Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1359 - Chương 1359: Chúng Ta Đi Tra Một Con Heo

Chương 1359: Chúng ta đi tra một con heo Chương 1359: Chúng ta đi tra một con heo

Sư gia huyện nha huyện An Thành vốn đã ra ngoài, trầm tư một lát sau đó lại xoay người trở lại: “Tướng quân, bây giờ đã không còn nhiều người biết chuyện đó, tướng quân ngươi, ta, lão Thường...”

Ông ta đứng ở cửa nói: “Thật ra cũng không liên quan lớn đến đứa bé kia, dù sao khi đó chúng ta cũng không trực tiếp động đậy thủ với nó.”

Tiết Thành gật đầu: “Năm đó sau khi Thẩm Tiểu Tùng bị Thương Cửu Tuế đả thương, Thương Cửu Tuế trở lại Trường An, qua gần một năm sau ta mới đến Kinh Kỳ đạo làm tướng quân Giáp Tử Doanh, ba năm sau Dương hoàng hậu mới tìm đến ta, nói ra thì đứa bé đó và ta không oán không thù.”

“Đúng vậy...”

Sư gia nói: “Nếu đứa bé đó thật sự là Thẩm Lãnh, hắn bị Thẩm Tiểu Tùng vứt ở trấn Ngư Lân, đây là chuyện hai năm trước chúng ta mới biết được. Lúc trước phái người đuổi giết Thẩm Tiểu Tùng, bên cạnh hắn quả thật cũng có một đứa trẻ nhưng đó là một nữ hài tử, chính là phu nhân của Thẩm Lãnh hiện tại, Thẩm Trà Nhan.”

Tiết Thành thở dài: “Nhưng hắn đã đến, giống như ngươi nói, là số mệnh.”

Sư gia nói: “Thật sự phải nghiêm túc nhắc chuyện cũ, có không ít vết thương trên người Thẩm Tiểu Tùng là năm đó người của chúng ta để lại, cho nên Thẩm Lãnh đến thì đến thôi, cũng không phải đều là không oán không thù, với hắn mà nói Thẩm Tiểu Tùng giống như phụ thân.”

Ông ta do dự một chút rồi nói: “Nhưng hắn không quan trọng, tướng quân, đừng tùy tiện làm việc vì người này nữa. Bên thái tử cũng không có hành động gì, ngược lại bên chúng ta lại tự loạn trận cước, đây không phải chuyện tốt gì cả.”

Tiết Thành nói: “Biết ngay là ngươi đến dạy dỗ ta mà.”

Sư gia cười khổ: “Nếu tướng quân nghe ta khuyên không nên thân cận với thái tử từ mấy năm trước, bây giờ cũng không đến mức sầu não, người chúng ta phải đối mặt chính là vị đế vương cường đại nhất trong suốt mấy trăm năm Đại Ninh lập quốc.”

Tiết Thành lắc đầu: “Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ chống đối bệ hạ, thái tử cũng là con của bệ hạ.”

“Tướng quân, đừng lừa mình dối người nữa.”

Sư gia thở dài: “Chúng ta cũng không nên để bị cuốn vào những thị phi này, cho tới bây giờ tướng quân còn muốn phụ tá tiền thái tử đó... thật sự không khôn ngoan.”

Tiết Thành lắc đầu: “Dù sao con người cũng phải tín ngưỡng cái gì đó.”

Ông ta nhìn về phía sư gia: “Nếu không phải ngươi biết ta là một người như vậy, ngươi sẽ bằng lòng ở lại bên cạnh ta sao? Bao năm nay vì trốn tránh mà ngươi ở lại nơi huyện An Thành nhỏ bé này làm một sư gia huyện nha, mà ngươi là người có tài trị quốc, ba mươi năm này nếu ngươi bằng lòng làm quan, ngươi đã ở Nội các rồi.”

Sư gia ngây người sau đó cười khổ: “Tướng quân đừng nói những chuyện này nữa. Năm đó ta bằng lòng ở lại, hiện tại cũng bằng lòng đứng chung với tướng quân, ta khuyên tướng quân là chuyện ta nên khuyên, đây là chức trách của ta. Bất kể là làm thuộc hạ của tướng quân hay là bằng hữu của ngươi, ta nhất định phải nói những lời này, nhưng ta biết ta nói thì tướng quân cũng sẽ không nghe, tướng quân vẫn muốn làm việc mà ngươi cảm thấy nên làm, mà ta cũng vẫn sẽ đi theo tướng quân làm tùy tùng xông pha khói lửa.”

Sau khi nói xong, ông ta khom người cúi đầu: “Tướng quân tĩnh dưỡng cho khỏe, bên huyện nha ta còn có thể ứng phó được. Thẩm Lãnh bọn họ cũng sẽ không ngờ tướng quân ở ngay trong doanh phòng sương binh cách huyện nha không xa này, tất cả vẫn còn ở trong phạm vi có thể khống chế được, qua một thời gian nữa bọn họ không điều tra được gì cũng sẽ đi. Thẩm Lãnh còn phải đi đông cương, Diệp Lưu Vân không thể nào cứ ở lại đây mãi, Đạm Đài Thảo Dã tất nhiên chạy về tự điều tra chuyện túi hỏa dược, nhiều nhất chỉ là những thiên bạn phủ Đình Úy ở lại.”

Tiết Thành ừ một tiếng: “Ngươi cẩn thận một chút.”

Sư gia cười: “Đa tạ tướng quân.”

Tiểu viện phía sau huyện nha, một bên sương phòng là chỗ ở của Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm bọn họ. Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm đứng ở đó khép nép giống như đứa trẻ làm chuyện sai, thở dài nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu có phải đã cười nhạo Diệp đại nhân hay không, bộ dạng của ngươi bây giờ giống như ta đã “chơi” ngươi vậy. Ta chỉ hỏi một câu... Nhiễm gia, ngươi như vậy khiến ta cảm thấy ta là một kẻ cặn bã.”

Trần Nhiễm nói: “Vẻ mặt này của ta là để biểu đạt ta đã nhận thức được sai lầm của ta, sau đó tự ta cũng đã hiểu. Ngươi nói nếu Diệp đại nhân thả Hồng Nộ đi vì bản thân ông ấy, hông ấy mưu toan cái gì? Sao ta có thể nghi ngờ Diệp đại nhân có phải người của Đồng Tồn Hội hay không chứ, ta thật sự điên rồi.”

Thẩm Lãnh nói: “Ngươi cũng không ngốc đến mức thuốc chữa.”

Trần Nhiễm nói: “Ta đã nghĩ rồi, Diệp đại nhân không thể nào là người của Đồng Tồn Hội. Nếu như ông ấy thả Hồng Nộ đi vì bản thân mình, vậy thì ông ta mưu toan cái gì?”

Thẩm Lãnh: “Ngươi đã nói rồi.”

Trần Nhiễm: “Ý của ta là ông ấy mưu toan cái gì?”

“Mưu toan cái gì?”

Trong mắt Trần Nhiễm phát ra một tia sáng trí tuệ, giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, mang ánh sáng trí tuệ tới nhân gian, chiếu khắp đại địa. Gã giống như một nhà tiên tri không có gì không biết, trên người đều toát lên khí chất vĩ đại.

“Ông ấy đã để mắt đến Hồng Nộ rồi!”

Thẩm Lãnh: “...”

Thẩm Lãnh đạp một cước vào mông Trần Nhiễm: “Cút...”

Trần Nhiễm cười hì hì: “Ta chỉ đùa một chút thôi. Tuy rằng bây giờ ta vẫn không nghĩ hiểu rốt cuộc là Diệp đại nhân toan tính cái gì, nhưng ta hiểu Diệp đại nhân không thể nào làm chuyện hại chúng ta, cho nên cũng sẽ không suy nghĩ ông ấy mưu toan cái gì nữa.”

Thẩm Lãnh trợn mắt lườm gã: “Chuyện ta đã nói với ngươi, trước hết ngươi đừng nói với người khác, nếu Diệp đại nhân không nói là có lý do của ông ấy.”

Trần Nhiễm sáp lại gần: “Diệp đại nhân thật sự để mắt đến nàng ta?”

Thẩm Lãnh: “Thần Long Bãi Vĩ!”

Hắn giơ chân đạp Trần Nhiễm ra ngoài.

Một khắc sau, Trần Nhiễm nghe Thẩm Lãnh giải thích xong rồi thở phào một cái: “Chẳng trách, chẳng trách...”

Thẩm Lãnh hỏi: “Ngươi nghĩ đến cái gì mà nói liền hai lần chẳng trách.”

Trần Nhiễm: “Không nghĩ đến cái gì cả, nói như vậy thì có vẻ ta cũng rất có trí tuệ, ta vừa nói chẳng trách, ngươi sẽ nghĩ hóa ra ta đã hiểu. Ta nói cho ngươi nghe, hai chữ chẳng trách này rất có ý nghĩa, người khác nói gì với ngươi, ngươi nói một câu chẳng trách thì có vẻ như ngươi cũng nghĩ là như vậy.”

Thẩm Lãnh: “...”

Thẩm Lãnh nói: “Lục Vương muốn làm một số việc cho Đại Ninh, nhưng ông ta lại không muốn nói với hoàng đế, tại sao?”

Trần Nhiễm: “Đúng vậy, tại sao?”

Thẩm Lãnh nói: “Bởi vì càng là người thân cận càng là thiếu giao tiếp, ngươi hiểu ý câu này của ta không?”

Trần Nhiễm: “Ta hiểu chứ, câu nói này có gì khó hiểu đâu.”

Thẩm Lãnh: “Chúng ta thân cận như vậy, ngươi còn không định nói chuyện thật ra ngươi là một kẻ thiểu năng?”

Trần Nhiễm: “Ta không thể nói được, chúng ta thân như huynh đệ tay chân, nếu ta nói chẳng phải là ngay cả chuyện ngươi là kẻ thiểu năng cũng bị lộ ư?”

Thẩm Lãnh nhổ phì một tiếng: “Sáng sớm ngày mai đi gặp Diệp đại nhân xin lỗi.”

Trần Nhiễm: “Chỉ xin lỗi có phải là hơi không đủ thành ý không? Hay là ta mang một ít lễ vật theo.”

Thẩm Lãnh: “Bây giờ đã là đêm hôm khuya khoắt rồi, ngươi đi đâu tìm lễ vật.”

Trần Nhiễm lấy từ trong ngực ra một cái túi giấy dầu: “Còn nửa con gà, vốn định cho ngươi.”

Thẩm Lãnh: “Ngươi nặng bệnh hơn ta đấy...”

Trần Nhiễm: “Bệnh gì?”

“Thiểu năng ấy.”

Trần Nhiễm cười lớn ha ha: “Ha ha ha ha ha... Ơ! Ngươi còn nói ta là thiểu năng.”

Thẩm Lãnh: “Ngươi cười rất vui vẻ đấy thôi.”

Trần Nhiễm nói: “Được rồi được rồi, ta là thiểu năng số 1, ngươi là thiểu năng số 2, ngươi bệnh khá nhẹ... Đi ngủ đi, ngày hôm nay mệt muốn chết.”

Thẩm Lãnh thò tay ra: “Còn không cho ta?”

Trần Nhiễm: “Cái gì?”

Thẩm Lãnh đưa tay lấy nửa con gà: “Còn chưa ăn cơm tối nữa!”

Trần Nhiễm thở dài: “Ngươi không ăn cơm tối chỉ vì chờ nửa con gà này của ta?”

Thẩm Lãnh: “Ta đoán được ngươi sẽ mang nửa con về cho ta!”

Trần Nhiễm: “Nếu lúc này có người nghe hai chúng ta nói chuyện từ đầu tới cuối, liệu hắn có tưởng chúng ta thật sự là thân huynh đệ không? Nếu không thì sao có thể ngốc giống nhâu vậy. thật ra ta đã sớm muốn hỏi cha ta, có phải ông ấy vứt bỏ ngươi hay không. Từ cuộc đối thoại thiểu năng của chúng ta, hẳn là có quan hệ huyết thống mới đúng, giống như cùng chui ra từ trong bụng mẹ vậy.”

Lâm Lạc Vũ khẽ ho mấy tiếng, ra khỏi phòng: “Khụ khụ... trời không còn sớm nữa, ta về ngủ đây.”

Trần Nhiễm: “Ặc...”

Thẩm Lãnh hỏi nhỏ một câu: “Ngươi nói là cha ngươi ngốc?”

Trần Nhiễm: “Phì, ta là nói cha ngươi ngốc!”

Lâm Lạc Vũ lảo đảo.

Thẩm Lãnh hơi nheo mắt, Trần Nhiễm ngây người ra, cúi đầu đi vào phòng: “Ngủ thôi ngủ thôi, buồn ngủ quá...”

Thẩm Lãnh nói: “Cũng không biết ngày mai còn có gà ăn hay không, nếu không có, ta đói sẽ chạy tới nói lung tung gì đó với Lại Thành Lại đại nhân thì phải làm sao.”

Trần Nhiễm: “Có! Chắc chắn có!”

Gã đi vài bước vào trong phòng rồi quay đầu lại: “Lãnh Tử, cái này... ngươi nói có phải là một kiểu thể hiện không?”

Thẩm Lãnh: “Thể hiện gì?”

Trần Nhiễm nhún vai xòe tay, nói: “Bệ hạ cũng có chuyện không để người khác biết.”

Thẩm Lãnh: “Ha ha ha ha ha...”

Trần Nhiễm: “Haiz, ngươi xem đi, còn nói ta nữa chứ. Lúc nãy ngươi nói ta là thiểu năng, còn cười nhạo ta nghe xong vẫn cười, ngươi đây không phải cũng cười rất vui vẻ sao.”

Thẩm Lãnh: “...”

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Trần Nhiễm thức dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Lãnh quả nhiên đã ở trong sân luyện công rồi, có vẻ như đã luyện được một lúc lâu, trên người đã ẩm ướt.

Gã vươn vai một cái, đi ra ngoài: “Lát nữa đi điều tra cái gì?”

“Ta đã bảo Đạm Đài đi lấy hồ sơ, ta muốn điều tra lúc đầu Tiết Thành đến Kinh Kỳ đạo có những thủ hạ nào. Từ nơi này đến Giáp Tử Doanh qua lại phải đi mất ba ngày, trước khi hồ sơ đếb, chúng ta tiếp tục điều tra chuyện túi hỏa dược.”

Trần Nhiễm gật đầu: “Liệu những túi hỏa dược đó có bị tuồn ra từ chính trong Giáp Tử Doanh không? Trong Kinh Kỳ đạo, ngoại trừ Giáp Tử Doanh ra thì không thể nào còn có hỏa khí như vậy.”

Thẩm Lãnh nói: “Đạm Đài cũng có nghi ngờ như vậy, cho nên sáng sớm hôm nay hắn đã đích thân trở về, muốn điều tra ra số lượng túi hỏa cũng không khó.”

Trần Nhiễm ừ một tiếng: “Vậy lát nữa chúng ta đi đâu tra trước?”

“Lục vận.”

Thẩm Lãnh trả lời hai chữ.

Trần Nhiễm nói: “Lúc ngươi nói chuyện có thể đặt cái bàn xuống hay không?”

Thẩm Lãnh “ồ” một tiếng. Hắn đang luyện công, bởi vì ở đây không có khoá đá cho nên lúc này nâng cái bàn đá trong viện để luyện. Hắn để bàn đá sang một bên: “Lát nữa ta tắm rửa rồi đi, tìm đồ ăn trên đường... Hôm qua trước khi ngươi về ta đã hỏi Lâm tỷ tỷ, có phải lục vận của phiếu hào Thiên Cơ chúng ta cũng có tham dự việc đặt mua hàng thường ngày của Giáp Tử Doanh hay không. Giáp Tử Doanh có hơn mười vạn người, mỗi ngày có nhiều rau thịt đưa vào trong doanh địa như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị người khác lợi dụng.”

Trần Nhiễm nói: “An Thành cách Giáp Tử Doanh xa như vậy, chắc có lẽ không tra được gì từ lục vận ở đây chứ.”

“Ngươi nói có trùng hợp không.”

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: “Huyện An Thành có một trại nuôi heo lớn nhất Kinh Kỳ đạo, từ trước từ nơi thịt heo của Giáp Tử Doanh được đặt mua ở chỗ này.”

Trần Nhiễm: “Cho nên bây giờ chúng ta phải đi tra một con heo?”

Thẩm Lãnh cười nói: “Tra rất nhiều heo.”

Bình Luận (0)
Comment