Võ nghệ của Hình Thiên xếp hạng nhất trong mười ba nghĩa tử của Tiết Thành, cũng có thể đứng top 3 trong tất cả các thủ hạ của Tiết Thành, hắn ta bị một giáo phế bỏ nửa bên vai chỉ là vì không kịp chuẩn bị. Hắn ta đâu dự đoán được ở ngoài cửa một nhà dân cách đó hai dãy nhà lại có người đang chờ mình, lại còn cương mãnh bạo liệt như vậy.
Một giáo này phóng thích hoàn toàn võ kỹ chiến trận.
Ngọn giáo gần ba thước, đâm vào vai Hình Thiên đương nhiên không phải do Đạm Đài Thảo Dã không nhắm chuẩn tim hắn ta, mà là Đạm Đài Thảo Dã cố ý muốn bắt sống.
Hình Thiên lùi nhanh lại, vai bên phải bị xuyên thủng, ngọn giáo còn xoay một vòng trong vai hắn ta, lỗ máu đó nhìn càng đáng sợ hơn, giống như bị rỗng vậy.
Hắn ta đưa tay trái lên cầm cán giáo, chân phát lực giống như mọc rễ, lòng bàn chân trên mặt đất vạch ra hai đường dấu vết.
Sau khi dừng lại, tay trái Hình Thiên phát lực rút ngọn giáo ra ngoài, sau đó lập tức xé ống tay áo bên phải xuống. Ống tay áo bị xé rách, hắn ta quăng ống tay áo vòng qua bả vai xuống dưới nách, dùng miệng cắn một đầu, tay trái nhanh chóng thắt nút buộc chặt, động tác nhanh chóng.
Đạm Đài Thảo Dã không tiếp tục công kích đương nhiên không phải bởi vì mềm lòng, mà bởi vì gã nhìn thấy một nữ tử mặc trường sam màu xanh nhạt xuất hiện ở sau lưng Hình Thiên. Nữ nhân kia dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng, tay trái cầm một cái dài roi giống như lăng không mà đến, tay phải cầm một thanh trường đao lá liễu mỏng như cánh ve.
Đạm Đài Thảo Dã không xác định nữ nhân này có thân phận gì, điều gã lo lắng là mình tiếp tục tiến công nữ nhân kia sẽ ở bên cạnh đánh lén gã.
“Nhường cho ta thì thế nào?”
Thanh Loan nhẹ nhàng đáp xuống sân rồi nói với Đạm Đài Thảo Dã một câu.
Đạm Đài Thảo Dã nhếch khóe miệng lên: “Tại sao phải nhường cho ngươi?”
Thanh Loan chém một đao về phía Hình Thiên: “Hắn đã hù dọa ta.”
Câu trả này làm cho Đạm Đài Thảo Dã cũng hơi ngây người.
Hình Thiên đưa tay trái về sau phía rút trường đao bên hông ra, không đánh thẳng vào thanh trường đao lá liễu kia mà cúi người lia đao về phía hai chân của Thanh Loan.
Cặp chân kia rất dài, rất đẹp.
Giáo lớn của Đạm Đài Thảo Dã đâm tới, chắn giữa trường đao và hai chân, keng một tiếng, đao bị gã cản lại.
Hình Thiên áp thấp người, từ phía trên ngọn giáo nhào về phía trước về phía trước, trường đao trong tay thẳng đến bụng dưới của Thanh Loan, Thanh Loan thu hồi trường đao lá liễu rồi lại đâm xuống, nàng ta không né không tránh. Nếu một đao của Hình Thiên đâm vào bụng nàng ta, đao của nàng ta cũng có thể đâm vào lưng Hình Thiên.
Đạm Đài Thảo Dã nhìn mà sửng sốt, đây là một nữ nhân như thế nào!
Gã sải bước về phía trước, ngọn giáo quét trên mặt đất rồi đẩy về phía trước, sau đó bất ngờ nhấc cán giáo lên trên, Hình Thiên ở giữa không trung bị cán giáo đập vào bụng dưới, lần này Hình Thiên cong người lại, đao trong tay cũng không thể đưa thẳng về phía trước. Ngay khi cơ thể hắn ta cong gập lại, mũi đao chếch xuống dưới xuyên qua giữa hai chân Thanh Loan, mũi đao đâm thủng váy của nàng ta, lộ ra phía sau chân.
May là chỉ đâm thủng váy.
Nhưng đao của Thanh Loan lại đâm vào lưng Hình Thiên, trường đao lá liễu rất hẹp và rất sắc bén, chỗ rộng nhất là vị trí đầu đao nhưng cũng chỉ rộng khoảng ba ngón tay mà thôi. Ngay khi đao đâm vào lưng Hình Thiên, tay nàng ta nhẹ nhàng cử động, thế là nhát đao này liền không thể đâm thủng tim.
Hình Thiên kêu rên một tiếng rồi rơi xuống, thoáng cái đã giống như mất đi sức lực.
Thanh Loan liếc mắt nhìn Đạm Đài Thảo Dã một cái, vẫn là dáng vẻ lạnh như băng: “Ngươi muốn cứu ta cho nên ta không giành với ngươi nữa, ngươi muốn bắt sống một kẻ về? Vậy thì ta sẽ không giết hắn.”
Đạm Đài Thảo Dã nói một tiếng cảm ơn theo bản năng, còn có chút kích động. Không phải gã kích động kiểu mê gái nhìn thấy cô nương xinh đẹp là không đi nổi, gã chỉ tưởng là nam nhân này chắc chắn phải chết, lúc này nữ tử xinh đẹp trước mặt đâm một đao tránh chỗ hiểm yếu, xem như là thu hoạch bất ngờ.
“Ngươi là...?”
Đạm Đài Thảo Dã thu hồi trường sóc, hỏi một câu.
“Chúng ta không phải người chung đường.”
Thanh Loan quay người lại, quăng trường tiên bên tay trái ra quấn lấy chạc cây, người đã bay ra ngoài, giây lát sau nàng ta đứng ở trên cây quay lại liếc mắt nhìn Đạm Đài Thảo Dã một cái: “Lúc nãy tại sao ngươi lại cứu ta?”
Đạm Đài Thảo Dã hỏi lại: “Tại sao ngươi phải dùng đấu pháp đồng quy vu tận?”
Thanh Loan trầm tư một lát, trả lời: “Trước giờ là như vậy.”
Nàng ta hỏi: “Rốt cuộc tại sao ngươi cứu ta?”
Đạm Đài Thảo Dã: “Không kịp nghĩ, cứu thì cũng đã cứu rồi.”
Thanh Loan vừa trầm tư giây lát, nghĩ tới nam nhân mà lúc nãy nàng ta nhìn thấy ở trong Hòa Phong Tế Vũ Lâu. Từ đầu đến cuối hắn luôn đứng phía trước một nữ nhân, còn nữ nhân kia từ đầu đến cuối luôn nắm áo của hắn. Hắn từ trong lầu giết ra cả người toàn là máu, mà trên người nữ nhân kia không dính một giọt máu.
Giờ khắc này, lại là một nam nhân xa lạ lựa chọn cứu nàng ta chứ không phải bỏ mặc.
Đáng tiếc là hai nam nhân này đều không phải người ở phe nàng ta, mà là phe đối lập với nàng ta.
Nhưng mà điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt hiếm có của nàng ta.
Nam nhân ở phe bên kia dường như đều không tệ.
Cho nên càng hiếm có khi trên mặt nàng ta có thêm một chút biểu cảm, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không nhìn ra.
“Ngươi tên là gì?” Nàng ta hỏi.
“Ta?” Đạm Đài Thảo Dã nói: “Nếu ngươi đã không phải người của bên chúng ta, vậy thì đợi lần sau ta bắt được ngươi sẽ nói cho ngươi biết ta tên là gì.”
“Ta là Thanh Loan.”
Gã không nói nhưng nàng ta lại nói, sau đó xoay người bỏ đi.
Đạm Đài Thảo Dã cúi người đưa tay nhấc Hình Thiên lên, miệng lẩm bẩm: “Thanh Loan? Thanh điểu... chân dài.”
Ở một bên khác, sát thủ rút đi từ bên ngoài Hòa Phong Tế Vũ Lâu hiển nhiên đã được tính toán cẩn thận, bọn họ rất quen thuộc tuyến đường rút đi, động tác nhanh chóng, phân công rõ ràng, không có bỏ chạy theo cùng một phương hướng như ong vỡ tổ mà chia thành nhóm hành động.
Năm sáu tên sát thủ từ trong ngõ nhỏ lao ra đường cái ở phía sau đích, vừa xông liền nhìn thấy hai hàng chiến binh tinh giáp đứng chỉnh tề trên đường, trong một khắc đó, tất cả bọn họ đều hơi ngây người.
“Nỏ!”
Giáo úy lãnh quân hô to một tiếng.
Vù... Một loạt mũi tên ập đến.
Năm sáu tên sát thủ thậm chí còn không kịp né tránh đã bị mũi tên bắn gục, có người bị bắn trúng chỗ hiểm yếu lập tức mất mạng, có người trúng bốn năm mũi tên nhưng lại không nguy hại, nằm trên mặt đất kêu rên.
Cách Hòa Phong Tế Vũ Lâu khoảng một dặm, Hồng Nộ kéo Diêu Mỹ Luân chạy nhanh về phía trước, nàng ta dáng người gầy gò nho nhỏ, Diêu Mỹ Luân hơi đầy đặn, nhưng ở trong tay nàng ta lại giống như biến thành một con diều bị gió thổi bay.
Ở ngã tư đường, Hồng Nộ bất chợt dừng lại, bởi vì có một hán tử mặc áo trắng cụt một tay đang đứng ở đây, tay trái cầm đao, giống như đã đợi rất lâu rồi.
“Cút ra!”
Cự liêm trong tay Hồng Nộ quét ngang, cán liêm đen nhánh, mà lưỡi liêm lại là màu đỏ tươi, một khắc lưỡi liêm lia ra ngoài giống như vẩy ra một mảng huyết quang.
Bạch Nha tay trái cầm đao, trong khoảnh khắc cự liêm lia đến, gã lui chân trái về phía sau nửa bước, tay trái giơ đao lên, thân hình như cái cọc, đao xuống như chớp.
Keng!
Một tiếng giòn vang, trường đao chém mạnh lên cự liêm, cự liêm bị lực của một nhát đao này ép xuống rồi lại đập lên mặt đường lát đá xanh, khoảnh khắc chạm xuống đất phiến đá nứt vỡ, mảnh đá nhỏ văng tung tóe.
Hồng Nộ bỗng khựng người lại, thời khắc này nàng ta vẫn còn có phản ứng, người khựng lại, tay trái đang kéo Diêu Mỹ Luân thình lình vung về phía trước: “Đi trước đi!”
Vừa bị quăng đi, Diêu Mỹ Luân bay về phía trước, ít nhất bay xa hơn một trượng sau đó ngã xuống đất, trên mặt bám đầy đất, tóc cũng rối tung, váy lụa đẹp đẽ trên người cũng bị cào rách một mảng, để lộ ra một mảng tuyết trắng.
Ả ta hơi chật vật bò dậy tiếp tục chạy về phía trước, không dám quay đầu lại, cũng không muốn quay đầu lại.
Đao của Bạch Nha vẫn đang ép cự liêm của Hồng Nộ xuống, gã nhìn tiểu cô nương trước mặt có khuôn mặt tinh xảo đáng yêu. Nếu chỉ nhìn mặt thì nói nàng ta mười bốn mười lăm tuổi cũng sẽ không có ai nghi ngờ, dáng người tuy thấp bé nhưng tỉ lệ hoàn mỹ, nhất là một bộ hồng y khiến nàng ta lại thêm một chút mạnh mẽ.
“Ngươi buông binh khí xuống.”
Bạch Nha nói một câu.
“Chết!”
Hồng Nộ đột nhiên kéo cự liêm ra, lưỡi liêm bị rút ra giống như cày trên mặt đất, nàng ta xoay người một vòng cự liêm quét ngang đến, trường đao của Bạch Nha cản lại nhưng bị lực độ đáng sợ trên cự liêm đẩy lui về phía sau vài bước.
Hồng Nộ lao nhanh về phía trước, tay phải kéo lê cự liêm, âm thanh lưỡi liêm cứa lên phiến đá xanh nghe hơi chói tai.
Trong lúc lao lên, nàng ta vung cánh tay phải về phía trước, lưỡi liêm khổng lồ liền đập xuống giống như vẽ ra một nửa vòng tròn thật lớn, hồng quang lóe lên.
Bạch Nha nhún chân lui về phía sau, cự liêm lại đập lên phiến đá xanh, lại vỡ một mảng lớn.
Hồng Nộ giống như tiểu cô nương nhưng thô bạo hơn, nàng ta dồn lực lia lưỡi liêm đi. Bạch Nha nghiêng người tránh ra phía sau một cái cây to bằng bắp đùi ở ven đường, cự liêm quét ngang đến trực tiếp cắt đứt cái cây này, mũi nhọn của lưỡi liêm quét qua trước mắt Bạch Nha, hai ba sợi lông mi bị cắt đứt.
Cây đổ ầm xuống, đập mạnh xuống đường, khói bụi lập tức nổi lên.
Hồng Nộ chém một nhát ra, cái cây đổ xuống lại bị chặt đứt một lần nữa, nàng ta lao qua khói bụi, ánh sáng màu đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Bạch Nha.
Thế nhưng Bạch Nha lại thở dài.
Ba người từ trên trời đáp xuống, cầm trong tay một tấm lưới lớn, Hồng Nộ sắp sửa bổ nhào đến trước người Bạch Nha liền bị lưới trùm lên, sau khi ba người đáp xuống đất lập tức di chuyển siết chặt lưỡi, sau đó kéo một cái... Bụp một tiếng, Hồng Nộ ngã nhào xuống đất.
Bạch Nha đi qua ngồi xổm bên cạnh Hồng Nộ, co ngón tay lại, gõ một cái lên đầu Hồng Nộ: “Tiểu cô nương, sao lại hung hăng như vậy chứ?!”
Hồng Nộ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bạch Nha: “Các ngươi không biết xấu hổ!”
Bạch Nha thở dài: “Ngươi hoàn toàn không hiểu Lưu Vân Hội.”
Ba người kia đương nhiên là Đoạn Xá Ly. Đoạn kéo tấm lưới lớn vừa đi vừa nói: “Lưu Vân Hội đánh nhau trước giờ đều là lấy nhiều đánh ít. Đông chủ của chúng ta từng nói, đơn đả độc đấu đó là lựa chọn bất đắc dĩ, chỉ cần có biện pháp, Lưu Vân Hội phải nhất quán duy trì truyền thống tốt đẹp lấy nhiều đánh ít.”
Bạch Nha xoay người nhìn về phía phương hướng Diêu Mỹ Luân chạy đi: “Ta qua đó xem thử.”
Trên đường cái, Diêu Mỹ Luân chạy đi một đoạn sau đó chui vào trong một con ngõ nhỏ, ả ta không dám tiếp tục chạy ở trên đường cái, đành phải tìm chỗ trốn trước. Lúc này ả ta vô cùng hối hận, không ngờ người của Tiết Thành lại hung ác như vậy, muốn giết hết tất cả mọi người.
Đúng lúc này một nữ tử áo trắng bồng bềnh xuất hiện ở sau lưng ả ta, Diêu Mỹ Luân xoay người lại, sau khi nhìn rõ người kia mới thở phào một hơi: “Bạch Hoàng, mau dẫn ta đi.”
Nữ tử được gọi là Bạch Hoàng nhìn giống như một tài nữ thích đọc thi thư, trên người có kiểu phong phạm của người trí thức không màng danh lợi, nàng ta gật đầu đi tới: “Ta tiễn ngươi trước.”
Trong lòng Diêu Mỹ Luân kiên định hơn một chút: “Đưa ta đi gặp đông chủ.”
“Không thể.”
Bạch hoàng vừa đi vừa đan chéo hai tay trái phải với nhau, sau đó kéo ra một cái, một sợi dây bạc rất mảnh rất mảnh xuất hiện, Diêu Mỹ Luân trợn mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Bạch Hoàng siết cổ.
“Ngươi nên nghe lời đông chủ, ông ấy bảo ngươi trốn kỹ thì ngươi nên trốn đi, người không nghe lời thì không có bất kỳ giá trị tồn tại nào cả. Nếu không phải ngươi chạy loạn, có lẽ đông chủ sẽ thật sự không nỡ giết ngươi.”
Phập... Sợi dây mảnh siết chặt vào trong cổ Diêu Mỹ Luân.
Giây lát sau, nữ nhân có thể khiến cho vô số nam nhân khuynh đảo này ngã xuống đất, vũng máu bên dưới cổ dần dần lan rộng ra.