Đạm Đài Thảo Dã từ bên ngoài huyện nha đi vào, liếc mắt nhìn Trần Nhiễm đang ngồi xổm trong viện chăm chú nhìn cái gì đó: “Tìm cái gì vậy?”
Trần Nhiễm cũng không quay đầu lại: “Một vị học giả lớn rất có tư tưởng từng nói, vạn vật trên đời đều có đạo, quan sát vạn vật trên đời đều có thể ngộ đạo, ta muốn ngộ một chút, xem có thể hiểu được không.”
Đạm Đài Thảo Dã ngây người ra: “Ngươi làm sao vậy?”
Trần Nhiễm chỉ một đàn kiến trên mặt đất: “Ngươi nhìn những con kiến này xem, chúng đang chạy khắp chung quanh, khiến cho ta cảm nhận được nỗi vất vả của vạn vật, cũng cảm nhận được sự khó khăn khi sinh tồn, chúng đi lại là vì thức ăn, tìm kiếm khắp nơi. Giống như thám báo, sau khi tìm được thức ăn sẽ lập tức trở về đi báo tin, sau đó đồng tâm hiệp lực đưa thức ăn về.”
Đạm Đài Thảo Dã: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Trần Nhiễm nói: “Lúc nãy ta nhìn thấy ở đây chỉ có một con kiến đang tìm thức ăn, vì thế ta để một viên kẹo ở đây, sau khi con kiến kia phát hiện ra kẹo liền vội vã trở về báo tin. Sau đó ta lấy kẹo đi, hiện tại nó mang về rất nhiều rất nhiều con kiến, ta đang chờ xem lát nữa nó giải thích thế nào, để nó thể hội một chút khó khăn đời kiến.”
Đạm Đài Thảo Dã: “...”
Trần Nhiễm nói: “Chỉ là hiện tại còn có một vấn đề, ta không biết con kiến nào là con kiến ta vừa mới lừa.”
Đạm Đài Thảo Dã: “Ta nói cho ngươi biết một cách, lát ngươi nhìn thấy rất nhiều con kiến xếp hàng chỉnh tề, sau đó có một con kiến bị hành hình cắt lưỡi trước công chúng, chính là nó.”
Trần Nhiễm: “Ngươi trêu ta phải không, kiến mà có lưỡi?”
Đạm Đài Thảo Dã: “Ngươi trêu ta trước.”
Gã hỏi: “Người lúc nãy bắt được khai rồi sao? Nếu không thì sao ngươi lại không đi làm việc, còn có thời gian ở đây trêu kiến?”
Trần Nhiễm nhún vai: “Nếu như có việc để làm, ngươi nghĩ ta sẽ ngồi ở đây làm khó một con kiến?”
Đạm Đài Thảo Dã ngẩn ra: “Sao vậy?”
“Người chạy rồi.”
Trần Nhiễm nói: “Chính là tiểu cô nương tính khí nóng nảy đó chạy rồi.”
Đạm Đài Thảo Dã thay đổi sắc mặt: “Chuyện này sao có thể được, hiện tại trong huyện nha canh phòng nghiêm ngặt, nàng ta lại bị trói, làm sao có thể dễ dàng chạy trốn được.”
Trần Nhiễm nói: “Ngươi xem, chính là thần kỳ như vậy đấy.”
Diệp Lưu Vân từ trong đại đường huyện nha đi ra, dừng lại một chút rồi nói: “Là sơ sót của ta, xem nhẹ nàng ta, kết quả là để nàng ta cởi được dây thừng trốn thoát.”
Đương nhiên Đạm Đài Thảo Dã không tin một nữ nhân đã bị trói lại có thể chạy thoát ngay trước mắt Diệp Lưu Vân, chuyện này không bình thường cỡ nào chứ? Chuyện này giống như Trần Nhiễm để một viên kẹo ở kia, một con kiến phát hiện viên kẹo này nhưng chưa trở về báo tin mà trực tiếp khuân viên kẹo này đi vậy.
Nhưng đây là Diệp Lưu Vân nói, đương nhiên Đạm Đài Thảo Dã sẽ không truy vấn gì cả, cho nên gã nhìn về phía Trần Nhiễm muốn nói sang chuyện khác: “Còn kẹo không?”
Trần Nhiễm: “Còn.”
Gã ném một viên kẹo trong tay cho Đạm Đài Thảo Dã, Đạm Đài Thảo Dã nhận lấy, bóc giấy gói kẹo rồi nhét vào miệng: “Sao ngươi luôn mang theo nhiều kẹo vậy?”
Trần Nhiễm lắc đầu: “Ta không có, chỉ có một viên này, lúc nãy trêu kiến chính là viên này.”
Đạm Đài Thảo Dã ngây người, nhả kẹo ra: “Bảo sao viên kẹo này lại có cảm giác có sạt, mẹ nó là cát phải không! Con mẹ nó ngươi để kẹo xuống đất rồi, còn nhặt lên gói lại nữa?”
Trần Nhiễm: “Đối với kiến mà nói đây là tang vật, nếu bị con kiến khác phát hiện thì chứng tỏ con kiến lúc nãy không nói sai, cho nên đương nhiên ta phải giấu kỹ tang vật.”
Diệp Lưu Vân thở dài: “Không cần suy đoán gì nữa, Trần Nhiễm, bây giờ ta không có cách nào giải thích với ngươi, sau này ngươi sẽ rõ.”
Trần Nhiễm nhún vai: “Được.”
Gã nhìn về phía Bạch Nha đang đứng tựa vào cây ở cách đó không xa: “Tiểu cô nương đó là người của Lưu Vân Hội bắt về, Diệp đại nhân không cần giải thích với ta, nên giải thích với người của ông một chút, lúc bọn họ bắt tiểu cô nương này cũng không phải dễ dàng, cũng phải liều mạng.”
Bạch Nha lắc đầu: “Ta tin Diệp đại nhân.”
Trần Nhiễm lấy một nắm kẹo trong túi tiền đưa cho Đạm Đài Thảo Dã: “Cho này.”
Đạm Đài Thảo Dã lại ngây người: “Con mẹ nó ngươi có nhiều kẹo như vậy mà cố tình cho ta ăn viên kẹo ngươi đã để xuống đất?”
Trần Nhiễm: “Ngươi xem, hiện tại ngươi cũng cảm nhận được cuộc đời khó khăn của vạn vật rồi.”
Gã dùng chân gạt viên kẹo bị Đạm Đài Thảo Dã nhả ra đến chỗ con kiến: “Người tốn công sức liều mạng nói tin, đương nhiên tin cũng tin, không tin cũng chẳng có cách nào.”
Bạch Nha nói: “Nhiễm Tử, đừng như vậy.”
Trần Nhiễm ừ một tiếng: “Ta đi ngủ một giấc.”
Diệp Lưu Vân hỏi: “Ngươi nghi ngờ ta là người của Đồng Tồn Hội?”
“Ta không có ngốc.”
Trần Nhiễm nhìn về phía Diệp Lưu Vân: “Ta không nghi ngờ Diệp đại nhân, ta chỉ khó chịu.”
Diệp Lưu Vân thở dài.
Bạch Nha đi qua kéo Trần Nhiễm ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng, lại đến Hòa Phong Tế Vũ Lâu xem thử, không chừng có phát hiện gì đó.”
Trần Nhiễm ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Trời sắp tối rồi.”
Bạch Nha: “Ta mời ngươi uống rượu.”
Trần Nhiễm nói: “Phải có gà.”
Bạch Nha: “Tuỳ ý tuỳ ý, tìm một tửu lâu, ngươi muốn gọi cái gì thì gọi cái đó.”
Trần Nhiễm lấy túi giấy dầu từ trong ngực ra: “Ta mang theo.”
Bạch Nha trợn tròn mắt: “Ngươi lấy gà ở đâu ra! Rốt cuộc có phải ngươi biết yêu thuật không vậy!”
Trần Nhiễm: “Hòa Phong Tế Vũ Lâu bị nổ loạn xạ, lúc chúng ta giết ra, ta vừa quay đầu lại, có một gian phòng riêng cơ bản là không có động đến thức ăn, một con mập gà vẫn còn nguyên, cho nên ta tiện tay mang về, người không ăn gà, thiên lôi đánh chết.”
Bạch Nha: “Ngươi... Bội phục bội phục.”
Huyện An Thành, một nhà dân.
Trong viện, cự liêm của Hồng Nộ lia ngang kèm theo tiếng gió vù vù, một bụi hoa cỏ trong viện bị cự liêm chém đứt một đoạn, hoa và lá bay tán loạn, bạch y nữ tử nhẹ nhàng bay về phía sau.
“Đủ rồi, Hồng Nộ!”
Lục Vương đứng trên bậc thềm trước cửa hô to một tiếng, sắc mặt hơi khó coi.
Hồng Nộ thu hồi cự liêm, lúc nhìn về phía Lục Vương mắt đã đỏ ngầu: “Ả đã giết Diêu Mỹ Luân!”
Lục Vương chỉ cự liêm của nàng ta: “Vậy thì ngươi nên động thủ với ta, là ta bảo nó giết, cho nên ngươi muốn báo thù thì nên tìm ta chứ không phải Bạch Hoàng.”
Vai Hồng Nộ cũng run lên, một lát sau nàng ta ném cự liêm xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống gào khóc.
Lục Vương chậm rãi đi qua, ngồi xổm bên cạnh Hồng Nộ, vỗ nhẹ vai nàng ta: “Không có lời giải thích nào có thể khiến ngươi giảm bớt thương tâm, chuyện này không liên quan đến những người khác, nếu ngươi thật sự cảm thấy nghĩ không thông, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta.”
Sau khi nói xong, ông ta đứng dậy: “Đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Thanh Loan đứng cách đó không xa khẽ nhíu mày: “Sao ngươi trở về được?”
Hồng Nộ quay ngoắt đầu nhìn về phía Thanh Loan: “Ngươi có ý gì?!”
Thanh Loan nói: “Ngươi đã bị mang về huyện nha, bên kia nhiều cao thủ như vậy, ngươi lại bình yên vô sự trở về, hơn nữa ngay cả binh khí cũng mang về, ta chỉ không hiểu tại sao lại như vậy.”
Hồng Nộ đứng lên: “Cho nên?”
Thanh Loan nói: “Không có cho nên gì cả, nếu như có chuyện, ta sẽ giết ngươi.”
Hồng Nộ nói: “Ngươi có thể giết ta ngay bây giờ.”
Thanh Loan lấy một cái khăn tay từ trong cổ tay áo ra đưa qua: “Ta không ức hiếp một nữ nhân đang khóc, chờ sau khi ngươi khôi phục rồi ta lại giết ngươi.”
Hồng Nộ ngẩn người nhìn khăn tay, sau đó lại òa khóc thảm thiết.
Một khắc sau, nhà ngang.
Sau khi nghe Hồng Nộ nói xong, trong ánh mắt của Lục Vương ngập tràn vẻ khó tin. Ông ta cũng không hiểu tại sao Diệp Lưu Vân lại thả Hồng Nộ đi, cách giải thích hợp lý duy nhất chính là Diệp Lưu Vân là đang thả dây dài câu cá lớn.
“Dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta đổi chỗ khác.”
Lục Vương nói vọng ra bên ngoài căn dặn một tiếng, sau đó giơ tay lên xoa đầu Hồng Nộ: “Lúc đầu ta mang các ngươi ra ngoài đã từng nói việc chúng ta cần làm là một việc có ý nghĩa, Trong Đại Ninh, tuyệt đại bộ phận bách tính đều cảm thấy Đại Ninh tốt đẹp, mà những người chúng ta là người đã thể hội mặt không tốt đẹp của Đại Ninh, chính bởi vì chúng ta hiểu rõ, cho nên chúng ta không thể đứng ngoài sự việc. Cái chêta của Diêu Mỹ Luân không phải bất ngờ, ta cũng không muốn lừa gạt ngươi, chỉ là ta giết nàng ta sớm hơn so với dự tính một chút.”
Hồng Nộ gật đầu: “Tỷ ấy... Ta biết.”
Lục Vương ừ một tiếng: “Mặc kệ lý do tại sao Diệp Lưu Vân lại thả ngươi về, nhưng nếu ngươi đã về thì phải sống tiếp cho tốt, nếu sau này ta xảy ra chuyện, ngươi cũng phải sống tiếp cho tốt.”
“Thúc!” Hồng Nộ quýnh lên: “Người là người thân duy nhất của chúng ta trên đời này.”
“Ta không phải duy nhất. Bao năm nay ta bôn tẩu đã cứu các ngươi, các ngươi xem ta là trưởng bối, gọi ta một tiếng thúc, thật ra chẳng lẽ điều này còn chưa đủ chứng tỏ mấy người các ngươi cũng đã là người thân sao? Nếu ta không còn nữa, các ngươi cũng có thể dìu dắt nhau đi tiếp.”
Lục Vương thở dài một hơi: “Chờ sau khi việc của chúng ta làm xong, ta sẽ an bài đường ra cho các ngươi. Các ngươi là người bị phụ lòng, càng không nên gánh vác cái gì.”
Ông ta cất bước ra ngoài: “Các ngươi dốc hết sức lực giãy thoát khỏi cuộc đời vốn không công bằng, ai cũng không có tư cách đưa các ngươi trở về cuộc đời không công bằng cuộc đời nữa. Các ngươi không giống ta, Đại Ninh vẫn rất đẹp, đẹp vô hạn.”
Hồng Nộ mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì.
Sau khi Lục Vương ra ngoài, Bạch Hoàng bước vào nhà kề. Nàng ta thật sự là một nữ tử thoạt nhìn không hề có vẻ giang hồ gì, trong tay nàng ta cũng không nên có binh khí mà là quyển sách Nàng ta đi đến trước mặt Hồng Nộ, chậm rãi thở ra một hơi rồi nói: “Nếu đã xem như là kết thù thì chờ sau này đi, hiện tại chúng ta vẫn không thể nội loạn... Bên cạnh đông chủ chỉ còn lại chúng ta, nếu chúng ta còn nội loạn nữa, ai giúp ông ấy?”
Hồng Nộ nhìn vào mắt Bạch Hoàng, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Ta đã mất đi một người thân rồi, không muốn mất thêm một người nữa.”
Nàng ta nói xong rồi cất bước ra ngoài, Bạch Hoàng sững sờ, có chút không biết làm sao.
“Chúng ta là những sưởi ấm cho nhau.”
Tiếng của Hồng Nộ từ trong viện vọng đến: “Ngươi không quên chứ.”
Bạch Hoàng ở trong phòng gật đầu thật mạnh: “Sẽ không quên.”
Cùng lúc đó, huyện An Thành, doanh trại sương binh.
Tiết Thành chậm rãi ngồi xuống, dường như rất mệt mỏi. Ông taliếc mắt nhìn người từ bên ngoài chậm rãi đi vào, lắc đầu: “Ta biết ngươi tới khuyên ta cái gì, không cần khuyên, ta biết hiện tại nên làm như thế nào.”
Người đi vào là một nam nhân khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ trường sam, cầm một cái quạt trong tay, ông ta gật đầu: “Vậy là tốt.”
Ông ta xoay người đi về: “Ta còn phải trở về ứng phó , huyện lệnh đại nhân đã luống cuống rồi, mọi chuyện đều hỏi ta phải làm sao, ta chỉ là một sư gia nhưng lại bận hơn cả huyện lệnh... Tướng quân hãy ở đây nghỉ ngơi đi, thời gian này đừng ra ngoài, cũng đừng đánh giá thấp đối thủ của chúng ta nữa.”
“Đúng rồi.”
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía Tiết Thành: “Tướng quân tin số mệnh không?”
“Cái gì?”
Tiết Thành hỏi.
Sư gia trầm mặc một lúc rồi lắc đầu: “Hiện tại ta bắt đầu ti số mệnh rồi, tất cả đều giống như một vòng luân hồi... Ba mươi năm trước hoàng hậu bảo chúng ta sắp xếp người đuổi giết Thẩm Tiểu Tùng và đứa bé kia, hiện tại đứa bé kia đã trở về rồi.”
Vai của Tiết Thành run mạnh một cái.