“Ai cũng không được, cha hắn cũng không được.”
Sau khi nói xong câu này, Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu nói từng câu từng chữ: “Cho nên... có người muốn hủy phiếu hào Thiên Cơ mà ta khó khăn lắm mới dựng lên được, hắn đã đắc tội với một nữ nhân dám chọc vào cả bệ hạ.”
Nói xong câu này, Lâm Lạc Vũ lại nhìn sóng nước mênh mông phía trước.
“Có những người thường không nhớ rằng không nên tuỳ tiện động vào nữ nhân, huống hồ thứ bọn họ động vào còn là vật tư cứu trợ.”
Cùng lúc đó, thành Trường An.
Thẩm Lãnh tìm một vòng trong phủ đại tướng quân cũng không thấy Lâm Lạc Vũ, lúc vào phòng khách thì nhìn thấy một phong thư để trên bàn, hắn đi qua cầm thư lên, thật ra còn chưa xem đã đoán được Lâm Lạc Vũ đã đi đâu
Phiếu hào quận Trọng An ra chuyện lớn như vậy, Lâm Lạc Vũ không thể nào vẫn còn ở Trường An không quan tâm được.
Phiếu hào là tâm huyết của nàng, nàng quan tâm hơn Thẩm Lãnh nhiều.
“Phiếu hào quận Trọng An đột nhiên xảy ra chuyện, hẳn là có liên quan với những người ở huyện An Thành Kinh Kỳ đạo. Bọn họ đã bị triều đình theo dõi, bị ngươi theo dõi, bị bệ hạ theo dõi, lúc này đối sách tốt nhất của bọn họ chính là gây ra động tĩnh lớn hơn nữa để dời sự chú ý. Không thể phủ nhận là bọn họ đã thành công, chuyển hết sự chú ý của triều đình và bệ hạ sang phiếu hào, cho nên ta sẽ mau chóng tra rõ ràng chuyện này.”
“Nếu ta đoán không sai, bệ hạ triệu ngươi vào cung sẽ không trách cứ ngươi, sẽ còn khuyên giải an ủi để ngươi an tâm, ít nhiều sẽ còn ban thưởng cho ngươi một chút. Thứ nhất là bệ hạ thương ngươi ấm ức, thứ hai là bệ hạ không mong muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến sự an ổn của cả Đại Ninh.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bệ hạ sẽ để ngươi âm thầm tra án. Tuy rằng ta không tin toàn phiếu hào quận Trọng An đều bị người khác khống chế nhưng vẫn phải chuẩn bị đầy đủ nhất, cho nên bên cạnh ta đã không còn nhiều người có thể dùng được. Tạm thời ta sẽ không dùng người của phiếu hào Kinh Kỳ đạo và phiếu hào Giang Nam đạo, nếu ngươi có thể mau chóng tới, có thể đến trang viên Hương Thảo ở quận Trọng An tìm ta.”
Thẩm Lãnh nhét thư vào ngực áo, ngón tay gõ trên bàn.
“Nhiễm Tử.”
Hắn gọi một tiếng.
Trần Nhiễm đang dọn hành lý, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Trước khi rời Trường An, đi với ta xử lý một người trước, đi tìm thêm mấy người giúp đỡ, nhân thủ bên cạnh Lâm tỷ không đủ dùng, chúng ta đi cứu viện.”
“Đi xử lý ai vậy”
“Một người ta vốn tưởng rằng không quá xấu, nhưng có thể ta đã nhìn nhầm.”
Ngón tay của Thẩm Lãnh gõ nhịp cuối cùng rất mạnh, cái bàn cũng rung lên giống như sắp rời ra vậy.
Một canh giờ sau, Bách Hiểu Đường.
Thẩm Lãnh đi đến ngoài cửa chính tổng hiệu Bách Hiểu Đường. Hai người giúp việc ở cửa nhìn thấy Thẩm Lãnh liền vội vàng tiến lên, một người khách khí hỏi: “Xin hỏi vị tiên sinh này, đến Bách Hiểu Đường ta có chuyện gì?”
Thẩm Lãnh lấy một miếng bạc vụn từ trong ngực ra đặt vào tay gã người giúp việc kia, người giúp việc vội vàng gật đầu nói cảm ơn, câu cảm ơn còn chưa nói xong thì Thẩm Lãnh đã vừa đi vào trong vừa nói: “Không phải cho ngươi, ta vẫn chưa ăn cơm trưa, ngươi giúp ta đến Hưng Thịnh Trai ở đối diện mua một lồng bánh bao gạch cua, một lồng bánh bao trứng chim cút thịt heo, gọi thêm một bát cháo đưa qua đây.”
Gã người giúp việc kia sững sờ, nhìn bạc trong tay rồi lại nhìn Thẩm Lãnh: “Ngươi là ai?”
Bịch!
Người giúp việc trúng một cú đấm vào đầu, người lập tức ngã lăn xuống đất, mắt trợn ngược lên trên, phỏng chừng trong chốc lát sẽ không tỉnh lại. Thẩm Lãnh không ra tay mạnh, nếu hắn thật sự dồn lực thì một cú đấm là đã chết người rồi.
Thẩm Lãnh nhặt bạc vụn rơi dưới đất lên, đưa cho một gã người giúp việc khác: “Ngươi đi đi.”
Gã người giúp việc kia mắt trợn trừng, gã ta nuốt nước bọt một cách khó khăn: “Ngươi biết đây là đâu không, đây chính là Bách Hiểu Đường, đắc tội với Bách Hiểu Đường cũng giống như đắc tội với phủ Đình Úy.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Ồ, đối với ta mà nói, đắc tội với phủ Đình Úy cũng chẳng có gì cả.”
Hắn bước vào cửa: “Đi mua đi, nhanh lên một chút.”
Gã người giúp việc kia nhất thời không biết nên làm sao, động thủ à, thật sự không dám. Lúc nãy gã ta còn chưa nhìn rõ người ta ra tay như thế nào thì đồng bọn của gã ta đã ngã xuống đất rồi, nếu gã ta động thủ thì chỉ sợ tốc độ ngã xuống cũng sẽ không chậm hơn bao nhiêu.
Thẩm Lãnh đi nhanh vào cửa lớn của Bách Hiểu Đường, bên trong đã có không ít người đang chạy ra ngoài vì nghe được động tĩnh ở cửa. Đại đường chưởng quầy Tiết Hỏa Sơn là người được thay từ hai năm trước, lúc đầu còn hùng hổ, khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lãnh là bước chân bỗng khựng lại, sau đó thuận thế cúi lạy: “Bái kiến quốc công gia.”
Ông ta dừng lại gấp, nhưng người giúp việc đi theo phía sau đều dừng gấp, có hai người không dừng kịp liền va vào nhau, có vẻ hơi chật vật.
“Biết ta?”
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Tiết Hỏa Sơn một cái.
Tiết Hỏa Sơn vội vàng nói: “Có biết có biết, đương nhiên có biết quốc công gia rồi. Quốc công gia đến sao không thông báo trước một tiếng, cũng tiện chuẩn bị sớm một chút.”
“Không cần chuẩn bị, ta chỉ tuỳ tiện đi dạo thôi.”
Thẩm Lãnh đi vào trong đại đường, ngồi xuống ghế: “Rảnh rỗi nhàm chán quá, không biết sao lại đi đến cửa Bách Hiểu Đường các ngươi, đột nhiên có chuyện thấy rất tò mò cho nên vào hỏi một chút.”
Tiết Hỏa Sơn vội vàng nói: “Nếu quốc công gia có gì căn dặn thì cứ việc nói, chỉ cần là chuyện Bách Hiểu Đường biết thì chắc chắn sẽ không giấu giếm gì.”
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: “Bách Hiểu Đường các ngươi tìm hiểu rất chi tiết về mỗi một người mà các ngươi cho là đáng chú ý, ta đột nhiên rất muốn biết các ngươi ghi chép về ta như thế nào.”
Sắc mặt của Tiết Hỏa Sơn lập tức trở nên hơi khó coi: “Quốc công gia, chúng ta làm sao dám tuỳ tiện viết bậy về ngài, hơn nữa hồ sơ của người quan trọng như ngài, những người ở cấp bậc như chúng ta cũng không được xem, đều là đông chủ đích thân quản lý.”
Thẩm Lãnh cười cười: “Nếu đã như vậy thì Lý Bách Hiểu đâu? Bảo ông ta ra đây gặp ta.”
“Ông ấy...”
Tiết Hỏa Sơn sắc mặt ảm đạm: “Quốc công gia biết chuyện ở trong Hòa Phong Tế Vũ Lâu huyện An Thành Kinh Kỳ đạo lần trước, lúc ấy đông chủ chúng ta cũng ở đó, quốc công gia các ngươi lao ra ngoài, không thấy đông chủ chúng ta ra, sau đó thì sống không thấy người chết không thấy xác, có thể là thật sự đã có bất trắc.”
“Ồ.” Thẩm Lãnh nói: “Ngươi xem, cũng tại ta, lúc đi ra sao lại quên mất ông ta vậy chứ. Như vậy xem ra có thể ông ta thật sự đã xảy ra chuyện, coi như là tráng niên mất sớm, chuyện này thật khiến người bi thương.”
Sau khi nói xong Thẩm Lãnh đứng dậy: “Như vậy đi, ta đi đốt ít tiền giấy, thắp nén nhang cho ông ta.”
Tiết Hỏa Sơn vội vàng nói: “Không cần không cần, không phải chuyện này vẫn chưa được chứng thực sao. Toàn bộ Bách Hiểu Đường cũng đều đang cố hết sức tìm kiếm tung tích của đông chủ, chỉ cần có tin tức là chúng ta sẽ lập tức phái người thông báo cho quốc công gia.”
“Người đã chết sao có thể không đốt tiền giấy được?!”
Thẩm Lãnh sắc mặt lạnh đi: “Đi chuẩn bị một chậu than!”
Tiết Hỏa Sơn đâu còn dám nói gì nữa, đành phải sai người đi chuẩn bị một chậu than. Thẩm Lãnh nhìn chung quanh rồi nói: “Đây là chính đường của Bách Hiểu Đường các ngươi, nếu để người nhìn thấy ta đốt tiền giấy ở đây thì không tốt, ta ra phía sau vậy.”
Không đợi Tiết Hỏa Sơn lên tiếng, Thẩm Lãnh đã xách chậu than ra ngoài từ cửa sau chính đường, quen đường thuộc lối đi vào Vạn Tượng Thảo Lư ở phía sau.
Vạn Tượng Thảo Lư chiếm diện tích cực kỳ lớn, nghe nói bên trong có treo một vạn hai ngàn tám trăm bức chân dung, phàm là người có chút danh tiếng ở Đại Ninh thì đều có thể tìm thấy ở đây. Không nói việc buôn bán khác của Bách Hiểu Đường, cho dù mỗi ngày mở cửa ba canh giờ những người tới đây xem chân dung dùng tiền mua phiếu, thu nhập mỗi ngày cũng có hơn trăm lượng, mùa cao điểm lên đến hơn một ngàn.
Không thể không nói Lý Bách Hiểu thật sự là một người vô cùng biết làm ăn. Trong thành Trường An có quá nhiều phú hộ, người đến trong thành Trường An du lịch lại quá nhiều, để cho người trẻ tuổi trong gia tộc mở mang kiến thức, rất nhiều người đều sẽ dẫn người trẻ tuổi đến Vạn Tượng Thảo Lư xem thử. Trong Bách Hiểu Đường còn có người giảng giải chuyên nghiệp, thuê một người mười lượng bạc, nói hết mới thôi, không giới hạn số lần, không giới hạn thời gian, ngươi trả mười lượng bạc, khi nào đến, khi đó người giảng giải này tiếp tục giới thiệu về những nhân trong chân dung cho ngươi.
Thật ra Vạn Tượng Thảo Lư mà hiện tại Thẩm Lãnh đang đứng chỉ là vạn tượng nhỏ tiền đường. Năm đó Bách Hiểu Đường mở rộng quy mô, xây dựng thêm một Vạn Tượng Thảo Lư lớn hơn nữa ở hậu viện, Vạn Tượng Thảo Lư ở phía trước là danh nhân đương thời, ở hậu viện thì là danh nhân lịch sử của Đại Ninh.
Nghe nói Vạn Tượng Thảo Lư phía sau đã có hơn ba vạn bức chân dung, người rất bình thường cũng có bản ghi chép.
Không nói ngấm ngầm bán tin tức tình báo, chỉ việc làm ăn bên ngoài, Bách Hiểu Đường cũng được gọi là thu cả đống tiền mỗi ngày.
Nghe nói gần đây còn đang chuẩn bị đầu tự tượng đất, mời thợ đắp tượng đất nổi tiếng nhất của Đại Ninh.
“Chỗ này tốt.”
Thẩm Lãnh vào Vạn Tượng Thảo Lư sau đó nhìn hai bên: “Ở đây bầu không khí văn nhân nồng đậm, tương xứng với khí chất của đông chủ các ngươi. Lúc nãy ta đã nghĩ, con người ra đi đột ngột như vậy, ngay cả thứ mà bản thân ông ta quan tâm nhất cũng không mang đi được. Thật ra mỗi người đều giống nhau, phấn đấu cả đời nhưng có thể mang theo cái gì chứ?”
Hắn gỡ một bức tranh xuống đốt lửa, ném vào trong chậu than: “Ông ta không mang đi được, ta đốt cho ông ta vậy.”
Tiết Hỏa Sơn: “Quốc công gia của ta ơi, tuyệt đối đừng, đừng đừng đừng...”
Ông ta chạy tới muốn lấy tranh chân dung trong chậu than ra, Thẩm Lãnh đã đi nhanh đến một bên khác. Tiết Hỏa Sơn ở bên kia lôi bức chân dung bị cháy một nửa ra rồi giẫm chân để dập tắt, Thẩm Lãnh ở bên này đã bắt đầu đốt luôn cả chân dung đang treo trên tường.
Tiết Hỏa Sơn lại chạy tới cứu bức tranh này, Thẩm Lãnh vừa đi vừa đốt, rất nhanh sau đó lửa trong Vạn Tượng Thảo Lư đã đến mức không khống chế nổi.
Đám người giúp việc bưng chậu nước lao vào trong, cũng may là nhiều người, cuối cùng vẫn không cháy nhà.
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Sao các ngươi có thể không hiểu chuyện như vậy chứ? Lần này ta đi Kinh Kỳ đạo, trên đường nhìn thấy có người đưa tang, không những phải đốt tiền giấy, còn có người giấy ngựa giấy, còn có nhà giấy, kiệu giấy, xe ngựa giấy, thậm chí còn có thuyền giấy nữa.”
Hắn thở dài nói: “Còn không phải là để cho người đã qua đời ở dưới đó sống tốt hơn một chút sao? Đông chủ Lý Bách Hiểu của các ngươi không thèm những thứ đó, với ông ta mà nói người giấy ngựa giấy nhà giấy gì đó đều là phù du, ông ta yêu quý nhất là những bức tranh này đúng chứ, không đúng, chắc hẳn là cả sản nghiệp của ông ta.”
Hắn cảm khái nói: “Nhưng các ngươi lại không nỡ đốt cho ông ta.”
Thẩm Lãnh xoay người lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ các ngươi không có một chút lương tâm nào sao?”
Tiết Hỏa Sơn quỳ xuống bụp một tiếng: “Quốc công gia, rốt cuộc ngài muốn cái gì xin cứ trực tiếp nói ra được không, chỉ cần là chuyện ta có thể làm được thì nhất định cố hết sức để làm, đi làm ngay lập tức.”
“Ồ, vậy được, ngươi thật sự sẽ làm?” Thẩm Lãnh hỏi.
Tiết Hỏa Sơn nói: “Vâng vâng vâng, quốc công gia căn dặn, ta sẽ đi làm ngay lập tức.”
Thẩm Lãnh ném ống giữ lửa cho ông ta: “Vậy thì ngươi đốt đi.”
Tiết Hỏa Sơn: “...”
Thẩm Lãnh hướng ra bên ngoài nói to một tiếng: “Đốt cả gian phòng này cho Lý Bách Hiểu luôn đi, cho ông ta ở dưới suối vàng cũng có chỗ để có thể ngủ yên.”
Vừa nói dứt lời, Trần Nhiễm mang theo một trăm thân binh xông vào, trong tay mỗi người đều cầm một cây đuốc.
Thẩm Lãnh khoát tay: “Đốt!”
Vừa dứt lời thì một người từ hậu viện chạy bịch bịch bịch đến, còn xa cách đã quỳ sấp xuống: “Quốc công gia, ta ở đây, ta ở đây.”
Ông ta dập đầu lia lịa: “Thảo dân Lý Bách Hiểu, khấu kiến quốc công gia.”