Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1364 - Chương 1364: Sư Gia

Chương 1364: Sư gia Chương 1364: Sư gia

Thẩm Lãnh ra khỏi chỗ ở của Vũ Văn Tiểu Sách, không trở về mà ra khỏi huyện nha, đi chẳng có mục đích trên đường cái, trong đầu hắn hỗn loạn, ánh mắt hơi mơ màng, thậm chí còn có một chút kích động.

Thẩm Lãnh cảm thấy mình hơi giống như là trốn ra ngoài, không dám đối diện với cặp mắt của Vũ Văn Tiểu Sách nữa. Thẩm Lãnh chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, sự hoang mang của hắn là vì hắn không muốn sau khi nói chuyện với Vũ Văn Tiểu Sách, chuyện cũ sẽ hiện lên trong đầu một lần nữa.

Rõ ràng đến như vậy.

Bên cạnh trấn Ngư Lân chính là trấn Đại Hà, cách nhau vài dặm đường, tuy rằng ngoài vài dặm đường ngắn ngủn này sẽ không phả là một huyện nữa nhưng các bách tính của hai thôn lui tới mật thiết, chuyện cưới hỏi cũng không ít.

Thẩm Lãnh biết tại sao mình lại có chút kích động cho nên không muốn nghĩ đến, nhưng hắn càng không muốn suy nghĩ lại càng không kiềm chế được mà suy nghĩ, rất nhiều chuyện trào ra giống như thủy triều, đầu tiên là gợi lại ký ức.

Mẫu thân của Mạnh Trường An chính là người trấn Đại Hà, Vũ Văn gia và nhà mẫu thân Mạnh Trường An là hàng xóm, hai bên đều là nhà giàu có, ngày bình thường cũng có mối quan hệ rất tốt. Ngày lễ ngày tết, mẫu thân của Mạnh Trường An trở về trấn Đại Hà cũng sẽ mang lễ vật đến Vũ Văn gia.

Mùa đông năm đó, Giang Nam đạo có tuyết rơi, Tiểu Thẩm Lãnh ngồi ở trong lều tranh nhìn bông tuyết thưa thớt bay xuống, nhớ đến người kể chuyện dạo từng nói ở Giang Nam đạo gần như sẽ không thấy tuyết. Người kể chuyện thường nói, tháng 6 có tuyết thì nhân gian có oan tình lớn, nhưng đó không phải là tháng 6 mà là mùa đông lạnh giá, ai có thể nghĩ đến tháng chạp có tuyết, có lúc cũng là bởi vì oan tình nhân gian.

Trước tết việc buôn bán ở tiệm tơ lụa rất bận, Vũ Văn gia nhập rất nhiều hàng từ nhà Mạnh lão bản, lúc ban ngày Tiểu Thẩm Lãnh và người giúp việc do Mạnh lão bản thuê tới cùng đưa hàng đến Vũ Văn gia. Tiểu Thẩm Lãnh còn cảm thấy hơi khó tin, mỗi lần đưa hàng đều là một mình hắn kéo xe qua, lần này Mạnh lão bản lại thuê người, hắn còn thấy may là lần này mình đã có thể thoải mái hơn một chút.

Ngày hôm đó, đại lão gia của Vũ Văn gia, cũng chính là Vũ Văn Hướng đứng ở cửa, mặc một cái áo bông thật dày, trên cổ còn quấn một cái khăn quàng đỏ, rất sặc sỡ, ở trong nền tuyết nhìn càng sặc sỡ hơn. Ông ta cười ha hả phát hồng bao cho mỗi một người giúp việc đưa hàng.

Tiểu Thẩm Lãnh nhận được một hồng bao, hắn không biết trong hồng bao đó có bao nhiêu tiền, bởi vì mới cầm trong tay không bao lâu đã bị người giúp việc do Mạnh lão bản thuê cướp mất, còn cho hắn một bạt tai nữa.

Lúc đưa hàng vào nhà kho của Vũ Văn gia, hắn nghe được những người giúp việc kia nói thì thầm, này không hổ là nhà của thủ phú trấn Đại Hà, đúng là nhà cao cửa rộng, còn nói đi xem thêm một chút, xem thử nhà của người giàu rốt cuộc lớn đến cỡ nào.

Khi đó đương nhiên Tiểu Thẩm Lãnh sẽ không nghĩ đó là Mạnh lão bản cho người đi thăm dò.

Ra khỏi cửa lớn Vũ Văn gia là hồng bao của hắn đã bị cướp đi, hắn nói đây là của ta, dựa vào cái gì mà cho các ngươi, kết quả là vẫn bị tát một bạt tai, hắn mới có chín tuổi thì có thể làm gì được?

Sau khi đám người giúp việc trở lại trấn Ngư Lân thì đi lĩnh tiền công từ Mạnh lão bản, Tiểu Thẩm Lãnh tất nhiên không có, trở lại trong lều tranh nằm. Đối với hắn mà nói những chuyện này cũng không có gì khó chấp nhận, hắn đã quen rồi.

Lúc trời sắp tối, Mạnh Trường An từ trong phòng đi ra, tết âm lịch hàng năm gã đều sẽ về, mặc y phục mới đẹp đẽ. Từ nhỏ trông gã đã đẹp rồi, hồi nhỏ đáng yêu mặt hoa da phấn, lớn lên một chút thì bắt đầu có anh khí.

“Bị đánh à?”

Tiểu Mạnh Trường An hỏi Thẩm Lãnh mặt sưng đỏ.

Thẩm Lãnh cười gật đầu: “Không sao không sao, không đánh đau.”

“Bị người khác đánh mà ngươi còn cười? Có phải ngươi là kẻ ngốc không?! Nửa bên mặt đã sưng như vậy rồi còn nói không đánh đau?!”

Mạnh Trường An hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ta học võ kỹ ở trong thư viện, tiên sinh dạy võ kỹ từng nói nam nhân không nên nhận thua, có người ức hiếp ngươi thì tuyệt đối không có thể nhịn, nhịn một lần hai lần ba lần, nhịn thành quen, nam nhân sẽ không phải là nam nhân nữa, mà là người nhu nhược.”

Tiểu Thẩm Lãnh lắc đầu: “Ngươi không hiểu đâu.”

Mạnh Trường An tức giận dậm chân, đi lên đá cho Thẩm Lãnh một cước: “Cái gì mà ta không hiểu! Ta chỉ biết bị ức hiếp thì phải đánh lại, bây giờ ta ức hiếp ngươi, ngươi đánh lại!”

Tiểu Thẩm Lãnh hỏi: “Bọn họ không dám đánh ngươi, cũng không dám đánh ta sao?”

Mạnh Trường An ngẩn người.

Tiểu Thẩm Lãnh cười nói: “Nếu ta đánh trả, bọn họ sẽ càng đánh mạnh hơn, ta không phải nhút nhát, không phải người nhu nhược, chỉ là ta cảm thấy không cần thiết phải chịu đòn nhiều.”

Mạnh Trường An im lặng một lúc lâu: “Tại sao bọn họ đánh ngươi?”

Tiểu Thẩm Lãnh nói: “Đại lão gia của Vũ Văn gia phát hồng bao, mỗi người đều có, ta cũng có, cho nên bọn họ cướp hồng bao của ta, ta không cho thì bị một bạt tai.”

“Cái thứ đó thì có gì đáng để thèm đâu.”

Mạnh Trường An lấy từ trong ngực ra một cái hồng bao ném lên người Thẩm Lãnh: “Thứ này ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Thẩm Lãnh nhìn hồng bao kia nhưng không cầm, vẫn cười.

“Ngươi lấy về đi, Mạnh lão bản nhìn thấy sẽ nói là ta lấy trộm của ngươi, khó tránh khỏi lại bị một trận đòn.”

“Ta không lấy về đấy!”

Mạnh Trường An đứng ở trong sân lớn tiếng nói: “Mẹ!”

Mạnh phu nhân vội vàng từ trong nhà chạy ra: “Sao vậy con trai bảo bối của ta, thế này là sao, ai đã làm con giận, có phải Lãnh Tử ngốc không? Ta phải đánh nó.”

“Không được đánh nó.”

Tiểu Mạnh Trường An lớn tiếng nói: “Lãnh Tử ngốc nói đại lão gia của Vũ Văn gia đã phát không ít hồng bao, thấy ai cũng phát, con cũng muón phát, mẹ cho con một ít hồng bao!”

Mạnh phu nhân nói: “Con là trẻ con...”

Bà ta còn chưa nói hết câu đã bị Tiểu Mạnh Trường An cắt ngang: “Con mặc kệ, con cứ muốn phát hồng bao, con muốn gặp người nào thì phát hồng bao cho người đó, chẳng những con phát cho người, chó mèo con cũng phát. Ai cũng không được lấy lại, đó là con phát.”

“Được được được, con nói phát thì phát.”

Mạnh phu nhân vội vàng sai tiểu nha hoàn đi một ít tiền đồng để trong hồng bao, Mạnh Trường An cầm một xấp hồng bao, thật sự gặp ai cũng phát. Gã phát cho những tiểu nha hoàn đó mỗi người một cái, cũng ném một cái vào chậu cơm của chó dữ ở trong viện, cũng ném vào chuồng heo ngoài cửa, ném vào chuồng gà, ném vào chuồng ngựa, sau đó Mạnh Trường An ném cho Thẩm Lãnh một cái.

“Thèm hồng bao của người khác cho làm gì, đây là của ta phát, ngươi cầm lấy cho ta. Nếu ta phát hiện hồng bao của ngươi không còn, ta sẽ đánh chết ngươi.”

Mạnh Trường An đứng chống nạnh nói, sau đó quay đầu lại nhìn mẫu thân gã: “Mẹ, nếu hồng bao của nó không còn, con sẽ đánh chết nó thật.”

Mạnh phu nhân vội vàng nói: “Nhưng nó là đứa được cha con nhặt về để chắn sát cho con, con có thể đánh nó tuỳ ý, nhưng mà không thể đánh chết được.”

“Con không!”

Mạnh Trường An lớn tiếng nói: “Nếu cái hồng bao đó của nó không còn, hoặc là bị ai cướp đi, hoặc là tự nó làm mất, con sẽ đánh chết nó, con mặc kệ chắn sát hay không chắn sát gì đó, con nhất định phải đánh chết hắn!”

Mạnh phu nhân bị dọa sợ, không ngờ con trai mình lại có sát khí lớn như vậy, vội vàng căn dặn không ai được lấy hồng bao của Tiểu Thẩm Lãnh.

Đêm xuống, Tiểu Mạnh Trường An bưng một bát thịt to ra, vừa đi vừa hỏi: “Mẹ, con không thích ăn thịt, có phải là cho cái gì ăn cũng được không, cho heo ăn, cho chó ăn đều được?”

Mẹ gã ở trong phòng trả lời: “Con không ăn, con cho cái gì cũng được.”

Tiểu Mạnh Trường An liền để một bát thịt to trong lều tranh của Thẩm Lãnh: “Vậy thì con cho Lãnh Tử ngốc ăn, không cho chó ăn, chó ngán rồi.”

Mạnh phu nhân ở trong phòng bị chọc cười lớn ha ha.

Sau khi chuyện này trôi qua vài ngày, Mạnh phu nhân sắc mặt trắng bệch từ bên ngoài trở lại, nhìn thấy Mạnh lão bản đang cho chim ăn ở trong sân liền quýnh lên, đi lên nắm lấy áo của ông ta lớn tiếng hỏi: “Có phải là ông không?! Có phải là ông không?!”

Mạnh lão bản vội vàng kéo bà ta vào trong phòng, sau đó Lãnh Tử nghe thấy tiếng cãi vã ở trong phòng, tiếng mắng chửi giận dữ của Mạnh phu nhân, sau đó là tiếng gào khóc.

Khi đó Tiểu Thẩm Lãnh không biết tại sao Mạnh phu nhân lại luống cuống như vậy, tại sao lại tức giận như vậy, cũng không biết bà ta hỏi Mạnh lão bản rằng “có phải là ông không” là có ý gì.

Qua hai ngày nữa, khi Tiểu Thẩm Lãnh đến bến thuyền sông Nam Bình đưa hàng mới biết được, trấn Đại Hà kề bên xảy ra chuyện lớn, cả nhà Vũ Văn đại lão gia thân thiện bị diệt môn. Mọi người đều nói đã bị cướp đi mấy vạn lượng bạc, cả nhà già trẻ lớn bé hơn một trăm người không có ai may mắn thoát khỏi, ngay cả đứa trẻ mới hai ba tuổi cũng không buông tha, thủy phỉ tàn nhẫn mở bụng đứa trẻ. Người ta nói là ngày hôm đó mùi máu tươi trong Vũ Văn gia nồng đến mức khiến người đi qua đường cũng phải buồn nôn.

Tiểu Thẩm Lãnh sửng sốt rất lâu sau khi nghe được tin này. Hắn và đại lão gia của Vũ Văn gia đương nhiên không thân quen, chỉ nhớ dáng vẻ của người nam nhân đeo khăn quàng cổ đứng ở cửa cười hiền hòa, phát hồng bao cho từng người một.

Khi đó Tiểu Thẩm Lãnh chỉ nghĩ ai đối xử tốt với hắn đều nên ghi nhớ, năm ấy cũng là năm đầu tiên Thẩm tiên sinh đến nhà Mạnh lão bản nhập hàng, hắn cũng ghi nhớ Thẩm tiên sinh.

Ở bờ sông Nam Bình, Tiểu Thẩm Lãnh học theo người lớn, cắm ba nén nhang, đốt một ít tiền giấy.

Hắn không biết khi người lớn đốt tiền lẩm bẩm nói những cái gì, nhưng hắn nghĩ nên nói vài câu, mãi một lúc lâu mới rặn ra vài chữ... Mong ông kiếp sau bình an không có tai ương.

Ba năm sau, Tiểu Thẩm Lãnh được Thẩm tiên sinh mang đi khỏi trấn Ngư Lân. Hắn đã biết Mạnh lão bản chính là Bách Lý Đồ, biết Vũ Văn gia chính là do Mạnh lão bản dẫn người đến diệt môn.

Sau khi hiểu được hắn lại nhớ lại, mới nhớ ra tại sao ngày hôm đó đám người giúp việc của Mạnh lão bản lại cố ý đi lại trong nhà Vũ Văn gia. Vũ Văn gia hiếu khách, thân thiện với nọi người nên cũng không nói cái gì.

Sau đó Tiểu Thẩm Lãnh lại hiểu ra tại sao Mạnh phu nhân tức giận như vậy, phẫn nộ túm áo của Mạnh lão mà bản chất vấn ông ta như vậy, “có phải là ông không, có phải là ông không?!”

Mối quan hệ của Vũ Văn Hướng và phụ thân bà ta rất tốt, hai người xưng huynh gọi đệ, đối với bà ta mà nói, Vũ Văn Hướng được xem như thúc bá của bà ta.

Tại sao khi đó Thẩm Lãnh lại tin chắc cha mẹ ruột của hắn nhất định là bị thủy phỉ giết? Bởi vì từ khi còn rất nhỏ rất nhỏ hắn đã biết thủy phỉ tàn nhẫn cỡ nào, hung hãn cỡ nào.

Huyện An Thành.

Thẩm Lãnh đi trên đường cái, có chút mông lung. Hắn không biết sao mình lại đi vào một trà lâu, lúc sực tỉnh lại thì tiểu nhị đang hỏi hắn cần những gì, hắn tùy tiện gọi một ấm trà, sau đó hỏi một câu: “Ngươi biết sư gia huyện nha Vũ Văn Tiểu Sách không?”

Tiểu nhị cười nói: “Đương nhiên là biết, ở huyện An Thành chúng ta, có ai mà không biết sư gia? Đó chính là người rất tốt, cả huyện An Thành không có ai không nói sư gia là người tốt.”

Thẩm Lãnh hỏi: “Tại sao?”

“Khách quan, ta lấy ví dụ cho ngươi.”

Tiểu nhị cười nói: “Hai năm trước, bên thôn kia có một người già neo đơn, nhà đã lâu năm không tu sửa, mùa đông tuyết lớn đè sập nhà, trong thôn báo tin tức cho huyện nha, là sư gia tự bỏ tiền sửa nhà cho người già neo đơn đó. Trong thời gian đó, vị lão nhân này luôn ở trong nhà sư gia, một ngày ba bữa đều là ông ấy đích thân chăm sóc.”

“Nói ngay tiệm của chúng ta, mẫu thân của chưởng quầy chúng ta bị bệnh hen suyễn, mỗi lần sư gia ra ngoài đều sẽ mang thuốc về, chưa từng lấy tiền. Lão phu nhân của chúng ta gặp sư gia còn thân hơn cả gặp con trai mình.”

Tiểu nhị nói: “Sư gia ở huyện An Thành chúng ta đã nhiều năm như vậy, trong nhà ai có khó khăn, sư gia đều là người đầu tiên xuất hiện, chút lương bổng eo hẹp đó đều dùng để làm việc thiện, bản thân mình thì ăn mặc tiết kiệm.”

Tiểu nhị thở dài: “Lưu đồ tể ở trên đường từng nói một tháng sư gia mua thịt ở chỗ hắn không được hai lần, lần nào cũng đều chọn mua loại rẻ nhất, còn mua rất ít nữa. Lưu đồ tể cũng không nhìn được nữa, muốn biếu ông ấy, ông ấy không nhận, nói nhận đồ của người khác trong lòng thì không yên.”

“Ngày lễ ngày tết, người đến nhà ông ấy nhiều nhất, nhưng cứ đến dịp đó là ông ấy lại trốn ra ngoài không ở trong nhà, quà cáp gì cũng không nhận.”

Tiểu nhị nói: “Sư gia nói huyện An Thành là nhà của ông ấy, mỗi một người ở đây đều là người thân của ông ấy, ông ấy không giúp người thân thì giúp ai?”

Thẩm Lãnh gật đầu, thở dài một hơi.

Bình Luận (0)
Comment