Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1357 - Chương 1357: Chính Là Ông Ta

Chương 1357: Chính là ông ta Chương 1357: Chính là ông ta

Nhan Tiếu Tiếu cùng Hồng Nộ từ trong đại đường huyện nha đi ra, Hồng Nộ đi vài bước lại quay đầu lại, trong ánh mắt có chút chờ đợi, dường như nghĩ khoảnh khắc nàng ta quay đầu lại, nữ nhân từng đồng hành với nàng ta trong khoảng thời gian rất lâu đó sẽ sống lại vậy.

Nhưng trên thế giới này chuyện không hợp lý nhất cũng không phải thần tích, chỉ là kỳ tích, trên thế giới này vẫn có kỳ tích tồn tại, chính là kỳ tích.

Cho nên, hợp lý là chuyện đáng sợ cỡ nào.

Người không chết có thể sống lại, đó là chuyện trong thần thoại truyền thuyết, nếu thật sự có thể thì Thẩm Lãnh nhất định là người xông lên đầu tiên để truy đuổi thần thoại này, bởi vì hắn quan tâm đến nhiều người hơn và muốn cho bọn họ khởi tử hồi sinh.

“Ả ta... đối đãi với ngươi thật sự rất tốt sao?”

Nhan Tiếu Tiếu không nhịn được hỏi một câu.

Hồng Nộ cẩn thận suy nghĩ, gật đầu: “Chắc tỷ ấy cũng rất cô đơn.”

Nhan Tiếu Tiếu suy nghĩ một lát mới hiểu được ý tứ trong câu nói này của Hồng Nộ... Thật ra Diêu Mỹ Luân cũng được tính là một người đáng thương. Khi phụ thân ả ta là Diêu Triều Nguyên gặp chuyện không may, ả ta vẫn còn nhỏ, khi đó ả ta không có khả năng lựa chọn cuộc đời của mình.

Nếu thật sự muốn tìm kẻ đầu sỏ khiến cuộc đời của ả ta đi chệch khỏi quỹ tích, có lẽ chính là Diêu gia.

“Khi đó tỷ ấy rời mới khỏi Trường An mấy năm, được người khác nhận nuôi, nhưng người nhận nuôi tỷ ấy đương nhiên không phải bởi vì yêu thương tỷ ấy, không thân quen, cũng không phải người thân, cho nên làm sao có thể là vì tình cảm chứ?”

Hồng Nộ vừa đi vừa nói: “Chỉ bởi vì tỷ ấy là một người thích hợp... Khi đó tỷ ấy từng nói với ta, thật ra tỷ ấy biết rất rõ tại sao mình lại được nhận nuôi, bởi vì Đồng Tồn Hội cần người như tỷ ấy, có oán hận với triều đình, có oán hận với bệ hạ, và còn là nữ hài tử. Có rất nhiều khi, những thủ đoạn không thể thi triển dưới ánh sáng luôn không thể thiếu nữ nhân.”

Hồng Nộ dừng lại một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhan Tiếu Tiếu một cái: “Đại Ninh quá lớn, cũng không phải mỗi một nữ nhân đều có thể sống hạnh phúc, cũng không phải mỗi một đứa trẻ đều có thể sống hạnh phúc... Có lúc ta cũng sẽ nghĩ chắc hẳn là tỷ ấy rất cô đơn, cho dù tỷ ấy thường xuyên nói với ta, tỷ ấy đã học được rất nhiều bản lĩnh lấy lòng nam nhân, tương lai nhất định sẽ có vô số người yêu thương, nhưng tỷ ấy vẫn cô đơn, cho nên tỷ ấy mới nhặt ta ở trên đường về, có lẽ... tỷ ấy cảm thấy ta đáng thương, đáng thương giống như tỷ ấy. Tỷ ấy đã từng lòng có thiện niệm, nếu không thì sẽ không cùng ta trở lại huyện thành nho nhỏ đó tìm mẫu thân ta.”

Nói một mạch nhiều như vậy, tâm trạng của Hồng Nộ ngược lại còn tốt hơn một chút.

Miệng của con người ta ngoài việc ăn cơm ra, tác dụng quan trọng nhất chính là biểu đạt, bất kể là vui cười tức quát mắng, bất kể là lời nói gì, thật ra đều là biểu đạt.

Nàng ta đã nói rất nhiều, những tích tụ trong lòng cũng vơi bớt đi một chút.

Cũng chỉ là vơi bớt đi một chút, bởi vì người mà nàng ta vừa mới mất đi là một trong số số lượng không nhiều người trên thế giới này có thể gọi là người thân của nàng ta. Điểm mâu thuẫn nhất của con người ở chỗ, chỉ có con người có thể sáng tạo nhiều đạo lý như vậy, nhưng cũng chỉ có con người thường hay không nói đạo lý khi đưa ra lựa chọn giữa tình và lý.

Lý của đạo lý, cũng là lý của lý tưởng.

Cái gọi là lý tưởng, phần lớn là mờ mịt.

“Là đông chủ của Đồng Tồn Hội giết ả ta đúng không?”

Nhan Tiếu Tiếu hỏi dò một câu.

“Phải.”

Lần này Hồng Nộ trả lời rất dứt khoát, dường như đó cũng không phải là chuyện gì không thể nói.

“Đông chủ cũng là bất đắc dĩ.”

“Đông chủ đó đã giết người mà ngươi quan tâm nhất, nhưng ngươi lại không giận hắn sao?”

Nhan Tiếu Tiếu nói: “Ngươi cũng rất kỳ lạ.”

Hồng Nộ lại quay đầu nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu, im lặng một lát rồi nói: “Ta biết ngươi đang mớm lời ta, thật ra có thể nói cho ngươi biết những điều này, ngươi không cần thăm dò như vậy, chuyện nên nói thì ta sẽ nói. Cảm ơn các ngươi nể tình đều là nữ nhân nên còn có thể cho ta tôn nghiêm, nhưng chuyện không nên nói, ta sẽ không nói.”

Nàng ta hít sâu: “Ta không giận đông chủ là vì ông ấy không sai. Điều quan trọng nhất là... thật ra con người rất buồn cười. Ta bi thương là vì Diêu Mỹ Luân rất quan trọng đối với ta, nhưng ta không giận đông chủ là vì dường như ông ấy càng quan trọng hơn. Nếu cùng là người đó nhưng ta không quan tâm đến ông ấy, tất nhiên sẽ giận ông ấy, thậm chí sẽ muốn giết ông ấy nữa.”

Nhan Tiếu Tiếu nghe mà có chút mê mang.

“Ta là một người đáng thương, Diêu Mỹ Luân là một người đáng thương, ông ấy cũng là một người đáng thương... Đám người mà các ngươi cho là đại gian đại ác, thật ra đều là người đáng thương, bao gồm cả Bạch Hoàng đã giết Diêu Mỹ Luân, nàng ta cũng là một người đáng thương. Những người đáng thương này tụ lại với nhau sưởi ấm, chỉ có chính chúng ta hiểu khi nào mình cần liếm vết thương.”

Nàng ta nhìn Nhan Tiếu Tiếu nói từng câu từng chữ: “Sớm muộn gì cũng có một ngày các ngươi sẽ hiểu, ông ấy không sai, người sai là các ngươi, những người nói đại nghĩa nhưng lại không có tình người như các ngươi.”

Nàng ta tiếp tục bước đi: “Ta nói xong rồi, cũng sẽ không nói gì về ông ấy nữa. Từ rất lâu rất lâu trước đây ta đã từng nghe nói thủ đoạn của phủ Đình Úy lợi hại cỡ nào, khi đó nghĩ dù lợi hại đến mấy cũng không liên quan đến ta, hiện giờ có liên quan rồi, ta muốn thử xem.”

Nhan Tiếu Tiếu lắc đầu: “Ngươi cho rằng chúng ta không có tình người?”

Đúng lúc này Diệp Lưu Vân từ phía đối diện chậm rãi đi tới, gật đầu với Nhan Tiếu Tiếu: “Giao nàng ta cho ta đi.”

Nhan Tiếu Tiếu ừm một tiếng rồi gật đầu: “Vâng.”

Hồng Nộ nhìn Diệp Lưu Vân với vẻ mặt nghi hoặc. Nàng biết trước mặt người này là ai cho nên rất ngạc nhiên. Không có nhiều nam nhân khiến nàng ta tò mò, một người là Hàn Hoán Chi, một người là Diệp Lưu Vân, còn có một người là Thẩm Lãnh.

Về Hàn Hoán Chi là vì nam nhân này bị quá nhiều người gọi là ác mộng, bị quá nhiều người gọi là Quỷ Kiến Sầu.

Về Diệp Lưu Vân là vì nam nhân này được quá nhiều người gọi là truyền kỳ, được quá nhiều người gọi là mộng giang hồ.

Về Thẩm Lãnh là vì nam nhân này có câu chuyện khác, người đáng thương sẽ luôn cảm thấy hứng thú với chuyện của người đáng thương, nàng ta cảm thấy Thẩm Lãnh cũng là một người đáng thương.

Là đông chủ nói với nàng ta.

Bộp.

Dây thừng trói tay Hồng Nộ bị Diệp Lưu Vân móc đứt, dây thừng to hơn cả ngón tay cái cứng rắn cỡ nào, nhưng ông ta chỉ tùy tiện dùng ngón tay móc một cái, sợi dây thừng kia lập tức đứt.

“Ngươi đi đi.”

Diệp Lưu Vân chỉ nói ba chữ.

“Tại sao?!”

Hồng Nộ nhất thời kinh ngạc.

Nàng ta khó tin nhìn Diệp Lưu Vân, nghi ngờ là mình đã nghe lầm. Nàng ta bị bắt, không bị đưa vào phủ Đình Úy nghiêm hình tra tấn mà lại được thả ra như vậy? Hơn nữa người thả nàng ta còn là Diệp Lưu Vân, trung bộc của hoàng đế.

Diệp Lưu Vân nhưng dường như cũng lười để ý, thật ra ông ta cũng là một người rất lười, chuyện cần phải nói rất nhiều lời để giải thích, đối với người mà ông ta cho là không đáng thì một chữ ông ta cũng chẳng muốn giải thích.

Hồng Nộ nhìn bóng lưng Diệp Lưu Vân cứ biến mất ở phía sau cửa như vậy. Ngay khi nàng ta còn đang ngây người, cự liêm của nàng ta xoay tròn bay từ trong cửa ra, cắm xuống nền đất ở dưới chân nàng ta keng một tiếng.

Hồng Nộ không hiểu là tại sao nhưng nàng ta biết mình nhất định phải đi, cho dù là Diệp Lưu Vân cố ý thả nàng ta đi sau đó theo dõi nàng ta để moi đông chủ ra, nàng ta cũng nhất định phải đi.

Không ai theo dõi nàng ta cả.

Bên trong cửa viện, Diệp Lưu Vân thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, cũng có chút nặng nề.

Thẩm Lãnh đứng tựa người vào cây ở cách đó không xa nhìn ông ta, cười cười: “Nếu ông không phải là Diệp Lưu Vân, nhất định ta sẽ nghi ngờ ông là người của Đồng Tồn Hội.”

Diệp Lưu Vân cười khổ: May mà ta là Diệp Lưu Vân.”

“Đúng vậy, may mà ông là Diệp Lưu Vân.”

Diệp Lưu Vân nhìn về phía Thẩm Lãnh, trầm tư một lát rồi hỏi: “Ta có thể không giải thích không?”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Đương nhiên có thể, bởi vì ông là Diệp Lưu Vân.”

Thế là Diệp Lưu Vân thật sự không giải thích, Thẩm Lãnh cũng thật sự không hỏi.

Một canh giờ sau, thư phòng huyện nha.

Thẩm Lãnh dường như là một người không muốn ngồi ở chỗ nên ngồi, có ghế dựa có ghế đẩu nhưng hắn lại ngồi trên cửa sổ, hai chân để ngoài cửa sổ đung đưa, giống như hồi nhỏ hắn ngồi ngẩn người ở bờ sông Nam Bình nhìn nước sông.

Bên ngoài không có sông Nam Bình, chỉ có một khoảng sân không lớn, hắn ngẩn người nhìn vào sân, Lâm Lạc Vũ yên tĩnh ngồi trong thư phòng, ngẩn người nhìn bóng lưng của hắn.

Rất lâu sau đó, Thẩm Lãnh đột nhiên thở dài: “Có lẽ là ta đã sai.”

Lâm Lạc Vũ hỏi: “Sai cái gì?”

“Gộp chuyện lại nói, gộp người lại nói, cho nên đã sai.”

Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn Lâm Lạc Vũ một cái: “Lúc nãy ta vẫn đang nghĩ lý do tại sao Diệp Lưu Vân thả Hồng Nộ đi. Đầu tiên ta nghĩ là Diệp Lưu Vân muốn câu cá, câu ra đông chủ của Đồng Tồn Hội, ý nghĩ này bị ta phủ định.”

Hắn xoay nửa vòng trên cửa sổ vòng vo, ngồi quay mặt vào trong phòng.

“Diệp Lưu Vân nói không thể giải thích, lúc nãy ta đang nghĩ tại sao không thể giải thích được, nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có một đáp án.”

“Phải.”

Lâm Lạc Vũ nói: “Đương nhiên chỉ có thể có một đáp án... Ngoại trừ bệ hạ ra, còn có gì là Diệp Lưu Vân không thể giải thích với ngươi.”

Thẩm Lãnh nói: “Hóa ra tỷ cũng nghĩ đến.”

Lâm Lạc Vũ giơ tay phải lên, dùng ngón tay cái bấm vào ngón út một cái, khẽ cười nói: “Có lẽ nghĩ đến nhanh hơn ngươi một ít, chỉ là một tí thôi.”

Thẩm Lãnh cười: “Cho nên khi ta nghĩ đến điểm này mới hiểu được, không thể gộp chuyện làm một mà nói, cũng không thể gộp người làm một mà nói. Ta vẫn luôn cố gắng muốn điều tra rõ đông chủ của Đồng Tồn Hội rốt cuộc là ai, rốt cuộc muốn làm gì, bây giờ mới tỉnh ngộ ra, điều ta không biết, có lẽ bệ hạ đã biết từ lâu rồi.”

Lâm Lạc Vũ nói: “Ngoại trừ cách giải thích bệ hạ đã sớm biết vị đông chủ kia là ai ra, thật sự không có lời giải thích nào hợp lý hơn có thể giải thích lý do Diệp Lưu Vân muốn thả Hồng Nộ đi.”

Thẩm Lãnh lại hít sâu một hơi: “Một người che mặt đi, một người giả vờ như không biết khuôn mặt đó là ai.”

Hắn lắc đầu: “Cũng nhọc lòng.”

Lâm Lạc Vũ đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn ra tiểu viện không đẹp lắm ở bên ngoài, một lát sau mới nói: “Thật ra cũng không quá phức tạp, bệ hạ biết người đó là ai cho nên tất nhiên biết người đó muốn làm gì, bệ hạ không chỉ ra, không vạch trần là vì bệ hạ không muốn cắt ngang việc mà người đó muốn làm, người đó cho rằng chuyện như vậy là có ý nghĩa, bệ hạ liền cùng người đó diễn kịch.”

“Phù...” Lâm Lạc Vũ nhẹ nhàng nói: “Người làm huynh trưởng chắc đều sẽ mệt mỏi hơn.”

Thẩm Lãnh ngồi ở đó một lúc lâu, sau đó nhảy từ trên cửa sổ xuống: “Tiếp tục làm chuyện ta nên làm, bệ hạ nếu biết hắn là ai nhưng vẫn bảo ta tới, cho nên cũng không phải là bảo ta tra ông ta.”

Hắn hỏi Lâm Lạc Vũ: “Tỷ nghĩ bệ hạ muốn bảo ta điều tra ra cái gì?”

“Chuyện cũ.”

Lâm Lạc Vũ nói rất khẽ: “Bệ hạ muốn ngươi điều tra ra những người năm đó đuổi giết Thẩm tiên sinh và ngươi rốt cuộc là những ai. Không phải bệ hạ đang trút giận, bệ hạ muốn cho ngươi trút giận, đây là khúc mắc của bệ hạ , cũng là khúc mắc của ngươi.”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Tiết Thành.”

“Phải.” Lâm Lạc Vũ nói: “Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Diệp Lưu Vân lại thả Hồng Nộ đi... Dù sao cũng phải có nhiều người bên cạnh vị đông chủ đó bảo vệ ông ta mới được, bởi vì người ông ta đang tra cũng là Tiết Thành.”

Thẩm Lãnh nói: “Người thần bí vẫn luôn đưa tin tức cho phủ Đình Úy, cũng chính là ông ta.”

Bình Luận (0)
Comment