Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1367 - Chương 1367: Cố Ý

Chương 1367: Cố ý Chương 1367: Cố ý

Kiếm của Vũ Văn Tiểu Sách giống như một phiến lá rụng, một bông tuyết bay, một trận mưa xuân, kiếm quay một vòng trong lòng bàn tay ông ta, trên cổ Hồng Nộ liền có thêm một vạch máu. Mà sở dĩ một kiếm này khiến người ta có cảm giác như lá rụng, tuyết bay, mưa xuân là vì kiếm không dốc hết sức.

Kiếm là binh khí, là hung khí, kiếm chiêu chính là sát chiêu, cho dù chỉ là kiếm để múa, cho dù chỉ là người múa kiếm, chỉ cần có liên quan đến kiếm, đẹp đến mấy thì cũng là dồn hết sức lực.

Xuất kiếm chính là kiếm chiêu, giết người chính là tâm niệm.

Nhưng kiếm của Vũ Văn Tiểu Sách thật sự quá tự nhiên, không phải cố ý giết người, đây là một cảm giác rất mờ mịt, không thể nào nói rõ ràng, chỉ là một kiểu cảm giác, cho dù người không am hiểu về võ kỹ như Lục Vương cũng nhìn ra được sự chênh lệch giữa Hồng Nộ và Vũ Văn Tiểu Sách là ở điểm này, một người cố sức hung hãn, một người giết người cũng tự nhiên.

“Vương gia, đi thanh thản.”

Vũ Văn Tiểu Sách đi đến trước người Lục Vương, mũi kiếm chỉ vào cổ họng Lục Vương.

“Chờ một chút.”

Lục Vương hít sâu để bản thân bình tĩnh lại một chút, sau đó nói: “Ta chết đã là chuyện tất nhiên, trước khi chết ta muốn hỏi ngươi một chuyện... có phải Tiết Thành chưa chết không?”

“Có ý nghĩa sao?”

Vũ Văn Tiểu Sách lắc đầu: “Vương gia mang đáp án xuống dưới cửu tuyền nói với ai?”

Lục Vương gật đầu: “Vậy là chưa chết.”

Ông ta lại hỏi: “Tiết Thành muốn mưu nghịch đúng không?”

Vũ Văn Tiểu Sách nhíu mày: “Ngươi chết đi.”

Sau đó đâm kiếm đi.

Lục Vương nhắm mắt lại, chỉ kịp nhắm mắt, thật ra có lẽ ngay cả nhắm mắt cũng không kịp.

Nhưng ngay khoảnh khắc mũi kiếm đã đâm rách da của Lục Vương, một cái trường tiên từ xa bay tới quấn lấy hông Lục Vương, trường tiên nhanh chóng giật lại, kéo người đi, thanh kiếm giống như một dòng nước mùa thu kia liền đâm hụt, vậy nên Vũ Văn Tiểu Sách khẽ nhíu mày, nhưng vẻ mặt không hề ảo não, ngược lại có một sự nhẹ nhõm lướt qua.

Thanh Loan dùng trường tiên kéo Lục Vương lên nóc nhà: “Bạch Hoàng, đưa đông chủ đi!”

Nàng ta hất tay, trường tiên rời khỏi người Lục Vương, còn Thanh Loan đã nhẹ nhàng đáp xuống sân. Trường tiên giống như một con rắn độc cuốn về phía Vũ Văn Tiểu Sách.

Vũ Văn Tiểu Sách dựng thẳng trường kiếm lên chắn trước người mình, dường như sớm đã nhìn ra hướng đi của trường tiên. Roi là cuốn tới, nhưng ông ta nhìn thấy Thanh Loan hất cổ tay khi ra tay, cho nên trường tiên bay thẳng tới, trên đầu roi là một thiết chùy, roi bay thẳng ra sẽ biến thành một cái trường thương.

Keng một tiếng, thiết trùy ở đầu roi đập vào trường kiếm của Vũ Văn Tiểu Sách, thân kiếm rung lên.

“Mỗi người đều sự quyết đoán và cũng có sức hấp dẫn, bên cạnh cũng không thiếu tử sĩ, sẽ có người đồng ý tranh giành chịu chết vì hắn. Mọi người trên thế giới này không giống nhau, có những người là thủ lĩnh, có những người chỉ là tử sĩ.”

Vũ Văn Tiểu Sách nhìn về phía Lục Vương ở trên nóc nhà: “Ngươi bằng lòng nàng chết?”

Lục Vương còn chưa kịp nói thì Vũ Văn Tiểu Sách bất ngờ nhiên hành động. Trước đó ông ta luôn tỏ ra là một người nho nhã lễ độ và thân thiện, cho dù là lúc đi vào tiểu viện này cũng hiền hoà khiến người ta cảm thấy thân cận, nhưng thời khắc hành động lại giống như luồng khí bùng nổ.

Bịch một tiếng, trên mặt đất bắn lên một đống đất vụn.

Thanh Loan chỉ cảm thấy nhoáng lên một cái, khi nhìn lại thì trước mặt đâu còn có bóng dáng của Vũ Văn Tiểu Sách nữa.

Nàng ta nhanh nhạy cảm thấy được cái gì đó, lập tức lao nhanh về phía trước, đồng thời vung trường đao lá liễu trong tay phải về phía sau.

Bộp một tiếng.

Nàng ta hất cổ tay phải về phía sau thì bị nắm lấy, Vũ Văn Tiểu Sách xuất hiện ở sau lưng nàng ta, cho dù nàng ta đã đoán được nhưng vẫn không tránh được.

Mức chênh lệch thực lực hơi quá lớn.

“Người của ngươi trung thành đáng khen, hơn nữa còn đều là nữ tử, điều này càng hiếm có.”

Vũ Văn Tiểu Sách đứng ở sau lưng Thanh Loan, tay trái cầm cổ tay Thanh Loan, trường kiếm bên tay phải chậm rãi chuyển đến phía trước đặt lên cổ Thanh Loan. Cho dù đến lúc này ông ta vẫn thể hiện như một người khiêm tốn, vẫn giữ khoảng cách với Thanh Loan.

“Xin lỗi.” Vũ Văn Tiểu Sách ở phía sau Thanh Loan thật sự rất áy náy khi nói hai chữ. Sở dĩ giải thích là vì hiện tại ông ta đang cầm cổ tay Thanh Loan, không phải ông ta giả vờ, ông ta thật sự cảm thấy mạo muội cầm cổ tay của một cô nương là chuyện rất không nhã nhặn.

“Vương gia.” Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Xuống đây đi.”

Lục Vương vừa cử động, Thanh Loan lập tức nói lớn một tiếng: “Thúc! Người đi đi!”

Lục Vương lắc đầu, nhìn về phía Vũ Văn Tiểu Sách nghiêm túc nói: “Nếu ta trở về, ngươi bảo đảm không giết họ chứ?”

“Bảo đảm.” Vũ Văn Tiểu Sách nói.

Lục Vương hoàn toàn không tin: “Ngươi sẽ không buông tha họ đâu. Ngươi không chỉ muốn giết ta, còn có tất cả mọi người bên cạnh ta nữa. Nếu có một người nào không chết đều có thể đi tìm Thẩm Lãnh bọn họ, nói với bọn họ là ngươi đã giết ta, ngươi sẽ bại lộ, ngươi làm sao có thể bỏ qua cho người của ta?”

“Cho nên ngươi muốn giết ta thì tốt nhất là thả nàng ta ra, ta nói lời giữ lời, ta sẽ đứng ở đây không đi, nàng ta đi.”

Vũ Văn Tiểu Sách thở dài: “Nói dối là khuyết điểm duy nhất của ta. Xin lỗi, quả thật ta đã nói dối, các ngươi đều phải chết.”

Đúng lúc này, trên cái cây lớn ở trong viện kia có một sợi dây bạc rất mảnh chậm rãi buông xuống, bởi vì quá nhẹ cho nên không hề có một tiếng động, cũng không có một tia khí dao động nào. Khoảnh khắc Thanh Loan ra tay đã yểm hộ Bạch Hoàng, nàng ta nhanh chóng lao lên cây, dây bạc chính là lợi khí giết người của nàng ta.

“Đừng nhúc nhích.”

Vũ Văn Tiểu Sách thản nhiên nói: “Từ thời khắc ngươi xuất hiện ta đã nhìn thấy ngươi rồi, binh khí của ngươi quả thật rất kỳ lạ, một sợi dây đã có thể giết người, nhưng ta bảo đảm tốc độ giết người của ngươi không nhanh bằng ta đâu.”

Ông ta vừa dứt lời, sợi dây bạc kia liền dừng lại.

Vũ Văn Tiểu Sách khẽ thở dài một tiếng: “Hai mươi mấy năm nay ta vẫn luôn ở huyện An Thành, tuy rằng đã làm rất nhiều chuyện vụn vặt nhưng vẫn có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Trong thời gian rảnh rỗi này, ta chỉ làm hai việc, một là luyện kiếm, hai là hỏi thăm trên giang hồ có bao nhiêu người đáng để ta chú ý.”

“Hai mươi mấy năm nay, tổng cộng chỉ có ba người đáng để ta chú ý, rất đáng tiếc là các ngươi đều không nằm trong ba người này.”

Dường như Vũ Văn Tiểu Sách không hề sốt ruột, ngữ khí của ông ta vẫn bình thản: “Một người là kiếm khách họ Sở, chưa từng gặp mặt nhưng nghe đồn kiếm pháp của hắn đã đến cấp độ siêu thoát võ kỹ. Ta không biết cấp độ đó là gì, có lẽ mạnh hơn ta, có lẽ cũng giống như ta.”

“Còn có một người đã chết, hắn là Thương Cửu Tuế.”

Vũ Văn Tiểu Sách dừng lại một chút: “Một người vốn là đại tướng quân trong quân, Đạm Đài Viên Thuật, nhưng ông ta đã quá già rồi. Võ kỹ trong quân dựa vào khí thịnh, không giống khách giang hồ, người đã già có thể dựa vào kĩ năng để giành phần thắng, võ kỹ trong quân một khi đã không có thể lực duy trì thì không đáng lo, cho nên hiện tại ta đổi người này thành Thẩm Lãnh. Có tin đồn thê tử của hắn kiếm kỹ rất mạnh, nhưng nữ nhân rốt cuộc vẫn là nữ nhân, cho nên không đáng để ta chú ý.”

Lục Vương đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nhưng ông ta không dám xác định.

“Ngươi còn không xuống?”

Vũ Văn Tiểu Sách nhìn về phía Lục Vương: “Vậy thì xin lỗi, ta đành phải giết thêm một người nữa.”

Thế là kiếm của ông ta chậm rãi vòng về phía sau, mũi kiếm chạm vào cổ Thanh Loan, da của nàng ta rất trắng, cổ thon dài, có thể loáng thoáng nhìn thấy xương quai xanh dưới cổ áo, trên làn da đẹp như vậy có thêm một vệt máu mờ mờ, da bị cứa rách, một giây sau nét đẹp trắng ngần này sẽ hoàn toàn biến mất, khoảnh khắc máu bắn ra sẽ đâu còn có mỹ cảm gì để nói nữa.

Vù một tiếng, một cây thiết tiêu thương từ một bên bắn nhanh đến, tốc độ nhanh nằm ngoài tưởng tượng, Vũ Văn Tiểu Sách lập tức rút về kiếm để cản lại, cây thiết tiêu thương kia lập tức xoay tít bay đi, đâm vào cánh cửa kêu cộp một tiếng.

Thẩm Lãnh từ trên nóc nhà lao nhanh đến, người còn ở giữa không trung, cây thiết tiêu thương thứ hai đã bị ném ra.

Vũ Văn Tiểu Sách nhíu mày: “Đến nhanh thật.”

Ông ta lại một kiếm gạt thiết tiêu thương ra, liếc nhìn Lục Vương một cái, trong ánh mắt dường như có chút tiếc nuối, còn có một chút đắc ý mờ nhạt mà người khác khó có thể hiểu được, sau đó nhanh chóng lao nhanh ra ngoài.

Ông ta giống như một phiến lá rụng bị gió thổi bay lên, thân pháp nhẹ nhàng đến mức khiến người ta thán phục. Ông ta bay ra ngoài tường viện, còn Thẩm Lãnh đã vào trong viện.

Hắn lao vụt qua bên người Thanh Loan, tóc dài và áo váy của Thanh Loan nháy mắt liền bay lên.

Thanh Loan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng người to lớn cao ráo kia đã đến cạnh tường.

Ầm!

Hai tay Thẩm Lãnh đẩy lên vách tường, thế là tường nứt vỡ sụp xuống giống như bị bộc phá, gạch vỡ nhiều không đếm xuể bắn ra ngoài, trong khói bụi, Thẩm Lãnh lao ra ngoài như một con hổ xuống núi.

Thanh Loan nhìn bóng người kia, đột nhiên hiểu tại sao lúc nãy Vũ Văn Tiểu Sách nói trên thế giới này chỉ có võ kỹ của ba người khiến ông ta cảm thấy có thể xếp ngang hàng với mình, mà trong ba người này có Thẩm Lãnh.

Đó không chỉ là thực lực, còn có kinh nghiệm chiến đấu.

Nếu Thẩm Lãnh cũng trực tiếp nhảy qua tường viện, vô cùng có khả năng sẽ trúng kiếm trong thời khắc lăng không bật lên, cho nên hắn lựa chọn đẩy tường viện ra. Trong khoảnh khắc này thậm chí Thanh Loan còn nghĩ... nếu như là mình thì chắc hẳn là đã nhảy ra ngoài rồi, cho nên chắc hẳn đã bị thanh trường kiếm giống như nhập ma đó đâm thủng cổ họng.

Nàng ta giơ tay lên cổ quệt một cái theo bản năng, trên ngón tay liền có thêm một vệt đỏ chót.

Bạch Hoàng nhảy từ trên cây xuống rồi lao lên nóc nhà, đứng ở bên cạnh Lục Vương: “Thúc, không sao chứ.”

Lục Vương lắc đầu: “Không sao, Hồng Nộ...”

Bạch Hoàng nhìn xuống, trong viện, đầu của Hồng Nộ ngửa lên trời, không nhắm mắt.

Hai người kia đã đi xa, một người ở phía trước lao vun vút giống như lá rụng trong cuồng phong, một người giống như cuồng phong.

“Vũ Văn Tiểu Sách cố ý.”

Lục Vương nhìn phương hướng hai người kia biến mất: “Không phải hắn tới giết ta.”

Bạch Hoàng ngẩn ra: “Có ý gì?”

“Hắn là cố ý để lộ mình. Với võ nghệ của hắn, muốn giết ta hà tất phải nói nhiều lời như vậy, là hắn đang đợi Thẩm Lãnh bọn họ...”

Lục Vương thở dài một hơi: “Chỉ là, đáng thương cho Hồng Nộ.”

“Tại sao hắn phải cố ý để lộ?”

“Bởi vì Tiết Thành.”

Không biết tại sao, trong đầu Lục Vương hiện lên một câu lúc nãy Vũ Văn Tiểu Sách từng nói... Mỗi người đều có sự quyết đoán và cũng có sức hấp dẫn, bên cạnh cũng không thiếu tử sĩ, sẽ có người đồng ý tranh giành chịu chết vì hắn.

“Chúng ta vẫn luôn cho rằng người xấu làm việc là vì lợi ích, là vì mục đích tà ác nào đó, hoặc là vàng bạc, hoặc là quyền thế địa vị. Chúng ta vẫn luôn nghĩ người xấu như vậy mới là người xấu bình thường.”

Lục Vương lắc đầu: “Nhưng chúng ta lại không để ý đến người xấu làm việc, có lúc cũng là vì tình.”

Trên đường lớn huyện An Thành.

Vũ Văn Tiểu Sách xuyên qua đám người, bởi vì tốc độ quá nhanh, giống như hóa thân thành những tàn ảnh, mà giờ phút này Thẩm Lãnh lại sải bước chạy trên nóc nhà. Hai người hoán đổi vị trí, một người vốn lao vùn vụt ở giữa không trung chuyển xuống mặt đất, người vốn chạy nhanh trên mặt đất đã chuyển lên nóc nhà.

“Vũ Văn Tiểu Sách!”

Thẩm Lãnh vừa chạy nhanh về phía trước vừa hô to một tiếng: “Ngươi tự muốn chết hả?!”

Vũ Văn Tiểu Sách quay đầu lại: “Chưa chắc ngươi có thể giết ta.”

Ông ta nhìn về phương hướng cổng thành, khóe miệng nhếch lên. Ở cổng thành có một người đang dắt một con ngựa đứng chờ, đó là người ông ta đã sắp xếp sẵn.

Vù một tiếng, phía sau ông ta có tiếng xé gió, Vũ Văn Tiểu Sách lập tức né người tránh đi, một thanh hắc tuyến đao đâm xuống đất, phiến đá nứt vỡ.

Thẩm Lãnh từ trên nóc nhà xuống dưới, vừa chạy vừa đưa tay rút hắc tuyến đao trên mặt đất lên rồi tiếp tục tiến về trước. Trong lúc chạy, hắn lại ném hắc tuyến đao đi, chỉ là lần này không phải ném Vũ Văn Tiểu Sách.

Phập!

Hắc tuyến đao xoay tròn bay thẳng đến con ngựa ở cổng thành, cổ ngựa lập tức bị chém đứt.

Bình Luận (0)
Comment