ở một bên Hòa Phong Tế Vũ Lâu đột nhiên bị thủng, gạch đá vỡ tung bắn ra bốn phía, trong lỗ tường vỡ, một nữ tử dáng người thấp bé kéo một nữ tử khác xông ra ngoài, tay phải của ả ta cầm một thứ giống như cây gậy quăng ra ngoài, xoẹt một tiếng, giống như lưỡi dao gấp mở ra, biến thành một cái cự liêm.

Tay phải ả ta cầm cự liêm mở đường, giết hai tên sát thủ ở bên ngoài sau đó chạy như điên sang một bên khác.

Ở ohía sau ả ta, một nữ tử dáng người cao gầy chậm rãi đi ra, không vội vã giống như hai nữ tử phía trước, ả ta thật sự thong thả đi tới. Tay phải ả ta xách một thanh trường đao lá liễu, thân đao như một dòng nước mùa thu, tay trái kéo một bộ thi thể, nhìn dáng vẻ là một sát thủ vừa mới bị ả ta đánh chết.

Nữ nhân này sau khi ra ngoài còn có hứng thú liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, sau đó ném thi thể sang một bên, ả ta lại không đi mà chuyển tầm mắt dời sang tòa lầu gỗ phía đối diện.

Hình Thiên ở đó đứng, hắn ta đã nhìn thấy Thẩm Lãnh, cũng nhìn thấy nữ nhân đang nhìn hắn ta kia.

Nữ tử có dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng là Thanh Loan, thủ hạ của Lục Vương. Ả ta bỗng nhiên lao nhanh về phía tòa lầu gỗ đối diện, tay trái vung về phía trước, một cái roi dài từ trong cổ tay áo bay ra ngoài. Hình Thiên nhíu mày, không lựa chọn nghênh chiến mà lui về phía sau bỏ đi.

Trường tiên quấn vào khung cửa sổ, Thanh Loan phi thân bay lên.

“Kẻ nhu nhược.”

Nhìn bóng người ở phía trước phá cửa sổ ra ngoài, Thanh Loan hừ lạnh một tiếng, ả ta quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh ở trên đường. Chỉ trong một giây lát ngắn ngủi này, tất cả mấy tên sát thủ trước đó còn chặn ở bên ngoài đã nằm dưới đất.

Sự chú ý của ả ta chậm rãi di chuyển đến bàn tay của nữ nhân ở sau Thẩm Lãnh, bởi vì bàn tay đó vẫn còn đang nắm áo của Thẩm Lãnh.

Cho nên ánh mắt của ả ta nhìn về phía Thẩm Lãnh không có thù hằn mà có chút tò mò, thậm chí còn có chút thiện ý.

“Nam nhân không vứt bỏ nữ nhân, sẽ không quá tệ.”

Sau khi nói xong, ả ta lao về phía trước, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.

Thẩm Lãnh quay đầu lại: “Tỷ không sao chứ? Mọi người đều không sao chứ?”

Trần Nhiễm bọn họ lên tiếng: “Không sao.”

Thẩm Lãnh nhìn về phía tòa lầu đối diện: “Đến lượt chúng ta rồi.”

Cách một con đường, Hình Thiên từ trên lầu lao thẳng đi, chân hắn ta phát lực, đạp nát nóc nhà rồi trực tiếp nhảy lên nóc nhà phía bên kia đường, sau đó lại phát lực nhảy đi, người rơi vào căn nhà dân này. Hắn ta lao nhanh tới cửa, một cước đạp vỡ cửa viện, xông ra ngoài trong màn vụn gỗ bay tán loạn.

Có giáo!

Một cây lớn giáo màu đen lao thẳng đến, có thể phá không, phá giáp, phá trận, phá địch, phá thiên quân!

Phập!

Hình Thiên vừa mới lao ra căn bản là không có phản ứng, bị một giáo đâm vào bả vai trong màn vụn gỗ bay tán loạn, cây lớn giáo kia đẩy hắn ta trở lại trong nhà dân, sau đó ngọn giáo xoay chuyển, nửa bên vai của hắn ta liền bị phế.

Bình Luận (0)
Comment