Ngày hôm sau, Trần Nhiễm xách một túi rau từ bên ngoài về, Bạch Nha đang luyện công ở trong viện khom người cúi đầu khi nhìn thấy Trần Nhiễm: “Trần sư phụ.”
Trần Nhiễm ngây người: “Ngươi đây là ý gì?”
Bạch Nha nói: “Vừa nhìn thấy ngươi, ta có một sự kính ý tuôn trào từ trong lòng mà khó có thể ức chế được.”
Trần Nhiễm: “Có phải ngươi ăn cái gì không nên rồi không? Lại đây ta ngửi xem có phải là ăn phân không.”
Bạch Nha nói: “Không phải, sáng sớm hôm nay ta cùng Diệp đại nhân rảnh rỗi nói chuyện phiếm, nói đến cao thủ đại gia trên giang hồ Đại Ninh hiện nay, Diệp đại nhân hỏi ta gần đây có xuất hiện nhiều nhân vật mới lợi hại không. Ta nghĩ, mấy năm gần đây người có thể khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa cũng chỉ Trần đại gia ngươi đã sáng tạo ra đại vận đang thuật thôi.”
Trần Nhiễm mắt nheo lại: “Hay là bây giờ ta bắt đầu dạy ngươi?”
Bạch Nha: “Có điểm yếu không gì, cứ nói thẳng.”
Trần Nhiễm chỉ cái cối xay trong viện: “Ngươi, buộc cái thứ này ở dưới đũng quần ngươi rồi kéo đi, khi nào có thể đến mức độ như vào chỗ không người, coi như là xuất sư rồi.”
Bạch Nha cười nói: “Mời Trần đại gia thị phạm thần công.”
Trần Nhiễm thở dài: “Loại thần công này không thể dễ dàng thị phạm, ta truyền cho ngươi khẩu quyết là được.”
Bạch Nha phụt một tiếng: “Còn có khẩu quyết?”
Trần Nhiễm ra vẻ nghiêm túc nói: “Tất nhiên có, ngươi nhớ cho kỹ, mỗi ngày thụt dầu năm mươi cái, lúc thụt dầu còn phải vểnh mông lên, đây là phương thức huấn luyện cơ bản, sau khi duy trì ba tháng, tự ngươi sẽ thể hội được tác dụng kỳ diệu trong đó.”
Bạch Nha: “Sao ta cảm thấy lời ngươi nói có vẻ rất đứng đắn vậy.”
Trần Nhiễm cười hì hì: “Ngươi luyện đi.”
Bạch Nha nhìn chỗ rau gã mua về: “Mới sáng sớm ngươi đã ra ngoài mua rau làm gì?”
Trần Nhiễm nói: “Không biết Lãnh Tử giở chứng gì, nói muốn mời huyện lệnh, huyện thừa và cả sư gia của huyện An Thành ăn cơm, còn muốn đích thân động thủ nấu, ngươi nói có kỳ quái không?”
Bạch Nha nhanh nhạy đã nhận ra điều gì đó: “Cùng đi xem thử.”
Trong một nhà dân cách huyện nha khoảng một dặm rưỡi, trong viện có một cây hòe rất cao lớn, Hồng Nộ đứng trên một cành cây chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, cành cây đung đưa rất khẽ, nàng ta giống như một con chuồn chuồn đỏ đậu trên chạc cây cũng khẽ rung theo, trên cành cây liền giống như không có áp lực vậy.
Trong tay nàng ta cầm một cái thiên lý nhãn nhìn về hướng huyện nha, từ sáng đến bây giờ nàng ta cũng không nhúc nhích, đã gần nửa canh giờ rồi.
Thanh Loan bưng một bát mì sợi từ phòng bếp đi ra, ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Xuống ăn cơm, đến lượt ta rồi.”
Hồng Nộ từ trên cây nhẹ nhàng đáp xuống, lúc váy đỏ tung bay trông giống như thiên tiên vậy.
Thanh Loan đưa bát mì đưa cho Hồng Nộ, nhận lấy thiên lý nhãn rồi lao vụt lên trên, nàng ta đứng ở trên cây theo dõi bên phía huyện nha thay Hồng Nộ.
“Liên tiếp hai ngày rồi.”
Hồng Nộ nhìn về phía Lục Vương đứng ở cửa: “Đối phương không có một chút động tĩnh nào cả, không riêng Thẩm Lãnh bọn họ, ngay cả những người trong bóng tối kia cũng không có.”
Lục Vương gật đầu: “Sau chuyện thôn Tiểu Ẩn, nhìn bề ngoài dường như manh mối đều đã đứt, nhưng trên thực tế có rất nhiều chuyện đã đến lúc không còn đường lui, Thẩm Lãnh bọn họ không có manh mối sẽ phải làm sao?”
Bạch Hoàng từ trong phòng bếp đi ra, nói: “Không có cách nào, vậy thì chỉ có thể trực tiếp xuống tay với các quan viên huyện An Thành, đơn giản nhất.”
Lục Vương ừ một tiếng: “Chỉ xem Thẩm Lãnh dùng thủ đoạn gì.”
Đúng lúc này Thanh Loan đứng ở trên cây bỗng nhiên khẽ kêu một tiếng: “Giờ mới sáng sớm, trong huyện nha đã có người đi ra, lên một chiếc xe ngựa, hình như là sư gia Vũ Văn Tiểu Sách.”
“Ta đi.”
Hồng Nộ đặt bát mì trong tay xuống: “Rảnh rỗi hai ngày đã hơi khó chịu rồi, ta ra ngoài đi bộ một vòng.”
Bạch Hoàng nói: “Trong ba chúng ta, chỉ có ngươi không đi được, bọn họ đều biết dáng vẻ của ngươi, ngươi vừa xuất hiện trên đường cái là lập tức sẽ bị theo dõi một lần nữa. Cho dù Thẩm Lãnh bọn họ sẽ không bắt ngươi nữa, nhưng bị phát hiện vẫn sẽ khiến sự tình trở nên phiền phức.”
Nàng ta lấy một cái ô giấy treo trên cửa xuống: “Hay là để ta đi, kẻ phiền phức nhỏ nhà ngươi cứ ở nhà đi.”
Hồng Nộ hừ một tiếng: “Ngươi mới là phiền phức.”
Thanh Loan ở trên cây chỉ: “Đi về hướng đông.”
Lục Vương đi đến chỗ cái bàn đá ở một bên sân ngồi xuống, trầm tư một lát rồi nói: “Hôm qua đã nói với các ngươi chuyện của ta rồi, cho nên... chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ hơn một ít.”
Hôm qua ông ta nhận được thư từ nam cương gửi đến, bệnh tình của phu nhân ông ta đột nhiên bắt đầu trở nặng. Tuy rằng dựa vào y quán Thẩm gia ở bên nam cương trị liệu, nhưng người của y quán Thẩm gia phán đoán phu nhân ông ta nhiều nhất còn có thể kiên trì được khoảng một năm. Từ nơi này đi đến nam cương cho dù là đi cả ngày lẫn đêm cũng phải mất hơn mấy tháng, Lục Vương đã không còn thời gian chờ đợi thêm nữa rồi.
“Ta sẽ mau chóng lôi Tiết Thành ra.”
Lục Vương ngồi ở đó im lặng một lúc: “Đây là một lời giải thích với huynh đệ của ta.”
Huynh đệ mà ông ta nói, có lẽ không phải là Tín Vương đã chết ở trong nông trại.
“Đông chủ yên tâm, xem ra chỉ cần động đến người trong huyện nha của huyện An Thành, Tiết Thành sẽ không ngồi yên.”
Hồng Nộ nói: “Hơn nữa có thể xác định Tiết Thành đang ở ngay tại huyện An Thành, gió thổi cỏ lay là ông ta đều cảm nhận được.”
“Chúng ta liều một phen.”
Lục Vương trầm tư một lát rồi nói: “Không có nhiều thời gian để phân biệt như vậy nữa, chúng ta hãy đánh cược Vũ Văn Tiểu Sách là một rất người quan trọng đối với Tiết Thành, một khi người này gặp chuyện không may thì Tiết Thành sẽ nhảy ra.”
Ông ta đứng dậy: “Lúc này mỗi một lần Vũ Văn Tiểu Sách ra ngoài đều có thể là đi gặp Tiết Thành, chúng ta sẽ bắt hắn trước.”
“Vâng!” Hồng Nộ cầm cự liêm của nàng ta lên: “Bây giờ ta đi chi viện cho Bạch Hoàng.”
“Ta đi cho.”
Thanh Loan từ trên cây nhảy xuống: “Ngươi bảo vệ đông chủ, không phải Bạch Hoàng đã nói rồi sao, ngươi là phiền phức nhỏ.”
Thanh Loan giao thiên lý nhãn cho Hồng Nộ, cầm trường đao lá liễu của nàng ta rời khỏi tiểu viện. Hồng Nộ nhìn Lục Vương, Lục Vương nói: “Để hai người bọn họ đi đi, ngươi ở lại cũng tốt.”
Hồng Nộ gật đầu, sau đó leo lên cây đại thụ kia tiếp tục theo dõi bên huyện nha.
Khoảng hai khắc sau, bên ngoài tiểu viện bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng đập cửa, Lục Vương đang ngồi ngẩn người ở trong viện quay đầu nhìn về phía đó, trong ánh mắt lóe lên một chút bất an.
Hồng Nộ từ trên cây xuống, cầm chặt cự liêm hướng về phía cửa hỏi một câu: “Ai?”
Ngoài cửa không có người trả lời.
Một lát sau, trong khe cửa có một luòng sáng lóe lên, chốt cửa lập tức bị cắt đứt, người ở bên ngoài đẩy cửa vào, không nhanh không chậm.
Khi Lục Vương nhìn thấy người kia, vai hơi run một cái.
“Tùy tiện quấy rầy, vẫn mong được thứ lỗi.”
Vũ Văn Tiểu Sách từ bên ngoài bước vào, còn rất lịch sự quay người đóng cửa viện lại, sau đó đi vào trong viện đứng ở chỗ cách Lục Vương không xa, cúi người chắp tay gọi một tiếng: “Vương gia.”
Lục Vương nhíu mày: “Ngươi biết ta?”
“Những gì ta biết nhiều hơn vương gia nghĩ một ít, vương gia vẫn luôn muốn tìm ra tướng quân, không phải là tướng quân vẫn luôn muốn tìm ra vương gia sao? Nơi này là huyện An Thành, ta đã ở huyện An Thành hai mươi mấy năm rồi, mỗi một người ở đây đều có thể là tai mắt của ta. Lúc đầu khi vương gia thuê bảy tiểu viện ở đây là ta đã biết rồi, chỉ là khi đó không xác định thân phận đông chủ Đồng Tồn Hội rốt cuộc là của ai.”
Lục Vương hỏi: “Vậy thì sao, bây giờ ngươi trực tiếp đến nhà là muốn nói gì với ta?”
“Là muốn nói với vương gia, thật sự xin lỗi, ta phải giết ngươi rồi.”
Vũ Văn Tiểu Sách có vẻ mặt áy náy, lúc nói chuyện cũng rất khách khí, thái độ lại càng cung kính hơn. Giờ khắc này ông ta vẫn là sư gia huyện nha luôn làm việc cẩn thận, chưa từng có hành động gây hấn với bất cứ người nào, cho dù là lời nói không thân thiện cũng không có, ngay cả câu “ta phải giết ngươi” cũng nói một cách rất khách khí, rất khiêm tốn.
“Thật sự rất xin lỗi.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói rất chân thành: “Ta tới để giết vương gia ngươi, nhưng ta vẫn phải nói rõ một chút, nếu không phải xảy ra chút bất ngờ không thể khống chế, ta sẽ không đưa ra hạ sách này. Chắc hẳn bên Thẩm Lãnh đã đang nghi ngờ ta, hôm nay hắn muốn mời ta ăn cơm ở huyện nha, sợ là muốn ngả bài trên bữa tiệc.”
Lục Vương cười lạnh: “Cho nên ngươi định giết ta trước khi Thẩm Lãnh chuẩn bị đối phó với ngươi, sau đó nghĩ cách công khai thân phận của ta, làm cho cả huyện An Thành náo loạn lên. Sau khi tin tức truyền đi, đừng nói huyện An Thành, cho dù là Kinh Kỳ đạo, thậm chí khắp cả Đại Ninh đều sẽ chấn động, một vị thân vương của Đại Ninh là đông chủ Đồng Tồn Hội, đó sẽ là động đất.”
“Đúng vậy.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Đêm qua ta đã suy nghĩ rất lâu, thật sự là không có cách nào khác, chỉ có vương gia ngươi chết thì Thẩm Lãnh bọn họ mới lập tức chuyển dời sự chú ý sang đây, ta sẽ có thời gian sắp xếp nhiều hơn.”
Lục Vương nói: “Ngươi cũng đúng là một người rất khác biệt, giết ta, còn muốn giải thích với ta lý do tại sao ngươi giết ta.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Bởi vì ta kính trọng thái độ làm người của vương gia. Nếu như ta đoán không sai, vương gia tiếp nhận Đồng Tồn Hội căn bản không phải để đối kháng triều đình, đối kháng bệ hạ, mà là muốn hủy Đồng Tồn Hội.”
Ông ta có chút tiếc nuối, nói: “Nhưng vương gia, ngươi hủy Đồng Tồn Hội của ngươi, cần gì phải động chạm đến chúng ta?”
Ông ta rút kiếm về phía trước.
“Muốn chết!”
Hồng Nộ xông lên phía trước, cự liêm trong tay quét ngang lao thẳng đến cổ họng của Vũ Văn Tiểu Sách. Cự liêm mang theo khí thế bá đạo lạnh thấu xương nhưng Vũ Văn Tiểu Sách dường như không để ý, ngay khi cự liêm sắp lia đến trước người ông ta, ông ta nâng trường kiếm đập một cái lên cự liêm.
Thoạt nhìn chỉ là đập nhẹ một cái nhưng cự liêm lại lập tức rơi xuống, sức lực cũng trở nên vô cùng hung mãnh, Hồng Nộ cầm cự liêm căn bản là không khống chế nổi binh khí của mình, cự liêm đập thật mạnh xuống mặt đất. Với lực độ đáng sợ này, hổ khẩu của Hồng Nộ cũng bị rách ra, cự liêm lập tức rời khỏi tay.
“Võ nghệ của nữ nhân, nhìn đều rất đẹp, cũng chỉ là đẹp thôi.”
Vũ Văn Tiểu Sách cất bước đi về phía trước: “Ta không thích giết nữ nhân, ngươi tránh ra đi.”
Hồng Nộ lại tiến lên phía trước lần nữa, sau đó đạp một cước vào ngực Vũ Văn Tiểu Sách, Vũ Văn Tiểu Sách khẽ nhíu mày: “Hà tất chứ?”
Trường kiếm chĩa về phía trước, đâm xuyên qua bàn chân của Hồng Nộ phập một tiếng, khi kiếm bị rút lên trên, bàn chân của Hồng Nộ bị cắt đứt.
Cùng lúc đó Vũ Văn Tiểu Sách hơi nghiêng người tránh né, Hồng Nộ vẫn đạp một cước qua nhưng ngay cả y phục của ông ta cũng không chạm tới.
Vũ Văn Tiểu Sách duỗi thẳng tay ra, chuôi kiếm quay một vòng trong lòng bàn tay ông ta, trường kiếm cũng quay một vòng, động tác nhìn vẫn có vẻ không nhanh không chậm, phong độ ngời ngời.
Mà giờ phút này, Hồng Nộ vẫn đang xông lên phía trước.
Vũ Văn Tiểu Sách và Hồng Nộ sượt qua người nhau, ông ta tiếp tục đi đến chỗ Lục Vương. Hồng Nộ đạp hụt một cước, trong khoảnh khắc lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất, trên cổ nàng ta xuất hiện một đường máu, sau đó đầu người rơi xuống.
Cho dù đầu rơi xuống, trên mặt Hồng Nộ vẫn giữ biểu cảm trước đó, mắt tràn ngập vẻ khó tin.
“Năm đó ta muốn đi Trường An dự thi, chính là muốn thi võ cử.”
Vũ Văn Tiểu Sách thở dài: “Nếu không phải ta cố chấp rời khỏi nhà, nhà ta cũng sẽ không bị Bách Lý Đồ diệt môn, rất nhiều chuyện đều là trùng hợp, nhưng đã xảy ra rồi thì dù ai cũng không thể nào cứu vãn.”
Bụp một tiếng, thi thể không đầu của Hồng Nộ ngã xuống đất.