Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1361 - Chương 1361: Kỹ Năng Tiếp Chiêu Trăm Phần Trăm

Chương 1361: Kỹ năng tiếp chiêu trăm phần trăm Chương 1361: Kỹ năng tiếp chiêu trăm phần trăm

Trại nuôi heo của Thường gia ở trong thôn Tiểu Ẩn, cách huyện thành huyện An Thành mười mấy dặm. Nghe đồn thôn này từng có một nhân vật lớn ẩn cư nhiều năm, đó là tể tướng Đường Vi từng ngăn cơn sóng dữ thời tiền triều Sở.

Giữa thời Sở, nạn tham quan ô lại lan tràn, cả nước bạo loạn khắp nơi, phủ binh Đại Sở từng đánh ra uy danh hiển hách đặt chiến trường của bọn họ ở trong Sở quốc, khắp nơi đều đang dẹp loạn, khắp nơi cũng đều có phản loạn mới, đao của phủ binh nhắm vào bách tính, quốc gia lâm nguy.

Đường Vi làm tể tướng mười năm bởi vì bị chèn ép bài xích mà từ quan, đi thẳng về hướng bắc vừa đi vừa xem, cuối cùng ở lại trong thôn nhỏ ngoài huyện An Thành này. Ngoài thôn có hồ, ven hồ có núi, ông ta ở đây cũng là nuôi heo mà sống, ở suốt ba năm.

Trong ba năm này, ông ta từng tự bán thịt heo ở chợ, co kéo mặc cả với người ta từng đồng một, cảm nhận được sự khó khăn của bách tính.

Hai năm sau, Sở hoàng băng hà, thái tử lên ngô. Tân hoàng là học sinh của Đường Vi, sau khi lên ngôi việc đầ tiên chính là phái người tìm kiếm ân sư, khoảng chừng một năm, người của triều đình mới tìm được Đường Vi ở đây.

Quan viên triều đình liên tục đến nhiều lần mời Đường Vi về đô thành, Đường Vi kiên quyết từ chối không đi, sau đó không có cách nào, là hoàng đế đích thân đến đón Đường Vi về.

Sau khi Đường Vi trở lại đô thành lại nhậm chức tể tướng, hạ lệnh cho cả nước mở kho lương phân phát lương thực và hạt giống cho các bách tính, cả nước được miễn thuế một năm, chỗ đặc biệt được miễn thuế ba năm.

Ông ta bất chấp phản đối, trọng dụng tướng quân Từ Khu Lỗ còn trẻ tuổi dẹp phản loạn thảo nguyên, lại ổn định tây cương, kiên quyết kéo Sở đã đến bờ vực diệt quốc lại, thậm chí một lần nữa sáng tạo ra kỳ tích chấn hưng.

Sau đó bởi vì bốn chữ “tiểu ẩn vu thế” này, thôn nhỏ này được đổi tên thành thôn Tiểu Ẩn, đến ngày nay các bách tính vẫn say sưa nói về chuyện Đường Vi ẩn cư trong thôn này, nhưng điều này không cản trở bọn họ nghĩ rằng Sở quốc nên diệt.

Mười mấy dặm đường đương nhiên sẽ đi nhanh, ba người Thẩm Lãnh bọn họ cưỡi ba con ngựa sau khỏi ra khỏi huyện thành liền đánh ngựa chạy như điên, trên quan đạo rất ít người nhưng trong đồng ruộng ở hai bên toàn là người. Giờ đã là giữa xuân, trong ruộng xanh mướt một vùng, các bách tính cúi người lao động ở ở ruộng, khung cảnh đó nhìn đẹp giống như một bức tranh.

“Trong thôn Tiểu Ẩn có người của Giáp Tử Doanh chuyên môn phụ trách chuyện trại heo, những người này có thể đều có hiềm nghi, cho nên sau khi tới đừng nói hết.”

Thẩm Lãnh hướng về phía Trần Nhiễm nói lớn một câu: “Không nắp, ngươi phải chú ý đấy.”

Trần Nhiễm nói: “Cứ như ta là kẻ miệng rộng vậy.”

Bạch Nha: “Ngươi không phải à?”

Trần Nhiễm: “Các ngươi hình thành hiểu lầm như vậy từ khi nào?”

Thẩm Lãnh: “Chính là lúc ngươi cứ mở miệng là nói phao câu gà.”

Trần Nhiễm: “...”

Nửa canh giờ sau, ba người đến bên ngoài thôn Tiểu Ẩn, cửa thôn có người ra ra vào vào, bọn họ hỏi thăm một chút mới biết được hóa ra trại heo của Thường Nguyệt Dư không ở trong thôn, là ở trên một bãi đất trống sau thôn, còn cách thôn vài dặm.

Đến bên ngoài trại heo, ba người Thẩm Lãnh bọn họ nhảy từ trên lưng ngựa xuống, Thẩm Lãnh chỉ chỉ về phía sau, Bạch Nha gật đầu, một mình đi vòng qua phía sau trại heo.

Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm đi đến cửa chính trại heo, cửa đang mở, cũng không thấy có người trông coi, tiếng heo kêu éc éc từ trong viện truyền ra, giống như đang nói “Trần Nhiễm huynh đệ, ngươi đến rồi à”.

Trần Nhiễm đứng ở cửa gọi hai tiếng, không ai trả lời, Thẩm Lãnh và gã liếc nhìn nhau một cái, hai người cầm chuôi đao đi vào cửa lớn.

Trại heo rất lớn, một vòng tròn đều là chuồng heo, căn phòng lớn trên bãi đất trống ở giữa chắc hẳn là nhà kho, nhưng từ lúc vào cửa đi đến nhà kho này cũng không nhìn thấy một người nào.

Thẩm Lãnh chỉ cửa lớn nhà kho, ra hiệu mình đi vào trước, bảo Trần Nhiễm đoạn hậu. Trần Nhiễm gật đầu, chậm rãi rút hắc tuyến đao ra.

Thẩm Lãnh dùng hắc tuyến đao đẩy cửa nhà kho ra, trục cửa phát ra tiếng cót két cót két, nghe có vẻ hơi chói tai.

Vừa mở cửa, một thứ mùi lương thảo bã đậu xộc ra. Thẩm Lãnh hết sức cẩn thận đi vào, trong nhà kho rất tối, hắn phải thích ứng một lát mới miễn cưỡng nhìn rõ tình hình bên trong.

Sau đó Thẩm Lãnh liền sửng sốt.

Trên mặt đất dường như có hai cái chân, có lẽ người nằm ở đó nhưng phần lớn thân thể bị cỏ khô che khuất. Thẩm Lãnh nghiêng người cầm đao đi vòng qua, khi nhìn rõ tình hình bên trong, sắc mặt của hắn trở nên hơi khó coi.

Ở trong nhà kho đều là người chết, có ít nhất hai mươi mấy người.

“Trước đó bọn họ đang ăn sáng.”

Sau khi nói xong, Thẩm Lãnh đặt ngón tay ở bên miệng huýt sáo, không bao lâu sau Bạch Nha từ phía sau nhảy vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc một chút.

“Có người bỏ độc trong thức ăn.”

Bạch Nha ngồi xổm xuống nhìn những thi thể kia: “Lúc ăn cơm sáng, tất cả mọi người ở trại heo đều tụ tập ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ không ngờ có người muốn giết bọn họ, cùng nhau ăn cơm sáng giống như thường, nhưng khi ăn được một nửa có người đã nhận ra không ổn.”

Gã chỉ vào một khối thi thể: “Người này muốn chạy ra ngoài nhưng không chạy được bao xa đã phát độc tử vong.”

Thẩm Lãnh im lặng một lát: “Nhiễm Tử, ra ngoài phát tín hiệu.”

Trần Nhiễm đáp lời, bước nhanh đi ngoài cửa nhà kho, lấy tín hiệu dùng cho liên lạc của phủ Đình Úy ra chuẩn bị bắn thẳng lên trời, một mũi tên từ trong chuồng heo đối diện bắn ra. Trần Nhiễm tòng quân nhiều năm nên cực kỳ nhạy cảm với tiếng bắn liên nỏ, gã lập tức nâng hai cánh tay lên che phía trước cổ và ngực, mũi tên xuyên qua cánh tay gã phập một tiếng.

“Có người!”

Trần Nhiễm hô một tiếng sau đó xoay người trở lại trong nhà kho.

Thẩm Lãnh đã đến bên cạnh gã, đưa tay túm áo của gã kéo người trở lại, khoảnh khắc đó lại có mấy mũi tên ghim ở chỗ Trần Nhiễm ngã xuống.

Thẩm Lãnh đạp một cước đóng cửa nhà kho lại, kéo Trần Nhiễm lùi đến phía sau một đống cỏ khô.

Tiếng heo kêu đã át đi những thanh âm khác, lúc ba người vào trong đều dồn sự chú ý vào nhà kho này, không ngờ sát thủ lại mai phục trong chuồng heo.

Trần Nhiễm mắng một câu: “Đám khốn kiếp này thật sự không phải là người, vậy mà lại dùng heo để yểm trợ.”

Trần Nhiễm cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình, gã rút mũi tên ra rồi ném qua một bên, miệng ngậm vết thương một lát rồi phun máu ra, nhìn màu máu không có thay đổi thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lấy thuốc giải độc của Thẩm gia ở trong túi da hươu ra uống một viên.

Gã kéo ống tay xuống áo, rắc thuốc bột lên vết thương, sau đó lại lấy băng vải trong túi da hươu ra sức quấn từng vòng. Chờ khi gã băng bó xong vết thương mới chú ý thấy Thẩm Lãnh đã không còn ở trong nhà kho nữa.

“Lãnh Tử đâu?” Trần Nhiễm hỏi.

Bạch Nha chỉ một cánh cửa sổ của nhà kho: “Ra ngoài rồi.”

Đúng lúc này bên ngoài vang lên một tiếng kêu rên, Trần Nhiễm cầm đao lên cùng Bạch Nha lao đến chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhưng không nhìn thấy gì cả. Nhà kho ở vị trí chính giữa, một vòng chung quanh đều là chuồng heo, chỉ có thể nghe được âm thanh chứ không nhìn thấy người đang ở chỗ nào.

Bịch!

Cửa nhà kho mở ra, một bóng đen từ bên ngoài phá cửa ngã vào trong, lưng đập xuống đất, đau đớn kêu một tiếng.

Thẩm Lãnh xách hắc tuyến đao đang rỏ máu từ bên ngoài di vào, sau đó cúi người cầm mắt cá chân của tên sát thủ kia kéo lê người đi qua. Người kia trúng một đao trên vai, bên vai đã toác ra, nhìn có vẻ như cánh tay có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

“Mấy người trong chuồng heo, võ nghệ cũng bình thường.”

Thẩm Lãnh nói một câu.

Bạch Nha và Trần Nhiễm tiến lại gần, còn chưa nói gì thì một cây trường mâu từ trong đống cỏ khô đâm đến vị trí hậu tâm của Trần Nhiễm. Keng một tiếng, trước sức lực lớn, Trần Nhiễm bị đâm một nhát, gã ngã nhào xuống đất, đau nhe răng.

Sau lưng áo thủng một lỗ, trường mâu đâm lên miếng hộ tâm trên lưng gã, nếu không thì một nhát này có thể đã đâm chết gã rồi.

Đống cỏ khô nổ tung, hai người từ bên trong lao ra, hai thanh đao chém xuống Bạch Nha. Bạch Nha không tránh né cũng không lui về phía sau, hơi cong người lao về phía trước, chân xoay một vòng, hắc tuyến đao cũng quét một vòng, hai người kia đồng thời bị chém đứt ngang hông, hai nửa người trên đồng thời rơi xuống đất.

“Cẩn thận một chút.”

Thẩm Lãnh lại kéo Trần Nhiễm dậy, chỉ về phía bàn ăn: “Bên kia hơi trống trải, ngươi qua bên kia trước.”

Vèo!

Một mũi tên từ trên nóc nhà bắn xuống, Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng gió phá không liền quay người chém một đao gạt mũi tên ra, trên nóc nhà có một bóng đen nhanh chóng lướt qua.

Trần Nhiễm trúng tên trên cánh tay, trúng thương trên lưng, tuy vết thương không nặng nhưng quả thật hơi xui xẻo. Gã xách đao đến chỗ bàn ăn, đúng lúc này một khối thi thể lại đột nhiên nhảy lên, lấy từ trong cổ tay áo ra một thanh chủy thủ hung hăng đâm vào ngực Trần Nhiễm, trong hai mươi mấy khối thi thể chỉ có một người sống như vậy, hắn ta đã đuổi kịp.

Lại là một tiếng keng.

Sau đó người muốn giết Trần Nhiễm liền ngây người, Trần Nhiễm cũng ngây người.

“Con mẹ nó đổi người khác không được hả?!”

Trần Nhiễm đạp người kia một cước ngã ra ngoài, sau đó bồi thêm một đao, hắc tuyến đao chém đứt cổ họng người kia, máu tóe ra.

Trần Nhiễm xách đao lại trở về bên cạnh Thẩm Lãnh: “Ta đi theo ngươi vẫn hơn.”

Đang nói thì đống cỏ khô bên cạnh hai người lại nổ tung ra, có mấy người từ trong đống cỏ khô lao ra, dùng liên nỏ bắn tên về phía Thẩm Lãnh bọn họ. Thẩm Lãnh đưa tay kéo Trần Nhiễm đến phía sau mình, sau đó hắc tuyến đao rải ra một màn đao.

Mấy tiếng keng keng keng, tất cả các mũi tên đều bị hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh chém rơi, không có một mũi tên nào lọt qua được.

Trần Nhiễm bị Thẩm Lãnh kéo ra phía sau nên không bị bắn trúng, vẫn chưa đứng vững thì có người nhảy từ trên xà nhà xuống, ở giữa không trung ném trường thương ra, trường thương đâm vào ngực Trần Nhiễm bịch một tiếng, Trần Nhiễm ngã chỏng vó dưới đất.

“Ta đệch... đổi người khác không được hả?”

Bạch Nha đi lên một đao chém chết người nhảy xuống kia, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: “Không nên vậy.”

Trần Nhiễm: “Con mẹ nó ta cũng cảm thấy không nên, ván này giống như là chuyên môn để giết chết ta vậy.”

Ba người vừa đề phòng mũi tên tập kích vừa phản kích, ba người này là tiêu chuẩn gì chứ?

Sau khi giằng co khoảng một khắc, trong nhà kho trở nên yên tĩnh, sau khi bọn họ đã giết chết liên tiếp mười mấy sát thủ thì không còn người ra nữa.

Giữ lại tổng cộng ba người sống, trong đó có một người đã cho Trần Nhiễm hai mũi tên. Lần bị tập kích này, ba người đã trúng tổng cộng khoảng bốn năm mũi tên, tổng cộng trúng hai đao ba thương.

Trong đó Trần Nhiễm trúng tổng cộng bốn năm mũi tên, hai đao ba thương.

Trần Nhiễm ngồi xổm ở bên cạnh tên sát thủ bị thương kia, tát một bạt tai thật mạnh vào mặt người đó: “Con mẹ nó chứ ta đã trộm heo nhà các ngươi hả!”

Người kia ngây người vì bị tát, thật ra hắn ta cũng không hiểu tại sao Trần Nhiễm phẫn nộ như vậy, bọn họ đều là phục kích dựa theo kế hoạch từ trước, chỉ là Trần Nhiễm xuất hiện ở chỗ bọn họ ra tay thoải mái nhất thôi.

Cực kỳ hoàn mỹ.

Trần Nhiễm đau đớn kêu rên, y phục trên người đã hư hại nhiều chỗ, cũng may là đồ bảo hộ bên trong khá nhiều.

Gã túm cổ áo của người kia: “Nói! Ai sắp xếp?”

Người kia đều bị bẻ quặt hai cánh tay, theo lý mà nói là không thể phản kháng được, nhưng khi Trần Nhiễm túm cổ hắn ta, hắn ta lại hung hăng lên gối vào háng của Trần Nhiễm.

Trong một khắc đó, Trần Nhiễm cảm giác như mình bay lên trời rồi.

“Mẹ nó...”

Trần Nhiễm ngã xuống đất hô một câu: “Biết trước thì thật sự nên mặc cái quần đùi sắt.”

Bạch Nha đi lên cho người kia một cước, người kia lập tức ngất đi, gã nhìn về phía Trần Nhiễm: “Ngươi luyện thành bản lĩnh tiếp chiêu trăm phần trăm, tiếp toàn thân từ khi nào vậy?”

Trần Nhiễm đau đến méo mặt nhưng vẫn kiên cường nói: “Đừng nói ra ngoài, nếu nhất định phải nói thì cứ nói là ta thúc gối vào háng hắn.”

Bình Luận (0)
Comment