Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1362 - Chương 1362: Manh Mối Đứt Hết

Chương 1362: Manh mối đứt hết Chương 1362: Manh mối đứt hết

Khuôn mặt của Trần Nhiễm nhăn tít lại giống như vỏ quýt. Cả quả quýt nhìn khá trơn nhẵn, nhưng khuôn mặt này của gã là vỏ quýt ở gần cuống, làm cho người ta có cảm giác rúm ró lại, nhưng gã vẫn kiên cường.

Theo như lời Bạch Nha nói, hiện tại khuôn mặt căng thẳng này của Trần Nhiễm giống như bông cúc vạn thọ nhỏ, Thẩm Lãnh nói có lẽ là hoa hướng dương.

Sau đó hắn cảm thấy Bạch Nha dùng hai chữ “căng thẳng” này rất hay, co, giãn, co, giãn... (1)

Bạch Nha nói sau này sẽ gọi Trần Nhiễm là quỳ, Trần Nhiễm còn hỏi tại sao, Bạch Nha nói bởi vì muốn đệch (2).

Thẩm Lãnh nhìn Trần Nhiễm không nhịn được liền nói một câu: “Chiêu trăm phần trăm không đang tiếp bạch đao này, ngươi luyện khi nào vậy?”

Bạch Nha nói: “Sửa lại lỗi của ngươi, không phải không đang, cũng không phải tiếp bạch đao, nên là trăm phần trăm côn phá thiết tất cái.”

Thẩm Lãnh: “Triều thiên nhất côn?”

“Triều tất nhất côn.” ebookTruyenGG.vip - ebook truyện giá rẻ

“Ồ.” Thẩm Lãnh gật đầu: “Võ học kỳ tài.”

Trần Nhiễm: “Hai người các ngươi giống một người có được không? Con mẹ nó ta đã như vậy rồi, hai người các ngươi cho dù không quan tâm một chút thì cũng nhịn một chút đừng mỉa mai được không?”

Thẩm Lãnh: “Vậy thì rất không tốt, nhịn không tốt, Thẩm tiên sinh nói nhịn không tốt cho đũng quần.”

Trần Nhiễm: “Mẹ nó chứ đó là nói đi tiểu.”

Bạch Nha lấy thanh tín hiệu đưa tin của phủ Đình Úy từ chỗ Trần Nhiễm: “Ngươi nằm đó đi, thật ra bị thương kiểu này ngươi uốn éo qua lại không có ý nghĩa gì cả, cũng không thể giảm bớt được. Ngươi đừng cảm thấy ngại, thật sự đau không chịu nổi thì ngươi cứ xoa đi.”

Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: “Ta nghĩ dựa theo phân tích nghiêm túc, không xoa thì tốt hơn.”

Bạch Nha đã đi đến nửa đường lại quay đầu lại hỏi: “Sao lại vậy?”

Thẩm Lãnh nói: “Lúc không xoa thì tương đối nhỏ, diện tích bị đau cũng nhỏ, nếu xoa sẽ lớn hơn, diện tích bị đau cũng lớn hơn.”

Bạch Nha suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu: “Ngươi đúng là một thiên tài, nhưng vấn đề chắc là không lớn, chỉ là chuyện một hai tấc thôi.”

Trần Nhiễm: “Cút...”

Bạch Nha đi đến cửa nhà kho, nhìn ra bên ngoài, đầu tiên là ném một khối thi thể ra ngoài, bên ngoài không có động tĩnh gì thì gã mới đi ra, đứng ở cửa nhà kho bắn tín hiệu lên giữa không trung. Tuy là ban ngày, nhưng tín hiệu của phủ Đình Úy cực kỳ nổi bật, chỉ cần có người của phủ Đình Úy ở trong phạm vi hơn mười dặm nhìn thấy sẽ lập tức thông báo cho đồng đội đến chi viện.

Sau khi đánh tín hiệu xong, Bạch Nha trở lại trong nhà kho, liếc nhìn Trần Nhiễm đã có thể ngồi dậy, gã giơ ngón tay cái lên: “Kiên cường.”

Trần Nhiễm vừa hít sâu vừa nói: “Các ngươi nói có một khả năng ta mới là nhân vật chính hay không? Ta mới là người mà bọn họ muốn giết chết từng giờ từng phút. Ta đã cẩn thận nhớ lại, từ đầu đến cuối giống như người mà những người này muốn giết đều là ta vậy.”

Gã chỉ vào Thẩm Lãnh: “Ngay cả ngươi đều phối hợp với bọn họ, ngươi còn bảo ta đến chỗ bàn ăn, vừa đến ta là liền trúng một đao.”

Gã giơ tay lên xoa xoa ngực: “Đau ngực.”

Bạch Nha phụt một tiếng: “Hôm nay ngươi đi chuyến này thật không uổng công, ngực cũng đau, háng cũng đau, toàn thân đều đau.”

Trần Nhiễm: “Sau khi trở về ta sẽ đi thăm Võ Công Phường Trường An, ta muốn hỏi thử việc nghiên cứu chế tạo quần đùi sắt thật sự không dễ dàng như vậy sao? Thật sự không được thì ta đầu tư chút vốn, hạng mục này nhất định phải mau chóng thực thi.”

Bạch Nha nói: “Nhìn ngươi đau như vậy, nếu không phải ta không có tiền thì cũng muốn cùng ngươi góp vốn.”

“Những người này chắc hẳn là đều là quân nhân.”

Thẩm Lãnh kiểm tra những thi thể kia một chút: “Vũ khí của bọn họ cũng là chế thức tiêu chuẩn của chiến binh Đại Ninh, hồng tuyến đao, liên nỏ..”

Hắn đứng dậy đi đến trước mặt một sát thủ bị bắt sống, hỏi: “Các ngươi đều là người của Giáp Tử Doanh phải không?”

Người kia liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, không trả lời, quay đầu sang bên khác.

Trần Nhiễm vừa thấy liền tức, đi lên đạp một cước vào mặt người đó, một cước này gần như đã đạp bẹp mặt người kia, vỡ mũi, máu bắn ra.

“Đừng đánh miệng hắn chứ.”

Bạch Nha nói: “Còn phải giữ lại để hắn cung khai nữa.”

Gã ngồi xổm xuống trước mặt người đó, lấy khăn tay ra lau mặt hắn ta: “Ngươi nên biết mình thế nào cũng khó có khả năng sống tiếp, cho nên bây giờ còn đang chống chế, nói cũng là chết, không nói cũng là chết, nhưng ngươi có biết không, chết có sự khác nhau.”

Người kia trừng mắt nhìn Bạch Nha, nói: “Chết không có gì khác biệt, bắt đầu từ thời khắc động thủ là ta đã biết mình chắc chắn phải chết, cho nên các ngươi nhanh lên đi.”

Bạch Nha thúc đầu gối vào cổ người kia, hắn ta bị gã ép ngã xuống, đầu gối chèn cổ người kia ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Bạch Nha giữ một ngón tay bên bàn tay phải của người đó bẻ gãy.

Người kia đau đớn kêu thảm một tiếng, mặt cũng biến thành màu tím xanh.

Bạch Nha hơi nâng đầu gối lên một chút: “Ngươi cũng là người làm binh, thân là chiến binh của Đại Ninh mà lại có gan tập kích tướng quân chiến binh.”

“Cạch” một tiếng, gã lại bẻ gãy một ngón tay.

Bạch Nha nói: “Để ta nói cho ngươi biết sự khác nhau của cái chết. Nếu ngươi không muốn nói, tin tức về cái chết của ngươi truyền về nhà ngươi, hương thân phụ lão của ngươi đều sẽ biết tại sao ngươi chết. Ngươi muốn ám sát tướng quân chiến binh, đây là có ý đồ tạo phản, từ giây phút tin tức về cái chết của ngươi truyền về nhà ngươi, phụ mẫu của ngươi, người nhà của ngươi sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa, cho dù triều đình không truy cứu bọn họ, bọn họ cũng sẽ bị phỉ nhổ. Bọn họ không làm gì sai nhưng lại bị liên lụy vì ngươi, sau này cả đời sống khúm núm, thậm chí ngay cả tôn nghiêm làm người cũng không còn nữa.”

Người kia lại thay đổi sắc mặt lần nữa, trong ánh mắt đã có một chút sợ hãi.

“Ngươi không sợ chết, người nhà ngươi thì sao?”

Bạch Nha tiếp tục nói: “Bởi vì không chịu nổi sự phỉ nhổ của các hương thân, không chịu nổi nhiều lời gièm pha và chửi rủa như vậy, phụ mẫu của ngươi cũng có khả năng lựa chọn đường chết. Bọn họ treo mình trên xà nhà, thi thể đung đưa ở đó, không biết bao nhiêu ngày cũng không có người phát hiện, có lẽ sẽ treo mãi đến khi hư thối.”

“Đừng nói nữa!”

Người kia rõ ràng đã sợ hãi, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

“Tự suy nghĩ đi.”

Bạch Nha đứng dậy: “Ta đi hỏi người tiếp theo xem có chịu nói hay không. Nếu hắn bằng lòng, ngươi nói hay không nói cũng chẳng có ý nghĩa nữa. Có lẽ hắn quan tâm đến phụ mẫu, người nhà của mình hơn ngươi.”

“Chúng ta cũng không biết các ngươi là tướng quân chiến binh!”

Người kia ho khan mấy tiếng rồi nói: “Chúng ta nhận được mệnh lệnh ở đây phục kích mấy người, trong mệnh lệnh cũng không nói người cần giết là ai.”

Bạch Nha hỏi: “Ai hạ lệnh cho các ngươi.”

“Tào Lực.” Người kia trả lời: “Giáo úy của Giáp Tử Doanh.”

“Là giáo úy phụ trách nơi này?”

“Không phải.”

Bạch Nha nhất thời chưa hiểu, lại cẩn thận hỏi vài câu sau đó mới rõ là như thế nào.

Bởi vì trại heo của Thường Nguyệt Dư quả thật rất quan trọng, thịt để ăn của hơn mười vạn người trong Giáp Tử Doanh trên cơ bản đều do nơi này cung cấp, cho nên để vận chuyển đến nơi an toàn, Giáp Tử Doanh sẽ phái người chuyên môn phụ trách sự an toàn và giám sát ở nơi này. Người này không phải cố định, mỗi ba tháng thay phiên một lần, mỗi lần đều là một giáo úy dẫn người đến.

Lần này giáo úy dẫn đội đến là Tào Lực, thật ra là vừa mới đến đêm hôm qua.

Người kia tiếp tục nói: “Giáo úy Tào Lực vừa mới đến trong đêm qua, giáo úy đại nhân trước đó là Trương Phương.”

Thẩm Lãnh sắp xếp lại lời khai của hắn ta, đại khái là đêm hôm qua, Giáp Tử Doanh bỗng nhiên phái một giáo úy tên là Tào Lực đến, nói là bởi vì Giáp Tử Doanh đang truy tra chuyện gì đó, bảo Trương Phương trở về doanh phục mệnh, Trương Phương dẫn người của hắn ta về Giáp Tử Doanh ngay trong đêm.

Cũng là đêm hôm qua, Tào Lực mới nói với người dưới trướng hắn ta phải làm chuyện gì.

“Tào Lực đâu?” Thẩm Lãnh hỏi: “Là người nào?”

Bởi vì những người này không mặc quân phục cho nên căn bản không phán đoán được người nào là giáo úy.

“Bên kia.”

Người kia chỉ một khối thi thể cách đó không xa: “Chính là người đó.”

Người này trước đó đã nhảy từ trên xà nhà xuống ném Trần Nhiễm một thương, sau đó bị Bạch Nha một đao chém chết.

“Hắn có từng nói tại sao giết người của trại heo diệt khẩu không, có từng nói tại sao lại muốn tập kích chúng ta không?”

“Nói một ít nhưng không quá nhiều.”

Người đó trả lời: “Tào Lực nói chuyện chúng ta làm ở Giáp Tử Doanh có thể đã bị lộ, sẽ có người tới bên trại heo này điều tra, cho nên giết người diệt khẩu trước, sau đó cầm tiền trốn chạy.”

“Các ngươi đã làm gì?”

“Chúng ta... lấy trộm một ít túi hỏa dược đi bán.”

“Hửm?” Thẩm Lãnh nhướn đầu lông mày lên: “Lấy trộm túi hỏa dược đi bán?!”

“Phải...” Người kia nói tiếp: “Giáp Tử Doanh quá lớn, cho nên nhà kho của hậu cần cũng quá lớn, mỗi tháng đều sẽ có lượng vật tư cố định được phát đến, thật ra căn bản là Giáp Tử Doanh không dùng đến. Chúng ta đều là người phụ trách canh gác nhà kho, từ mấy năm trước Tào Lực bắt đầu cùng chúng ta lấy trộm đồ từ trong võ khố Giáp Tử Doanh ra ngoài bán. Mới đầu chúng ta chỉ trộm một ít đồ bình thường đi bán...”

Hắn ta thở mạnh một hơi rồi tiếp tục nói: “Thật ra chuyện như thế này không riêng gì Giáp Tử Doanh có, ta dám xác định võ khố của các vệ chiến binh các nơi đều có người làm như vậy, bán những thứ không dùng đến đi lấy tiền, nhưng mà... sau một thời gian lâu không có ai phát hiện, chúng ta cũng càng ngày càng to gan.”

“Khoảng mười ngày trước, có một người thường xuyên mua đồ của chúng ta hỏi có thể lấy được một ít túi hỏa dược không. Lúc mới đầu chúng ta đã sợ hãi khi nghe được tin này, ai cũng biết một khi dùng túi hỏa dược sẽ có hậu quả gì, nhưng... nhưng người đó ra giá hai ngàn lượng một túi, muốn mua hai mươi túi.”

Hắn ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Đó chính là bốn vạn lượng! Bốn vạn lượng bạc đó. Sau khi chúng ta lấy được số tiền này là có thể dừng lại, chọn một nơi ẩn cư ẩn nấp đi, mấy vạn lượng bạc đủ cho chúng ta sống thoải mái nửa đời sau.”

“Nhưng Tào Lực lại không thỏa mãn. Sau khi quyết định bán túi hỏa dược đi, hắn nói với chúng ta, dứt khoát lấy ra nhiều hơn một ít. Túi hỏa dược cứ giữ mãi ở trong võ khố cơ bản là không dùng đến, mà lại là chúng ta phụ trách kiểm kê, cho nên dù có lấy trộm một trăm, hai trăm túi cũng không ai biết, bởi vì Giáp Tử Doanh quả thật không dùng đến thứ này nên cũng sẽ không có quan trên đến tra.”

Trần Nhiễm mắng một câu: “Các ngươi là đám lòng lang dạ sói!”

Người kia cúi đầu, im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Người mua túi hỏa dược lúc đầu đã mua hai mươi túi, sau đó còn nói nếu cần thì sẽ còn muốn mua nữa, nhưng hai ngày trước hắn phái người đến nói cho chúng ta biết đã xảy ra chuyện, có người muốn điều tra chuyện túi hỏa dược, bảo chúng ta mau chóng đến đây giải quyết hậu quả, nếu không thì sẽ phải chết hết.”

Hắn ta lắc đầu: “Chúng ta biết lần này lớn chuyện rồi, nhưng bên người kia nói chỉ cần cắt đứt manh mối thì vẫn còn có cơ hội. Huống hồ trong tay chúng ta còn có tám mươi túi hỏa dược chưa bán ra, hắn bảo chúng ta mang hết đến rồi trả tiền cho chúng ta, đó chính là hơn mười vạn lượng bạc...”

Thẩm Lãnh xoay người đi đến một bên: “Hai ba ngày trước đã có người tính đến ta muốn tới trại heo điều tra, người này... là ai chứ?”

Bạch Nha nói: “Hơn nữa manh mối đã đứt.”

“Phải.” Thẩm Lãnh nói: “Vốn tưởng rằng có thể tra được người của Giáp Tử Doanh, kết quả tra là đã tra được, nhưng người tra được căn bản không phải cấu kết gì, mà là biển thủ của công. Tào Lực đã chết rồi, hiện giờ bọn họ cũng không nói được người mua là ai.”

Thẩm Lãnh xoay người nhìn về phía người kia: “Ai là Thường Nguyệt Dư?”

Người kia nhìn sang chỗ bàn ăn, thò tay ra chỉ về phía một khối thi thể: “Chính là người kia, sáng sớm chúng ta đã bỏ độc trong cơm canh của bọn họ...”

Thẩm Lãnh hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì chúng ta đã mua chuộc xa phu của trại heo mang túi hỏa dược ra ngoài.”

Người kia nói: “Chúng ta sợ xa phu cũng nói chuyện này với mọi người ở trại heo nên quyết định giết tất cả diệt khẩu.”

Bạch Nha thở dài: “Giờ thì quả thật là đứt hết rồi.”

(1) hiện tượng đồng âm

(2) hiện tượng đồng âm

Bình Luận (0)
Comment