Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1363 - Chương 1363: Cuộc Đời Này

Chương 1363: Cuộc đời này Chương 1363: Cuộc đời này

Huyện An Thành.

Mấy người còn sống mà hôm qua Thẩm Lãnh bọn họ mang về đều đã khai khi bị phủ Đình Úy thẩm vấn, nhưng chính bởi vì lời khai này mà ngược lại còn khiến việc tra án rơi vào cục diện bế tắc, tất cả hình như đều trở về điểm xuất phát, tưởng là đã vén màn sương mù rồi nhưng sau khi vén ra lại phát hiện thứ nhìn thấy trước mắt đều đã từng thấy.

Phương Bạch Kính nhìn Thẩm Lãnh nói: “Lời khai của ba người trên cơ bản là thống nhất, tách ra thẩm vấn, sẽ không thông cung, nhưng nói không chừng trước lúc bọn họ bị bắt đã bàn nhau rồi, cho nên lời khai này cũng không thể nói là chân thật cỡ nào, mức độ đáng tin không quá cao.”

“Ba người đều nói bọn họ là binh lính võ khố của Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo, quanh năm lấy trộm đồ từ trong võ khố ra ngoài. Ta đã phái người mau chóng đến Giáp Tử Doanh gặp Đạm Đài tướng quân, nếu bên đó xác minh cũng cần mấy ngày thời gian, nhưng nếu như là thật, qua nhiều năm như vậy số vật tư bị lấy trộm đi bán tất nhiên là một con số rất lớn.”

Gã dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Hiện tại người cần phải tra chỉ có thể là người mua, là ai mua túi hỏa dược lấy từ trong võ khố ra ngoài, nhưng trên thực tế chúng ta cũng biết là ai mua, chính bởi vì như vậy...”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Trên thực tế chúng ta đều phỏng đoán túi hỏa dược là Tiết Thành cho người mang từ Giáp Tử Doanh ra, hiện giờ ông ta đã thành người mua. Chúng ta muốn tra nội ứng của Tiết Thành còn ở lại trong Giáp Tử Doanh, kết quả lại biến thành mua bán, chẳng những không điều tra được chuyện chúng ta cần điều tra, ngược lại còn điều tra Tiết Thành không để lại nội ứng gì ở Giáp Tử Doanh.”

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ trên bàn theo tiết tấu: “Lão Phương, ngươi có cảm thấy từ sau chuyện Hòa Phong Tế Vũ Lâu, đối thủ của chúng ta giống như thay đổi thành người khác, mọi chuyện đều sắp xếp rất kín đáo không? Chuyện Hòa Phong Tế Vũ Lâu được xem như có trăm ngàn chỗ hở, người thiết lập ván cờ không tính là cao thủ, thậm chí còn chỉ ra phương hướng tra án cho chúng ta... Nhưng sau chuyện Hòa Phong Tế Vũ Lâu, người bố cục hoàn toàn tăng lên một cấp bậc, không những sửa chữa lỗ hổng Hòa Phong Tế Vũ Lâu lại, còn loại bỏ ngay mối quan hệ của Tiết Thành và Giáp Tử Doanh, thậm chí còn diệt trừ người lấy trộm túi hỏa dược trong Giáp Tử Doanh mang ra ngoài.”

Dư Mãn Lâu ngồi ở bên cạnh im lặng một lúc lâu, gã ta sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện tại nếu chúng ta vẫn giả thiết tất cả chuyện này đều là người của Tiết Thành sắp xếp, như vậy thật ra rất đơn giản, bọn họ chỉ là ở bù lại, chỉ là thủ đoạn sửa chữa cao minh. Có phải là chúng ta có thể hoàn toàn xem nhẹ chuyện này không, coi như chưa từng xảy ra, trước kia điều tra như thế nào thì vẫn điều tra như thế, mục tiêu vẫn là Tiết Thành.”

Không ai nói gì, mọi người đều biết bởi vì tổng kết của Dư Mãn Lâu, thật ra đây là một câu nói thừa.

“Lúc ba người chúng ta đến trại heo thôn Tiểu Ẩn còn từng nói nếu xác định chủ trại heo Thường Nguyệt Dư có liên quan đến chuyện này, vậy thì chứng tỏ huyện lệnh Hồ Hoan của huyện An Thành có liên quan đến chuyện này, cũng sẽ chứng tỏ sư gia Vũ Văn Tiểu Sách có liên quan đến chuyện này.”

Trần Nhiễm thở dài: “Nhưng mà bây giờ căn bản là không chứng minh được cái gì, Thường Nguyệt Dư đã chết rồi, lời khai thể hiện những con sâu mọt Giáp Tử Doanh đó chỉ mua chuộc xa phu của trại heo, không liên quan đến Thường Nguyệt Dư, cho nên cũng đã loại trừ người trên quan trường huyện An Thành.”

“Người khám nghiệm tử thi đã khám nghiệm chưa?”

Thẩm Lãnh hỏi Phương Bạch Kính.

Phương Bạch Kính gật đầu: “Sau khi ta dẫn đội tới, người khám nghiệm tử thi đã kiểm tra sơ qua thi thể ở hiện trường, có thể xác định ngoại trừ những người bị các ngươi đánh chết ra, đều là bị trúng độc chết.”

Thẩm Lãnh hỏi: “Người đi cùng với ngươi có huyện lệnh Hồ Hoan, huyện thừa Lý Qua, sư gia Vũ Văn Tiểu Sách, bổ đầu Tôn Bách Tài, ngoại trừ mấy người này ra, còn ai nữa không?”

“Không có.”

Phương Bạch Kính nói: “Trên cơ bản người của huyện nha huyện An Thành đều đến, không còn người nào khác nữa. Nếu bọn họ đều là một giuộc với nhau, cũng tìm không ra sơ hở gì từ bọn họ cả.”

Thẩm Lãnh đứng dậy: “Các ngươi tiếp tục thương lượng đi, ta đi nói chuyện với Vũ Văn Tiểu Sách.”

Một khắc sau, trong thư phòng của Vũ Văn Tiểu Sách, khi đối mặt với Thẩm Lãnh ông ta có vẻ hơi câu nệ, vẫn luôn có bộ dạng dè dặt cẩn thận.

“Ngươi hiểu về Thường Nguyệt Dư bao nhiêu?”

Thẩm Lãnh hỏi. Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Thường Nguyệt Dư này ban đầu buôn bán ở đạo phủ, vẫn luôn nghe đồn hắn có quan hệ thân thiết với một nhân vật lớn nào đó trong Giáp Tử Doanh, nếu không thì cũng sẽ không trở lại xây một trại heo, còn rất nhanh chóng quy định để trại heo của ông ta cung cấp thịt cho Giáp Tử Doanh.”

“Nhưng...” Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Suốt nhiều năm như vậy, không một ai biết Thường Nguyệt Dư có quan hệ thân thiết với người nào trong Giáp Tử Doanh. Nhiều năm nay ta cũng từng có tiếp xúc với người của Giáp Tử Doanh, ngay cả bọn họ cũng không nói ra được, trước kia là vì tò mò còn từng cố ý hỏi thăm vài lần, nhưng không hỏi ra được gì cả.”

Thẩm Lãnh hỏi: “Mối quan hệ của Thường Nguyệt Dư và huyện lệnh Hồ Hoan cũng không tệ chứ?”

“Quốc công gia...”

Vũ Văn Tiểu Sách khó xử liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: “Câu này, ti chức thật sự không biết trả lời thế nào.”

Thẩm Lãnh nói: “Cứ nói thật, ngươi nói với ta, ta sẽ không tùy tiện nói ra ngoài, cũng sẽ không nói với Hồ Hoan Hồ đại nhân.”

“Vâng vâng vâng...”

Vũ Văn Tiểu Sách sắp xếp từ ngữ rồi nói: “Thật ra mối quan hệ của Hồ đại nhân và Thường Nguyệt Dư cũng không thể nói là thân cận cỡ nào. Quốc công gia cũng biết đó, làm quan ở địa phương rất khó, mọi lúc mọi nơi đều phải cẩn thận ứng phó, sợ có sơ hở, bên ngoài đều đồn là Thường Nguyệt Dư và một nhân vật lớn nào đó trong Giáp Tử Doanh có quan hệ không tầm thường, tất nhiên Hồ đại nhân sẽ chủ động tới gần một chút, đây chỉ là một kiểu...”

Ông ta giống như không tìm được từ ngữ thích hợp, Thẩm Lãnh gật đầu nói: “Ta hiểu, quán tính.”

“Đúng vậy, quán tính.”

Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Hồ đại nhân không có nhờ vả gì Thường Nguyệt Dư, chỉ là vì lời đồn này cho nên tùy ý đi lại một chút, một kiểu kết giao khiến người ta không tìm ra lỗi sai mà thôi.”

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: “Vậy ngươi có biết ngoại trừ Thường Nguyệt Dư ra, trong huyện An Thành này còn người nào có quan hệ với bên trong Giáp Tử Doanh không?”

“Trong huyện An Thành có tổng cộng hai trăm ba mươi quân hộ, trong đó có tráng đinh của một trăm hai mươi hộ ở Giáp Tử Doanh, một trăm mười hộ còn lại rải rác ở đông cương, bắc cương, Ất Tử Doanh và Bính Tự Doanh. Nếu nói có quan hệ thì một trăm hai mươi hộ quân hộ đó đều được xem như có quan hệ với Giáp Tử Doanh.”

Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Nếu nói mối quan hệ kéo dài ra ngoài, ví dụ như một nhà quân hộ có hơn mười hộ thân thích, những người nhà này coi như là có quan hệ với Giáp Tử Doanh, nếu truy như vậy, đại khái có thể truy được ít nhất hơn một ngàn hộ.”

Câu trả lời này kín kẽ không sơ hở.

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Sách một cái: “Ngươi thì sao?”

Vũ Văn Tiểu Sách ngẩn ra: “Ta?”

Thẩm Lãnh nói: “Đúng, ngươi có quan hệ gì với Giáp Tử Doanh không?”

“Không có.”

Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Tổ tiên ta không phải người Kinh Kỳ đạo, là người quận An Dương Giang Nam đạo. Năm đó vào kinh dự thi khi đi đến An Thành thì lỡ thời gian vì bị bệnh, sau đó nghĩ cứ ở đây mấy năm đợi lần khoa cử sau đi thi cũng thuận tiện hơn, đáng tiếc là sau đó chỉ đến thi hương rồi không vào sâu được nữa.”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Cho nên vẫn ở lại đây?”

“Phải.” Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Ta đã không có thân nhân gì ở quận An Dương Giang Nam đạo, lúc trước đi đến đây thì bị bệnh, là các hương thân nơi này đã cứu ta, cho nên ta vẫn luôn rất cảm ơn, cũng bằng lòng ở lại làm một vài chuyện trong khả năng để giúp các hương thân.”

“Quận An Dương à.”

Thẩm Lãnh nói: “Ta ở quận An Dương một khoảng thời gian rất dài, ngươi là người chỗ nào của quận An Dương?”

“Trấn Đại Hà, huyện Đỉnh, quận An Dương.”

Thẩm Lãnh ngẩn ra: “Sát bên trấn Ngư Lân?”

“Đúng vậy.”

Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Sát bên trấn Ngư Lân, coi như là nửa đồng hương với quốc công gia, chỉ là sợ người khác nói ta thấy sang bắt quàng làm họ cho nên không có nhắc đến, nhưng thấy quốc công gia thật sự thân cận.”

Thẩm Lãnh cười nói: “Lúc ấy ta từng đến trấn Đại Hà đưa hàng không ít lần, Vũ Văn gia trấn Đại Hà được xem như là đại hộ, ta còn nhớ Vũ Văn Hướng là thủ phú trấn Đại Hà các ngươi phải không.”

“Đó...” Vũ Văn Tiểu Sách thở dài: “Là đường huynh của ta.”

Thẩm Lãnh ngẩn ra: “Hiểu rồi.”

Lúc ấy ở quận An Dương thủy phỉ hung hăng ngang ngược, nhà của thủ phú Vũ Văn Hướng trong trấn Đại Hà huyện Đỉnh bị thủy phỉ trực tiếp xông vào cướp sạch, chết hơn một trăm người, vụ án đó chính là thủy phỉ Bách Lý Đồ làm.

Sau đó nghĩ lại, Mạnh lão bản và Vũ Văn Hướng có qua lại làm ăn, Thẩm Lãnh từng đưa hàng đến Vũ Văn gia không chỉ một lần, hắn còn nhớ tòa nhà lớn của Vũ Văn gia. Người của Vũ Văn gia khác với Mạnh lão bản, khách khí thân thiện, cho dù là người như Thẩm Lãnh vào cửa cũng sẽ được chiêu đãi rất tốt, cho nên việc buôn bán của Vũ Văn Hướng càng làm càng lớn, tiền tài cũng càng ngày càng tích lũy được nhiều. Đêm hôm đó, Bách Lý Đồ dẫn theo hơn hai trăm tên thủy phỉ xông vào Vũ Văn gia đại khai sát giới, ép buộc Vũ Văn Hướng mở hầm, cướp đi mấy vạn lượng bạc cất trữ, còn làm nhục thê tử và tiểu thiếp của Vũ Văn Hướng ngay trước mặt ông ta.

Khi đó Thẩm Lãnh chín tuổi, ba năm sau Thẩm tiên sinh mới đến trấn Ngư Lân đưa hắn đi.

Vũ Văn Tiểu Sách cúi đầu nói: “Quốc công gia không cần nghĩ nhiều, chuyện đã qua hai mươi mấy năm rồi, khi đó ta mới hai mươi tuổi, giờ đã sắp năm mươi, thù hận và oán niệm sâu hơn nữa cũng sẽ tiêu tán theo thời gian. Rất lâu sau ta mới biết được tin về cái chết của Bách Lý Đồ, không ngờ người ở thôn lại tìm đến đây, mong muốn ta trở về, dù sao Vũ Văn gia tuy bị diệt khẩu nhưng việc buôn bán trong nhà vẫn phải duy trì... Nhưng mà, ta không trở về.”

Ông ta cười nói: “Ta viết một phong thư cho người mang trở về, nói với bọn họ là tất cả việc buôn bán đều chia cho những người giúp việc của Vũ Văn gia, chia theo số năm đi theo Vũ Văn gia, không thể công bằng tuyệt đối nhưng cũng chỉ có thể như vậy. Ta... thật ra là không dám trở về, không dám trở lại nơi đó. Ta sợ không ngủ được, vừa vào cửa là có thể nhìn thấy khắp viện đều là những thi thể không nguyên vẹn.”

Ông ta cười rất chua xót.

Thẩm Lãnh thở dài một hơi: “Làm khó cho ngươi rồi.”

“Không làm khó, bây giờ nhắc đến những chuyện này đã không có cảm giác gì quá lớn nữa.”

Vũ Văn Tiểu Sách áy náy nói: “Nhưng lúc nãy vẫn có chút thất thố, mong quốc công thứ lỗi.”

Thẩm Lãnh vỗ vai Vũ Văn Tiểu Sách: “Không sao. Nếu ngươi tra được ai có quan hệ với bên Giáp Tử Doanh, người hiềm nghi có khả năng mua túi hỏa dược lấy từ kho Giáp Tử Doanh ra ngoài, lập tức cho ta biết.”

“Vâng vâng vâng.”

Vũ Văn Tiểu Sách vội vàng cúi người nói: “Đều là việc trong bổn phận, quốc công gia yên tâm, có tin tức gì thì ta sẽ lập tức báo với quốc công.”

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, liếc nhìn tay của Vũ Văn Tiểu Sách: “Từng luyện võ nghệ à?”

“Có từng luyện.”

Vũ Văn Tiểu Sách vẫn khom người: “Khi đó cũng coi như tuổi trẻ hăng hái, hai mươi mấy tuổi bắt đầu tập võ, định trở về luyện mấy năm... Đáng tiếc, không có thiên phú.”

Thẩm Lãnh thở dài theo, xoay người đi ra ngoài.

Tất cả những lời Vũ Văn Tiểu Sách nói đều là thật, không có một câu dối trá nào, chỉ là có những lời không nói rõ mà thôi... Năm đó sau khi đi đến đây thì ông ta bị bệnh, cũng không biết là nhiễm phải thứ bệnh quái quỷ gì, hai người giúp việc chăm sóc ông ta đến Trường An lần lượt bệnh chết, là Tiết Thành đi trên đường gặp được ông ta nên nhặt về. Tiết Thành là ân nhân cứu mạng của ông ta.

Đó là một lần Tiết Thành ra ngoài vì việc riêng cho nên người biết chuyện này đã ít lại càng thêm ít.

Nhìn bóng lưng của Thẩm Lãnh đi ra ngoài, Vũ Văn Tiểu Sách nhẹ nhàng hít thở sâu vài lần, dường như sợ âm thanh quá lớn dẫn đến cảnh giác của Thẩm Lãnh.

Chờ sau khi Thẩm Lãnh đi rồi, Vũ Văn Tiểu Sách lẩm bẩm nói một câu: “Đời người luôn có nhiều điều bất đắc dĩ như vậy... Trước đó là ta sắp xếp người đuổi giết Thẩm Tiểu Tùng, rồi sau này lại là Thẩm Tiểu Tùng giết Bách Lý Đồ, tính ra, ngươi là con của ân nhân cứu mạng của ta, mà huynh đệ Mạnh Trường An của ngươi là con của kẻ thù giết người thân của ta.”

Ông ta lại cười khổ: “Cuộc đời này, thật là... khốn nạn.”

Bình Luận (0)
Comment