Huyện An Thành, huyện nha.
Hình Thiên đã trọng thương bị Đạm Đài Thảo Dã mang về, y quan của phủ Đình Úy lập tức cứu chữa. Người này tất nhiên biết rất nhiều rất nhiều bí mật, hắn ta vẫn không thể chết được, còn có tác dụng lớn.
Hình Thiên cực kỳ kháng cự việc cứu chữa của y quan, nhưng hắn ta kháng cự cũng không có tác dụng lớn, một bên vai của hắn ta đã phế, cánh tay còn lại bị Đạm Đài Thảo Dã đánh trật khớp, chân bị trói, ngay cả miệng cũng bịt chặt, hiện tại chính là lúc giữ mạng cho hắn ta trước, hắn ta muốn nói chuyện cũng không cho nói.
Y quan của phủ Đình Úy có kinh nghiệm phong phú, liếc mắt là nhìn ra vết đao này khá điêu luyện, đao xuyên thẳng nhưng lại tránh được nội tạng, nếu không phải tuyệt đối quen thuộc cơ thể con người, nhát đao này không thể nào chuẩn xác như vậy.
“Đao đâm từ sau lưng vào, xuyên đến trước người, từ vị trí suy đoán không làm tổn thương nội tạng.”
Y quan nhìn về phía Phương Bạch Kính: “Nhưng vết thương nặng như vậy vẫn cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.”
Phương Bạch Kính hỏi: “Khoảng bao lâu?”
Y quan trả lời: “Xem phó đô đình úy đại nhân định thẩm vấn như thế nào.”
Phương Bạch Kính nói: “Không đánh.”
“Hiện tại chữa trị bôi thuốc băng bó, ngày mai ngày kia nhất định sẽ bị sốt, nếu dùng thuốc mà hạ sốt thì ngày kia có thể hỏi, nếu không hạ sốt, nhân lúc hắn chưa chết phải tranh thủ hỏi. Nếu có đánh, đánh nhẹ một chút phải chờ một tháng, đánh nặng một chút phải chờ ba tháng.”
Thẩm Lãnh đứng ở bên cạnh nghe cũng hơi sửng sốt: “Phủ Đình Úy các ngươi trị liệu thương thế đều là dựa theo mức độ đánh để điều trị sao?”
Phương Bạch Kính nghiêm túc nói: “Dù sao phủ Đình Úy chúng ta cứu người cũng là để tiện đánh sau khi cứu được.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Có lý.”
Hắn quay đầu nhìn về phía nữ nhân nhỏ xinh còn ở trong lưới kia, chỉ chỉ: “Người này có thể đánh.”
Trần Nhiễm nói: “Nói bừa, người ta còn chưa nói mình có khai hay không đã đánh, tốt xấu gì cũng phải hỏi thử người ta chứ.”
Gã sáp lại bên cạnh Hồng Nộ ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trong bọc lưới, cười ha hả hỏi: “Tiểu cô nương, nói cho thúc thúc nghe là kẻ xấu nào đã sai khiến ngươi vậy, ngươi đừng sợ, chỉ cần ngươi nói ra chuyện nên nói, các thúc thúc sẽ không làm khó ngươi đâu.”
“Phì!”
Trần Nhiễm né người tránh, đứng dậy thở dài: “Hay là đánh đi.”
“Để ta.”
Lâm Lạc Vũ đi đến phía trước: “Trước hết hãy giao người cho ta trong một canh giờ, nếu ta không hỏi ra được thì phủ Đình Úy hãy tiếp nhận, nên dùng hình như thế nào thì dùng như thế, để ta thử trước xem sao.”
Nàng quay đầu lại nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu: “Đưa người vào phòng.”
Nhan Tiếu Tiếu lên tiếng, nàng dáng người cao gầy, xách bọc lưới đứng lên. So với nàng thì Hồng Nộ ngồi trong lưới thật sự giống như một tiểu nữ hài mười mấy tuổi, ngồi ở trong lưới có vẻ tức giận đùng đùng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, lúc tức giận cũng không đáng sợ.
“Trẻ con ngỗ nghịch nhà ai không biết.”
Trần Nhiễm bị nhổ nước bọt, ra sức trừng mắt nhìn Hồng Nộ một cái: “Lần sau đi tìm người lớn nhà các ngươi.”
Hồng Nộ quay phắt đầu lại phẫn nộ nhìn gã, nàng ta ghét nhất chuyện bị người khác nói nàng ta là trẻ con, chiều cao như vậy cũng không phải chuyện nàng ta có thể làm chủ được. Tuy rằng người đẹp nhưng thấp như vậy, đối với một nữ hài tử mà nói chắc hẳn bản thân nàng ta cũng rất khó chịu. Nàng ta cũng hận nhất chuyện người khác nhắc đến người nhà của nàng ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
Trần Nhiễm cũng trừng mắt với nàng ta: “Có tin ta tìm tiên sinh tư thục đến cho ngươi làm bài tập không?!”
Thẩm Lãnh: “Giỏi lắm.”
Trần Nhiễm: “Bắt nàng ta viết, kiểu một ngày viết mười một canh giờ cũng không viết xong.”
Nếu lúc này Hồng Nộ có thể ra ngoài, nói không chừng đã nhào tới cắn chết Trần Nhiễm rồi.
Trong phòng, Lâm Lạc Vũ ngồi xuống thở mạnh một hơi. Trước đó ở trong Hòa Phong Tế Vũ Lâu quả thật hơi đáng sợ, không ngờ đối phương lại ngang nhiên như vậy, thế mà ngay cả túi hỏa dược cũng được dùng đến. Dường như bọn họ hoàn toàn không lo lắng triều đình sẽ điều tra loại hỏa khí chỉ có quân đội mới có thể có này.
Cho dù là sương binh ở địa phương cũng không có, các vệ chiến binh cũng không được phối trí hoàn toàn. Hiện tại túi hỏa dược chủ yếu đều đưa đến tay biên quân tứ cương, các vệ chiến binh thủ vệ địa phương, không dùng đến thứ có uy lực khổng lồ này.
Cho nên chỉ cần điều tra theo manh mối túi hỏa dược này thì nhất định có thể điều tra ra cái gì đó, nhưng mà đối phương hiển nhiên không coi chuyện này ra gì.
Lưới bị Nhan Tiếu Tiếu đặt trên bàn, Hồng Nộ ngồi khoanh chân ở đó giống như tiểu đồng ngồi trước Quan Âm.
“Ta biết ngươi không phải người của Tiết Thành.”
Lâm Lạc Vũ rót một chén trà nóng bưng trong tay, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay dần lan ra toàn thân.
“Ngươi cũng không phải người của Diêu Mỹ Luân.”
Hồng Nộ nói: “Ta là người của ai cũng được, ngươi đừng lãng phí thời gian. Có phải ngươi nghĩ ta nghe ngươi tùy tiện nói vài câu gì đó thì sẽ nói cho các ngươi biết chút gì đó không? Trên đời đâu có nhiều chuyện tâm tưởng sự thành như vậy.”
“Thật ra ngươi nói hay không cũng không liên quan đến ta.”
Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói: “Chỉ vì ngươi là nữ nhân cho nên ta muốn thử xem, đại khái, cũng chỉ có một câu muốn hỏi ngươi... Nữ nhân trên thế giới này vốn là trời sinh yếu thế, phần lớn thời gian đều là quan tâm đến người khác, ngươi không muốn nói gì là vì ngươi nghĩ Diêu Mỹ Luân đáng để ngươi quan tâm, nhưng ả ta quan tâm đến ngươi sao?”
“Nực cười.” Hồng Nộ lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng ngươi có thể nói ra được đạo lý lớn gì, hóa ra chẳng qua là thủ đoạn nông cạn như vậy, muốn châm ngòi ly gián mà thôi, muốn khiến ta hận Diêu Mỹ Luân? Tốt xấu gì ta cũng quen với tỷ ấy, nhưng lại không quen biết các ngươi, hơn nữa còn là kẻ thù.”
“Ta hỏi ngươi, Diêu Mỹ Luân có quan tâm đến ngươi không, không liên quan đến việc muốn có được tin tức gì từ ngươi.”
Lâm Lạc Vũ liếc mắt nhìn Hồng Nộ một cái: “Nếu ngươi quan tâm đến ả ta, ả ta quan tâm đến ngươi, ta có thể cho ngươi đi nhìn ả ta một cái. Nếu ngươi quan tâm đến ả ta, ả ta không quan tâm đến ngươi, có nhìn hay không cũng không cần thiết nữa. Đây không phải bảo ngươi quyết định cái gì, mà là ta quyết định cái gì.”
“Tỷ ấy cũng bị bắt rồi sao?”
Hồng Nộ thay đổi sắc mặt: “Tỷ ấy... như thế nào?”
Lâm Lạc Vũ lắc đầu: “Xem ra ngươi quả thật rất quan tâm đến ả ta.”
“Phải.” Hồng Nộ nhìn Lâm Lạc Vũ nói: “Không biết đã bao lâu rồi, khi nam nhân nhìn thấy ta, trong ánh mắt có vẻ châm chọc, cũng có tà niệm, khi nữ nhân nhìn thấy ta, có vẻ cười nhạo, có vẻ ghen tị, duy chỉ có tỷ ấy thân thiết với ta.”
“Ta mặc kệ tỷ ấy quan tâm đến ta có phải vì có thể lợi dụng ta hay không, sự quan tâm này là thật.”
Hồng Nộ nhìn Lâm Lạc Vũ nghiêm túc nói: “Nếu sự quan tâm này là thật, ta còn quan tâm chuyện khác làm gì?”
Lâm Lạc Vũ thở dài, đứng dậy: “Thả nàng ta ra ngoài đi, chuẩn bị cho nàng ta một ít tiền giấy nhang nến.”
Hồng Nộ ngẩn ra: “Ngươi có ý gì?”
Lâm Lạc Vũ không trả lời mà đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nhan Tiếu Tiếu nói: “Diêu Mỹ Luân chết rồi.”
Hồng Nộ trợn trừng mắt.
Một khắc sau, đại đường huyện nha, thi thể của Diêu Mỹ Luân để ở đó, người khám nghiệm tử thi của phủ Đình Úy đang khám nghiệm tử thi. Khi Nhan Tiếu Tiếu dẫn Hồng Nộ đi vào đại đường, tay của Hồng Nộ cũng hơi run.
“Mời các ngươi đi ra ngoài một chút đã.”
Nhan Tiếu Tiếu hơi cúi người với đám người khám nghiệm tử thi: “Đã hứa cho nàng ta đốt một ít tiền giấy, lát nữa nàng ta sẽ bị đưa về phủ Đình Úy thành Trường An giam giữ, sau này muốn đốt tiền vàng cũng không có cơ hội.”
Người của phủ Đình Úy lập tức rời đi, trong đại đường chỉ còn lại hai người họ và một cỗ thi thể.
Hai tay của Hồng Nộ bị dây thừng trói, nàng ta đi đến trước thi thể nhìn, sau đó sắc mặt liền thay đổi: “Bạch Hoàng?!”
Nhan Tiếu Tiếu hỏi: “Giết người ả ta sao?”
Hồng Nộ gật đầu: “Cuối cùng vẫn là như thế này...”
Nàng ta ngồi xổm xuống, tuy cổ tay bị trói nhưng không cản trở nàng ta đốt một ít tiền giấy, thả từng tờ từng tờ giấy vàng vào trong chậu than, lửa chiếu mặt nàng ta đỏ ửng.
“Hồi nhỏ ta từng bị bệnh một trận suýt chết. Năm mười ba tuổi, mẫu thân đưa ta đi cầu y hỏi thuốc gần như đã dùng hết gia tài, phụ thân bạc tình, mẫu thân muốn bán nhà để tiếp tục chữa bệnh cho ta nhưng phụ thân không đồng ý, vì thế đuổi mẫu thân và ta ra khỏi nhà.”
Nàng ta ngồi xổm ở đó lẩm bẩm nói: “Sau đó thì ta không còn cao thêm nữa. Mẫu thân và ta đã đến chỗ cách xa mấy trăm dặm, bà ấy kiếm tiền sống qua ngày bằng việc giặt y phục cho người ta, nhưng mới được một năm, những kẻ buôn lậu đáng chết đã cướp ta đi. Triều đình không cho phép bức lương vi kỹ, nhưng triều đình không cho phép là không cho phép, có những người không xứng được gọi là người, vì tiền mà cái gì cũng có thể làm ra.”
“Ta bị đưa vào thanh lâu, đêm đó ta đốt dây thừng trên lửa rồi trốn ra.”
Nghe đến đây câu, Nhan Tiếu Tiếu theo bản năng liếc nhìn hai tay của Hồng Nộ, chỗ hai cổ tay vẫn còn vết sẹo.
Hồng Nộ tiếp tục nói: “Một mình ta trốn ra nhưng không biết mình đang ở chỗ nào, gặp được tỷ ở trên đường... Khi đó tỷ cưỡi trên con ngựa trắng, bên cạnh có mấy người bảo vệ tỷ. Tỷ nhìn đến ta ở ven đường, hỏi ta tại sao ở đây khóc một mình. Ta nói, ta mất gia đình rồi.”
“Một hồi lâu sau, tỷ nói gia đình của tỷ cũng đã mất rồi... Sau đó tỷ dẫn ta về huyện thành nhỏ nơi mẫu thân ở, nhưng mà lại không biết mẫu thân đã đâu để tìm ta. Tỷ cùng ta ở nhà đợi khoảng mười mấy ngày, không chờ được mẫu thân về.”
Hồng Nộ thở ra một hơi thật dài, không khóc. Không phải nàng ta không khóc được, chỉ là nàng ta cảm thấy Diêu Mỹ Luân chết có lẽ là kết cục tốt nhất.
“Bắt đầu từ ngày hôm đó tỷ dẫn ta theo, tỷ đi học cầm kỳ thư họa, học làm sao để lấy lòng nam nhân, tỷ bảo ta cùng học với tỷ. Tỷ còn nói dáng vẻ này của ta sẽ có rất nhiều nam nhân thích, nhưng ta không muốn. Tỷ hỏi ta muốn học cái gì, ta nói học võ.”
Nàng ta thả tiền giấy vào trong chậu than, ánh lửa khiến khuôn mặt của nàng ta nhìn cũng ửng đỏ lên.
“Tỷ nói trên thế giới này, nữ nhân có thể có vô số biện pháp khiến cho nam nhân giết người, hà tất phải tự động thủ?”
“Ta nói ta học võ không phải để giết người, mà là để bảo vệ tỷ.”
Hồng Nộ lại hít sâu, có lẽ là bị cay mắt vì khói, cuối cùng vẫn khóc.
“Tỷ cười ta, nói tỷ đã học được nhiều bản lĩnh lấy lòng nam nhân như vậy, tương lai sẽ có vô số nam nhân bằng lòng bảo vệ tỷ, có vô số nam nhân quỳ gối dưới váy tỷ, hỏi ta có thể làm gì... Thế là ta cố gắng học, ta muốn chứng minh cho tỷ thấy người thật lòng muốn bảo vệ tỷ, thật ra chỉ có một mình ta, những nam nhân mà tỷ lấy lòng đó không đáng tin cậy.”
“Ta đã chứng minh là ta đúng, nhưng tỷ lại chết rồi.”
Hồng Nộ giơ tay lên lau nước mắt, bỏ xấp tiền giấy cuối cùng vào chậu than: “Kiếp sau hãy làm nam nhân đi.”
Nàng ta nói xong sau đó đứng dậy nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu, nghiêm túc nói: “Ta vẫn sẽ không nói gì cho các ngươi biết cả, nhưng ta cảm ơn các ngươi đã cho ta chỗ tiền giấy này.”
Nàng ta khom người cúi đầu.
Nàng ta đứng thẳng lên, xoay người: “Bây giờ có thể giao ta cho phủ Đình Úy rồi... Nhưng, xin các ngươi nhớ một câu, người mà các ngươi muốn tra thật ra không có làm gì sai. Ta thân cận với Diêu Mỹ Luân nhưng không thể không nói, rất nhiều chuyện là Diêu Mỹ Luân muốn làm chứ không phải người mà các ngươi muốn tra.”
“Hắn là ai?”
Nhan Tiếu Tiếu lập tức hỏi một câu.
“Đó là một...”
Hồng Nộ quay đầu lại nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu, im lặng một lúc lâu rồi trả lời: “Người cũng bị mất gia đình, có lẽ... là người bị gia đình vứt bỏ.”